Giấc Mộng Tây Châu

Chương 1: Đính hôn?




Giữa tháng 12, Giang Thành đón trận tuyết rơi đầu tiên.

Trời nhá nhem tối, mặt đường phủ đầy tuyết bị bánh xe nghiến qua vô số lần, đã biến từ màu trắng tinh thuần khiết sang màu nâu nhơ nhớp, bẩn thỉu.

Bên lề đường, ngay trước cổng soát vé vào một hộp đêm sang trọng, những người đi qua đường đang dồn hết sự chú ý vào một người phụ nữ trung niên cùng với những câu chửi rủa cực kỳ chối tai.

“Mày xuống đây ngay cho tao!”

“Cái đồ sao chổi chết tiệt, đều tại mày cả, nếu không tại mày thì cậu mày cũng đâu bị mất việc, rồi còn bị người ta nhắm vào, đi đến đâu cũng bị từ chối.”

“Mày xuống đây, xem tao có đánh chết mày không!”

Ở đầu giây bên kia, giọng một cô gái vang lên: “Mợ, cháu đang đi xã giao.”

“Ối trời ơi là trời, mọi người mau đến mà xem này, cái đồ vong ơn phụ nghĩa này bỏ mặc cậu mợ mình…”

Cô gái tắt máy, thở dài đứng lên, vừa định đẩy cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy ba chữ “Cố Tây Châu”. Thế là, bàn tay đang chạm trên mặt cửa rụt về.

Trong nhà vệ sinh nữ, hai cô gái trang điểm rất đậm đang đứng dặm lại phấn, một trong số đó lên tiếng:

“Cố Tây Châu, sếp tổng của tập đoàn Cố thị hình như sắp đính hôn rồi, nghe nói vị hôn thê là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hứa thị đó. Haizz, hội đàn ông độc thân hoàng kim của Giang Thành lại chuẩn bị thiếu mất một cực phẩm rồi.”

“Đính hôn ư? Hai nhà Hứa – Cố mà kết hợp với nhau thì khác nào bá chủ một tay che trời ở Giang Thành. Thiên kim Hứa thị là Hứa Phù Tang phải không? Được gả cho Cố Tây Châu, Hứa Phù Tang sẽ trở thành sự tồn tại khiến giới phu nhân, tiểu thư danh môn ai nấy đều đố kỵ đến đỏ mắt đấy.”

“Chứ còn gì nữa! Tôi từng nhìn thấy Cố Tây Châu một lần, mẹ kiếp, không còn từ nào để hình dung về anh ta nữa. Người gì đâu mà rõ đẹp trai, vóc dáng ngon, kinh doanh giỏi, quan trọng nhất là người ta không thích chơi bừa bãi, chưa bao giờ nghe thấy tin bên cạnh anh ta có người phụ nữ nào. Chậc chậc, đây chẳng phải nguyên mẫu của Thời Yến trong Trêu Nhầm* hay sao! Giá mà tôi được ngủ với anh ta một lần, tôi có chết cũng không hối tiếc.”

Cố Tây Châu sắp đính hôn? Đối tượng còn là Hứa Phù Tang?

Vãn Tri Ý buông rủ hàng mi, môi nhỏ khẽ mím lại. Phải mất một lúc sau cô mới bình thường trở lại, đẩy cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài cửa nhà vệ sinh có người đang chờ sẵn, nghe thấy tiếng bước chân vang trên nền đá hoa cương, người đó ngoảnh đầu lại nhìn.



Là một mỹ nhân đẹp từ trong xương cốt.

Làn da trắng mịn nõn nà, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, khí chất nhìn có vẻ thanh thuần, lại ẩn chứa chút hồ mị lả lơi. Cô ấy mặc một chiếc áo trễ vai vạt lệch màu trắng, bên dưới phối với một chiếc váy xếp ly dài ngang bụng chân, điểm nhấn là chiếc thắt lưng ôm quanh cái eo nhỏ nhắn.

Người đang đứng ngoài chờ nhìn đến ngẩn ngơ. Mãi cho đến khi mỹ nhân kia cũng nhìn lại mình:

“Có chuyện gì sao?”

“Cô Vãn, ngoài cửa có một vị phu nhân tìm cô, cô xem có thể… ra gặp một chút không? Bà ấy có hơi…”

“Có hơi cản trở việc làm ăn của các cô, phải không?” Vãn Tri Ý mỉn cười đáp lại, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi.” Nói xong bèn xoay người đi ra phía cửa chính.

Nữ nhân viên phục vụ nhìn theo bóng lưng người đẹp, bỗng thở dài đầy cảm thán, cùng là phụ nữ với nhau, tại sao lại chênh lệch đến thế.

Hộp đêm Ưng Phủ là chốn giải trí số một, số hai ở Giang Thành này, người đến đây đều là người có tiền, đến đàm phán, hẹn hò, trụy lạc,… gì cũng có.

