Giấc Mộng Tây Châu

Chương 32: Hàn Tri Ngôn biết tin




Trải qua chuyện đêm qua, Cố Tây Châu biết rõ mình không thể thoát khỏi “phiền phức” này nên đã chấp nhận số phận, chỉ là anh vẫn cố chấp không chịu bước qua lằn ranh cuối cùng.

Thế nhưng Văn Tri Ý cũng không nản lòng, mọi chuyện đi tới bước này đã là thu hoạch cực lớn với cô, ngày rộng tháng dài, cô tin là sự kiên trì của mình sẽ khiến người đàn ông tan chảy.

Ông trời vẫn còn thương xót một kẻ bất hạnh như cô, nếu tối qua cô không gặp Mộ Thiếu Bạch mà là một kẻ khác thì mọi chuyện có lẽ đã khác.

“Tối qua.”

“Tối qua là tình huống đặc biệt, Thiếu Bạch nói thể chất em đặc biệt, nếu không xử lý kịp thời sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe về sau. Chỉ vậy mà thôi.”

Văn Tri Ý khế “ồ” một tiếng, tay vờ như vô tình chạm vào chính bàn tay đêm qua đã giải quyết giúp cô, cong mắt cười: “Dù sao đi nữa em cũng phải cảm ơn sếp Cố đã tận tình giúp đỡ.”

Bốn chữ tận tình giúp đỡ nhấn nhá vô cùng rõ.

Vẻ mặt Cố Tây Châu lạnh tanh, anh rút tay lại, đút vào túi quần, hắng giọng: “Ăn sáng đi, ăn xong tôi đưa em về trường.”

Văn Tri Ý ăn sáng xong bèn theo Cố Tây Châu xuống sảnh căn hộ. Suốt dọc đường đi người đàn ông nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, chưa dừng lại một giây nào, đỉnh điểm là anh còn báo lùi cuộc họp lại nửa tiếng chỉ vì đường về trường cô đang hơi tắc. Vãn Tri Ý bỗng cảm thấy mình như Đát Kỷ, hại quân vương lên triều chậm trễ.

Đến trường, cửa xe mở một nửa, Cố Tây Châu cũng kết thúc cuộc điện thoại.

Văn Tri Ý khom người bước ra khỏi xe, sau đó bỗng quay lại: “Mau bỏ chặn em đi."

Cố Tây Châu chỉ nói: “Đã bỏ rồi”

Nghe được câu trả lời mình muốn nghe, Vãn Tri Ý mỉm cười, tặng cho anh một nụ hôn gió: “Sếp Cổ, tạm biệt.”

Chờ chiếc Maybach đi xa hẳn, Vãn Tri Ý mới ung dung đi vào khuôn viên trường. Hôm nay cô không có tiết học nào cả, có thể đi chậm hít thở không khí buổi sáng trong lành. Ai ngờ, ngay ở lối rẽ vào ký túc xá, cô gặp Mộ Hi Ngôn.

So với lần tỏ tình thất bại đợt trước, trông Mộ Hi Ngôn hiện tại gầy hơn một chút, nhưng sắc mặt lại có sức sống hơn. Hai người chạm mặt nhau, Mộ Hi Ngôn chủ động lên tiếng trước:

“Tri Ý, cậu về rồi.”



“Ừm.” Văn Tri Ý trả lời khách sáo, đi ngang qua.

Mộ Hi Ngôn nắm chặt tay, như lấy hết dũng khí, nói với theo: “Lần trước cậu nói tôi không nuôi nổi cậu, hiện giờ tôi quả thực không thể, nhưng tôi sẽ cố gắng. Tri Ý, nếu tôi có đủ khả năng nuôi cậu, cậu có đồng ý cho tôi cơ hội không?”

Văn Tri Ý cảm thấy đây chỉ là lời nói suông vì không cam lòng, nên cô cũng không nghiêm túc: “Đợi cậu mời được tôi một bữa 100 triệu rồi tính.”

Nói xong, cô lại đi tiếp.

