Giấc Mộng Tây Châu

Chương 55: Đêm tỏ tình ác mộng




Văn Tri Ý nhận lời Hàn Tri Ngôn xong, xem tin tức mới biết mục đích của đối phương là gì. Vẻ mặt cô bình thản kéo con trỏ chuột lướt xuống dưới, trong đầu thầm nghĩ.

Từ chối một lần không được, vậy thì trịnh trọng từ chối thêm lần nữa thôi.

Vậy nên, buổi chiều hôm đó, gần đến giờ hẹn, cô chọn một chiếc váy lịch sự trễ lệch một bên vai màu thiên thanh, chất liệu lụa bóng tôn lên nước da trắng ngần, lại tùy ý đánh mỗi lớp son màu hồng đất, sau đó bắt taxi đến điểm hẹn.

Cuộc tỏ tình lần này của Hàn Tri Ngôn khiến biết bao người tình cũ đỏ mắt. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất không phải người tình cũ, xong cũng rất khó chịu, đó là Ôn Uyển.

Lúc Ôn Uyển biết tin, bèn gọi cho Hề Mộng Dao.

“Hu hu, Uyển Uyển, Hàn Tri Ngôn cố ý chỉnh tớ, mấy trang bán hàng qua mạng của tớ đều bị đóng băng, còn tra ra nợ thuế. Cậu giúp tớ với.” Giọng Hề Mộng Dao khàn đặc vang lên, còn kèm theo tiếng nức nở, nghe là biết tình cảnh hiện tại không khá lắm. Nhưng với chuyện này, Ôn Uyển hoàn toàn dưng dưng.

“Không giúp nổi, Hàn Tri Ngôn công khai nhằm vào cậu, tôi giúp cậu chẳng phải liên lụy đến Ôn thị sao? Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, cậu cầu xin Hàn Tri Ngôn đi!”

“Nhưng tớ không dám...”

Tút, tút, tút.

Ôn Uyển cúp máy, chuyển tiếp bài báo nhắc đến vụ tỏ tình của Hàn Tri Ngôn, nhắn kèm theo một câu:

“Cậu chật vật khổ sở như vậy, còn người ta đang bận tỏ tình rước mỹ nhân về. Mỹ nhân kia là ai, chắc cậu biết chứ nhỉ?”

Ôn Uyển nhắn xong, bèn quăng điện thoại sang một bên, nằm thư thái để nhân viên mát xa toàn thân.

Cuộc gọi ban nãy của cô chỉ để xác định tình trạng hiện tại của Hề Mộng Dao. Vừa hay, cô ta quá chật vật. Mà con người khi quá thê thảm sẽ dễ khơi gợi lòng hận thù nhất.

Quả nhiên...

Lúc Vãn Tri Ý từ trên xe taxi bước xuống, đang hưởng đến cửa vào khách sạn NovelToon, Hề Mộng Dao từ đâu chạy tới, bên cạnh còn dẫn theo hai cô gái nữa, có vẻ là đồng bọn. Cả ba đứng chặn trước mặt Văn Tri Ý, không có ý định cho cô đi.

“Sao nào? Bài học ở Sweetie vẫn chưa làm cậu sáng mắt à?”

“Vãn Tri Ý, cậu đang vội lên nhận lời Hàn Tri Ngôn sao?” Trong mắt Hề Mộng Dao ngập tràn vẻ đố kỵ và thù hằn.

“Là việc của cậu à? Tránh ra!” Văn Tri Ý hết sức mất kiên nhẫn.

“Trò chuyện một chút.”



“Không rảnh.” Văn Tri Ý quăng lại một cô, lách sang một bên định đi, nhưng hai cô gái kia đã cản cô lại. Hề Mộng Dao vì đề phòng tình huống như đêm đó lặp lại, còn cẩn thận rủ thêm hội chị em.

“Trừ khi cậu nghĩ một mình cậu có thể đánh thắng ba bọn tôi, cậu có quyền không rảnh.”

Nhìn thấy khí thế bức người, Văn Tri Ý chỉ đành nghe theo:

“Dẫn đường đi.”

Hề Mộng Dao lôi cô đến một góc hẻo lánh phía sau khách sạn, tránh quá nổi bật trước đám đông. Vãn Tri Ý đi theo họ vào góc nhỏ, phát hiện nơi này vừa hay không có camera giám sát.

Đúng lúc này, Hàn Tri Ngôn gọi điện thoại tới.

Văn Tri Ý nghe: “A lô.”

“Tri Ý, em đến chưa? Em không cho tôi leo cây đấy chứ?”

Vãn Tri Ý bật cười: “Sắp đến rồi, tôi hơi tắc đường một chút”

“Được, tôi đợi em.”

