Giải Mộng

Chương 69




Vương Đình Đình đã ngủ, Lâu Lệ trở lại cửa hàng 108 lấy đỉnh mộng.

Lâm Tùy Ý nhắn tin với bác Vương lấy được sinh thần bát tự Vương Đình Đình, liền nói với Lâu Lệ. Lâu Lệ lấy bút chấm mực đen viết xuống giấy vàng.

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ đặt từng nét bút. Lâu Lệ viết xong hỏi cậu: “Muốn hỏi cái gì?”

Lâm Tùy Ý có rất nhiều điều muốn hỏi muốn nói. Cậu muốn hỏi Lâu Lệ thu bác Vương cái gì? Còn muốn nói, cậu lo cho Lâu Lệ, rất lo. Ở mộng âm hôn, cậu lo cho vết thương Lâu Lệ nên xung phong đi một mình, hiện tại thai mộng cũng giống vậy.

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, lần này tôi cũng đi một mình, có thể chứ?”

Lâu Lệ hỏi: “Vì sao?”

Bị Lâu Lệ nhìn, Lâm Tùy Ý vội cúi đầu. Cậu biết mình là một người không giỏi giấu tâm tư, nghĩ cái gì đều viết hết trên mặt.

Lúc trước Lâm Tùy Ý không hiểu vì sao bản thân luôn lo lắng cho Lâu Lệ, cũng loáng thoáng nhận thấy bản thân lo lắng vượt qua mức quan hệ bình thường.

Hiện tại Lâm Tùy Ý đã hiểu. Cậu lo lắng vì nội tâm có suy nghĩ xấu xa.

Nếu Lâu Lệ biết cảm tình của cậu, chắc anh sẽ chán ghét, tránh xa cậu.

Lâm Tùy Ý không dám nghĩ nữa. Sợ bị Lâu Lệ nhìn ra, Lâm Tùy Ý cúi đầu, ậm ừ nói: “Vết thương của ngài còn chưa khỏi, giấc mơ hung hiểm…”

Lâu Lệ nói: “Thai mộng mà thôi.”

Bị người ngoài nghề nhắc nhở giấc mơ hung hiểm, Lâu Lệ không dở khóc dở cười. Anh quan sát Lâm Tùy Ý vài lần. Tưởng bị nhìn ra từ biểu cảm, Lâm Tùy Ý cúi đầu.

Lâu Lệ: “Vết thương của tôi chưa lành, nên cậu cảm thấy tôi vướng tay vướng chân?”

Lâm Tùy Ý: “?”

Sao cậu dám cảm thấy Lâu Lệ vướng tay vướng chân!

Tâm tư của cậu bị Lâu Lệ xuyên tạc thành như vậy, Lâm Tùy Ý mờ mịt.

“Lâu tiên sinh, không phải ý này.” Lâm Tùy Ý vội giải thích: “Tôi có hơi… Lo lắng cho ngài, tuyệt đối không phải ngại ngài vướng tay vướng chân.”

Lâu Lệ nhìn biểu cảm của Lâm Tùy Ý, một lát sau nói: “Thai mộng thường là hỉ mộng, cho dù Tà Ám đi vào mộng gây loạn, mục đích là đầu thai chứ không phải giết người.”

Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng thở ra, mức độ hung hiểm không cao đương nhiên tốt nhất. Lâu Lệ bị thương chưa lành sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, đồng thời xác suất ngăn cản Tà Ám mượn bụng Vương Đình Đình sinh ra càng dễ thành công.

Lâu Lệ cầm bút viết sinh thần bát tự Vương Đình Đình lên giấy vàng, nhìn Lâm Tùy Ý hỏi: “Hiện tại cho phép tôi theo cậu vào mộng chưa?”

Lâm Tùy Ý: “…”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, cứng đơ nói: “Lâu tiên sinh, ngài đừng nói như vậy… tôi chết mất.”

Lâu Lệ nói: “Coi như đã cho phép.”

Lâm Tùy Ý xấu hổ cười, không biết đáp lại như thế nào.

Lâu Lệ thả giấy vàng vào trong đỉnh mộng.

Ánh lửa nhảy nhót, ngọn lửa liếm giấy vàng.

Thời gian tiếp theo là chờ đỉnh mộng cắn nuốt giấy vàng. Lâm Tùy Ý không nhìn đỉnh mộng, cậu quay đầu đi chỗ khác, tươi cười trên mặt tan đi một chút. Cậu thở dài.

Cậu lo lắng Vương Đình Đình, bởi vì cậu và bác Vương có quan hệ không tồi. Cậu lo lắng cho Lâu Lệ, động cơ bất chính, bị châm chọc cũng là… Bình thường.

Màu đen từ đỉnh mộng bắt đầu lan tràn, lan nhanh rồi lại kết thúc rất nhanh.

Màu sắc một lần nữa xuất hiện.

Lâm Tùy Ý ngước mắt xem, có chút ngoài ý muốn nhìn quanh chỗ này.

Cửa hàng 108, là cửa hàng 108 vừa được trùng kiến sửa chữa lại. Cửa hàng hai bên đường đóng chặt, các cửa hàng mở cửa đều trong tình trạng đang trang hoàng, chỉ có thưa thớt vài cửa hàng buôn bán.

Cậu sinh sống ở đường Kim Hoa 6 năm, bởi vậy ở trong mộng Vương Đình Đình nhìn thấy cảnh quen thuộc, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác quen thuộc như trở về quê nhà.

Lâm Tùy Ý nhìn đường phố Kim Hoa mới tinh. Cậu không khỏi nghĩ đến người đang sống ở nhà số 1, tầng 2, đơn vị 3, tòa nhà 7, hẻm Kim Liễu, và chủ cũ cửa hàng 108.

“Tùy Ý.” Lâu Lệ bỗng nhiên mở miệng.

Lâm Tùy Ý sửng sốt, ngẩng đầu, không chắc lắm: “Lâu tiên sinh?”

Cậu không xác định có phải mình nghe ra xưng hô thân mật hay không. Hồi trước cậu nhầm nhiều quá, lần đầu tiên gặp Lâu Lệ ở cửa hàng 108, Lâu Lệ cũng nói ‘Tùy Ý’, nhưng không phải gọi cậu, mà là bảo cậu ‘cứ tùy ý’.

Lâu Lệ giương cằm: “Có người sống.”

Nhìn theo hướng Lâu Lệ chỉ, phía trước cách Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ khoảng 10 mét có người.

Ba người, hai nam một nữ.

Trong đó có một nam hơi lớn tuổi một chút, Lâm Tùy Ý đoán chừng 30 tuổi. Một nam một nữ còn lại rất trẻ, tầm mười sáu mười bảy, kiểu tóc người nữ giống Lâu Lê, cột hai đuôi ngựa.

Ba người họ mau chóng phát hiện cậu và Lâu Lệ. Hai bên nhìn nhau mười mấy giây, ba người kia đi tới gần Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ.

Còn chưa đến gần, người đàn ông lớn tuổi hỏi: “Thầy Giải Mộng?”

Hỏi thẳng thân phận bọn họ. Dưới sự ngầm đồng ý của Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý gật đầu thừa nhận thân phận, nhưng không nói cụ thể tỉ mỉ. Lâu Lệ là Thầy Giải Mộng, cậu không phải.

Người đàn ông lớn tuổi nói: “Dẫn hai đứa nhỏ đi rèn luyện.”

Câu này cũng biểu lộ thân phận và mục đích vào mộng của bọn họ. Người đàn ông lớn tuổi nói xong, đụng nhẹ vào người nam bên cạnh, nhắc nhở: “Nên làm gì?”

Vì thế nam và nữ đồng thời chào hỏi Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ: “Nhị vị tiền bối Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Thầy Giải Mộng đang rèn luyện không được coi là Thầy Giải Mộng chân chính. Tất cả Thầy Giải Mộng đều là tiền bối, gặp mặt tất nhiên cần hành lễ tiếp đón.

Lâm Tùy Ý không phải Thầy Giải Mộng, nhận lễ mà hổ thẹn, vội vàng muốn giải thích. Năm ngón tay Lâu Lệ phủ lên vai cậu.

