Giấc Mộng Tây Châu

Chương 35: Có chuyện, nhớ anh




Hóa ra Hứa Phù Tang mải nghĩ cách gặp Cố Tây Châu đến mất ăn mất ngủ, đứng trước mặt anh lại quá căng thẳng, liên tục uống trà, dẫn đến xuất huyết dạ dày. Cơ hội cứ vậy bị cơn đau bụng cướp đi mất.

Mà vừa hay, Thời Niếp Hoan để trốn tránh sự quản thúc của bố mẹ, đã chạy đến Cố thị tìm Cố Tây Châu, vừa hay chứng kiến một màn này. Không tìm được cậu để trút bầu tâm sự, Thời Niếp Hoan bèn tìm đến người khác: "Tri Y, cậu nói có khổ không cơ chứ, đang đâu lại ngã lăn ra ở Cố thị, hại cậu nhỏ của tớ phải đưa đi viện."

Qua lời Thời Niếp Hoan, Vãn Tri Y biết được hai thông tin.

Một là, Thời Niếp Hoan bị mẹ bắt đến Cố thị thực tập, nhưng cô vẫn ôm mộng diễn viên không muốn nghe theo.

Hai là, Hứa Phù Tang đến tìm Cố Tây Châu, sau đó Cố Tây Châu bế người đến bệnh viện.

Trong lòng cô bỗng dưng cũng cảm thấy không thoải mái.

"Niếp Hoan, nếu cậu thấy không thoải mái, chi bằng tớ ra ngoài giải sầu với cậu."

"Được đó, được đó, đi đâu đây?"

"Cậu muốn đi đâu?"

"Đi bar, được không? Tớ chưa đến bao giờ."

Vãn Tri Y sảng khoái đáp lại: "Được, buổi chiều xong việc tớ đến đón cậu."

Cô nhắn tin cho spa, hoãn đón chó một hôm.

Buổi quay ngày đầu tiên không suôn sẻ, vốn dĩ có thể ghi hình, nhưng nữ chính của bộ phim lại xin phép vắng mặt, còn lấy bừa một tấm ảnh chụp tay cắm kim truyền nước trên mạng gửi cho đạo diễn để qua quýt. Vậy nên công việc ngày đầu tiên của Vãn Tri Y kết thúc từ sớm. Cô quay về Bác Cảng Vân Loan, thay đồ, sau đó bắt xe đến điểm hẹn với Thời Niếp Hoan.

Chủ tịch Cố biết tin Hứa Phù Tang nằm viện, còn đặc biệt đến tận nơi thăm hỏi. Dù sao đây cũng là con dâu ông đặc biệt chấm chọn, đối với cô hết sức quan tâm.

Khi Hứa Phù Tang tỉnh lại, cô phát hiện ngoài bố mẹ mình ra còn có chủ tịch Cố.

Bố của Hứa Phù Tang đáp lời rất khách sáo: "Không ngờ ông lại đến tận nơi thăm hỏi, đúng là gây thêm phiền toái cho nhà họ Cố rồi."

Con gái mình lăn ra ngất ở công ty người ta, quả thực là gây thêm phiền toái.

Chủ tịch Cố tay chống gậy: "Chỉ là đến thăm hỏi Hứa nha đầu thôi, có gì mà phiền toái."



Hứa Phù Tang lễ phép chào hỏi, rồi hỏi thêm: "Tây Châu đã đi chưa ạ?"

"Chưa đâu, cậu ấy đang ở bên ngoài gọi điện thoại." Là mẹ cô, Hứa phu nhân trả lời thay.

Hứa Phù Tang không kìm được nụ cười.

Chủ tịch Cố thấy nụ cười của Hứa Phù Tang, biết cô cũng thích thằng con ương ngạnh của mình, lòng lại càng thêm kiên định: "Hứa nha đầu, tuổi còn nhỏ mà đã mắc bệnh dạ dày, cháu phải sinh hoạt điều độ, dưỡng cho khỏe cơ thể này đó."

"Đúng vậy, chủ tịch Cố nói đúng lắm. Dẫu sao cũng là phụ nữ, sau này còn phải sinh nở, nếu sức khỏe không tốt thì nguy hiểm lắm." Hứa phu nhân đón lời chủ tịch Cố, nắm tay Hứa Phù Tang. Còn Hứa Phù Tang nghe thấy mấy từ 'sinh nở', hai mang tai đỏ lên: "Mẹ, sao mẹ lại nhắc đến chuyện này chứ!"

