Giấc Mộng Thiếu Niên

Chương 4




Hoắc Nhiên không thả ta xuất cung, hắn lệnh ta phải ở bên trưởng tỷ, cho đến khi bình an sinh con.

 

Trưởng tỷ không nói một câu nào.

 

Nàng cũng biết, chỉ là trứng chọi đá.

 

Giống như nàng không thể không vào cung.

 

Ngày nào Hoắc Nhiên cũng đến dùng bữa, đi ngủ với trưởng tỷ, nhưng trưởng tỷ chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, hắn cũng không giận.

 

Lúc còn ở trong khuê các, chúng ta thích nhảy dây trong sân nhất, không lo không nghĩ, hắn sai người dựng một cái giống thế ở trong Trữ Tú cung, nhưng chỉ cho phép trưởng tỷ ngồi một lát thôi.

 

Hắn không biết là, sau khi trưởng tỷ thành thân, lại thích rửa tay nấu canh cho Thôi Thập An.

 

Sau khi Hoắc Nhiên đi, trưởng tỷ nhìn chằm chằm vào đu dây kia, bật cười: “Tiểu Lục, muội không cảm thấy hắn rất buồn cười sao? Ta có hài tử với Thập An, hắn lại cũng muốn ta sinh một đứa cho hắn.”

 

Cung nhân nghe thấy vậy đều kinh hãi, các nàng đều là tai mắt của Hoắc Nhiên, cái tên Thôi Thập An này là tối kỵ trong cung.

 

Nhưng trưởng tỷ vẫn cứ làm theo ý mình.

 

Người ngoài chỉ cho rằng tân đế yêu trưởng tỷ thê thảm, dung túng cho trưởng tỷ như thế.

 

Nhưng ta luôn cảm thấy, Hoắc Nhiên bây giờ, trong ánh mắt không còn ấp ủ tình yêu cuồn cuộn đơn thuần với trưởng tỷ như thuở thiếu thời nữa.

 

Đó là thứ gì, ta cũng không nói rõ được.

 

5

 

Hôm trưởng tỷ sinh, cung nhân luống cuống tay chân, ngự y nơm nớp lo sợ.

 

Hoắc Nhiên nổi giận, sai người đi tới Thẩm phủ ôm tiểu chất tử Thôi Nguyện tới, hắn tuyên bố, nếu trưởng tỷ không thể sống sót sinh hạ hài nhi cho hắn, hắn sẽ một đao c.h.é.m c.h.ế.t thằng bé trước, sau đó sẽ diệt cả tộc Thẩm gia.



 

Trái tim ta đập như sấm.

 

Thì ra chút tâm tư nhỏ đó của trưởng tỷ không thể lừa nổi đôi mắt hắn.

 

Trưởng tỷ vẫn luôn phối hợp với ngự y an thai, uống từng chén thuốc bổ không ngừng, nhưng lại không muốn ra khỏi Trữ Tú cung đi lại, cứng rắn ép mình chịu đựng đến đại nạn sinh nở.

 

Nàng vốn có ý đồ muốn một xác hai mạng.

 

Trong phòng sinh chống đối không phối hợp với bà đỡ, đút súp nhân sâm vào đều phun ra, ngự y không có cách nào, gấp đến mức chảy mồ hôi lạnh liên tục.

 

Ma ma trong cung bóp tiểu chất tử một cái, trẻ con mới chỉ ba tuổi, ngủ mơ màng, nào hiểu được cái gì, nghe thấy tiếng trưởng tỷ giãy dụa trong phòng, khóc gọi nương.

 

“Hoắc Nhiên, ta hận ngươi!”

 

Ta cầm tay trưởng tỷ, nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng, tim như bị đao cắt.

 

Trách ta ngu ngốc, không nhìn ra ý đồ của trưởng tỷ sớm một chút.

 

Khi trời hửng sáng, trưởng tỷ dốc hết toàn lực, sinh cho Hoắc Nhiên một nữ nhi, trưởng tỷ nằm trên giường, mệt đến mức sụp đổ, thần chí không rõ: “Thập An, vì sao chàng không mang theo thiếp rời đi, thiếp không nên đồng ý với hắn, không nên đồng ý với hắn.”

 

Hoắc Nhiên đứng bên giường ôm tiểu công chúa, không nhìn ra vui buồn, hắn gạt nhẹ sợi tóc dính trên mặt trưởng tỷ, lạnh nhạt dặn dò: “Chăm sóc tốt cho Quý Phi và công chúa, nếu xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi.”

 

Một đám tỳ nữ có công phu gật đầu nói vâng, canh giữ bên giường trưởng tỷ, một tấc cũng không rời.

 

Thì ra, khi trưởng tỷ mới vào cung đã mang theo suy nghĩ cá c.h.ế.t lưới rách, nàng vốn nghĩ, c.h.ế.t ở trong cung, không được coi là chống lại Thánh mệnh, làm tiêu tan cơn giận của Hoắc Nhiên, không liên luỵ đến Thẩm gia.

 

Nhưng Hoắc Nhiên lại muốn nàng làm bạn suốt quãng đời còn lại, sinh con dưỡng cái để bù đắp lại nỗi nhục nhã bị từ hôn ngày đó.

 

Gả hai đời chồng, đối với đích nữ thế gia luôn luôn tự phụ, cao ngạo mà nói, chính là cực hình.