Chiến sự trong rừng đêm
15/5/2009
Một ngày mùa hạ nóng nực
Sáng hôm ấy, mây kéo hết về chân trời để cả khoảng trời rộng một màu xanh ngắt. Có chút gió thổi nhè nhẹ len lỏi qua những ngọn cỏ, và đưa mùi hương thơm dìu dịu của cây cỏ buổi sớm còn đọng hơi sương lan toả khắp mọi nơi. Ngay nơi chân trời phía đông, chút ánh vàng bắt đầu rực lên cái nóng nực của mùa hạ.
Anh Bon ngồi ở bãi cỏ từ rất sớm mong tìm được một chút gì đó thoải mái ở sự trong lành tinh khôi của thiên nhiên. Anh cảm thấy mệt mỏi bởi vì có những điều anh không chia sẻ được với ai mà chỉ giữ riêng trong lòng, anh tự làm bản thân thêm bận rộn và khó nghĩ. Thời gian gần đây, những cuộc tấn công có vẻ thưa dần đi, nhưng quy mô thì ngày càng lớn, nếu cứ như vậy có thể đến một lúc nào đó, cả làng sẽ không thể kháng cự được nữa. Từ đầu năm đến nay đã có 2 chiến binh hi sinh vì chúng, thêm vào đó là biết bao nhiêu chuyện khiến anh phải suy nghĩ. Đầu anh như muốn nổ tung khi lúc nào cũng phải nghĩ về chuyện này chuyện kia. Anh như đang đi lạc trong những dòng suy nghĩ của chính mình, nhưng dòng chảy đó như một con sông được bắt nguồn từ những con suối nhỏ, đan xen nhau và không có trật tự. Việc bây giờ anh phải làm là nghĩ xem phải ưu tiên nghĩ về chuyện nào trước. Ngẫm ra thì thấy nực cười, vì có cả những chuyện không cần bận tâm anh cũng cứ nghĩ cho thêm bận. Để đến mức anh chả biết nên làm gì lúc này nữa.
Chợt, anh thấy phía xa có một chú thỏ nhỏ đang nhấm nháp chút cỏ non còn ướt sương. Giữa nơi chiến trận vậy mà vẫn có một cuộc sống bình yên, chỉ vậy thôi cũng khiến anh thấy lòng mình như dãn ra, mọi thứ đều lắng xuống trước khung cảnh ấy. Bỗng dưng chú thỏ nhảy vọt lên và bỏ chạy thật nhanh, phía sau nó, cây cỏ rung lên thành một vệt dài. Anh Bon đoán là một con rắn đang săn mồi, và chủ thỏ kia đang gặp nguy hiểm. Ngay lập tức, anh chạy tới dùng chân hất con rắn sọc dưa bay ra xa cứu nguy cho chú thỏ. Thật may, chú thỏ chưa bị sao cả, anh đã kịp thời cứu nó trước khi con rắn đuổi kịp.
""Rắn bắt cả thỏ cơ à?"" anh nghĩ và bỗng như có một luồng sét vừa nổ trong đầu anh. Một quá khứ từ rất lâu trong anh bỗng nhiên trở lại. Thực sự anh chưa thể quên được điều ấy và mọi hình ảnh bắt đầu trở lại. Cách đây vài tháng anh cũng từng nhớ lại quá khứ ấy và chính điều ấy khiến quá khứ ùa về nhanh như vậy. Đó là ngày thanh minh, tối hôm ấy, anh ngồi tâm sự với cô bạn thân Hảo Xuân.
Sau cuộc nói chuyện đêm ấy, anh thấy lòng mình thanh thản hơn khi nghĩ về quá khứ, vì chôn chặt chúng cũng không phải là điều hay. Và anh quyết định đi tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi và sắp xếp lại tất cả lại những thứ đang lộn xộn trong đầu mình.
Anh trở về làng lúc trời đã quá trưa, cái nắng chói chang khiến anh thấy toàn thân mệt mỏi. Đang dự định tìm một nơi để nghỉ ngơi thì anh nghe thấy phía sau có tiếng gọi:
- Này! Anh đi đâu cả buổi sáng vậy?