"Mẹ có nói sai đâu, tuổi của con cũng nên cân nhắc đến vấn đề này rồi."

Ai mà chẳng biết nhà họ Cố ít người, chủ tịch Cố có mỗi một người con trai là Cố Tây Châu, lại còn là con hiếm muộn lúc tuổi xế chiều, thế nên ông cực kỳ nôn nóng chuyện Cố Tây Châu nối dõi tông đường.

Cố Tây Châu kết thúc cuộc gọi, quay lại phòng bệnh thì nghe được màn đối thoại này, song vẻ mặt anh dửng dưng như thể tất thảy những gì đang nói đều không liên quan đến mình. Còn Hứa Phù Tang nhìn anh, vẻ mặt tăng thêm vài phần bẽn lẽn, xấu hổ.

"Nếu Hứa tiểu thư đã tỉnh thì tôi không ở lại nữa, công ty còn nhiều chuyện phải xử lý."

Chủ tịch Cố không hài lòng, bèn quát: "Anh nuôi bao nhiêu nhân viên như thế đều là lũ vô dụng à? Việc gì cũng phải đến tay anh? Giao việc cho bọn họ làm, ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

"Bố cũng biết trong tay con nắm giữ tận mấy dự án lớn, không được phép xảy ra sai sót."

Thái độ rất ương ngạnh, không chịu giữ thể diện cho bố mình.

Chủ tịch Cố như gà mắc tóc, quả thực không kiếm được lý do gì phản bác, đành phải thả người đi.

Lúc này, điện thoại cá nhân của Cố Tây Châu đổ chuông, anh rút ra xem, là Vãn Tri Ý gọi.

Chủ tịch Cố: "Giờ nghỉ trưa còn ai gọi cho anh?"

Cố Tây Châu: "Một người phụ nữ."

Hứa Phù Tang nghe Cố Tây Châu nói người gọi đến là phụ nữ, hai tay vô thức túm chặt chăn, rất tò mò về người phụ nữ gọi tới.



Cố Tây Châu hơi gật đầu, chào ông bà Hứa: "Tôi xin phép đi trước."

Sau đó đi ra, vừa đi vừa nghe máy.

"Có chuyện gì không?"

Vãn Tri Ý đầu đầy vạch đen, còn hơi bực tức, không có chuyện thì không thể gọi sao?

"Có chứ, nhớ anh đó."

Cô đáp lại bằng một giọng rất ngọt ngào.

"Anh không trả lời tin nhắn của em, cho nên em chỉ đành gọi cho anh thôi."

"Tôi đang bận." Cố Tây Châu thở dài.

"Bận chăm sóc Hứa Phù Tang sao?" Trong điện thoại, giọng điệu Vãn Tri Ý không che lấp được cảm xúc bất mãn của cô, thế nhưng chất giọng ngọt ngào vang lên lại không thể làm người khác bực bội mà so đo với cô.

"Vãn Tri Ý, chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi." Cố Tây Châu trầm giọng.

"Em không có ý quản anh đâu nhé, em nói rồi, em rất ngoan. Vả lại em làm gì có quyền nhúng tay vào chuyện của anh. Người ta ghen một xíu cũng không được sao? Đó là vị hôn thê trong tin đồn của anh đó, cô ta muốn làm vợ anh đó."

Cố Tây Châu nhíu mày bất lực.

Ngoan ở chỗ nào?

Chẳng những không ngoan, còn hay giận dỗi.

"Anh gần như được coi là người đàn ông của em rồi, em ghen một chút cũng không được sao?"

Cố Tây Châu không phản bác lại, anh phản bác được gì chứ? Khi anh quyết định lựa chọn làm như vậy đã định sẵn không thể thoát khỏi cô gái này, sẽ bị cô ấy bám chặt không buông.

Bên ngoài ánh dương rực rỡ, ngựa xe qua lại nườm nượp, nhưng trong đầu Cố Tây Châu là một vùng tĩnh lặng cách biệt với thế gian, nơi đó chỉ còn lại hình ảnh Vãn Tri Ý tựa lưng vào lòng anh trong bồn tắm, hai chân tách đôi, giọng rên rỉ như mèo kêu.

Âm thanh rúng động lòng người ấy, như móng vuốt của con mèo tinh nghịch, cào khiến lòng anh ngứa ngáy...