Lâm Tùy Ý tạm dừng một giây, kịp thời đổi câu giải thích thành: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Mấy lần trước nhập mộng Lâm Tùy Ý đều bị coi như Mồi Lâu Lệ mang theo, này là lần đầu tiên được coi như người trong nghề. Một cảm giác mới lạ nảy nở trong lồng ngực cậu.

“Nhị vị là người chủ mộng gửi gắm?” Người đàn ông lớn tuổi hỏi.

Lâm Tùy Ý không biết có nên đáp người đàn ông lớn tuổi hay không. Bước đầu tiên Thầy Giải Mộng nhập mộng ngẫu nhiên rèn luyện là tìm chủ mộng rồi giải mộng. Tìm chủ mộng có khả năng làm kinh động chủ mộng, nếu gặp Thầy Giải Mộng vào mộng tiêu tai thay chủ mộng, tất nhiên sẽ hỏi nhiều. Muốn giải mộng cần biết tình huống của chủ mộng.

Cho dù đạo quan bất đồng, Thầy Giải Mộng cũng cùng gốc cùng phái, theo lý thuyết Thầy Giải Mộng được chủ mộng phó thác nên chia sẻ tình huống cho Thầy Giải Mộng khác. Nhưng sau khi tiết lộ bản thân được chủ mộng gửi gắm sẽ bị quấn đòi Ước Định Thanh Tỉnh.

Ước Định Thanh Tỉnh!

Lâm Tùy Ý đột nhiên nhớ ra, bọn họ không lấy Định Thanh Tỉnh từ chỗ Vương Đình Đình Ước: “Lâu…”

Bàn tay trên vai bóp nhẹ. Lâu Lệ nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi: “Chờ một lát.”

Anh kéo Lâm Tùy Ý sang một bên, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy: “Tôi hay quên nhắc nhở cậu, tận lực đừng tiết lộ thân phận tôi ở trong mộng.”

Thầy Giải Mộng là một thân phận của Lâu Lệ, Bậc Thầy Giải Mộng là một thân phận khác nữa.

Lâm Tùy Ý tức khắc quẫn bách. Cậu nhớ bởi vì cách gọi của mình, hai lần trước vào mộng đều tiết lộ thân phận Lâu Lệ.

“Xin lỗi, Lâu…”

Lâu Lệ nhìn cậu, mở miệng: “Lệ.”

Tiếng lòng bị đập mạnh. Lâm Tùy Ý ngơ ngác không biết theo ai.

Tất cả mọi người gọi Lâu Lệ là ‘Lâu tiên sinh’, ngay cả Lâu Lê cũng gọi là ‘tiên sinh’, cậu lại có thể gọi ‘Lâu Lệ’, giống như toàn bộ đường Kim Hoa chỉ mình cậu biết về cửa hàng 108. Địa vị đặc biệt làm Lâm Tùy Ý thấy hơi hào hứng hơi rung rinh.

Cậu giật giật mép miệng, thử gọi: “Lâu…”

Chữ ‘Lệ’ lên đến miệng bị Lâm Tùy Ý ép trở về, cuối cùng kêu một tiếng: “Lâu tiền bối.”

Người thành thật như Lâm Tùy Ý trong lòng không chỉ hào hứng mà còn chịu cảm giác tội lỗi. Đổi thành trước đây, đổi xưng hô thì sửa thôi, cậu có thể tôn trọng xưng hô Lâu Lệ từ đáy lòng. Nhưng Lâm Tùy Ý rất rõ ràng, hiện tại sửa miệng là lấy việc công làm việc tư, rắp tâm hại người.

Lâu Lệ trầm mặc hai giây, bình tĩnh hỏi: “Gọi không được?”

Lâm Tùy Ý mím môi, “Có một chút.”

Cậu gọi ‘Lâu tiên sinh’ đã thành thói quen. Lâm Tùy Ý cảm thấy mình không nên thay đổi xưng hô, hoặc nói là không phải không thể thay đổi xưng hô, mà là không thể dùng tên thật xưng hô với Lâu tiên sinh. Ba chữ ‘Lâu tiên sinh’ nhắc nhở cậu, bản thân cậu và Lâu Lệ có quan hệ không thân, ‘Lâu Lệ’ sẽ làm cậu lạc lối.

Không có khả năng.