“Không sao, chờ tôi có khả năng rồi, tôi sẽ quay lại theo đuổi cậu tiếp.”

Mộ Hi Ngôn nhìn bóng cô gái mình thích chạy vội vào cổng ký túc xá nữ, thở dài.

Cô gái mà cậu thích nên là nàng công chúa sống trong lâu đài được người người yêu thương, chứ không phải trở thành một con nhím mình đầy gai góc nhìn đời bằng con mắt thực dụng.

Về đến phòng ký túc xá, Vãn Tri Ý mới thả lỏng bờ vai.

Cô rất cảm kích tình cảm Mộ Hi Ngôn dành cho mình, chỉ tiếc... không đúng thời điểm, cũng trao sai người.

Điện thoại của Văn Tri Ý đổ chuông, là một số lạ đuôi 6666.

“A-lô, xin hỏi đây có phải số của cô Văn Tri Ý không?”

Văn Tri Ý nhíu mày: “Tôi là Vãn Tri Ý, xin hỏi cô có việc gì?”

“Chào cô Vãn, tôi là Tâm Duyệt, quản lý của công ty giải trí dưới trướng Hàn thị...

Cô nàng tên Tâm Duyệt còn chưa nói hết Vãn Tri Ý đã ngắt lời:

“Chào cô, phiền cô nói với Hàn Tri Ngôn một câu, tôi ký rồi.”

“Ký rồi?”



“Phải”

“Có thể mạo muội hỏi là bên nào không?”

“Hải Đường Duyệt Phủ.

Hàn Tri Ngôn nghe trợ lý báo cáo xong, lập tức cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi văn phòng làm việc, đến thẳng phòng tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.

Hàn Tri Ngôn trực tiếp đẩy cửa xông vào, thấy bên trong có mấy trưởng phòng đang báo cáo công việc, bèn ra sofa ngồi hút thuốc.

Một lúc sau, người đã ra hết, Hàn Tri Ngôn lập tức dụi tắt điếu thuốc, hỏi: “Cậu lôi Vãn Tri Ý về Hải Đường Duyệt Phủ rồi?”

Hải Đường Duyệt Phủ, nếu không phải Cố Tây Châu đích thân hạ lệnh, một nhân vật vô danh tiểu tốt như Vãn Tri Ý sao có thể với tới được. Cô đẹp là sự thật, nhưng cũng không thiếu người đẹp ngang cô, thậm chí hơn cô.

Cố Tây Châu chỉ: “Ừm.”

“Hàn Nhạc của tôi có điểm nào kém Hải Đường Duyệt Phủ chứ? Viên kim cương ông đây ngồi rình suốt bao lâu cứ thế bị cậu trộm mất rồi ư? Cậu ra điều kiện gì với cô ấy?”

Cố Tây Châu ngả người ra ghế, nhìn Hàn Tri Ngôn: “Cậu ngồi rình lâu đâu chứng tỏ kim cương bắt buộc phải thuộc về cậu? Cậu bao nhiêu tuổi đầu rồi, lăn lộn trong giới này bao lâu rồi, sao vẫn như tên gà mờ thế hả?”

Hàn Tri Ngôn: “..."

Bị chửi khéo mà không thể phản bác, Hàn Tri Ngôn giận dỗi ngồi phịch xuống ghế: “Vãn Tri Ý thật coi thường tôi!”

“Cô ấy không coi thường cậu, chẳng qua cậu không phải lựa chọn tốt nhất thôi.”

“Vậy cậu thì là lựa chọn tốt nhất?”

Cố Tây Châu không đáp lại.

Hàn Tri Ngôn thực chất chỉ đau đáu một chuyện: tại sao Văn Tri Ý chọn Hải Đường Duyệt Phủ chứ không phải Hàn Nhạc, còn chẳng mảy may nghi ngờ động cơ của Cố Tây Châu. Anh chỉ cho rằng sở dĩ Cố Tây Châu ký hợp đồng với Vãn Tri Ý là để trả ơn cô đã chịu đạn thay Cố Tây Châu vào đêm qua.