Giấc Mộng Tây Châu

Chương 13: Ghép cặp đấu đôi




Lúc nhóm người Cố Tây Châu, Hàn Tri Ngôn và Mộ Thiếu Bạch ra sân, Vãn Tri Ý và Thời Niếp Hoan đã đang thi đấu qua lại được chục lượt, tỉ số đang nghiêng về phía Thời Niếp Hoan.

“Niếp Hoan, 1 đấu 1 đánh qua đánh lại nhạt nhẽo lắm.”

Nghe thấy tiếng Hàn Tri Ngôn, cả hai cô gái đồng loạt dừng lại, nhìn về phía âm thanh vừa vang lên.

Bên cạnh ba người đàn ông đã có thêm 2 cô gái đồng hành, một trong số đó đang khoác tay Hàn Tri Ngôn rất thân mật. Thế nhưng ánh mắt của Vãn Tri Ý lại rơi vào bóng dáng đứng ngoài cùng - Cố Tây Châu. Chỉ vừa nhìn một cái cô đã nhận ra anh thay sang bộ đồ thể thao màu đen, tay cầm cây vợt cùng tông màu.

Màu đen, màu đem lại cảm giác áp lực cho người nhìn. Mà Cố Tây Châu, rất hợp với màu đen, khi mặc màu này, dù anh đứng trên thương trường hay sân sân tập, đều toát ra khí chất của sếp tổng một tay nắm giữ toàn cục.

Cô còn phát hiện, hai cô gái đi cùng, nhất là cô gái đang dính lấy Hàn Tri Ngôn, ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại liếc về phía anh. Ánh nhìn nóng bỏng mang chút tâm tư đó, chỉ nhìn một cái là biết ngay.

Cố Tây Châu nâng tầm mắt, cũng nhìn về phía cô.

Người đẹp môi đỏ mọng tựa trái anh đào, da trắng muốt như bạch ngọc, trên người mặc áo polo dệt màu hồng nhạt, vải mỏng mà bó sát người, bên dưới là váy ngắn xếp ly cùng màu. Cô đứng dưới ánh nắng, làn da như tỏa sáng, đẹp không thể tả xiết.

Chẳng trách Hàn Tri Ngôn vừa nhìn đã mê mẩn.

Lúc này, Thời Niếp Hoan vác vợt lên vai, hét về phía họ: “Hàn Tri Ngôn, vậy anh nói xem chơi thế nào mới không nhạt nhẽo?”

Hàn Tri Ngôn đẩy cô gái bên cạnh ra, cầm vợt đi tới: “Đã là thi đấu thì phải ghép cặp mới vui, 2 đấu 2, em thấy sao?”

Thời Niếp Hoan đâu phải không nhìn ra ý đồ của Hàn Tri Ngôn, quen biết lâu ngày, cô quá hiểu gã trăng hoa này. Thế là, Thời Niếp Hoan giả vờ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hỏi Vãn Tri Ý:



“Tri Ý, cậu thấy sao?”

Vãn Tri Ý rất dễ tính, cô mỉm cười gật đầu: “Thế nào cũng được, cậu quyết là xong.”

Hàn Tri Ngôn mừng thầm, lân la đi tới: “Vãn tiểu thư, tôi đánh tennis giỏi lắm, để tôi ghép cặp với em nhé?”

Lời vừa mới dứt, Hàn Tri Ngôn đã bị Thời Niếp Hoan túm cổ áo lôi đi: “Anh Ngôn, anh dẫn theo bạn gái đi cùng sao còn chủ động muốn ghép cặp với bạn em? Phụ nữ ghen phiền phức lắm đó, anh ghép cặp với em.”

Nói xong, cô nhìn về phía Cố Tây Châu: “Cậu, bạn của cháu phiền cậu quan tâm nhé.”

Ý tứ đã rõ ràng.

“Được.” Không nhanh không chậm, Cố Tây Châu đáp lời, sau đó tay xoay cán vợt, ung dung đi vào sân, đứng bên cạnh Vãn Tri Ý.

Còn Hàn Tri Ngôn lúc này thật sự hối hận. Anh đâu phải sư khổ hạnh đoạn tuyệt lục dục như Cố Tây Châu, sao chịu được cô đơn. Thế nên lúc sáng sau khi kết thúc cuộc hoan ái, anh đã cho Hề Mộng Dao biết địa chỉ sân tập, để cô nàng tự mò đến sau. Nếu biết trước Thời Niếp Hoan dẫn theo một đại mỹ nhân thế này...

"Hàn Tri Ngôn, nghĩ gì mà đứng đực ra thế? Phát bóng đi!" Thời Niếp Hoan cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Tri Ngôn.

Trận đấu diễn ra...

Cố Tây Châu đánh tennis cũng không khác gì đàm phán trên thương trường, động tác đập bóng vừa nhanh, vừa mạnh lại nhắm trúng lỗ hổng, khiến Hàn Tri Ngôn và Thời Niếp Hoan chạy như ma đuổi trên sân vẫn không kịp đỡ bóng. Cuối cùng chịu thua.

Thời Niếp Hoan thở hổn hển ném vợt xuống sân: "Không đánh nữa, không đánh nữa, cháu nhận thua."



Hàn Tri Ngôn: "Cố Tây Châu, cậu khômg cho tôi chút mặt mũi nào sao?!"

Trước mặt người đẹp mà vờn anh như chong chóng. Ai nhìn vào còn tưởng Cố Tây Châu đang ghen với anh nữa.

Vãn Tri Ý từ đầu đến cuối chẳng tốn chút sức lực nào, cô đứng sân trên, Cố Tây Châu đứng sân dưới, cả hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Thời Niếp Hoan cũng để ý cách chơi của Vãn Tri Ý, đến khi dừng đánh mới thốt lên: "Tri Ý, không ngờ cậu chơi giỏi vậy, hoá ra lúc nãy cậu nhường tớ ư!"

Vãn Tri Ý cười trừ.

Đúng thật là cô nhường Thời Niếp Hoan.

Sau đó, Thời Niếp Hoan không chịu nổi cả người dính đầy mồ hôi, chạy đi tắm trước. Hàn Tri Ngôn thì bị Hề Mộng Dao quấn lấy, tạm thời không thoát ra được. Cả sân tập chỉ còn lại Cố Tây Châu vừa uống xong chai nước và Vãn Tri Ý đứng sau lưng anh.

Ngay khi Cố Tây Châu định bước đi, vạt áo anh bị Vãn Tri Ý túm lại.

"Anh Cố, chân tôi bị trẹo rồi, anh có thể dìu tôi một chút không?"

Ánh mắt Cố Tây Châu nhìn xuống cổ chân đã sưng đỏ của Vãn Tri Ý.

Ban nãy trong lúc chạy theo bóng, cô đã bất cẩn để trẹo chân, sau đó lại cố gồng khiến vết thương càng nghiêm trọng.

Cố Tây Châu không nói không rằng, chỉ xoay người bước đến, sau đó hết sức ga-lăng bế ngang người Vãn Tri Ý lên. Hai tay cô cũng tự nhiên vòng lên ôm cổ người đàn ông.