Giấc Mộng Tây Châu

Chương 59: Thoả hiệp




Văn Tri Ý theo Cổ Tây Châu lên xe về Bác Cảng Vân Loan. Đầu tiên, cô về nhà đón Cố Phát Tài, cả ngày nhốt nó trong nhà, chắc giờ này nó đang hoang

mang nghĩ mami của nó ngỏm ở đâu rồi cũng nên.

Cửa vừa mở, Cố Phát Tài đã gặm con vịt bông chạy tới quấn quanh chân Văn Tri Ý đòi bế. Cô ôm lấy nó, xoay người đi ra cửa. Cố Phát Tài vừa nhìn thấy Cố Tây Châu, vốn muốn lao sang thè lưỡi liếm mặt anh, nhưng nhớ hôm ở khách sạn thái độ của mami rất lạnh lùng, hung dữ, cho rằng Cố Tây Châu bắt nạt mami, bèn nhe răng giận dữ sủa mấy tiếng:

"Áu~"

"Áu~"

"A ~"

Tiếng kêu thật 'hung dữ.

Cố Tây Châu nhìn thấy nó, lại nhớ đến việc con chó bị đổi họ, anh giơ tay lên định vuốt: "Mập mạp lên không ít."

"Áu~"

"Áu~"

"Áu~"

Vãn Tri Ý vỗ nhẹ đầu Cố Phát Tài: "Phát Tài, yên tĩnh." Rồi, cô nói với Cố Tây Châu: "Con chó này thù hơi dai."

Cố Tây Châu gật đầu: "Ừm, chủ nào chó nấy."

Văn Tri Ý. "..."

Cô ôm chó đẩy Cố Tây Châu sang một bên, bước vào thang máy trước. Cố Tây Châu lặng lẽ theo sau.

Đến căn hộ trên tầng thượng của Cố Tây Châu, Cố Phát Tài khônng còn sủa nữa, nhưng vừa thả ra nó đã nhảy lên sofa, nào lôi, nào cắn, nào xé đám gối ôm, như muốn phá hoại nhà của kẻ làm mami buồn, trút giận thay mami.

Lúc Cổ Tây Châu cầm hòm y tế đi xuống, vừa hay trông thấy cảnh này.

Vãn Tri Ý cũng mặc kệ nó phá hoại, đến khi thấy Cố Tây Châu nhìn mình, cô mới miễn cưỡng quát: "Phát Tài, ngoan!"



"Áu~"

[Không nghe, không nghe!]

Cố Tây Châu đặt hòm thuốc xuống, sau đó đi tới nhấc nó lên, bốn chân lập tức khua lấy khua để giữa không trung. Anh bế Cổ Phát Tài đi tới cửa ra vào ban công, mở cửa đặt nó xuống rồi đóng lại.

Ban đầu Cố Phát Tài còn phản đối của ăng ẳng, nhưng khi nó phát hiện bên trái ban công có đặt một cái dinh thự hào hoa sang trọng mới tinh.

"Áu~" [của mình?

"Áu áu~" [Daddy tỉ phú sắm cho mình ư?

"Áu âu áu~" [Phát Tài iu daddy nhất trên đời]

Căn phòng bị con chó nhỏ phá bĩnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Cố Tây Châu ngồi xuống sofa, Vãn Tri Ý cầm sẵn bông băng:

"Đưa tay đây."

Cô gỡ lớp băng gạc ra, vết thương vốn đã khô giờ lại nứt toác, máu thấm ra. Vach Tri Ý vừa sát trùng vết thương, đầu vừa cúi thấp xuống. Cô không mở lời, Cố Tây Châu cũng không nói gì.

Băng bó vết thương xong, Vãn Tri Ý thu dọn hết đồ bỏ vào thùng rác: "Xong rồi, chú ý hạn chế dùng tay này. Tôi về đây."

Nói xong cô bèn có ý đứng lên. Bất chợt, Cố Tây Châu vòng tay qua eo Văn Tri Ý, kéo cô ngồi xuống đùi mình. Anh cố ý dùng bàn tay vừa được băng lại khiến cô không dám cố giãy ra, sợ bục vết thương.

