Nàng ấy tiến lên hai bước, nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt gian xảo, không hiểu sao lại khiến ta hốt hoảng: “Tiểu Lục Lục, ngươi thật sự không nhớ ta mà.”
Ta không hiểu cho lắm.
Ta chưa từng gặp nàng ấy.
Mấy ngày sau, Hoắc Nhiên lật lại bản án lấy lại danh dự cho Lạc gia, Lạc gia không cần phải ẩn nấp nữa, bắt đầu trở thành thần tử quan trọng trên triều đình.
Thẩm gia bắt đầu gấp gáp rồi.
Bọn họ không thể đặt tất cả hy vọng trên người trưởng tỷ, thậm chí, âm thầm nhắc nhở ta: “Tiểu Lục, con và Hoắc Nhiên đã từng là thanh mai trúc mã, tình cảm không thể kém hơn trưởng tỷ con là bao.”
Ta có cảm giác như ăn phải con ruồi, điên rồi, bọn họ đều điên hết rồi.
Vì cái gọi là danh lợi, địa vị.
Ta muốn nói cho bọn họ, Hoắc Nhiên chưa từng nhìn tới ta.
Ngự y nói, sức khỏe của trưởng tỷ yếu ớt, có dấu hiệu sinh non.
Những ngày này, Hoắc Nhiên ra lệnh, Trữ Tú cung đóng cửa không tiếp khách, ngay cả ta cũng không thể gặp được trưởng tỷ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thuốc bổ được đưa vào như nước chảy, ngự y vào rồi ra, ra rồi vào, bà đỡ cũng đã chuẩn bị hơn chín người.
Hoàng hậu triệu tập phi tần các cung, cầu phúc cho Hoàng Quý Phi và hài nhi chưa ra đời ở từ đường.
Mấy phần là thật, mấy phần là giả, ta đã sớm không thể phân biệt rõ được.
12
Ta cầu xin Hoàng hậu, cho ta đi ở cạnh trưởng tỷ, ta không thể để trưởng tỷ một mình đối mặt.
Nàng ấy thở dài, nâng cằm ta: “Tiểu Lục Lục, ngươi vẫn giống như A Nhiên, từ nhỏ đến lớn đều thích đi theo nàng không rời. Bản cung không rõ, rốt cuộc nàng có gì tốt.”
Có gì tốt?
Trưởng tỷ đương nhiên chỗ nào cũng tốt.
Ta chỉ hận ta không có thực lực, không thể bảo vệ nàng, mà ngay cả ở bên nàng cũng không làm được.
Ta vốn do vũ nữ sinh ra, mẫu thân vì muốn leo lên người quyền quý, lén sinh ra ta, sau khi bà ấy qua đời, ta không có chỗ nương tựa, bởi vì thân thế nên lại không được phụ thân và tổ mẫu chào đón, không có ai biết lục tiểu thư Thẩm gia.
Mùa đông khắc nghiệt, là trưởng tỷ phát hiện ta ở trong viện vắng vẻ gặm màn thầu lạnh.
Nàng dịu dàng nắm tay ta, dắt ta đến trong viện chủ mẫu, cầu xin chủ mẫu nhận ta.
Nàng nói, ta là nữ nhi nhỏ nhất Thẩm gia, đương nhiên phải nuôi lớn như châu ngọc như mây.
Rất châm chọc, cái tên Thẩm Châu Vân này, là trưởng tỷ đặt cho ta.
Ta nguyện lên núi đao, xuống biển lửa vì trưởng tỷ.
Đáng tiếc, nàng chưa từng cần.
Năm đó, nàng kiên trì muốn từ hôn với Hoắc gia, ta lắp bắp giơ tay lên, nói ta nguyện gả tới Hoắc gia thay nàng.
Đó là lần đầu tiên trưởng tỷ đánh ta.
Nàng mắng ta đến bây giờ vẫn khúm núm không tranh giành.
Nàng biết, ta không thích Hoắc Nhiên.
Ta chỉ muốn giúp nàng.
Hoàng hậu lắc đầu, nàng ấy nói, Thẩm gia đã mất đại thế, các ngươi không thay đổi được cái gì nữa. Phải biết là, một triều thiên tử một triều thần, có thể vinh quang hưởng trăm năm phú quý này đã đủ rồi.
Khoảnh khắc khi ta đi theo Hoàng hậu bước vào cửa lớn Trữ Tú cung, trưởng tỷ phát tác.
Ta chạy vội vào nội thất, nghe thấy Hoắc Nhiên tức giận hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Mà Hoàng hậu nói cười tươi tắn: “Làm sao, ta không thể tới xem hoàng nhi tương lai của ta sao? A Nhiên, đừng quên chàng đã đồng ý với ta.”
Ta không hiểu ra sao.
Toàn thân trưởng tỷ đổ mồ hôi, nhìn thấy ta, lắp bắp vươn tay, ta bước lên phía trước nắm chặt: “Tiểu Lục… Dưới hộp trang điểm của ta, có quần áo ta may cho A Nguyện… Muội nhớ, rảnh rỗi thì mang ra ngoài giúp ta.”
Ta cắn răng khẽ gật đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt.