Mộc Du Tử đang cố gắng nhịn thở dưới mặt hồ, cách một tầng nước mỏng nhìn lên mơ hồ thấy Ý Hiên đứng đó, trên tay còn cầm một thanh đoản kiếm...
Khoan đã...
Đoản kiếm? Đoản kiếm này chẳng phải của Vô Ly sao? He he he, bây giờ ngươi thuộc về ta rồi!
Với ý nghĩ đó, sự nghiệp sống sót của Mộc Du Tử đã thành công, chân khẽ đạp nước, ngoi lên mặt hồ, vừa thở hổn hển vừa bơi về phía Ý Hiên.
Bây giờ có thời cơ tốt thế này thì... hê hê... Mộc Du Tử trong lòng gian xảo cười lớn, hắn thích nhất chính là thanh đoản kiếm này, nói đúng hơn thì là của Mộc Du Tử, nhưng bị tên mặt dày đó cướp mất, trước giờ vẫn chưa có thời cơ cướp lại.
Nhưng trong lúc Mộc Du Tử đang tính kế thì Ý Hiên không biết đã đi đến chân trời góc bể nào rồi.
Thế là mất tong cơ hội tốt đẹp...
Ý Hiên liếc mắt nhìn Vô Ly đang trong tư thế buồn cười đến không thể buồn cười hơn.
Vô Ly đang ở trong tư thế một chân chạm đất, hai tay giơ thẳng lên trời, miệng cười vui vẻ nhưng thực chất thì đang khóc lóc trong lòng.
Vô Ly biết mình chỉ là con nuôi của Vân gia, nhưng hắn lại không nghĩ mình còn có thân nhân khác, hắn chỉ có ký ức từ khi được Vân Tuân Vũ mang về, đoạn ký ức trước kia hắn hoàn toàn không nhớ bất cứ thứ gì.
Có lẽ những thứ Vô Ly nhìn thấy trong huyễn cảnh đều là ký ức trước kia của hắn, nhưng có lẽ cũng không phải, người trung niên đó cho hắn cảm giác uy hiếp, đem lại cảm giác đáng sợ cho hắn, hơn nữa... Vô Ly cũng không nhìn thấy mặt của người kia.
Vô Ly đứng đấy, Ý Hiên trước nay không thích đào bới ký ức hay bất kì thứ riêng tư của người khác, cho nên hiện tại trong tình huống này lại không biết được Vô Ly thích nhất là thứ gì.
Tiện tay nhét thanh đoản kiếm vào người Vô Ly xong, Ý Hiên lại lê lết sang chỗ khác.
Chỗ Vân Ngạo Phong...
Vân Ngạo Phong dùng sức thật lớn, muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng mặt đã đỏ như cà chua chín mà vẫn không si nhê gì.
"Hệ thống, hệ thống!"
Vân Ngạo Phong gọi hai tiếng nhưng không có động tĩnh gì, rất lâu sau đó mới nghe thấy tiếng tít tít kéo dài vang lên.
[Tít....! Ký chủ, hệ thống đang gặp... tít... chục chạc... tít... bây giờ không còn nhiều thời gian... tít... ký chủ phải mau trở về bình thường... tít... mới cứu được... tít tít tít.... Bây giờ ký chủ hãy nghĩ đến những thứ mà ký chủ muốn có được nhất... tít... dùng lòng tham để phá bỏ sự ràng buộc... tít....]
Vân Ngạo Phong ngẫm nghĩ một hồi, cơ hồ hiểu ra ý tứ của hệ thống, trong lòng lẩm bẩm: "Dùng lòng tham phá bỏ sự ràng buộc, thứ mà mình khát khao nhất... là gì?"
Đúng rồi, hệ thống đã từng nói hắn là Âm Dương thể chất, thích hợp làm dược sư, hắn nhất định phải trở thành dược sư, cứu chữa bệnh cho dân lành, ngoài kia còn có rất nhiều người bệnh tật quấn thân, họ không thể cứ chết như vậy...
Hắn nhớ tới... kiếp trước, cha mẹ hắn cũng chết vì bệnh, hắn ghét bệnh lại hận từ chết, vậy nên hắn cần phải trở thành dược sư, trở thành dược sư...
Vân Ngạo Phong cảm thấy cơ thể mơ hồ có chút thả lỏng hơn.
Mà cũng lúc này, ở cách đó không xa...
Oán khí lượn lờ trên không, một cặp mắt đỏ tươi xuất ra từ hắc vụ đày đặc, sau đó tiếng nói hung ác phẫn nộ vang lên.
"Hừ! Con vật ngốc nghếch kia không thể lợi dụng được rồi! Lại còn dám phá hỏng huyễn cảnh của ta, xem ra lần này kế hoạch của ta cũng không thể không thay đổi."
Ngay sau đó, một giọng nói êm tai cung kính khác vang lên.
"Chủ nhân, vậy có cần thuộc hạ ra tay một chút không?"
"Được thôi, có lẽ ngươi biết nên làm thế nào rồi, hừ, đi đi."
"Vâng, thuộc hạ làm ngay."
Ngừng lại thời gian rất ngắn, giọng nói đó pha chút thú vị, cười tà ác: "Ha ha ha, lần này ta xem các ngươi làm thế nào để thoát được, cuối cùng cũng sẽ trở thành vật bồi dưỡng của ta thôi, ha ha ha ha..."
Một tràng tiếng cười này nghe đến ghê tởm, vừa khàn vừa có vẻ già nua, chỉ là đám người Vân Ngạo Phong không có ai nghe thấy.
Mọi người ai cũng trở về như bình thường rồi, chỉ là Vân Tuân Vũ không hiểu sao vẫn đơ đơ như vậy, à, nói đúng hơn là y không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Cho đến khi...
"Đại ca?"
Vân Ngạo Phong chạy đến, thấy đại ca đứng một bên, năm người kia đứng một bên, nhìn dáng vẻ đứng thẳng uy nghiêm của Vân Tuân Vũ, hắn còn tưởng giữa bọn họ xảy ra xung đột gì.
NhưngVân Tuân Vũ bất ngờ động đậy được, hơn nữa còn bộ dạng ủ rũ ta biết ta sai rồi ôm chầm lấy Vân Ngạo Phong.
Vân Ngạo Phong ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn năm người kia cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, cuối cùng là nhìn hai người nào đó đang ôm nhau... không hiểu mô tê gì.
Kỳ lạ là bây giờ Vô Ly không nhào vào lôi Vân Tuân Vũ ra tẩn cho một trận, mà là suy tư đến xuất thần.
Ngoài ba người Vân Ngạo Phong, Vân Tuân Vũ và Vô Ly ra thì tất cả mọi người ai cũng bình thường.
Vân Ngạo Phong bị đại ca ôm đến không dám động đậy, trong miệng y còn lẩm nhẩm mấy câu hắn nghe không hiểu.
"Tiểu Phong, ta biết ta sai rồi, sau này ta sẽ không để cho đệ gặp nguy hiểm nữa!"
Rốt cuộc là đại ca bị gì vậy? Chẳng lẽ cũng gặp ảo cảnh rồi bị hỏng luôn à?
Vân Ngạo Phong trong lòng thầm nghĩ, nhìn về phía mấy người kia ý hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng họ cũng chỉ cười ngu ngơ, sau đó chạy mất dạng, còn lâu họ mới muốn ở đây làm bóng đèn nhá.