Bên ngoài hộp đêm, ngựa xe như nước. Tuy tuyết đã ngừng rơi, nhưng không khí lạnh buốt vẫn khiến Vãn Tri Ý bất giác co người lại. Cô nhìn thấy mợ của mình mặc chiếc áo khoác dạ đã cũ, đang đi đi lại lại trước cửa hộp đêm chờ đợi.

“Mợ.”

Nhìn thấy Vãn Tri Ý xuất hiện, bà ta hùng hổ đi tới giơ tay lên, định tát cô. Vãn Tri Ý nhíu mày, khẽ ho: “Mợ, lát nữa cháu còn phải gặp nhà đầu tư.”

Ngụ ý, đánh sưng mặt cô sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm chác từ cây rung tiền là cô đây.

Khuôn mặt tím tái vì lạnh của Thẩm Hoan đầy vẻ kiềm chế cơn giận:

“Con ranh chết tiệt này, mày định ngoan cố đến bao giờ? Không phải chỉ là hầu ngủ một đêm thôi sao? Chỉ một đêm thôi mày sẽ một bước lên mây, đâu cần phải làm diễn viên vô danh tiểu tốt nữa, cậu mày cũng được giải trừ nguy cơ.”

“Nếu mợ đến để nói những chuyện này thì mợ về đi, gã họ Trịnh đó, đừng hòng đắc ý.”

“Mày!” Thẩm Hoan chỉ thẳng vào mũi Vãn Tri Ý: “Chỉ là một cái màng thôi mà, có tiền rồi đi vá lại, cái thằng họ Sở đó đã là vị hôn phu của người ta rồi, mày còn khư khư giữ cái màng đó có ích gì!”



Nghe thấy những câu nói khó nghe này, Vãn Tri Ý chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

Hai năm rồi, kể từ khi mẹ không may qua đời, Sở Yến Tuy vì lợi ích mà hủy bỏ hôn ước với cô, chạy theo người khác, Vãn Tri Ý đã không còn biết thế nào là hạnh phúc, vui vẻ nữa. Cô từ một nàng công chúa được người ta cơm bưng nước rót, sa sút rơi vào cảnh sống nương nhờ dưới mái hiên nhà người khác, ngày ngày lăn lộn trong đoàn làm phim kiếm sống qua ngày.

Mẹ mất rồi, người yêu bỏ đi rồi, ước mơ cũng không còn nữa.

Buồn cười nhất là, sau khi mẹ mất, trên đầu cô treo một món nợ khổng lồ, bà mợ ngày trước luôn đon đả lấy lòng cô sau khi biết chuyện lại sẵn sàng chà đạp lên cô, thóa mạ đủ kiểu.

Thấy Vãn Tri Ý cứ đứng lì ra không nói không rằng gì, Thẩm Hoan lại càng tức giận, bà ta xông lên đẩy mạnh Vãn Tri Ý:

“Con ranh chết tiệt này, mẹ mày không còn nữa, ăn nhờ ở đậu nhà tao mà còn tỏ ra thanh cao cái gì!”

Nói rồi lại đẩy mạnh thêm phát nữa.

Vãn Tri Ý đang đi giày cao gót, dưới chân lại có tuyết chưa tan, cô loạng choạng không vững, người ngã ra sau, đụng vào khách quý vừa tới cửa hộp đêm.

Một mùi thơm thảo dược dịu nhẹ hòa với mùi khói thuốc xộc vào khoang mũi, khuỷu tay của cô được một bàn tay rắn rỏi bắt lấy, cả người nhào vào lồng ngực đối phương, tránh được tình cảnh va đập quá đau đớn.

Sau khi đứng vững, Vãn Tri Ý ngẩng mặt lên, chạm vào tầm mắt đang nhìn xuống của đối phương, cô bất giác hơi ngẩn ra.

Con mồi cô nhắm đến suốt một năm qua nhưng không có cơ hội tiếp cận, lúc này, đã ở ngay trước mắt.

Cố Tây Châu.

*Lời tác giả:

Không biết mọi người có thắc mắc về tên truyện và tên nhân vật trong truyện không, tiện đây mình sẽ giải thích một chút. Lúc nghĩ tên của nam nữ chính, trong đầu mình đã âm thầm nảy ra một câu thơ: “Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đích Tây Châu” (Gió nam hiểu ý ta, thổi mộng về Tây Châu)

Thế nên bèn lấy Tri Ý – Tây Châu.

Tên tác phẩm “Giấc Mộng Tây Châu” đơn giản có thể lý giải là giấc mộng theo đuổi Tây Châu của nữ chính. Câu chuyện của cặp đôi này mình lấy cảm hứng sau khi cày xong phim Dĩ Ái Vi Doanh, vì quá mê mẩn Thời Yến và Thư Ý, nên cũng muốn viết một bộ nữ chính đem theo mục đích tiếp cận nam chính. Tuy nhiên nam chính bộ này sẽ khó tán đổ hơn Thời Yến rất nhiều, hy vọng mọi người ủng hộ.