Giải Mộng

Chương 11




Thấy rõ người hiện trong di động, đầu Lâm Tùy Ý kêu ‘ong’ lên. Sau lưng cậu đổ mồ hôi lạnh, sợ mình nhìn thêm một cái sẽ ngất xỉu, Lâm Tùy Ý vội cất di động.

Nhưng dù đã cất di động, cảnh hồi nãy vẫn quá gây sốc. Ánh mắt Ứng Triều Hà nhìn chằm chằm màn hình in trong đầu cậu mãi không tan. Bây giờ Lâm Tùy Ý có thể cảm giác được phía sau có một đôi mắt không nhúc nhích đang nhìn mình.

À không.

Có động.

Lâm Tùy Ý nghe thấy tiếng bước chân, từ cửa sổ dịch tới cửa.

Cửa bị khóa bên ngoài bằng ổ kim loại. Lâm Tùy Ý nghe thấy tiếng chìa khóa thọc vào, sau đó vang một tiếng thanh thúy… lạch cạch.

Khóa mở!

Lâm Tùy Ý dựng đứng tóc gáy. Thanh âm ‘ong ong’ trong đầu lớn hơn.

Gần như theo bản năng, cậu vọt tới bên cửa sổ, ‘rầm’ một tiếng đẩy cửa sổ ra… Cậu có tật giật mình, lúc mở cửa sổ chui vào vòng đã thuận tay đóng cửa sổ.

Bàn tay chống cửa sổ, người nhảy ra ngoài, đồng thời Ứng Triều Hà mở khóa vào cửa.

Khi Lâm Tùy Ý nhảy ra ngoài, gió lạnh tạt thẳng mặt cậu, cậu mới phản ứng lại mình đang làm cái gì.

Cậu đối với giải mộng cái biết cái không, căn bản không biết bị Mộng tiếp cận nên làm cái gì. Cậu tuân theo bản năng, cũng rất nguyên thủy, khi đối mặt với thứ uy hiếp mạng sống liền bỏ chạy.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu không chạy đi quá xa, mà quay đầu lại nhìn cửa sổ, làm khẩu hình hướng Phương Kiền: Đi?!

Dù Ứng Triều Hà vừa xuất hiện, Phương Kiền liền nín thở không hô hấp, nhưng hiện tại Ứng Triều Hà đã đi tới trước mặt, Phương Kiền không thể nín thở mãi, con người không có khả năng nín thở đến chết.

Nếu Phương Kiền không chạy, Ứng Triều Hà sẽ cảm nhận được hơi thở.

Mà khi quay đầu thúc giục, Lâm Tùy Ý mới phát hiện, thời điểm cậu phóng ra ngoài như thỏ đã gạt đổ bàn trang điểm, gương kính rơi xuống đất, cả chiếc kính bị dập nát, gương vỡ thành nhiều mảnh văng khắp phòng.

Mộng kính không thấy ảnh, đại hung.

Là điềm xấu.

Nhưng Lâm Tùy Ý không rảnh lo hung thần và hành vi đập gương của cậu có tính là chọc hung thần hay không. Cậu vội vã dùng ánh mắt thúc giục Phương Kiền, còn vỗ nhẹ khung cửa sổ.

Tiếng động rốt cuộc làm Phương Kiền lấy lại tinh thần, hắn đột nhiên phóng về phía cửa sổ, còn chưa tới bên cửa sổ đã nhấc chân nhảy ra bên ngoài. Mu bàn chân vướng khung cửa sổ, lúc nhảy ra ngoài chật vật ngã khụy hai đầu gối xuống đất.

Ứng Triều Hà trong phòng chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cách cửa sổ mặt không biểu cảm nhìn bên ngoài.

Phương Kiền ngã hơi nặng, Lâm Tùy Ý thấy hắn như đang quỳ lạy Ứng Triều Hà đến mức không dậy nổi. Cậu nắm lấy cánh tay Phương Kiền kéo qua cổ mình, đỡ nửa người hắn chạy khỏi nơi này.