Anh quay lại và trả lời ngắn gọn:
- Không có gì! Chỉ là chút chuyện nhỏ! - Anh dừng lại một chút và hỏi lại - Này Tâm Thủy! Anh có thấy ngày hôm nay thật khó chịu không?
- Có! Trời oi bức mà anh! Thôi! Tôi đi tuần đây! Anh thử tìm một giấc ngủ xem có dễ chịu hơn không nhé!
Anh Bon quay lại và tiếp tục bước về nhà, anh không muốn ngủ, nhưng anh thật sự cảm thấy mệt mỏi. Bước chân mỗi lúc một nặng nề hơn, anh hồ nghi có kẻ đeo thêm vài cục sắt vào chân anh. Chợt, một cơn đau đầu ập đến bất ngờ khiến anh choáng váng, mắt anh hoa lên, bầu trời tối sầm lại và chuyển sang màu xanh lá cây sậm. Bước chân của anh lảo đảo loạng choạng và không còn lực nữa.
* Huỵch*
Anh cảm thấy mình được tựa vào gì đó mềm mại, êm ái. Sau đó là có một đôi tay ôm lấy anh thật nhẹ nhàng để nâng anh dậy.
Khi mở mắt ra anh thấy chung quanh mình là một màu vàng nhàn nhạt dịu nhẹ khiến anh cảm thấy một cảm giác dễ chịu dần lan toả trong cơ thể mình. Anh ngồi dậy nhìn xung quanh và lập tức nhận ra mình đang ở trên giường của Lệ Tri. Nàng đang ngồi ở bàn nước khá gần đó, và nhìn anh âu lo.
- Sao anh lại ở đây? - Anh hỏi
- Em đưa anh vào đây!
- Anh chẳng nhớ gì ráo! - Anh ôm lấy đầu, vì cơn đau đầu hồi nãy đã trở lại, anh rên lên khe khẽ - Ôi.....!
- Sao vậy anh? - Lệ Tri lo lắng hỏi và chạy lại bên anh
- Không sao! Anh chỉ hơi nhức đầu! Một lát sẽ hết ngay thôi! - Anh nói và bỏ chăn rồi bước xuống giường
Lúc này mặt trời đã ở sâu trong một lớp mây khá dày, ánh nắng dịu nhẹ và không hề chói mắt nữa. Anh cũng cảm thấy sức khoẻ trở lại, chỉ có cơn đầu và vẫn vương vẩn quanh anh. Anh quay sang hỏi Lệ Tri:
- Anh ở đây bao lâu rồi em?
- 5 10 phút gì đó thôi!
Câu trả lời của nàng khiến anh chột dạ, một suy nghĩ tiêu cực nhưng thật sự hợp lý. Anh bước ra ngoài và nhìn lên trời lẩm nhẩm mấy câu ca dao cổ. Bầu trời tối sầm lại nhanh chóng, mây đen bao phủ khắp nơi. Những cơn gió nặng trĩu, mang trong mình đầy hơi nước, chắc hẳn là một cơn mưa giông sắp đến. Gió mạnh, thổi vù vù, cát bụi mịt mù, và mát lạnh.
Giông tố đến bất ngờ, làm mọi người hối hả tất bật thu dọn. Những cánh cửa bị gió giật đập vào vách tường liên hồi tạo nên những âm thanh rợn tai:
* Cạch! Cạch! Cạch! Rầm! *
Cùng với tiếng gió vi vút trong không trung:
* Vi Vu... Vù... Vù.. Cạch... Vù... Vù... Cạch... Cạch... Cạch!*
* Bộp! Bộp! Cộp! Cộp! Tách! Tách!*
Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống mặt đất, mái nhà, và những thứ đồ dùng còn để ngoài tạo nên những âm thanh khác lạ, vui tai.
