Giấc Mộng Thiếu Niên

Chương 17




Ta không ngờ tính tình Quý phi cương liệt như thế, không tiếc một xác hai mạng cũng không muốn để cho Bệ hạ được toại nguyện, có hài tử sẽ có ràng buộc, bệ hạ nghĩ như vậy, chỉ cần Quý phi ở bên cạnh hắn, là đủ rồi.

 

Vào hôm Quý phi sinh con, Bệ hạ hiển nhiên đã hoàn toàn bị chọc giận, ta không hề nghi ngờ, hắn thật sự sẽ g.i.ế.c Thôi Nguyện, nhi tử của Quý phi trước mặt mọi người.

 

Sau đó, sợ Quý phi lại làm chuyện xấu, Bệ hạ sai người mang đứa bé Thôi Nguyện kia đi, hầu hạ ăn ngon uống sướng, Quý phi quả nhiên không còn cứng rắn.

 

Đó cũng là thời gian hiếm hoi mà hai người yên ổn, có công chúa Trường Lạc.

 

Mãi đến khi dư nghiệt tiền triều, loạn đảng từng bị Bệ hạ diệt mai phục trong cung, chờ thời cơ mưu hại công chúa.

 

Mà hôm đó, lúc đầu Quý phi có cơ hội cứu công chúa nhưng nàng không cứu, cứ thế mở to mắt nhìn công chúa tắt thở.

 

Nàng không quan tâm sống c.h.ế.t của công chúa, vậy mà lại có thể vì hài tử của một người nam nhân khác mà lật lọng, tráo trở với hắn.

 

Dù hắn có lừa gạt mình nữa thì cũng không thể không đối mặt với hiện thực, đại tiểu thư Thẩm gia kia trước giờ chưa từng yêu hắn.

 

Ta nhớ sau khi Quý phi vào cung không lâu đã từng hỏi ta một câu: “Ma ma cho rằng, Bệ hạ thật sự thâm tình với ta như thế sao?“

 

Nàng cúi đầu cười khổ, đội châu ngọc đầu đầy, cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, hai người này, đều không còn dáng vẻ ngày xưa.

 

Nhiều lần, nàng còn nói: “Ta đã từng thấy dáng vẻ yêu một người, chí ít, không phải như hắn.”

 

Về sau, Bệ hạ bắt đầu tuyển tú, lại gióng trống khua chiêng đón Lạc cô nương kia vào cung làm Hậu, thực hiện lời hứa hẹn.

 

Hoàng hậu là một người rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối, nàng ấy vẫn luôn biết mình muốn cái gì, nàng ấy nói: “Nếu Quý phi sinh hoàng tử, phải ôm tới nuôi dưới gối nàng ấy.”

 

Bệ hạ lúc đầu không đồng ý, sau đó đã đồng ý.

 

Quý phi không hề thương tiếc con của bọn họ, sao hắn dám để con được nuôi bên cạnh nàng chứ?

 

Đoạn thời gian cuối cùng kia, Quý phi vò đã mẻ không sợ nứt, Bệ hạ muốn nhìn dáng vẻ nàng yêu hắn tha thiết, nàng bèn diễn cho hắn xem.



 

Thế nhưng, cuối cùng lại làm Bệ hạ tức giận không thôi.

 

Nàng vuốt ve bụng dưới hơi phồng lên, hỏi ta: “Ma ma, ngươi xem đi, sao hắn vẫn còn tức giận, ta lại làm sai cái gì sao?”

 

Ta thở dài, từ đầu đến cuối, đều là sai, bế tắc, không tháo gỡ được.

 

Quý phi còn chưa biết, chuyện tiểu công chúa chết, nàng cho rằng mình có thể lừa dối cho qua được, nhưng đêm đó Thôi Nguyện công tử sốt cao không hạ, Bệ hạ ra lệnh, không cho bất cứ kẻ nào được trị liệu.

 

Lúc đầu Bệ hạ rất sảng khoái, sau đó rất nhanh lại bối rối, hắn hại c.h.ế.t con của nàng, giống như nàng hại c.h.ế.t nữ nhi của bọn họ.

 

Vì để che giấu việc này, bệ hạ cấm túc Quý phi, bất cứ kẻ nào cũng không được tiếp cận, thậm chí Thẩm Lục tiểu thư trước đây qua lại thân thiết với Quý phi, đã vào cung làm Quý nhân, Bệ hạ cũng không cho phép nàng ấy lại gần Quý phi.

 

Nhưng tóm lại giấy vẫn không gói được lửa, Quý phi vẫn biết được mọi chuyện, từ khi vào cung đến nay, nàng sầu não uất ức cả ngày, sau khi sinh hạ Hoàng trưởng tử, thân thể càng ngày càng sa sút.

 

Bệ hạ muốn nhẫn tâm, mặc nàng tự sinh tự diệt trong cung, hắn là thiên tử, đương nhiên có quyền lực này.

 

Nhưng khi nhìn thấy Quý phi đã bệnh nguy kịch, cuối cùng hắn cũng không thể hung ác quyết tâm, hắn thả Thẩm Lục đưa Quý phi rời đi.

 

Ta vốn cho rằng, vở kịch hoang đường ầm ĩ này sẽ kết thúc như vậy.

 

Kết quả Quý phi lại trở về, ta hoảng hồn, là Thẩm Lục tiểu thư yếu đuối lúc trước, lại trở về làm Quý phi.

 

Thật ra để mà nói thì nàng ấy rất giống Bệ hạ.

 

Cố chấp, tàn nhẫn.

 

Ta tận mắt thấy nàng ở trong cung hành hạ Bệ hạ mấy chục năm, đại khái cũng đang tra tấn chính mình.

 

Bệ hạ vẫn luôn mắc kẹt trong giấc mộng thiếu niên đã cách một đời kia không muốn tỉnh lại, vừa tỉnh lại, Quý phi đã thật sự không còn ở đây nữa.

 

Hết.