Lâm Tùy Ý và Phương Kiền không ai quay đầu lại, vẫn có thể cảm giác được tầm mắt ấy dính mãi sau lưng họ.

Bọn họ đột nhập từ chỗ hậu viện, Ứng Triều Hà tá túc trong một căn phòng ở hậu viện, bọn họ chỉ có thể từ cửa chính đi ra ngoài. Những con chó đen buộc ở cửa hướng bọn họ sủa như điên. Trái tim Lâm Tùy Ý vọt lên cổ họng, chó đen là hung thần đã biết, không được để chúng nó cắn.

Chạy trốn không dễ dàng chút nào, tuy rằng bọn họ không nghe thấy tiếng chân Ứng Triều Hà đuổi theo, bọn họ vẫn không dám dừng lại trong thôn, chạy thẳng một mạch tới cửa thôn mới thở hổn hển dừng lại.

“Cậu có ổn không?” Lâm Tùy Ý thở phì phò buông Phương Kiền.

Phương Kiền trực tiếp ngồi bệt dưới đất, hắn vừa đau vừa mệt chớp mắt, bởi vì ngừng chạy lo hít thở liên hồi nên không nói lên lời, chỉ có thể vẫy vẫy tay.

Lâm Tùy Ý đành chờ Phương Kiền hòa hoãn lại. Cậu nhìn về phía thôn từ xa xa, xem Ứng Triều Hà có thật sự không đuổi theo không.

Không có.

Nhưng Lâm Tùy Ý không cảm thấy mình thành công thoát nạn. Lúc Ứng Triều Hà đứng ngoài cửa sổ nhìn cậu, cậu còn thở.

Nguy hiểm tạm thời lắng xuống, Lâm Tùy Ý bớt sợ hãi, trong lòng nhiều thêm một phần buồn thương… Cậu chết mất.

Cậu đứng tại chỗ tay chân lóng ngóng không biết xử lý thế nào. Phương Kiền thở dốc chậm lại, nhe răng trợn mắt nói với cậu: “Cửa sổ đóng.”

Lâm Tùy Ý mờ mịt: “Cái gì?”

Phương Kiền nói một câu mà đau đến mức ngũ quan nhăn thành một cục: “Cách lớp cửa sổ, cô ấy không phát hiện hơi thở của cậu đâu.”

Lâm Tùy Ý phản ứng lại Phương Kiền đang an ủi mình, cậu ngượng ngùng nói: “Cậu nghỉ ngơi một lát đi.”

Tính cách điển hình của cậu là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, luôn sợ mình sẽ làm phiền hoặc ảnh hưởng người khác, cho nên lúc này dù cậu bị bóng ma tử vong bao phủ, lại tận lực không biểu hiện quá đau buồn. Đầu gối Phương Kiền bị thương rất nặng, lúc nãy Lâm Tùy Ý như thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Người ta bị thương, không nên để người ta phải an ủi cậu.

“Không phải an ủi cậu.” giọng Phương Kiền khó khăn thoát ra từ ngũ quan méo mó: “Đây là lần thứ hai tôi nhập mộng, lần đầu mơ màng hồ đồ đi theo sư huynh giải mộng. Số lần sư huynh tôi đi vào giấc mộng nhiều hơn so với tôi, tuy nhiên sư huynh chưa từng đụng mặt Mộng, tôi cho rằng nếu ‘mộng’ phát hiện hô hấp của cậu, sẽ không để yên cho cậu chạy ra ngoài. Ở trong mộng, người sống không có biện pháp chống lại chúng.”

“Đương nhiên cũng có khả năng buổi tối mới tới tìm cậu.” Phương Kiền nói: “Nhưng nếu đêm nay không tới tìm cậu, chứng tỏ cậu đã vượt qua một kiếp.”

Lâm Tùy Ý cười một cái không tính là tươi.

