Giải Mã Mê Cung

Chương 36




Thomas không muốn gặp con bé. Nó không muốn gặp ai hết.

Ngay khi Newt bỏ đi gặp con bé, Thomas nhẹ nhàng lỉnh đi, hy vọng rằng trong lúc nhốn nháo không ai để ý tới nó. Khi mọi suy nghĩ của mọi người đang tập trung vào sự thức tỉnh sau cơn hôn mê của đứa con gái, chuyện này quá dễ dàng. Thomas lảng ra mép Trảng, rồi co chân vọt lẹ tới chỗ ẩn cư quen thuộc của mình trong khu rừng của Nghĩa trang.

Nó nằm co quắp trong góc, nép mình vào đám dây thường xuân, rồi lấy tấm chăn trùm qua đầu. Có vẻ như đó là một cách để trốn tránh khỏi sự xâm nhập của Teresa vào trong đầu nó. Một vài phút trôi qua, tim nó cuối cùng đã đập chậm lại.

- Quên chính mình là điều tồi tệ nhất.

Thoạt tiên, Thomas nghĩ đó là một thông điệp khác trong đầu, nó đưa hai tay lên bịt tai. Nhưng không, lần này thì… khác. Nó nghe thấy lời nói đó bằng tai. Một giọng con gái. Cơn lạnh toát chạy ngược theo cột sống của Thomas trong lúc nó chầm chậm hạ tấm chăn xuống.

Teresa đang đứng bên phải nó, người dựa vào bức tường đá vĩ đại. Trông con nhỏ lúc này rất khác, tỉnh táo và lanh lợi. Trong chiếc áo trắng dài tay đi cùng với quần jean xanh và đôi giày nâu, nhìn con bé - không thể thế được - còn hấp dẫn hơn cả khi Thomas trông thấy nó trong cơn hôn mê. Mái tóc đen làm tôn lên nước da trắng trên khuôn mặt và đôi mắt màu lửa xanh của con bé.

- Tom, cậu thật sự không nhận ra tớ sao? - Giọng con bé mềm mại, trái ngược hoàn toàn với âm thanh man dại mà Thomas đã nghe thấy lúc con bé vừa đến và đưa ra thông điệp rằng mọi chuyện sắp thay đổi.

- Cậu… cậu nhớ được tôi à? - Thomas hỏi, xấu hổ vì giọng nói run rẩy ở cuối câu của mình.

- Ừ… Không… Có lẽ. - Con bé vung tay thất vọng. - Tớ không thể giải thích được chuyện này.

Thomas mở miệng, rồi đóng lại mà không nói tiếng nào.

- Tớ tin là mình đã nhớ. - Teresa lẩm bẩm rồi thở dài ngồi xuống, vòng tay ôm lấy hai đầu gối. - Những cảm giác. Những cảm xúc. Giống như là trong đầu tớ có rất nhiều ngăn kệ được dán nhãn dành cho các ký ức và gương mặt, nhưng chúng trống rỗng. Như thể mọi chuyện trước đây đều nằm ở phía bên kia của một bức màn trắng. Kể cả cậu.

- Nhưng sao cậu biết tôi? - Thomas cảm thấy các bức tường đang quay xung quanh nó.

Teresa quay mặt về phía Thomas.

- Tớ không biết. Một chút gì đó về giai đoạn trước khi chúng ta đến cái mê cung này. Một điều gì đó về chúng ta. Nó chủ yếu là trống rỗng, như tớ đã nói.

- Cậu biết về Mê cung à? Ai đã nói với cậu? Cậu vừa mới tỉnh lại mà.

- Tớ… lúc này đầu tớ cứ rối tinh lên. - Teresa chìa tay ra. - Nhưng tớ biết cậu là bạn của tớ.

Như bị thôi miên, Thomas gạt toàn bộ tấm chăn sang một bên và nghiêng người tới bắt tay con bé.

- Tớ thích nghe cậu gọi tớ là Tom. - Ngay khi những từ đó thoát ra, Thomas tin là mình không thể nói điều gì ngớ ngẩn hơn thế nữa.

