Giác Ngộ

Giác Ngộ - Chương 14: huyễn trận.




Hình như do ham chơi quá nên họ quên mất mục đích tới đây là gì rồi, hơn nữa Bạch dược sư nói phải trở về trước khi thác nước ở đây ngừng chảy.



Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy dấu hiệu nào của sự đình trệ thác nước.



Bây giờ chắc là vào khoảng buổi trưa gì đó, thế nhưng ánh mặt trời chiếu xuống lại càng lúc càng yếu, trên không trung tích tụ một tầng lôi vân dày đặc.



Vân Ngạo Phong không phải không nhìn thấy sự khác thường, trong lòng một trận hoảng loạn dấy lên. Đưa tầm mắt rời khỏi đám thảo dược trước mặt, tìm kiếm thân ảnh của những người khác, nhưng nhìn bốn phương tám hướng cũng không phát hiện ai ngoài bản thân hắn.



Bớt chợt ánh mắt của Vân Ngạo Phong dừng lại ở phía thác nước, hình như hắn nhìn thấy thác nước đang chảy chậm lại, chậm hơn lúc trước khi mới đặt chân vào đây!



Nguy rồi! Phải nhanh chóng tìm được Dẫn Linh Diệp! - Trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn nhờ tới lời dặn dò của Bạch dược sư, nhưng những người khác lại không thấy bóng dáng đâu rồi!



Hắn lại nhìn, không gian và khung cảnh xung quanh vẫn như cũ, chỉ là hắn cảm thấy.... không có một tia hơi thở nào của con người. Ngược lại... oán khí vờn quanh, giống như địa ngục.



Trời càng lúc càng tối, hắn thử gọi: "Đại ca, nhị ca, Ý Hiên huynh, các ngươi ở đâu?!"



Không có tiếng đáp trả, tiếng hét của hắn cứ như vậy vọng lại rất nhiều lần, đâm thẳng vào đại não khiến hắn không kìm được mà ôm lấy đầu.





Bây giờ... không có tiếng nước chảy, không có tiếng gió thổi, cũng hoàn toàn không có phát ra tiếng động gì, không gian mù mịt bị hắc vụ bao quanh, chỉ có một mình Vân Ngạo Phong..., chỉ có một mình hắn..., một mình...



Hắn như chìm vào bóng tối, không một tia sáng...



Chìm vào không gian của chính mình...



Hắn nhìn thấy cha mẹ của mình... ở kiếp trước... đôi mắt trắng dã... vô hồn...



.... Ở một nơi khác...



Vân Tuân Vũ đang chật vật đối phó với ảo cảnh có tính mê hoặc tâm trí con người.



Trước mắt y bây giờ là Tiểu Phong, nhưng cũng không phải là Tiểu Phong...



Sau đó...



Ký ức năm năm trước hiện lên, y tự tay hại chết đệ đệ ruột của mình, sau đó... gặp được một người, người đó không danh không tính, không tên không tuổi, không cha không mẹ, khuôn mặt giống y đúc đệ đệ của y...



Được y đưa về nhà, là một tên giả mạo...



"Ca!" Một tiếng nói âm lãnh vang lên, vọng vào tai y!




"Không, không phải, ta không phải ca ca của ngươi! Không phải...."



Hoảng loạn, sợ hãi, vô số cảm xúc vây khốn y...



"Ca ca, chính ca đã hại chết đệ, mạng của đệ.... đệ muốn mạng của huynh, giao cho ta...., không, ta phải giết chết tên giả mạo đó, giết chết, ha ha ha ha ha...."



Trước mắt Vân Tuân Vũ bây giờ là khuôn mặt năm năm trước của đệ đệ y, một khuôn mặt tàn.



"Không, đệ không được làm hại Tiểu Phong, không được..."



"Tiểu Phong..., Tiểu Phong chẳng phải đang ở trước mặt ca sao? Ha ha ha..." Tiếng cười kéo dài rồi nhỏ dần.