Không chỉ Ứng Triều Hà, cậu còn đập nát gương, nếu gương là hung thần, thế thì đúng là đại cát đại lợi song hỷ lâm môn.

“Tuy nhiên không thể chờ đợi như vậy.” Phương Kiền suy nghĩ nói: “Lâu tiên sinh chịu ủy thác của chủ mộng nhập mộng làm việc, hẳn là có Ước Định Thanh Tỉnh?”

Lâm Tùy Ý cứng cổ không đáp, Phương Kiền từ trên mặt cậu thấy đáp án: “Mau đi xin Lâu tiên sinh cứu mạng!”

Hai người bọn họ nghỉ ngơi thật lâu ở cửa thôn. Chắc là Phương Kiền bị gãy xương, đầu gối sưng phù, đi một bước đau đến hít khí lạnh. Lâm Tùy Ý hỏi bọn họ nghỉ chân ở nhà dân nào, Phương Kiền lắc đầu, tối hôm qua sư huynh đệ hai người ngồi xổm ngoài phòng Ứng Triều Hà, không có ở nhờ.



Lâm Tùy Ý không thể bỏ mặc một người bị thương, liền mang hắn về nhà ông già, cùng nhau chờ Lâu Lệ và sư huynh trở về.

Chờ đến sắc trời càng ngày càng tối, thái dương bắt đầu lặn về tây, Lâm Tùy Ý chạy đến đường nhỏ đi thông lên núi hướng nơi xa nhìn nhiều lần, vẫn không thấy Lâu Lệ.

Trong lòng cậu thoáng chốc nặng trĩu.

Lại một lần ngóng xem phong cảnh điền viên trống trải, Lâm Tùy Ý tràn đầy tâm sự trở về nhà ông già. Ông già cho Phương Kiền một tấm ván gỗ, để hắn tạm thời cố định hai chân.

Nhập mộng là dùng cơ thể bản thân tiến vào, ở trong mộng bị thương thì khi ra ngoài sẽ mang vết thương đó theo. Phương Kiền còn muốn xài hai chân mình, điều kiện chữa bệnh trong mộng chắc chắn kém hơn ngoài đời thật, hắn sốt ruột chờ sư huynh mang tin tốt trở về.

Nhìn thấy Lâm Tùy Ý trầm mặt trở về, sắc mặt Phương Kiền cũng rất khó xem: “Vẫn chưa về?”

Lâm Tùy Ý gian nan gật đầu.

“Thực sự có Tà Ám sao…” Phương Kiền lẩm bẩm.

Lâm Tùy Ý quyết định nói thật. Cậu chờ ông già đi cho chó đen ăn, mới hỏi Phương Kiền: “Thật ra đây là lần đầu tiên tôi nhập mộng, trước khi vào mộng tôi không biết cái gì là giải mộng. Phương Kiền, cậu có thể nói cho tôi biết Tà Ám là cái gì không?”

Phương Kiền hít hà một hơi: “Cậu thế mà… Tôi thế mà cùng cậu đi tìm điềm xấu…”

Nhưng thái độ Lâm Tùy Ý thành kính, thêm việc Lâm Tùy Ý cứu mạng hắn, Phương Kiền áp xuống nỗi sợ, ngẫm nghĩ nói: “Nghe qua từ Báo mộng chưa?”

Lâm Tùy Ý gật đầu, từ này đương nhiên từng nghe qua, không ai không biết ‘báo mộng’ nghĩa là gì.

Phương Kiền nói: “Thứ gì mới có thể báo mộng?”

Lâm Tùy Ý đáp: “Quỷ.”

Cậu ngơ ngẩn.

