Dường như ông bà nội đã nhận ra chuyện tai nạn chỉ là một màn kịch do Ngạn Hy dựng nên, tuy nhiên giờ đây họ cũng chẳng còn ham muốn trách móc nữa.
- Con phải cám ơn ông bà nội vì đã yêu thương con như cháu ruột suốt thời gian qua.
Ông nội cũng bước đến gần, nhẹ nhàng vỗ vai anh:
- Thằng nhóc này, sao lại nói cám ơn khách sáo như vậy. Đối với ông bà, con mãi mãi là cháu trai của Lục gia.
Khi bị đặt vào vị trí đối diện với sự mất mát người thân, bà nội càng nhận ra đời người vốn dĩ thật vô thường, thấy đó rồi mất đó, chỉ có tình yêu thương là còn mãi. Chi bằng cấm cảm, ép buộc, hãy cho anh sống thỏa mãn với những gì anh mong muốn, bởi đời người tuy dài nhưng thật ra rất ngắn để tận hưởng hết tình yêu thương lớn lao.
- Con cũng xin lỗi ông bà nội vì đã bày ra chuyện bị tai nạn...
Nghe đến đây, bà nội lập tức đánh vào vai anh, không phải nội giận mà vì quá lo lắng:
- Cái thằng nhóc này, hết trò rồi hay sao lại chuyện sống chết ra để đùa như vậy chứ? Có biết ông bà nội lo lắng cho con lắm không? Muốn hù chết hai ông bà già này đây mà.
Ngạn Hy ấm áp ôm bà nội vào lòng, không ngừng vỗ về nội. Anh thừa nhận bản thân đã chơi lớn một lần vì muốn bà nội nhìn nhận lại sự việc và chấp nhận Điềm Manh.
Để thực hiện được kế hoạch này, anh đã nhờ đến người bạn làm bác sĩ ở bệnh viện giúp đỡ. Ban đầu anh ấy không đồng ý khi nghe kế hoạch bất thường của anh. Nhưng sau khi Ngạn Hy giải thích rõ câu chuyện tình yêu giữa anh và cô cùng sự phản đối gây gắt của ông bà nội thì chàng bác sĩ đã đồng ý giúp đỡ, tham gia vào vở diễn không catxe do Ngạn Hy làm đạo diễn.
Đến khi nghe tin bà nội sốc đến ngất xỉu anh đã rất lo lắng, cũng may là bà nội không sao. Nhân lúc bà cháu đang xúc động và thấu hiểu lẫn nhau, anh vẫn không quên hỏi lại chuyện quan trọng:
- Nội à, lúc nãy con nghe nội nói con muốn yêu ai cũng được, nội sẽ không phản đối nữa.
Quả là Ngạn Hy lém lỉnh từ nhỏ đến lớn, lời bà nội nói lúc nãy, mọi người đều nghe thấy, nhân chứng có đủ, muốn trốn tránh, phủ nhận cũng không được. Thật ra bây giờ bà nội đã suy nghĩ thông suốt, cũng chẳng còn muốn ngăn cách bọn trẻ nữa. Bà nội đã sai lầm khi nhắm tới đứa cháu dâu phạm phải tội lỗi đạo đức khó tha thứ, hiện giờ đang bị cả xã hội lên án. Bà ấy chẳng còn lý do nào để ngăn cản anh đến với cô, bao gồm cả vấn đề môn đăng hộ đối.
- Đúng vậy, nội không phản đối, không gây rối nữa, bây giờ con muốn yêu ai, muốn cưới ai nội cũng sẽ ủng hộ hết lòng.
Nghe bà nội chốt xong câu đáng giá, nội người đều nở nụ cười nhẹ nhõm. Ông nội đưa mắt ra hiệu với anh, cốt ý muốn nhắc lại lời hứa ông ấy từng nói, chỉ cần bà nội đồng ý thì ông nội cũng tự khắc tán thành, bây giờ điều đó đã thành sự thật.
Bà nội nhìn về phía cô, Điềm Manh đang đứng khép nép ở một góc, từ nãy đến giờ nào dám lên tiếng xen vào chuyện riêng của Lục gia.