Teresa đảo mắt.

- Đó là tên cậu mà, phải không?

- Ừ, nhưng đa số gọi tớ là Thomas. À, ngoại trừ Newt, cậu ta gọi tớ là Tommy. Cái tên Tom khiến cho tớ cảm thấy… thân quen như ở nhà, đại loại thế. Mặc dù tớ chẳng biết nhà là gì. - Nó buột miệng cười cay đắng. - Chúng ta bị mắc cái chứng gì vậy kìa?

Lần đầu tiên con bé mỉm cười, khiến Thomas gần như phải quay nhìn đi chỗ khác, như thể một thứ đẹp đến vậy không ăn nhập gì với cái chốn tù mù xám xịt như thế này, như thể nó không được phép nhìn vào nét mặt của Teresa.

- Ừ, ta mắc kẹt rồi. - Con bé nói. - Tớ sợ lắm.

- Tớ cũng thế, tin tớ đi. - Nói như thế vẫn còn là nhẹ, sau những gì xảy ra ngày hôm nay.

Một khoảnh khắc dài trôi qua, hai đứa đều nhìn xuống đất.

- Cái đó… - Thomas mở lời, không chắc phải hỏi như thế nào. - Làm thế nào mà… cậu nói trong đầu tớ được?

Teresa lắc đầu. Không biết nữa, chỉ biết là tớ có thể làm được chuyện đó, con bé nói trong đầu Thomas, rồi nói ra thành tiếng:

- Giống như khi cậu thử chạy xe đạp, nếu như họ có một chiếc ở đây. Tớ cá là cậu có thể làm được chuyện đó mà không cần phải chớp mắt. Nhưng cậu có nhớ là đã từng tập chạy xe đạp không?

- Không. Ý tớ là… tớ nhớ đã từng đạp xe, nhưng không nhớ mình đã tập như thế nào. - Thomas ngừng lời, tự dưng thấy buồn bã. - Cũng chẳng nhớ ai đã dạy tớ chạy xe nữa.

- Thì… - Teresa nói, chớp chớp mắt như thể bối rối vì nỗi buồn bất ngờ của Thomas. - Dù sao thì… chuyện này cũng tương tự như vậy đấy.

- Hiểu rồi.

Teresa nhún vai.

- Cậu chưa kể với ai hết, phải không? Họ sẽ bảo bọn mình chập mạch mất.

- À… khi chuyện này xảy ra lần đầu, tớ có nói với Newt, nhưng cậu ta chỉ nghĩ là tớ quá căng thẳng mà thôi. - Thomas cựa quậy, như thể nếu không cử động thì nó sẽ điên lên mất. Nó đứng dậy, bắt đầu rảo bước trước mắt Teresa. - Chúng ta cần phải làm rõ mọi chuyện. Mẫu giấy trong tay cậu cho biết cậu là người cuối cùng, rồi tình trạng hôn mê của cậu, và việc cậu có thể giao tiếp với tớ trong đầu. Cậu có manh mối nào về những chuyện này không?

Teresa dõi mắt nhìn Thomas đi tới đi lui.

- Cậu tiết kiệm sức đi, và đừng có đặt câu hỏi nữa. Tớ chỉ có những ấn tượng nhạt nhòa, rằng cậu và tớ đóng một vai trò quan trọng, rằng chúng ta đã từng là người quan trọng. Chúng ta thông minh. Chúng ta đến đây là có lý do. Tớ biết mình đã kích hoạt sự Kết thúc, hay gì đó. - Teresa hậm hực, mặt đỏ gay. - Trí nhớ của tớ cũng vô dụng y như của cậu thôi.

Thomas quỳ xuống trước mặt con bé.

- Không, không vô dụng đâu. Thật đấy, cậu không cần hỏi cũng đã biết ký ức của tớ bị tẩy xóa, cùng với những điều vừa rồi. Cậu hơn tớ và những người khác rất nhiều.