“Chính là thứ này.” Phương Kiền nói: “Thứ này cũng biết nhập mộng, có thể là người chí thân còn điều vương vấn, có thể là bị chết không yên nên vào trong mộng tác quái hại người. Thứ này ở trong mộng đủ lâu là có thể đi tới nhân gian gây loạn. Thứ này nếu ở nhân gian không khó giải quyết, kiếm gỗ đào của tôi dư sức chém nó, nhưng ở trong mộng không dễ giải quyết. Thứ nhất là Thầy Giải Mộng vào mộng không dễ sử dụng bùa chú, vì sẽ khiến hung thần xao động. Thứ hai là mộng thông âm, nó ở trong mộng như cá gặp nước, y như cá chạch.”

“Nhưng bản thân cảnh trong mơ cũng có thể xuất hiện thứ kia. Cho nên để phân chia, thứ vốn thuộc giấc mộng gọi là quỷ; thứ dơ bẩn không thuộc về mộng, giống chúng ta từ bên ngoài đi vào mộng gọi là Tà Ám.”

Nhìn ra được Phương Kiền đang sợ hãi. Mỗi khi hắn sợ là bô bô nói một đống. Càng nói, Lâm Tùy Ý càng trĩu lòng. Lâu Lệ đi giải quyết thứ ngoại lai này, đến bây giờ chưa trở về.

Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời… Trời tối.

Ông già kết thúc một ngày lao động chuẩn bị ngủ. Ông ta nhìn Lâm Tùy Ý và Phương Kiền còn ngồi ngoài sân, nói: “Các cậu không ngủ à? Tôi để cho các cậu một chiếc đèn, khi nào các cậu đi ngủ nhớ tắt đèn.”

Lâm Tùy Ý gật đầu.

Chờ ông già đóng cửa đi ngủ, Lâm Tùy Ý nói Phương Kiền: “Cậu đi đi.”

Không phải Lâm Tùy Ý đuổi Phương Kiền đi. Trời đã tối, cậu không biết Ứng Triều Hà có tới tìm mình hay không, cậu cũng không biết gương có phải hung thần hay không. Hiện tại cậu chỉ biết bản thân nguy hiểm, Phương Kiền ở cùng cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Cũng bởi suy nghĩ này, Lâm Tùy Ý không dám vào núi đi tìm Lâu Lệ. Xử lý Tà Ám vốn khó khăn, cậu không thể mang theo một đống nguy hiểm làm phiền thêm Lâu Lệ.

“Lâm Tùy Ý, cậu đừng vội.” Phương Kiền cũng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, sắc mặt xanh mét: “Lại… Lại chờ thêm mười phút đi, trời chưa hoàn toàn vào đêm, nói không chừng Lâu tiên sinh và sư huynh tôi đang trên đường về. Tác dụng của Hiệp Ước Thanh Tỉnh sẽ không vì trời tối mà mất hiệu lực, chỉ cần Ứng Triều Hà có thể ý thức được mình đang nằm mơ, chỉ cần trước khi hung thần tìm tới cửa, cậu có thể rời khỏi mộng liền, rời đi thì tốt rồi.”

Lâm Tùy Ý: “Được.”

Lại chờ thêm mười phút.

Lâm Tùy Ý lấy di động ra. Đại khái do ở trong mơ, đồng hồ di động nhảy tùng lung, không có biện pháp tính giờ chính xác. Bọn họ chỉ có thể dựa vào cảm giác, nhưng hiếm có ai tính được thời gian chuẩn. Hình như bọn họ không đợi mười phút, ít nhất là non nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời đen thui, toàn bộ thôn Lân Hà yên tĩnh không tiếng động, Lâu Lệ và sư huynh vẫn chưa trở về.

Sắc mặt Lâm Tùy Ý và Phương Kiền so với gặp quỷ còn khó coi hơn.

Phương Kiền nói: “Bọn họ chắc là… Chắc là sẽ không về nữa.”

Ở trong mộng đi lại ban đêm là việc cực kỳ nguy hiểm, Phương Kiền nói: “Chắc là bọn họ tìm một nơi an toàn rồi.”

