Qua mấy ngày sau, cái chết của Bạch Thường Trạch cũng dần dần nguội đi, không có người nào nhắc đến nữa, cũng chẳng có ai quan tâm ông ta chết như thế nào, chung quy chỉ là một mối nguy hiểm ngầm được loại bỏ thôi.
Trong Hàn Trúc viện, hôm nay im lặng hơn mọi ngày rất nhiều, lý do cũng chỉ là mọi người đang tu luyện.
Còn Vân Ngạo Phong vẫn như lần trước, ngồi đó hàn huyên với hệ thống...
"Hệ thống, ngươi nói xem, Du Tử Mộc và Quân Thi sống có tốt không? Bình thường họ rất tùy tiện, ta thật lo lắng..." Vân Ngạo Phong ở trong phòng, tâm trạng trùng xuống, lại nhớ đến quá khứ của kiếp trước.
Tiếng nói điện tử của hệ thống vang lên: [Ký chủ yên tâm, hiện tại họ sống rất tốt a. Nhưng là phải nói đến ký chủ, người không định sẽ đi bái sư học đạo sao?]
"Đúng rồi ha, nhưng tự dưng sao ngươi lại nhắc đến chuyện này chứ? Có phải ngươi đang mưu đồ chuyện xấu không hả?" Vân Ngạo Phong như chợt bừng tỉnh, tâm hồn bay vút lên tận chín tầng mây, nhưng hắn vẫn không quên chất vấn hệ thống nha.
[Hệ thống mới không có, ký chủ không cần nghi ngờ a]. Giọng nói này không có cảm xúc, nếu có chắc chắn sẽ nghe được sự bất mãn phẫn nộ đẳng cấp sư tử ngoạm quá.
"Đúng rồi, hôm trước ngươi nói niên kỷ của khối thân thể này vừa tròn mười bảy phải không?" Vân Ngạo Phong động động đứng dậy nói. Chuyện này hình như mấy ngày trước hệ thống có nói qua, những tin tức trước kia cung cấp sai cũng được sửa lại, chỉ có quá khứ là hệ thống cũng nhìn không thấu.
Còn có một vấn đề vô cùng buồn cười đặt trên người Trịnh Trúc a, nói ra thì y chỉ mới hai mươi hai tuổi, thế nhưng hệ thống kê cho y tận hai mươi chín tuổi. Ban đầu Vân Ngạo Phong còn hoài nghi, tại sao người này lại trẻ như vậy!
[Đúng a, sao vậy?]
"He he" Hắn nở một nụ cười thích thú "Ta không có thì giờ đôi co với ngươi, hiện tại ta phải đi làm đại sự rồi."
Vân Ngạo Phong nói xong đến y phục nhăn nhúm trên người cũng không cần chỉnh, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều. Chỉ là, ngay khi hắn sắp sửa bước ra khỏi phòng, thì một tiếng động kèm theo giọng nói có chút trẻ con vang lên trong phòng, khiến hắn không thể không ngừng bước. Vân Ngạo Phong ngưng một chút, sau đó nhìn kỹ xung quanh căn phòng, nhưng không có ai.
Vân Ngạo Phong: "....." Cho nên dị giới này còn có nháo quỷ sao?
Nhưng khi hắn vểnh tai lên nghe, thì lại chẳng có âm thanh gì, trong thâm tâm hắn lúc này đang nghĩ chắc là nghe nhầm.
Ý nghĩ vừa dứt, Vân Ngạo Phong liền không chút nghi ngờ chạy ra tiền viện. Mà trong phòng, một con ấu thú tử sắc len lén vươn đầu ra khỏi đống chăn mềm lộn xộn trên giường.
Một đôi mắt huyền tử mở ra, to tròn, ngập nước. Đồng tử tựa như ánh sao trời, quang mang nhàn nhạt lấp lánh, nhìn theo hướng Vân Ngạo Phong vừa khuất.
Lúc này, năm người kia đều tập trung trong phòng Vân Tuân Vũ bàn chuyện nhân sinh!
Sau khi nghe hắn nói ra suy nghĩ của mình, bốn người kia đều tỏ ra trầm luân suy tư. Có điều, cuối cùng vẫn là làm theo ý kiến của hắn.
Mà ý kiến của Vân Ngạo Phong chính là đi bái sư học đạo, dù gì theo lẽ đương nhiên thì bây giờ họ đang trong giai đoạn ăn học, vô lo vô nghĩ. Nhưng địa điểm hắn nói đến lại ở Trung Châu, chuẩn xác là ở giữa đại lục ___ Hướng Linh Sơn phái (ở trên núi Hướng Linh).
Cứ cách năm năm, sơn môn sẽ mở ra một lần, Hướng Linh Sơn phái cũng cùng lúc đó tổ chức đại hội chiêu sinh.
Phàm là những người đã thức tỉnh Linh Nguyên Thể đều có thể tham gia đại hội tuyển sinh này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải dưới hai mươi tuổi.
Nếu là các môn phái khác, có lẽ sẽ không đi nhận đệ tử có niên kỷ cao như vậy, nhưng Hướng Linh Sơn phái thì đặc biệt hơn. Các phong đều được chia theo thực lực và tuổi tác. Như vậy đối với chúng nhân thiên hạ có lẽ dễ chấp nhận hơn đi?!
Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy, bây giờ cách ngày tuyển sinh chỉ còn chưa đầy ba tháng, mà ít nhất cũng cần đến ba tháng hơn mới có thể đi đến Hướng Linh Sơn phái. Mấy người Vân Ngạo Phong quyết định không lâu nữa sẽ xuất phát.
Cha mẹ và gia gia đều biết ý định của họ, nhưng không có ai phản đối, bởi vì họ tin rằng, người của Vân gia này chắc chắn luôn là một hạt giống tốt, sẽ không làm họ thất vọng.
Một ngày trước khi đi, năm người Vân Ngạo Phong tất bật chuẩn bị đồ đạc cần thiết, cái gì hữu dụng đều bị nhét vào túi trữ đồ.
Hắn còn được gia gia cấp cho một thanh kiếm không rõ phẩm cấp và mấy ngàn tờ phù chú. Thật ra, Vân gia là một gia tộc am hiểu về phù chú và trận pháp, nhưng mấy năm nay thiên hạ thái bình, tự nhiên sẽ không có chỗ sử dụng tới.
Hôm sau năm người Vân Ngạo Phong xuất phát, lần này họ không đi bằng xe ngựa, vì xe ngựa quá chậm, có lẽ đi đến Trung Châu thì đại hội tuyển sinh đã kết thúc được mấy tháng rồi cũng nên.
Họ cũng không ngự kiếm, bởi vì ngự kiếm tốn quá nhiều linh lực, nếu đi đến giữa đường bị rơi xuống thì chết ngay tại chỗ là không còn gì nghi ngờ nữa.
Lần này đi chính là nhờ vào đống Truyền Tống phù mà Vân gia gia chủ cấp cho kia, cái này dám đảm bảo an toàn tuyệt đối một trăm phần trăm a...
Nhưng dùng Truyền Tống phù à, đi đến Trung Châu chắc là chưa bắt đầu đại hội chiêu sinh nữa, thế nên, họ quyết định vừa chơi vừa để ý chính sự.