Mắt hai đứa giao nhau một lúc lâu. Dường như con bé đang vắt óc tìm câu trả lời cho mọi việc.

Tớ không biết, Teresa nói trong đầu Thomas.

- Lại thế nữa rồi. - Thomas nói thành tiếng, mặc dù nó thấy nhẹ nhõm khi giọng nói trong đầu không còn làm nó hết hồn nữa. - Sao cậu làm được điều đó?

- Tớ cứ thế mà làm thôi, dám cá là cậu cũng có thể làm được.

- Ơ, chắc là do lo quá nên tớ không thử được. - Thomas ngồi xuống, co gối lên giống như Teresa. - Cậu đã nói điều gì đó, trong đầu tớ, ngay trước khi tìm thấy tớ ở đây. Cậu đã nói rằng “Mê cung là một mật mã”. Điều đó có nghĩa là gì?

Teresa khẽ lắc đầu.

- Khi tớ tỉnh lại, tớ tưởng mình đang ở trong nhà thương điên. Những thằng con trai lạ hoắc lượn lờ quanh giường, đất trời thì nghiêng ngả, các ký ức quay như chong chóng trong đầu. Tớ cố bắt lấy một vài thứ trong óc, và câu nói đó là một trong số những gì tớ tóm được. Tớ không thể nhớ được tại sao lại nói thế.

- Con gì khác không?

- Thật ra thì, có đấy. - Teresa kéo ống tay áo lên, để lộ phần bắp tay. Những chữ cái nhỏ được viết bằng mực đen trên da.

- Cái gì thế? - Thomas hỏi, nghiêng đầu nhìn cho rõ.

- Cậu tự đọc đi.

Những con chữ trông rối rắm, nhưng thomas vẫn có thể đọc được khi nhìn đủ gần.

VSAT là tốt.

Tim Thomas đập dồn.

- Tớ đã nhìn thấy chữ này. VSAT. - Thomas lục lọi trong đầu. - Trên những sinh vật nhỏ sống ở đây. Những con bọ dao.

- Chúng là gì vậy? - Teresa hỏi.

- Chúng giống như những con thằn lằn máy, chúng dò xét chúng ta thay cho các Hóa công, tức là những kẻ đã đưa chúng ta tới đây.

Teresa ngẫm nghĩ chuyện đó một hồi, mắt nhìn vào không trung. Rồi con bé tập trung vào cánh tay mình.

- Không thể nhớ nổi tại sao tớ lại viết câu này. - Con bé mút cho ướt ngón tay rồi bắt đầu kỳ cọ hàng chữ. - Nhưng đừng để tớ quên nhé. Chắc nó phải có ý nghĩa gì đấy.

Những con chữ chạy lòng vòng trong đầu Thomas.

- Cậu viết chúng hồi nào vậy?

- Khi tớ tỉnh lại. Họ có giấy bút để ở cạnh giường. Trong lúc hỗn loạn tớ đã viết ra nó.

Con bé càng lúc càng làm cho Thomas kinh ngạc. Đầu tiên là mối liên hệ mà nó cảm thấy ngay từ lần gặp đầu tiên, sau đó là tiếng nói trong đầu, bây giờ là chuyện này.

- Cậu kỳ lạ lắm đấy, cậu biết không?

- Chỉ cần dựa vào nơi lẩn trốn yêu thích của cậu, thì tớ có thể nói là cậu cũng chẳng kém cạnh gì. Cậu thích sống trong rừng à?

Thomas thử cau mày, rồi bật cười. Nó thấy cảm động và bối rối vì chuyện lẩn trốn.

- Thì, tớ thấy cậu có vẻ quen quen, cậu còn nói rằng chúng ta là bạn. Chắc tớ có thể tin cậu được.

Thomas chìa tay ra để bắt một lần nữa, và Teresa nắm lấy, giữ một lúc lâu. Một đợt lạnh chạy qua người Thomas, nhưng rất dễ chịu.

- Tất cả những gì tớ muốn là trở về nhà. - Teresa nói sau khi buông tay Thomas ra. - Giống như các cậu.

