Giác Ngộ

Giác Ngộ - Chương 27




Nói đến Trịnh gia...



Trịnh Trúc chính là người của Trịnh gia, hơn nữa còn là thiếu chủ đời tiếp theo của gia tộc đó, hai năm trước bị cha ruột của y tự tay hạ sát, may mắn lúc chạy trốn gặp được Vân gia gia chủ.



Sau đó được cứu về, đến bây giờ vẫn trung thành đi theo Vân Hư Nghi.



Trịnh Trúc ban đầu còn có ý định đổi họ, nhưng mối thù giết mẹ với Trịnh gia chủ y sẽ không quên và cũng không bao giờ quên, cho đến khi báo được thù, vì vậy y để họ Trịnh, đó là ý niệm chống đỡ đối với y, giúp y cố gắng tu luyện, mục tiêu của sự nỗ lực đó chỉ có hai chữ, đó là... "báo thù"!



Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Trịnh Trúc lại cảm thấy bản thân quá vô dụng, y hận lúc đó không thể bảo vệ được mẫu thân, để người ôm oán ôm thù ra đi một cách phũ phàng oan uổng như vậy...



Rõ ràng đều là con người như nhau, nhưng tại sao số mệnh của họ lại trái nghịch như vậy?





Rõ ràng đều là con người... tại sao người khác lại có thể hưởng thụ cảm giác ấm áp, yêu thương của phụ mẫu, mà y... lại không được?...



Tại sao ông trời lại đối nhân xử thế bất công như vậy?!



Thấy Trịnh Trúc thất thần, biết y lại nhớ về quá khứ đau thương kia.



"Trịnh Trúc, ngươi sao vậy? Ta đã nói, chuyện quá khứ cứ để nó qua một bên, nếu như ngươi muốn báo thù cho mẫu thân, thì ắt có cơ hội, ông trời sẽ không bao giờ tuyệt đường người tốt." Vân gia gia chủ bước qua, đồng cảm vươn tay vỗ vai Trịnh Trúc.



Hay cho câu ông trời không tuyệt đường người tốt, y cảm thấy thật nực cười, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Vâng..., gia chủ!"



Bây giờ chuyện quan trọng trước mắt là phải mạnh hơn kẻ thù, phải mạnh hơn tất cả, để sau này không còn kẻ nào dám ở trước mặt y diễu võ dương oai nữa, y có thể tự do làm những việc mình thích, có thể giết hết những ai đã từng hại mẫu thân y... chết không toàn thây!



"Khụ khụ khụ..." Vân Ngạo Phong đột nhiên ho dữ dội, ho đến cuống họng cay xè, thậm chí còn nôn ra một búng máu. Nhưng là máu này cũng có màu đen, lát sau lại bốc hơi sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không để lại.



"Tiểu Phong, đệ có sao không? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?" Vân Tuân Vũ ngữ điệu lo lắng, nhân tiện vỗ nhẹ lưng Vân Ngạo Phong.




"Đệ không sao!" Vân Ngạo Phong nói xong chống tay muốn đứng dậy, thấy thế Vô Ly và Vân Tuân Vũ liền nhanh chóng đỡ hắn lên.



"Phong nhi, đến đây!" Vân gia gia chủ ánh mắt ra hiệu, Vân Ngạo Phong cũng không có dị nghị, một bên gạt tay hai người kia ra, một bên bước về phía Vân gia chủ.



Vân gia gia chủ bất ngờ cầm lấy tay hắn, bắt mạch!



Một lát sau mới kinh hô, nói: "Chuyện này... Phong nhi, tại sao Hàn Độc và Hồng Sắc Hắc Diệp trong nội thể con lại biến mất không vết tích vậy?"



Thật ra, lúc đầu Vân gia gia chủ đã cảm thấy đáng ngờ, tôn tử của ông không những không bị độc tố tổn hại, mà ngược lại, nội thể thế nhưng sạch sẽ đến khó tin. Một tia tạp dịch độc khí cũng không có, cứ như chúng chưa từng xuất hiện vậy.





"Con... cũng không biết!" Vân Ngạo Phong rũ mắt, lắc đầu: "Con cảm thấy hơi chóng mặt, gia gia, con về viện trước."




Hắn nói xong liền bước đi, trong thâm tâm hắn thật sự có chút không khỏe, sức lực cũng chẳng còn nhiều, nói thật thì thân thể này đúng là của nữ nhân a.



"Này, con..." Sau khi bóng dáng kia khuất dần, mẫu thân hắn mới chợt bừng tỉnh kêu lên một tiếng, nhưng tiếc là hắn không nghe thấy.



Mọi người đều thất thần, hôm nay đúng là một ngày tồi tàn, ngay đến Vân Ngạo Phong hoạt bát bình thường cũng biến mất dạng. Thay vào đó là một Vân Ngạo Phong có chút xa cách, nóng nảy, trong đáy mắt hắn hiện lên một tia bi thương, chỉ là không có ai nhìn thấy.



"Gia gia, con đi xem đệ ấy!" Vân Tuân Vũ nhìn qua Vân gia gia, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý mới tức tốc chạy đi.



Mọi người ở lại xử lý thi thể của Bạch dược sư, họ không gây ra bất cứ động tĩnh gì. Chỉ đơn giản là không muốn người ngoài biết tin xấu này.



Mặc dù Bạch dược sư thật sự muốn giết Vân Ngạo Phong, nhưng trước giờ Vân gia cũng qua lại với ông ta rất thân thiết. Tuy có nghe qua rất nhiều tin không tốt về Bạch dược sư.



Ví dụ như: Bạch Thường Trạch là một lão già giết người không ghê tay...




Bạch Thường Trạch là một con sói đội lốt cừu...



Bạch Thường Trạch là một tên đê tiện, chúng ta không được đến gần lão già đó...



Bạch Thường Trạch...




Cái gì xấu đều được đặt trên người Bạch dược sư, nhưng Vân gia bọn họ vẫn không tin, đơn giản là họ không tận mắt nhìn thấy những tin đồn đó.





Hôm nay lại phát sinh sự tình đường đột như vậy, tuy Bạch dược sư ngay cả một thân nhân cũng không có, nhưng nếu tin tức này truyền ra ngoài không biết Vân gia sẽ nhận được hậu quả gì.



Dù sao thì trước nay Vân gia cũng là một gia tộc được nhiều người tôn sùng, là một gia tộc quật cường nhưng giàu tình cảm.



Hơn nữa, tất cả nô bộc trong Vân gia phải thông qua tuyển chọn nghiêm khắc mới có thể bước vào cửa lớn Vân gia giúp việc, họ tuyệt đối là những con chó trung thành.



Bây giờ Bạch dược sư chết ở chỗ này, đến nói liền không có người nào dám tiết lộ ra ngoài, chỉ là âm thầm hoả táng đi thi thể của Bạch dược sư.



Một người mang nhiều tiếng xấu như vậy đột nhiên mất tích, thì cũng chẳng có ai quan tâm, ngược lại còn là một tin đáng mừng mới đúng.



Tuy vậy, vẫn không có ai biết Bạch dược sư từng qua lại với Vân gia...



***



Tác giả: Cho phép tui thở dài nha, haizz... haizz...