Mưa mạnh dần, và cùng với gió tạo nên một bản hợp sướng:
* Vi Vút...Rào... Rào... Ào... Ào... Ào... Vù... Ào.. Ào...!!!*
Mưa tuôn xối xả, mặt đất lênh láng những nước, khiến những giọt sau rơi xuống làm nước bắn tung toé, sau đó bong bóng đua nhau nổi lên trên nền đất lênh láng. Mưa trắng trời, màu mưa xua tan dần cái xám xịt của mây. Có một sự pha trộn màu sắc của sự ảm đạm. Xam xám, trăng trắng, một màu đục đục nhưng cũng có hơi hướng sáng dần lên. Nghe gió rít lên từng cơn như quát nạt, anh Bon lo cho nhóm tuần tra của Tâm Thủy sẽ gặp bất trắc. Bởi vì hôm nay là ngày trăng tròn, nên nỗi lo của anh thật sự không hề thừa.
Một vệt sáng lòe trời, sau đó vài giây là tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trong khoảnh khắc ấy, anh tình cờ nhìn thấy bên hành lang nhà ăn, Liễu Tâm đang ôm chặt lấy Nhất Vũ. Anh quay mặt sang phía bên trái, tránh nhìn tiếp cảnh tượng ấy. Nhưng bên dãy nhà phía đông, anh cũng thấy Hoàng Yến đang nép hẳn người vào Nhãn Bằng.
"" Không lẽ cái làng này có nhiều đôi vậy à?"" Anh chợt nghĩ, nhưng ngay sau đó thì anh thấy Nhất Vũ đẩy Liễu Tâm ra rồi quát rằng:
- Biếи ŧɦái vừa thôi! Tự dưng ôm lấy tôi làm khỉ gì?
- Người ta sợ sấm sét mà! - Liễu Tâm nói lí nhí
- Ra thế! - Anh Bon cười khì rồi quay trở vào nhà với Lệ Tri
Lát sau, gió dịu dần, mưa cũng ngớt dần, và trời sáng hẳn lên. Đến lúc nhóm tuần tra trở về thì trời đã ngớt hẳn, mưa chỉ còn bay bay nhẹ, gió mơn man thổi và mây đen cũng biến mất hoàn toàn.
Anh Bon đang ngồi nói chuyện với Lệ Tri thì bỗng có tiếng nói vọng vào từ bên ngoài:
- Lệ Tri! Cô Lệ Tri! Anh Bon có đây không?
Giọng nói có phần gấp gáp và hụt hơi lắm, anh nghe tiếng thở hổn hển cũng biết đó là Tâm Thuỷ. Anh đứng dậy và bước ra, ngay lúc đó, Tâm Thủy vồ ngay phải anh.
Chỉ cần nhìn thái độ của Tâm Thủy, anh Bon cũng đoán chắc được điều gì khiến anh ta hoảng hốt như vậy. Anh quay lại vẫy tay gọi Lệ Tri rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài. Anh chạy ra bục lớn còn Tâm Thủy đi phía sau, sức anh ta không còn đủ để chạy theo anh nữa. Anh thấy từ xa, ngay nơi bục lớn có một nhóm đang kẻ đứng người ngồi như là chờ anh vậy. Đúng như anh dự đoán, đó chính là nhóm tuần tra vừa trở về, vẻ mặt ai cũng căng thẳng, và có chút hoảng sợ. Anh ra hiệu trấn tĩnh và giữ im lặng và bước lên kéo chiếc dây thừng gắn những chiếc chuông nhỏ kéo dài đi khắp làng. Những chiếc dây rung lên, làm những chiếc chuông gắn trên dây khẽ kêu lên một âm điệu nhẹ nhàng, âm vang.
- Nào! Nói tôi nghe anh điều gì khiến anh hoảng hốt như vậy nào! - Anh Bon quay sang nói khi chờ đợi mọi người tới
- Trong cơn mưa, tôi thấy thấp thoáng bóng của đám Kỵ binh hung ác! Đoàn chúng tôi quyết định lần theo thì thấy chúng đang tụ họp rất đông ở bìa rừng. Nhưng điều làm chúng tôi hoảng sợ chính là một tên cốt đột đứng chỉ huy. Hắn nhìn như một tên tiểu khổng lồ ở vùng biển phía nam của vùng đất Đen vậy. Tôi đã từng nghe danh về chúng nên mới hoảng sợ mà chạy về đây báo cáo.