Tim Thomas nặng trĩu khi nó quay trở lại thực tế và nhận ra mọi thứ quá u ám.

- Ừ, phải rồi, mọi chuyện lúc này đang bi đát lắm. Mặt trời thì biến mất, còn bầu trời thì chuyển sang màu xám. Bọn họ không gửi đồ tiếp tế nữa. Có vẻ như mọi thứ sắp sửa đến hồi kết thúc, bằng cách này hay cách khác.

Nhưng trước khi Teresa kịp nói gì thì Newt đã chạy tới.

- Cái con… - Thằng bé nói lúc dừng lại trước mặt hai đứa. Alby và một vài thằng bé khác đang ở ngay sau lưng Newt. Nó nhìn Teresa. - Làm sao mày tới đây được? Các Y-tờ nói là mày đột nhiên biến mất.

Teresa đứng dậy, làm Thomas bất ngờ vì sự tự tin của mình.

- Chắc cậu ta quên không kể là tôi đã đá cho cậu ta một cú và hạ bộ rồi trèo qua cửa sổ.

Thomas suýt phì cười, trong khi Newt quay sang một thằng bé lớn đứng gần đang đỏ mặt tía tai.

- Chúc mừng nhé, Jeff. - Newt nói. - Cậu chính thức là thằng đầu tiên bị đá bởi một đứa con gái.

Teresa nói tiếp:

- Cứ ăn nói kiểu vậy đi, và cậu sẽ là đứa kế tiếp đấy.

Newt quay mặt lại, nhưng trên khuôn mặt của thằng bé không có gì khác ngoài nỗi sợ. Nó im lặng đứng nhìn Thomas và Teresa trân trối. Thomas cũng nhìn lại, tự hỏi thằng bé này đang suy nghĩ gì ở trong đầu.

Alby bước tới trước.

- Tôi mệt mỏi chuyện này lắm rồi nha. - Thằng bé chỉ tay vào ngực Thomas, gần như chọc vào người nó. - Tôi muốn biết cậu là ai, cái con nhỏ khùng này là ai, và hai người có liên quan gì với nhau.

Thomas gần như buông xuôi.

- Alby này, tôi thề…

- Nó đi thẳng đến gặp cậu ngay sau khi tỉnh dậy, cái đồ mặt dẹp nhà cậu!

Cơn giận bùng lên trong Thomas, cùng với nỗi lo rằng Alby có thể nỗi điên lên như Ben.

- Vậy thì sao nào? Tôi biết bạn ấy, bạn ấy cũng biết tôi, hay ít ra là chúng tôi từng quen nhau. Chuyện đó chẳng chứng minh được gì cả! Tôi không nhớ gì hết, bạn ấy cũng vậy.

Alby nhìn sang Teresa.

- Mày đã làm gì?

Hoang mang trước câu hỏi, Thomas liếc nhìn Teresa để xem liệu nó có hiểu không. Nhưng Teresa không trả lời.

- Mày đã làm cái gì vậy! - Alby gào lên. - Đầu tiên là bầu trời, giờ tới chuyện này.

- Tôi đã kích hoạt một cái gì đó. - Teresa điềm tĩnh đáp. - Không cố ý đâu, tôi thề đấy. Quá trình Kết thúc. Tôi không biết cái đó có nghĩa là gì.

- Có chuyện không hay hả Newt? - Thomas hỏi, không muốn nói trực tiếp với Alby. - Chuyện gì xảy ra vậy?

Nhưng Alby đã túm lấy áo nó.

- Chuyện gì à? Để tôi nói cho cậu nghe nha huynh. Mải hú hí với nhau nên không thèm để ý những chuyện khác chớ gì. Bộ không nhận ra lúc này là mấy giờ rồi hay sao hả?

Thomas nhìn xuống đồng hồ, kinh hoàng nhận ra nó đã quên mất một chuyện. Nó biết điều Alby sẽ nói, trước cả khi thằng bé mở miệng:

- Các bức tường. Đồ ngu. Các cổng thành. Tối nay chúng không đóng lại.