.....





Vô Ly nhìn thấy... một nam tử xa lạ chạy tới ôm chầm lấy hắn, còn gọi hắn là ca ca.



Còn có một trung niên nam tử gọi hắn là Thích Lữ Hoa.



"Con trai, đã lâu rồi cha con ta không được đoàn tụ, cùng cha về nhà đi, về nhà rồi sẽ được gặp mẹ, gặp gia gia và đệ đệ con, nhà của con không phải ở Lĩnh Lạc thành, nhà của con là ở Ngôn thành... theo cha về nhà, đi thôi...!"




Thanh âm nhu hoà của người trung niên vang lên, đưa tay nắm lấy tay Vô Ly, đôi mắt hắn vô hồn, từng bước chân đều chần chừ... đi rất chậm...



Không gian tối đen như mực bất chợt vang lên hàng ngàn tiếng gào thét khác nhau, y như tiếng ma quỷ dưới địa ngục, muốn xé rách màng nhĩ của hắn làm đầu óc hắn thanh tỉnh lại.



Vô Ly dừng bước, ánh mắt có lại cảm xúc, vươn tay dứt khoát rút ra, chân không tự chủ được lùi về sau hai bước.



"Ông nói dối, ông không phải cha ta, cha ta tên là Vân Chí Thanh, ông không phải cha ta!"



Vô Ly quay đầu chạy đi trong bóng tối vô tận...



....



Tất cả mọi người đều bị huyễn trận mê hoặc, Liễu Hi Hiên, Trịnh Trúc và cả Mộc Du Tử, chỉ là Ý Hiên vẫn an an tĩnh tĩnh mà nằm trên ngọn cây ngủ ngon lành.



Khuôn mặt thanh thản lại thanh bình, hoàn toàn không mang một chút biểu cảm khó chịu nào, làn gió mát lạnh sượt qua sườn mặt, y cũng không phản ứng gì.



Đột nhiên, trên đầu Ý Hiên xuất hiện một con thỏ?




Chuột?



Sóc?



Chồn?



Mèo?



Cáo?



Cũng không phải, không biết con thú này thuộc giống loài nào nữa, có lẽ là lai từ sáu con vật trên cũng có khả năng đi!






Thôi, không nghĩ nhiều!



Con thú toàn thân đen thui thùi lùi, đôi mắt vàng khẽ chớp, miệng nhỏ phát ra tiếng kêu đáng yêu động lòng người.



"Chít chít chít!"



Âm thanh êm dịu thế nhưng lại làm cho Ý Hiên tỉnh lại, con thú nhỏ nhảy lên trên bụng y, ngồi xuống ngoe nguẩy cái đuôi ngắn bé tí.



Bình lặng mở mắt ra như chưa từng ngủ, Ý Hiên nhìn thấy con thú nhỏ ngồi trên bụng mình liền đưa tay bế nó lên: "Tiểu Hắc ở đây sao?"



Cụt lủn!



Y đang nói chuyện với thú đó! Nhưng mà sau đó khiến tác giả rớt cằm là, con thú đó biết nói, hơn nữa tiếng nói còn trong trẻo đến khiến người ta hận không thể ăn tươi nuốt sống nó, chỉ mong sao giọng của mình là như vậy!



***



Tác giả: Hiên huynh, đây là con gì vậy? *chỉ vào Tiểu Hắc*.



Ý Hiên: Tiểu Hắc!



Tác giả: Tên mặt liệt nhà ngươi đúng là ngu xuẩn, ta đương nhiên biết nó tên là Tiểu Hắc rồi! Cái ta hỏi là chủng loại của nó đó!



Tiểu Hắc *nhảy qua cắn tác giả*: Ngươi mới ngu, ta thuộc chủng loại Tiểu Hắc nha! *vẻ mặt đắc ý*.



Tác giả: Phụt, ha ha ha... *mặc dù đang đau nhưng vẫn không nhịn nổi cười*.