- Theo như tôi biết thì bọn tiểu khổng lồ đã bị tuyệt diệt và xoá sổ rồi. Vì chúng quá ranh ma nên Minh Vương đã ra lệnh diệt chủng - Anh Bon nói và làm ra vẻ thật bình thản
Anh nói ngoài miệng vậy thôi, thực tình anh nhớ ngay đến chuyện Lang Tộc và Miêu Tộc. Nay có một đứa tức là Minh Vương vẫn còn giữ lại được một vài tên. Cũng giống như Miêu tộc và Lang tộc năm xưa. Chúng chưa hề bị tuyệt diệt, mà chỉ là giảm mạnh về số lượng thôi. Bọn chúng chỉ lớn hơn người thường một chút, sức khoẻ cũng chỉ vượt trội hơn không quá nhiều. Nhưng bù lại, chúng không ngu ngốc như đám khổng lồ và đại khổng lồ. Chúng có thể nói là thông minh ngang ngửa với người thường. Nên xét theo mọi phương diện, chúng hơn chúng ta về mọi mặt.
Anh dừng suy nghĩ lại và quay sang nhìn xung quanh, các chiến binh trong làng đang bước tới, anh ra hiệu cho Tâm Thủy bình tĩnh và chờ đợi. Khi các chiến binh đã có mặt đủ dưới sân Tâm Thủy bước lên, vẻ mặt anh vẫn còn giữ nguyên nét căng thẳng. Nhưng trước khi Tâm Thủy kịp lên tiếng, anh đã đưa tay giữ lại và nói nhỏ vào tai anh:
- Hãy tin tưởng tôi! Không có gì là tôi không giải quyết được!
Sau đó anh bước lên, nhìn mọi người bên dưới một lượt bằng ánh mắt sắc lạnh của ngày thường, nhưng trong đó đã lộ ra một chút căng thẳng. Đợi cho bên dưới xì xào bàn tán khá lâu anh mới cất nói bằng chất giọng sang sảng như thường lệ:
- Tôi phải thông báo một tin không được vui đến mọi người! Nhưng mong tất cả hãy bình tĩnh! Được không nhỉ?
- Nào! Nói đi! - Hiểu Minh nói vọng lên
- Không có gì khiến chúng ta run sợ và chùn bước! Anh cứ nói đi! - Y Thần nói cùng cái gật đầu điềm đạm
Sau một thoáng im lặng suy nghĩ, anh Bon tiếp tục nói:
- Mọi người nói vậy thì chắc chuyện này cũng chỉ nhỏ như con kiến! - Anh dừng lại hít một hơi thật sảng khoái rồi tiếp tục - Vừa rồi, nhóm tuần tra đã phát hiện một số lượng quân lính không hề nhỏ của địch! Và ngày hôm nay lại là một ngày nhạy cảm. Nên ta càng cần khẩn trương triển khai kế hoạch tác chiến.
- Cuộc chiến sẽ diễn ra vào tối nay! Điều này chắc ai cũng đoán được! - Lệ Tri bước lên và bắt đầu nói - Vì vậy, chúng ta có thời gian từ giờ tới hoàng hôn để chuẩn bị xong tất cả!
- Anh có thể cho chúng tôi biết số lượng quân địch khoảng bao nhiêu không? - Hiểu Minh nói
- Bao nhiêu cũng chẳng để làm gì Hiểu Minh ạ! Cái quan trọng là chúng ta đón khách thế nào! - Anh Bon trả lời - Theo tôi đoán thì chúng sẽ tấn công trước lúc trăng lên khoảng 30 phút hoặc 1 tiếng. Và với số lượng đông, chúng sẽ tần công ồ ạt như một con sóng tràn lên để quét sạch tất cả. Lực lượng của ta tuy là tinh nhuệ, nhưng rất mỏng nên dù có giỏi đến mấy cũng không thể cản được.
- Ý anh là chúng ta bỏ chạy phải không? - Hiểu Minh tiếp tục hỏi
- Cũng gần như thế, chúng ta sẽ không đón khách! - Anh trả lời
- Ý anh là... - Y Thần ngập ngừng
- Nào! - Anh Bon tỏ vẻ hứng khởi và nhảy xuống khỏi bục để bàn luận kế hoạch cùng mọi người.
Trời đổ bóng về chiều, từ trên tháp canh phía Tây có thể nhìn được mặt trời từ từ lặn xuống phía bên kia cánh rừng. Hoàng hôn buông xuống, để lại trên khoảng trời phía tây một bầu trời đỏ rực và vài vệt sáng vàng vọt yếu ớt. Xa xa phía chân trời, Mặt Trời đỏ lựng và không còn chói chang như độ ban trưa. Ánh sáng cứ ngày một mờ nhạt dần cho đến khi phải nhường chỗ cho Mặt Trăng và màn đêm. Hoàng hôn là thời điểm gần giống như bình minh, ban sáng Mặt Trời hiện nguyên hình như một đứa trẻ non nớt bước vào đường đời. Chưa chói chang, chưa tỏa nhiệt, hồng hồng và có thể nhìn ngắm. Qua một cuộc đời, một ngày tỏa nhiệt, tỏa nắng, Mặt Trời già cỗi và đi về phía tây bầu trời. Nó to tròn, đỏ lựng, in trên nền trời còn phảng phất màu da cam nhàn nhạt, biến nó thành một kẻ cô độc giữa không gian bao la, chả giống ai. Nó cứ từ từ khuất dần, khuất dần phía chân trời, nửa như mệt mỏi vì cả ngày toả sáng cho nhân gian, nửa như lưu luyến điều gì... Khuất sau dãy núi phía xa tít, những vầng hào quang của nó vẫn cố vươn lên xé toạc từng mảng tối đang bủa vây ra khắp nơi, tạo nên một khung cảnh đối lập giữa sắc đỏ và đen. Một bức tranh tương phản toàn diện và mang một vẻ đẹp rất tự nhiên.
- Sao mặt trời có vẻ như lưu luyến điều gì! - Nhất Vũ nói,
Bên cạnh cậu, Liễu Tâm cũng cất giọng đồng cảm:
- Có lẽ vì chờ đợi Mặt Trăng, dù biết không thể gặp được. Số phận đã sắp đặt chàng là của ban ngày còn thiếp là của bóng đêm! Cũng có thể như...một kẻ sắp chết cố gắng giữ chút hơi tàn.
- Này hai đứa! Sắp đến lúc đón khách rồi đấy! - Anh Bon nhẹ nhàng nhắc nhở từ phía sau- Đứng đấy mà tâm sự vụn với nói triết lý
- Anh biết chúng sắp đến sao? - Nhất Vũ hỏi
- Anh chỉ đoán thôi! Và nếu chúng không đến càng tốt! - Anh trả lời ngắn gọn và quay bước rời khỏi tháp canh.
Đêm buông xuống nhanh chóng sau khi ánh sáng cuối cùng của mặt trời tắt lụi. Màn đêm bao phủ tất cả cùng với nó là không gian yên ắng. Ban ngày có đủ các âm thanh hỗn độn, tiếng người cười nói, tiếng của chim chóc muông thú, tiếng gió... hoà quyện vào nhau. Đêm thì ngược lại, chim muông tìm nơi cư trú sau 1ngày dài ca hát bay lượn. Màn đêm đen đặc bao phủ khắp nơi như nuốt lấy tất cả. Nếu không có những vì sao và mặt trăng chiếu sáng thì có lẽ ai cũng cảm thấy sợ màn đêm. Cảm giác không có ánh sáng, không nhìn thấy gì thật bức bối. Hôm nay là ngày rằm, nên Trăng cũng sáng và linh thiêng hơn bất cứ khi nào. Giữa muôn vàn đèn, đuốc mà thứ ánh sáng đó không hề bị tan ra. Nó không lung linh, không chói loá, không làm lu mờ mọi thứ ánh sáng khác như Mặt Trời. Nó chọn cho mình một màu sắc bàng bạc, đủ để chiếu rọi mọi nơi, nhưng không làm cho cỏ cây giật mình bừng tỉnh. Ánh trăng, một thứ ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng, và êm đềm như chan chứa tình yêu thương của người mẹ hiền từ đang vuốt ve những đứa con nhỏ. Nhưng khi nhìn ngắm Mặt Trăng ta vẫn cảm thấy nét tròn trịa, đầy đặn như một người con gái đến tuổi cập kê, trong trắng và tinh khiết.
