Giấc Mộng Tây Châu

Chương 5: Cởi áo thay người




Vãn Tri Ý biết một nhân vật như Cố Tây Châu không thể chỉ dựa vào may mắn là có thể gặp được, thế nhưng cô đã để lỡ quá lâu rồi, không thể trơ mắt nhìn Hứa Phù Tang gả cho anh ta được.

"Tin hot đây."

"Tin gì thế?"

"Cố Tây Châu, đỉnh lưu giới kinh doanh, tôi không cần phải giới thiệu nữa chứ?"

Mấy cô gái còn lại đồng loạt gật đầu, trong mắt đầy vẻ háo hức mong chờ.

"Anh ta là vị khách quý ở Mãn Phúc Lâu đó! Chu Vận ỷ mình có mấy phần nhan sắc hơn người, cố tình đút lót để đổi vị trí với nhân viên pha trà ở đó, rồi cố tình làm đổ trà ra người vị tổng tài họ Cố đó, tính mượn cơ hội dụ anh ta lên phòng thay đồ ở tầng gác mái Mãn Phúc Lâu rồi gạo nấu thành cơm. Đáng tiếc là Cố Tây Châu chẳng mảy may sa lưới, còn gọi chị Tô Mạt đến, Chu Vận và cô gái đổi vị trí kia bị sa thải hết rồi."

"Chu Vận đúng là ngu xuẩn, cô ta không biết người khác đặt biệt danh cho Cố Tây Châu ở sau lưng anh ta sao?"

"Biệt danh gì?"

"Hoà thượng Cố!"

Vãn Tri Ý bất giác phì cười, mấy cô gái kia lập tức nhìn cô. Bỗng lúc này, Tô Mạt đi từ phía sau tới, gọi cô một tiếng: "Tiểu Ý!"

"Chị Mạt!"

"Khoan về vội, qua đây chị trao đổi một chút."

Hai người đi ra một góc hành lang vắng người, Tô Mạt đưa cho Vãn Tri Ý một chiếc túi giấy màu đen thiết kế rất xa xỉ.

"Đây là?"



"Haizz, chị tin tưởng em sẽ không làm gì vượt phận, trao cho em một cơ hội. Mấy đứa khác cứ nhìn anh ta như hổ khát, em mang bộ đồ này lên tầng cao nhất của Mãn Phúc Lâu, đây là thẻ ra vào."

Cuối cùng Tô Mạt vẫn lựa chọn tin tưởng nhân phẩm của Vãn Tri Ý. Cô chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp, hai tay cầm lấy cái túi: "Chị Mạt, cảm ơn chị!"

"Vậy nhé, khách ở khu B đang cãi vã, chị phải đến giải quyết, nếu không xảy ra xô xát thì nguy to!"

Tô Mạt một tay dí tai nghe đang đeo trên tai, một tay rút lấy bộ đàm cài bên hông, rảo bước tới khu B.

Vãn Tri Ý cầm theo túi giấy nhẹ tênh, men dọc theo hành lang uốn khúc mà đi. Đi qua hành lang gỗ dẫn ra giữa hồ, ngay trước cửa ra vào Mãn Phúc Lâu, Vãn Tri Ý đưa thẻ cho nhân viên an ninh đứng gác rồi vào trong.

Mãn Phúc Lâu là một kiến trúc xây theo lối cổ, chỉ có hai tầng, do đó không lắp thang máy. Vãn Tri Ý sờ cái trán nóng phừng phừng của mình, vịn cầu thang gỗ từng bước leo lên. Đầu cô có chút choáng váng, nhưng cô không thể từ bỏ, cũng không thể để bản thân lát nữa ngã vào lòng đối phương.

Cánh cửa gian phòng thay đồ khép hờ, đến trước cửa cô lịch sự giơ tay gõ 3 tiếng.

Bên trong, một giọng nói đầy từ tính vang lên:

"Vào đi."

Vãn Tri Ý đẩy cửa bước vào.