Cậu không có khả năng sẽ phát sinh cái gì đó với Lâu Lệ. Mộng xuân đã quá đủ kinh thế hãi tục, nam và nam sao có thể ở bên nhau?

Không thể gọi ‘Lâu tiên sinh’. Lâm Tùy Ý chủ động thay đổi cách xưng hô khác giữ khoảng cách.

Lâu tiền bối.

Lâu Lệ nhìn cậu, không nói nữa.

Nói xong, anh lướt qua Lâm Tùy Ý, đứng chếch sau lưng Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ đáp lời người đàn ông lớn tuổi. Người đàn ông lớn tuổi liền hỏi: “Chủ mộng là ai? Ác mộng như thế nào?”

Lâu Lệ lời ít ý nhiều: “Thai mộng.”

Người đàn ông lớn tuổi ngây ngẩn cả người: “Thai mộng?”

Theo như lời Lâu Lệ, thai mộng thuộc dạng hỉ mộng, hỉ mộng không cần nhập mộng. Bọn họ nhập mộng ngẫu nhiên để rèn luyện, rơi xuống hỉ mộng là chuyện bình thường, nhưng có người chuyên môn vào hỉ mộng để giải mộng thì không ổn.

“Lý Dịch quan Đại Khánh. Đôi chị em này là sư đệ sư muội tôi, Liễu Kiệt và Liễu Nhân.” Người đàn ông lớn tuổi báo gia môn liền vội hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Lâu Lệ là không thích nhiều lời, Lâm Tùy Ý xoay người thay Lâu Lệ giải thích nguyên nhân.

Lý Dịch nói: “Thì ra là thế.”

Cô gái nhỏ tuổi Liễu Nhân hỏi: “Sư huynh, việc chúng ta cần làm là tìm bà lão trong mộng này? Nếu bà lão thật sự ở trong mộng thai, mục đích chúng ta là ngăn cản bà lão tu hú chiếm tổ, mượn bụng thai phụ đầu thai.”

Nam nhỏ tuổi Liễu Kiệt nói: “Thoại nhìn không có gì khó khăn.”

Lý Dịch nhíu mày nói: “Tìm Tà Ám trong mộng không dễ.”

Liễu Kiệt nói: “Có gì mà không dễ, muốn tìm Tà Ám dùng đĩa bát quái tính toán chẳng phải sẽ biết nó trốn ở đâu à! Thai mộng không phải hung mộng, chủ mộng cũng không có gì đáng sợ, kinh động chủ mộng thì kinh động.”

Lý Dịch càng nhăn mày sâu hơn: “Tà Ám trốn trong mộng như cá gặp nước, đâu có dễ tìm như vậy. Huống hồ đây là mộng không phải nhân gian, thai nhi và Tà Ám đều là điềm lành.”

Liễu Nhân tự hỏi: “Ví dụ như rồng, rắn, thực vật hoặc kỳ quan tự nhiên ngụ ý sinh con. Mơ thấy mặt trăng, chim sẻ hoặc hiện tượng tự nhiên ngụ ý sinh nữ. Ý sư huynh là, thai nhi và Tà Ám đều hóa thành hình dạng thu hút người ta nhất.”

Lý Dịch nói: “Đúng là như vậy.”

Liễu Nhân nói: “Thế thì không dễ tìm.”

Liễu Kiệt nói: “Cũng không tính quá khó, dù sao cũng biết giới tính Tà Ám, ít nhất có thể xác định Tà Ám là mặt trăng, chim sẻ hoặc một hiện tượng tự nhiên.”

Nói xong Liễu Kiệt nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Tiền bối, hai người biết giới tính thai nhi không?”

Lâm Tùy Ý không biết, thậm chí hai giờ trước khi vào mộng mới biết Vương Đình Đình mang thai.

Liễu Nhân kéo Liễu Kiệt, nghiêm túc nói: “Dưới tình huống không biết giới tính thai nhi, lời em vừa nói cực kỳ thiếu trách nhiệm. Nếu thai nhi cũng là nữ, sự vật ngụ ý con gái có thể là Tà Ám. Em vẫn phải phòng ngừa nó bị thai phụ lựa chọn.”

Liễu Kiệt không thể phản bác, chỉ có thể im miệng.