Lẩn khuất trong ánh trăng, trong cỏ cây, anh Bon đã nhìn thấy một vài vị khách đang dần xuất hiện. Từ vị trí ẩn nấp, anh có thể bao quát toàn bộ khu vực phía đông và phía nam. Anh nhẹ nhàng ra hiệu cho mọi người im lặng chờ đợi làm theo kế hoạch.
Chỉ một lát sau, hàng loạt những mũi tên từ trong rừng bay vào làng như một cơn mưa, và có lẽ còn dữ dội hơn cơn mưa lúc sáng. Sau cơn mưa tên mọi sự trở lại im ắng trong vòng vài phút. Cánh cửa phía Nam bung ra, đám bộ binh tràn vào như nước lũ. Sau đó đến lượt của phía Đông cũng sụp đổ và đám bộ binh cũng theo đó tràn vào kín sân làng.
Tất cả mọi sự vẫn tuyệt nhiên im lặng, có cảm giác như màn đêm vừa nhè bọn chúng ra thì bây giờ đang nhăm nhe nuốt lấy chúng. Chúng bị cô lập giữa ánh trăng, giữa màn đêm im lặng đến đáng sợ. Chính kẻ đi đêm bị bóng đêm dọa nạt, đó là một điều chẳng lành với chúng. Nhưng ""những kẻ không có não"" thì đâu biết đến sợ hãi và nguy hiểm. Chúng tiếp tục đi sâu vào, theo con đường lớn dẫn thẳng tới sân chính.
Nơi mà mọi ngày luôn có ánh đèn sáng thì hôm nay cũng tắt lịm mọi ngọn lửa. Tất cả đều mù mờ hiện ra dưới vài ánh đuốc của quân địch. Bỗng nhiên, một luồng sáng lóe lên rồi bùng cháy từ phía sau đám quân lính. Ngọn lửa đỏ rực quét theo một đường khiến đám quân lính của địch ngã ra hàng loạt. Chúng còn chưa định thần được ai vừa tấn công chúng thì bên mạn trái một ánh lửa vàng ươm khác lại bùng lên rồi vội vã biến mất.
Quân địch hoang mang, nháo nhác vì những đòn tấn công chớp nhoáng và nhanh chóng biến mất. Thủ thuật mà chúng thường sử dụng nay đang diễn ra với chính chúng.
Trò chơi mèo vờn chuột khủng khiếp nhanh chóng hạ màn, các ngọn đuốc lại sáng lên nhưng ngày thường. Phía sau chúng, chủ nhân của ngọn lửa đỏ rực là Vô Song. Còn bên mạn trái, chủ nhân của ngọn lửa vàng là Nhãn Bằng. Cả 2 người hiện ra dũng mãnh, trong khí thế ấy, cả 2 như những chiến binh cô độc, mạnh mẽ và lạnh lùng quyết đoán.
Phía sau, lẫn trong đám bộ binh, chợt có tiếng thét:
- Tấn công!
Tên chủ tướng không biết nhát gan hay là rắn khôn giấu đầu, nhưng sau câu lệnh của hắn toàn bộ quân lính lao lên tấn công. Nhãn Bằng nhanh nhẹn di chuyển vừa né đòn vừa đánh trả. Cả hai người đều linh hoạt di chuyển và chống trả lại quân địch. Nhưng có vẻ họ không muốn làng gặp phải thương tích nào nên cả hai đều có hướng di chuyển ra bên ngoài làng. Khi đã ra đến gần cổng Nam, hai người nhìn nhau rồi cùng nhau chạy thật nhanh vào rừng Bạch Dương. Quân lính cũng ồ ạt đuổi theo, chẳng mấy chốc làng lại vắng tanh.