Bên trong tuy chỉ là phòng thay đồ nhưng cũng được trang trí như một gian phòng ngủ thời cổ đại, có giường buông mành, có án viết thư pháp, có sập ngồi thưởng trà. Điều khác biệt duy nhất là trong phòng có hệ thống sưởi hiện đại. Vãn Tri Ý vừa vào trong đã cảm thấy nóng lạ thường.

Trên trường kỷ, Cố Tây Châu đang ngồi, cúc áo sơ mi trước ngực đã bung mấy nút, phần ngực trái của áo còn hơi ẩm, hiện lên màu vàng ố của nước trà để lâu. Vãn Tri Ý lướt mắt thật nhanh, cơ thể của người đàn ông thành đạt này thật hoàn hảo. Vai rộng, eo thon lại thêm chân dài, cơ bắp săn chắc màu lúa mạch ẩn hiện sau hàng cúc mở bung, khiến cả người anh trông vừa gợi cảm lại vừa toát lên cảm giác an toàn. Quả thực chỉ nhìn Cố Tây Châu thôi cũng đủ khiến biết bao người phụ nữ điên cuồng muốn lao đến. Trên cơ thể anh toát ra hương thơm của một người đàn ông trưởng thành, có sự nghiệp lại điển trai.

Lúc này Cố Tây Châu đã tháo gọng kính mạ vàng ra, hai đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ vấn vít xương hàm sắc nét, che lấp đôi mắt anh, khiến Vãn Tri Ý không đoán được tâm tư và biểu cảm của anh.



"Anh Cố, tôi đã mang sơ mi mới đến cho anh."

Vãn Tri Ý hắng giọng phá vỡ sự yên lặng, hai tay cô vô thức nắm chặt quai túi.

Nghe thấy giọng nói mềm mại của phụ nữ, Cố Tây Châu dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn.

Không ngờ lại là Vãn Tri Ý.

Giữa trời đông, cô mặc một chiếc váy cổ trang cách tân, tay cầm túi đen, khuôn mặt đỏ bừng lạ thường. Lúc nhìn lên khuôn mặt, Cố Tây Châu mới nhận ra hôm nay cô trang điểm rất nhẹ, khác hẳn hôm trước anh gặp. Mái tóc búi lơi cài một chiếc trâm ngọc, trông hệt như khuê nữ con nhà quan lại thời xưa.

"Đặt đồ lên bàn là được." Cố Tây Châu gật nhẹ đầu.

"Anh Cố, tay anh đang bị thương, hay để tôi gọi người thay giúp anh? Là nam..." Vãn Tri Ý nhìn thấy bàn tay còn lại của Cố Tây Châu đặt trên đùi rõ ràng là dấu hiệu bị rộp vì chạm phải nước nóng, cô bèn nhiều lời.

"Không cần." Cố Tây Châu lắc đầu, sau đó nghĩ thế nào lại bổ sung thêm một câu: "Cô giúp tôi, cũng được."

Nói xong bèn tự giác đứng lên, hai tay dang rộng.

Vãn Tri Ý không nói gì, chậm rãi đi tới, tay đặt lên hàng cúc còn chưa gỡ ra của Cố Tây Châu. Ở khoảng cách gần như vậy, cô lại ngửi thấy hương thơm trên cơ thể người đàn ông, cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh phả xuống đỉnh đầu mình.

"Cô còn làm thêm ở Sadhu à? Sao trước đây tôi chưa từng gặp?"

"Đã nghỉ được gần 1 năm, nay thiếu người nên quản lý gọi tôi tới phụ giúp."

Cố Tây Châu không nói gì nữa, chỉ nhìn cô chằm chằm. Vãn Tri Ý biết anh đang nhìn cô, còn cô chỉ nhìn hàng cúc áo, mãi cho đến khi thay cái mới, đóng chiếc cúc cuối cùng, cô mới ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ cười:

"Anh Cố, tôi còn một chuyện muốn nói với anh."