Trời đã tối, lúc này Phương Kiền mà đi không chừng sẽ chạm mặt Ứng Triều Hà tìm tới cửa. Bất đắc dĩ, Lâm Tùy Ý nói: “Tôi ở phòng chất đồ phía sau kia, đêm nay cậu qua đó ngủ đi.”

Phương Kiền căng thẳng hỏi: “Vậy, vậy còn cậu?”

Lâm Tùy Ý chỉ có thể đi phòng Lâu Lệ.

Không phải cậu cố tình lựa lúc Lâu Lệ không có mặt để ở phòng Lâu Lệ. Tình huống hiện tại, cậu cùng Phương Kiền tách ra thì tốt hơn.

“Lâm Tùy Ý, tôi và cậu ở cùng nhau.” Phương Kiền run run: “Chưa chắc Ứng Triều Hà tìm cậu đâu. Cũng chưa chắc gương là hung thần, dù tính là hung thần, tôi không trêu chọc hung thần, tôi sẽ không gặp nguy hiểm. Nếu Ứng Triều Hà tìm tới cửa, tôi không thở là được.”

Lâm Tùy Ý không hiểu, Phương Kiền sợ hãi thành như vậy vì sao còn muốn đi theo cậu.

“So với mấy thứ này.” Phương Kiền nói: “Tôi càng sợ ở một mình. Hơn nữa cậu đã cứu tôi, vạn nhất thực sự có nguy hiểm, biết đâu tôi có thể giúp cậu?”

Lâm Tùy Ý không lay chuyển được Phương Kiền, cậu đành phải đồng ý.

Nếu không tách khỏi Phương Kiền, Lâm Tùy Ý tính đến phòng chất đồ, Phương Kiền nói: “Ở phòng Lâu tiên sinh đi. Phòng chất đồ quá nhỏ, lỡ có chuyện gì thì khó trốn, ít nhất phòng Lâu tiên sinh có cửa sổ. Lúc này đừng ngại gì hết, tánh mạng quan trọng nhất, Lâu tiên sinh sẽ thông cảm.”

Bọn họ ở một đêm trong phòng Lâu Lệ.

Phòng không lớn, nhưng so với phòng để đồ lớn hơn rất nhiều, cho bọn họ có không gian hoạt động.

Tuy Lâm Tùy Ý tới ở phòng Lâu Lệ, nhưng cậu ngại ngủ trên giường người ta. Cậu ôm chăn đệm từ phòng chất đồ tới đây trải dưới đất.



Lâm Tùy Ý cùng Phương Kiền ngồi trên đệm, dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Rất an tĩnh, càng an tĩnh càng bất an, mà loại yên lặng trước phong ba bão táp này càng làm hai người chịu dày vò.

Chân Phương Kiền bị thương. Hắn ngồi một lúc có hơi khó chịu, nhỏ giọng nói: “Lâm Tùy Ý, tôi nằm một lát.”

Lâm Tùy Ý: “Cậu nằm đi.”

Phương Kiền mới vừa nằm xuống liền “á” một tiếng, Lâm Tùy Ý sợ tới mức nhảy dựng lên, mồm miệng không linh hoạt: “Tới… Tới?”

Thật sự tới?

Là hung thần hay Ứng Triều Hà?

Phương Kiền chỉ cửa sổ, đầu lưỡi thắt nút: “Lâm Tùy Ý, tôi… Vừa rồi hình như tôi thấy một bóng đen.”

Lâm Tùy Ý sắc mặt đen thui, nặng nề nhìn hướng ngoài cửa sổ, không biết gió nổi từ khi nào, thổi đến độ nhánh cây trong sân run loạn.

“Là bóng cây.” Lâm Tùy Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Xin lỗi.” Phương Kiền căng thẳng thần kinh, sợ hãi trông gà hoá cuốc.

“Không…”

Phạch…

Lâm Tùy Ý còn chưa dứt lời, cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra, gió lạnh vèo vèo thổi vào trong phòng.

Cậu và Phương Kiền hai mặt nhìn nhau, Phương Kiền nói: “Là… Là gió thổi hả?”