Ở ngay khoảng sân chính, anh Bon nhảy xuống khỏi cây Hoè. Anh mỉm cười và bắt đầu vận khí. Hoả khí bốc lên nóng rực quanh anh. Anh tập trung toàn bộ hoả khí vào đôi bàn tay và bắn chúng lên trời. Sau đó anh nhanh nhẹn vận thủy khí để dập hết hơi nóng và tiêu tan hoả khí vừa bốc lên. Xong xuôi, anh chạy ra cửa Nam và lao thẳng vào rừng Bạch Dương
Anh di chuyển thật nhanh, thật nhẹ, như một con mèo đang theo đuổi con mồi. Với tốc độ của anh, chẳng mấy chốc anh đã bắt kịp quân địch. Anh nhẹ nhàng đạp khí bay lên một ngọn cây và đảo mắt quan sát. Phía bên dưới, Nhãn Bằng và Vô Song bị vây kín. Tất đều theo đúng những gì anh muốn, bây giờ là lúc thực hiện bước cuối của kế hoạch. Anh đưa hai tay lên miệng huýt gió một hơi.
*hoét*
Toàn bộ quân địch giật mình vào dáo dác nhìn quanh. Đúng lúc đó, Nhãn Bằng bốc hỏa khí lên ngùn ngụt rồi vung kiếm tấn công. Vô Song cũng tham chiến, anh di chuyển bằng tốc ảnh liên tục khiến quân địch không sao nắm bắt được vị trí của anh.
Cùng đó, vòng phía ngoài cuộc chiến, toàn bộ các chiến binh theo hiệu lệnh của anh Bon rời chỗ ẩn nấp tạo thành một vòng vây bên ngoài.
Anh Bon rời khỏi ngọn cây và nhẹ nhàng hạ xuống đầu một tên lính. Thân hình anh tuy không quá to lớn, nhưng sức nặng cũng đủ để tên bộ binh qụy xuống. Anh nhún người đè thêm sức nặng xuống rồi búng mình lên không lao vào cuộc chiến cùng đồng đội.
Quân địch tuy đông, nhưng chẳng mấy chốc tất cả bọn chúng đều bị đánh bại. Cả một khoảng rừng bị phá tan hoang, cây cối đổ nghiêng ngả, trên mặt đất xác quân địch nằm khắp nơi. Chỉ còn lại khoảng vài chục đứa đứng xúm lại quanh một gã cao to bịt kín. Có lẽ chính là gã khổng lồ được nhắc đến hồi sáng. Với anh, có lẽ hắn không còn là một bí ẩn, vì có lần anh đã từng thử sức mình với những kẻ như hắn. Một mình anh có lẽ sẽ rất khó khăn để giành chiến thắng. Nhưng hôm nay anh tự tin rằng mình sẽ không gặp phải khó khăn như trận chiến năm xưa.
Anh rùng mình vì những hình ảnh xưa cũ đang ùa về. Lắc đầu một cái, anh cố gắng thoát khỏi những hình ảnh ấy và bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng tiến về phía gã khổng lồ. Các chiến binh cùng nhau quây lại thành một vòng tròn và bắt đầu thu hẹp lại dần. Đám bộ binh lại liều mạng xông vào anh Bon quyết tử. Anh nhìn qua xác định số lượng của chúng. Vỏn vẹn 6 đứa, quá ít đối với anh. Anh nghiêng mình né đòn rồi nhẹ nhàng chặt tay vào cổ đứa thứ nhất, sau đó anh túm lấy nó để đẩy mạnh vào đứa thứ 2. Đứa thứ 3 lao đến ngay sau đấy nhưng cũng bị anh đánh ngã ra dễ dàng chỉ bằng một động tác nghiêng người và lợi dụng lực thật đơn giản. Anh nhìn chằm chằm vào tên khổng lồ, hắn còn cách anh khoảng chục mét. Và trước mặt anh có 3 tên bộ binh đang nhao vào với sát khí khá mạnh. Anh cảm thấy cơn bực mình vô cớ xuất hiện và bốc lên rất nhanh trong máu anh. Anh thấy rất
hứng khởi, cảm hứng muốn thể hiện xuất hiện trong anh. Anh nắm chặt tay vận khí lên thật mạnh và nén tất cả vào đôi bàn tay mình. Trong một giây, anh đẩy toàn bộ luồng khí về phía trước. Trong nháy mắt, cả 3 tên bộ binh hung ác kêu thét lên đau đớn. Các bộ giáp và da thịt của chúng rách nát hết cả. Một thứ nước màu đen bắn tung toé và cả 3 cùng gục ngã xuống nền đất. Anh Bon chun mũi lại vì cái mùi hôi rình khó ngửi lại thêm đậm đặc hơn nữa. Nhưng các giác quan của anh vẫn phải căng ra, hứng trọn tất cả, bởi vì trong một giây, anh nhận ra gã khổng lồ kia bắt đầu chuyển động.