Hô hấp hai người gần kề, đôi tay mềm mại của người phụ nữ chạm lên lồng ngực săn chắc của người đàn ông.

Còn chưa để Văn Tri Ý mở lời, bờ môi người đàn ông đã bịt trọn môi cô lại. Hương thơm thảo mộc hoà cùng men rượu, phủ kín cảm quan của cô.

Đôi hàng mi Vãn Tri Ý rung lên, hô hấp nhè nhẹ.

Dường như Cố Tây Châu đang thăm dò phản ứng của Văn Tri Ý, thấy cô không chống cự, anh mới dần dần tiến sâu hơn.

Vãn Tri Ý bỗng ngoảnh mặt đi, giọng giận dỗi: "Cố Tây Châu, đây là cách anh dỗ dành?"



Cố Tây Châu đang chuyên tâm lại bị cắt ngang, giọng bảy phần bất lực: "Văn Tri Ý, em thắng rồi."

Anh đã hoàn toàn thoả hiệp trước cô.

Nghe thấy lời anh nói, môi Văn Tri Ý hơi chu ra, trong đôi mắt là niềm vui hân hoan. Thấy thời cơ chín muồi, cô đưa tay túm cổ áo anh, kéo lại gần mình:

"Vậy nói trước nhé, em không làm tình nhân bí mật không được thấy ánh sáng đâu nhé, Cố Tây Châu."

Thứ cô muốn là mối quan hệ công khai, đường đường chính chính. Mấy trò bồ nhí trong bóng tối, còn lâu cô mới thèm.

"Nếu em làm bạn gái thì mới được hôn tiếp, không thì dẹp đi."

Cố Tây Châu hơi nhếch miệng cười. Nụ cười của anh đầy vẻ thoả hiệp, yêu chiều. Anh không lên tiếng mà dùng ánh mắt để thăm dò cô, như thể tâm tư nhỏ muốn lừa anh vào thế hạ phong của cô đã bị anh nhìn thấu từ lâu.

Thấy Cố Tây Châu không đáp, Văn Tri Ya giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, cô gắt hỏng: "Cố Tây Châu, buông ra, tôi buồn ngủ, tôi muốn về!"

Lúc này anh mới túm chặt cổ tay cô, cất giọng: "Buồn ngủ thì ngủ ở đây đi" Nói rồi, kéo mạnh một cái, Vãn Tri Ý lại đổ vào lòng anh. Lần này, mỗi người đàn ông quấn chặt lấy môi cô, nụ hôn không còn như chuồn chuồn lướt nước nữa mà là thế chẻ tre, len lỏi vào sâu trong khoang miệng cô.

Đây là câu trả lời của anh.

Văn Tri Ý hài lòng nhắm mắt lại, tay vòng lên cổ anh, chủ động đáp lại.

Nhiệt độ trong phòng khách dần lên cao, khiến Vãn Tri Ý lâng lâng tựa bước trên mây. Hai người từ tư thế em ngồi trên anh tựa dưới, không biết từ khi nào đã đổi thành em nằm dưới anh đè trên.

Cố Tây Châu lặp đi lặp lại hành động tiến công phá cửa thành. Bàn tay anh di chuyển từ eo nhỏ mảnh mai lên thẳng phòng tuyến phía trên. Vãn Tri Ý có thể nghe được tiếng hít thở cận kề ranh giới mất kiểm soát của Cố Tây Châu, cũng nhận ra bàn tay hư hỏng của anh đang chạm dần đến nơi đầy đặn của mình.

Ai ngờ, lúc này, Cố Phát Tài ở ngoài ban công đã dùng mũi cạy cửa, chui được vào phòng. Nó lao đến chân sofa, cắn lấy ống quần Cố Tây Châu vừa lôi vừa súa âm ĭ.

[Á, daddy tỷ phú đang ám sát mami sao? Mau bỏ mami ra! Bỏ ra!]

Cổ Tây Châu không tiến lên thêm, anh hôn cô thêm một lúc rồi buông ra, đầu gục bên hõm vai cô, thở dài:

"Cố Phát Tài, uổng công nuôi mày béo mập bấy lâu nay.

Giọng anh đục ngầu, còn ám dư vị dục vọng chưa tan...