Lâm Tùy Ý không dám chắc: “Chắc vậy.”

Phương Kiền chống tay muốn đứng lên: “Tôi đi đóng cửa sổ.”

Cửa sổ chắc chắn phải đóng lại, bằng không thực sự có thứ gì tới, mở rộng cửa sổ khác gì mở đường cho nó vào. Lúc này Phương Kiền đi đóng cửa sổ thích hợp hơn, nhưng Lâm Tùy Ý nhìn hắn đứng lên còn lao lực, đừng nói đi đến bên cửa sổ đóng cửa sổ.

Phương Kiền chỉ có thể bò đi, bò cũng không đóng được cửa sổ, hắn đứng dậy không nổi.

Lâm Tùy Ý đè cơn kinh hãi: “Cứ để tôi.”

Phương Kiền không đồng ý: “Tôi…”

Lâm Tùy Ý: “Cậu ở phía sau giúp tôi nhìn, có động tĩnh liền kêu tôi. Tôi phản ứng nhanh lắm.”

Phương Kiền nhớ lại phản ứng chạy trốn của Lâm Tùy Ý: “Được.”

Lâm Tùy Ý khẩn trương nuốt nước bọt. Cậu rón ra rón rén đến bên cửa sổ, cơ thể như bị gió thổi đông lạnh, cứng đờ cất bước khó khăn.

Cậu mới vừa đi hai bước.

“Lâm Tùy Ý!” Phương Kiền đột nhiên kêu lên.

Lâm Tùy Ý đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa sổ, cậu không có thấy cái gì.

Vì thế quay đầu lại nhìn Phương Kiền.

Phương Kiền sắc mặt trắng bệch: “Cậu không thấy hả? Có một cái bóng xuất hiện.”

Lâm Tùy Ý trầm mặc: “Tôi không.”

Phương Kiền đầy mặt không thể tin nổi: “Thật đấy, có một bóng đen bay vụt qua.”

“Hay là cậu quay về đi.” hàm răng Phương Kiền va lập cập: “Tôi nói thật đấy.”

Phương Kiền càng khẳng định, Lâm Tùy Ý càng muốn đóng cửa sổ bị gió mở. Nếu thực sự có cái gọi là bóng đen, bắt buộc không được để nó vào.

Cậu không nhìn Phương Kiền nữa, mà im lặng nhìn cửa sổ.

Hiện tại cậu cách cửa sổ rất gần, chỉ cần đi lên phía trước hai bước và giơ tay là có thể đóng cửa sổ. Cánh tay người đủ dài, khi đóng cửa sổ sẽ không đứng quá gần cửa sổ.

“Có gì kêu tôi.” Lâm Tùy Ý vẫn nói như vậy.

Cậu không dám chần chừ nữa, nói thật là cậu bị tiếng hét của Phương Kiền hù dọa. Lâm Tùy Ý hít thở đều, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, bước đến vị trí an toàn có thể chạm vào khung cửa sổ. Cậu nhanh tay đóng cửa sổ bị đẩy hướng vào trong phòng.

Lâm Tùy Ý cho rằng có thể đẩy về.

Lẽ ra cậu có thể đẩy trở về khung cửa sổ, cậu ra sức không nhỏ.

Nhưng không.

Hai cánh cửa sổ khép kín lại bị bắn trở về. Lúc này Lâm Tùy Ý thấy rất rõ ràng, không phải gió thổi mở cửa sổ, mà là có một đôi tay đặt trên cửa sổ.

Vị trí của Lâm Tùy Ý hiện tại, chỉ cần hơi hơi hạ tầm mắt, vừa khéo có thể thấy phía ngoài dưới khung cửa sổ có một bóng đen.

Phương Kiền không nhìn lầm, hắn thực sự thấy bóng đen. Bóng đen này không phải bóng cây, mà là Ứng Triều Hà ngồi dưới cửa sổ.