Anh dừng lại đột ngột và trùng người xuống thủ thế. Hai tay anh đưa ra phía trước để lường hết mọi đòn đánh.
*Bụp Bụp Bụp*
Gã khổng lồ to con và nặng nề là vậy, nhưng hắn ra đòn cũng thật nhanh và mạnh. Anh Bon tuy đỡ được hết nhưng cũng bị đẩy lui lại phía sau cả vài mét. Anh thấy hai cánh tay mình tê đi vì 3 cú đấm của hắn.
"" Tốt nhất là nên tránh tất cả mọi chiêu của hắn! Tên này mạnh thật đấy! Và cơ thể này cũng yếu đuối quá! "" Anh nghĩ nhanh và bắt đầu di chuyển sang ngang.
Gã khổng lồ đúng là không chậm chạp như vẻ ngoài của hắn. Hắn vung chùy theo đường chạy của anh sát nút. Và nó dừng lại ở gốc cây Bạch Đàn khá lớn.
* Rầm* * Rắc* * Rào Rào Rào*
Cây Bạch Đàn đổ thẳng về phía trước, nhưng anh Bon đã kịp rẽ sang một hướng khác để di chuyển lại gần gã khổng lồ. Anh lao vào trực diện với tốc độ tối đa. Gã vung tay toan đấm anh. Nhưng anh đủ nhanh nhẹn để biến mất trước khi nắm đấm ấy kịp chạm vào người. Một giây sau đó anh hiện ra phía sau gã, anh nhanh chân tung một cú đá thật mạnh vào kheo chân gã khiến gã mất thăng bằng và lập tức khụy một chân xuống. Ngay sau đó anh lại biến mất trước khi gã khổng lồ kịp định hình mọi chuyện. Gã gầm lên giận dữ và lao thẳng vào đám đông chiến binh đang đứng gần đó. Nhưng mọi người mới chỉ kịp thủ thế thì một ánh sáng đỏ rực chợt loé lên rồi tắt ngúm. Liền sau đó là một tiếng nổ và khói bụi bay lên mịt mù ngay phía sau gã. Tiếng gầm của gã khổng lồ cũng im hẳn, sự im lặng của màn đêm đã trở lại.
- Chấn...Chấn Thiên Phá! Trời ơi! - Hiểu Minh thốt lên
- Đúng rồi! Đúng là Chấn Thiên Phá của Hiểu Minh! - Lam Lam nói nhỏ như đồng tình
Gã khổng lồ đổ gục xuống và phía sau gã là Nhất Vũ đang cười toe. Cạnh đó anh Bon với vẻ mặt phấn chấn.
- Làm tốt lắm! - Anh vỗ vai cậu em rồi quay bước về làng.
- Cậu...Cậu vừa hạ tên khổng lồ phải không? - Hiểu Minh hỏi và bước nhanh lại phía Nhất Vũ
- Đúng! Anh đừng ngạc nhiên khi em sử dụng được tuyệt chiêu của anh. Nó khó vô cùng nhưng không phải là không thể học lỏm được.
- Cậu...Đúng là cậu đã thực hiện được tuyệt kỹ ấy sao?
- Anh sao vậy? - Nhất Vũ rụt rè hỏi
- Ha ha ha! Anh vui lắm nhóc ạ! - Hiểu Minh đột ngột cười phá lên và vỗ rõ mạnh vào vai Nhất Vũ.
Anh Bon chỉ nghe được loáng thoáng có vậy, rồi sau đó tiếng nói chuyện ran lên phía sau anh. Tất cả đều có chung một trung tâm là cậu nhóc kia. Anh khẽ mỉm cười vì một bước trưởng thành của cậu bé và thong thả bước về làng.