- Bách Ly, con mau qua đây.
Nghe nội gọi tên, cô lập tức đến gần, Ngạn Hy dịu dàng nắm lấy tay cô, trấn an để vợ giảm bớt sự hồi hộp.
- Giá trị của một người không nằm ở gia cảnh, không thể vì gặp vài kẻ không tốt mà quy chụp cho tất cả được. Giờ nội đã hiểu ra chân lý này, xin lỗi con, từ đây về sau, con cứ yên tâm ở cạnh Ngạn Hy, nội sẽ không phản đối hai đứa đến với nhau nữa.
Cô nở nụ cười hạnh phúc, vô thức siết chặt lấy tay anh, ánh mắt ngập tràn niềm vui:
- Con cám ơn nội.
Mọi người đều vui vẻ, cảm giác trút bỏ được gánh nặng suốt thời gian qua thật dễ chịu. Sai khi trải qua sóng gió, cuối cùng thuyền đã cập đến bờ bình yên.
...
Trên chuyến xe trở về mái ấm tình thương, có cả ông bà nội của Ngạn Hy đi cùng, hai ông bà muốn gặp mẹ của Điềm Manh để hỏi cưới cô cho Ngạn Hy. Cả hai đã thú nhận với ông bà nội về việc giả mang thai trước đây, nhưng giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa, vì dù sao hiện tại cả hai đã thật lòng yêu nhau và cô cũng thật sự mang thai. Những chuyện liên quan đến quá khứ, bà nội không xét nét thêm nữa.
Đến nơi sau quãng đường dài, trước đây Ngạn Hy được ba mẹ cô chăm sóc ở mái ấm tình thương cũ, còn ở hiện tại, đây là một ngôi nhà mới mà mẹ cô thuê sau này. Thật ra Ngạn Hy đã nhiều lần tìm về chốn cũ, tuy nhiên vì mái ấm chuyển đi và đổi hẳn tên nên anh cũng đành chấp nhận mất liên lạc.
Cô hớn hở bước vào cửa nhà, hạnh phúc gọi:
- Mẹ ơi con về rồi.
Các em nhỏ lập tức chạy ra đón cô, bọn trẻ ôm lấy chân Điềm Manh, nở nụ cười tít mắt:
- A...chị Bách Ly về rồi.
- Chị về rồi.
- ...
Bọn trẻ mừng rỡ chạy ra đón chị cả, các bé còn lễ phép chào hỏi người lớn, khoanh tay thưa ông bà nội và Ngạn Hy khiến ông bà rất hài lòng.
Cô bế một cô nhóc năm tuổi trắng trẻo, gương mặt bầu bĩnh, vô cùng đáng yêu:
- Bé Chi có nhớ chị không?
Cô bé gật đầu, môi nhỏ chúm chím mỉm cười:
- Em nhớ chị lắm, lần này chị về ở nhà với bọn em, đừng đi làm xa nữa nha.
Điềm Manh mỉm cười, nhẹ nhàng thơm lên má cô nhóc. Chợt hai đứa trẻ đang no đùa, trên tay cầm theo que kem, không ngừng rượt đuổi nhau, một bé lỡ va phải chân của bà nội, vô tình kiếm kem dính vào ống quần của bà.
Cô hoảng hốt vội đặt bé Chi xuống đất rồi đỡ lấy cậu nhóc vừa động trúng nội, Điềm Manh nhỏ nhẹ nói:
- Em mau xin lỗi bà đi.
Đứa nhỏ ngây ngô có phần lo lắng rồi ngoan ngoãn cất lời:
- Dạ con xin lỗi bà.
Cô sợ nội sẽ không vui, nhưng trái lại bà nội không chút trách móc, miệng nở nụ cười tươi, bà ấy xoa đầu cậu nhóc:
- Không sao đâu, con nhớ đi đứng cẩn thận, kẻo té ngã sẽ bị thương đấy.
Cậu nhóc lễ phép dạ vâng, cô cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Ngạn Hy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu nhóc, anh dúi vào tay bé con một thanh socola:
- Ngoan lắm, cho em này.