Cúp máy xong, cô nhét lại điện thoại vào túi. Sau đó khoan thai tiến đến, hỏi Hề Mộng Dao:

“Nói đi, cậu có chuyện gì?”

Hề Mộng Dao trực tiếp ngả bài:

“Vãn Tri Ý, tôi sẽ không để cậu lên gặp Hàn Tri Ngôn đâu! Nếu cậu không xuất hiện, tôi đã yên ổn làm bạn gái anh ta rồi. Chỉ vì cậu, giờ cửa hàng của tôi bị khóa, còn bị truy thu thuế. Cậu hại tôi phải sống chui lủi như một con chuột hôi hám. Vậy nên... đừng mơ làm người phụ nữ của Hàn Tri Ngôn.”

Văn Tri Ý bật cười: “Hề Mộng Dao, cậu nực cười thật đó. Cậu nghĩ xem, hôm nay không thành thì sao? Vẫn sẽ có ngày mai, ngày kia.”

Hề Mộng Dao cười lạnh, rút trong túi ra một con dao cạo lông mày: “Hừ, nếu hủy khuôn mặt này thì sao? Sẽ không có ngày mai nữa. Anh ta có mê cũng chỉ mê khuôn mặt này của cậu thôi” Dứt lời, Hề Mộng Dao hất mặt: “Hai chị em, xông lên giữ cậu ta lại cho tôi.”

Văn Tri Ý lùi lại theo bản năng, cô nhíu mày: “Hề Mộng Dao, cậu mà làm thế sẽ phạm pháp!”

“Hừ, thế thì đã sao? Cậu không để ý ở đây không có camera sao? Ai tin lời cậu? Đến lúc đó tôi vẫn sẽ tự do tại ngoại thôi.”

Trăng lên cao cao, tròn vành vạnh.

Gió đêm lạnh buốt thổi.



Giữa đêm khuya, có tiếng hét thất thanh của phụ nữ.

Hề Mộng Dạo nắm chặt con dao trong tay, nhìn hai cô gái vừa xông lên đã bị Văn Tri Ý dùng xịt hơi cay trong túi xách xịt vào mặt, đau đớn nằm bò ra đất giãy giụa. Mà ngay giây sau, Hề Mộng Dao cũng hứng chịu nỗi đau khổ tương tự.

Cô ta đau đớn buông rơi con dao, hai tay ôm mắt.

“Á, Vãn Tri Ý, tiện nhân!”

Vãn Tri Ý đi tới, nhặt con dao dưới đất lên, một tay túm tóc Hề Mộng Dao, một tay kề dao lên gò má cô ta: “Hề Mộng Dao, cậu nói đúng lắm. Ở đây không có camera, cho dù tôi làm gì người khác cũng không thể chụp tội lên đầu tôi.”

cái không còn

Hề Mộng Dao run rẩy sợ hãi. Cô ta cảm thấy Vãn Tri Ý thay đổi rồi, không còn là con nhỏ yếu ớt mặc người ta bắt nạt trong con hẻm tối đó nữa.

Thay đổi thành một kẻ máu lạnh và biến thái.

Hề Mộng Dao cảm nhận lưỡi dao sắc nhọn lạnh ngắt chạm lên má mình, hô hấp của cô ta như ngừng lại.

Đúng lúc này, trong bóng tối xuất hiện thêm một bóng người.

Người đó lao tới, một tay ôm eo Vãn Tri Ý giật lùi lại phía sau, tay còn lại tính giật lấy con dao trong tay cô.

Vãn Tri Ý bị giật mình, theo bản năng giãy giụa, vô tình cứa một đường vào lòng bàn tay người đó. Sau đó con dao bị giật mất, ném ra xa. Cô đẩy người phía sau ra, xoay lại nhìn.

Là Cổ Tây Châu.

Anh mặt quần âu, áo sơ-mi trắng để bung cúc trên cùng, hai ống tay áo được xắn gọn lên gần khuỷu tay. Mà lúc này, một trong hai bàn tay của anh đang chảy máu, nhỏ tí tách xuống nền gạch.

May mà, vết thương không sâu lắm.

Văn Tri Ý mím môi: “Sao anh lại ở đây giờ này?”

Trên tầng thượng khách sạn NovelToon.

Một bản tình ca lãng mạn đang được các nghệ sĩ violon kéo. Hàn Tri Ngôn ăn mặc rất lịch sự, tóc vuốt keo chải chuốt vô cùng đẹp trai. Trong tay anh ôm một bó tulip hồng cam đan xen, mắt háo hứng nhìn về phía cửa, chỉ chờ Văn Tri Ý xuất hiện là sẽ nổ pháo giấy, sau đó bước đến trao hoa vào tay cô.

Mà Văn Tri Ý, hình như tắc đường hơi lâu, đã tới trễ 15 phút rồi...