Hiểu Vân lôi Cố Lăng Vi cùng đứng lên, Cố Lăng Vi lập tức cảmgiác được bốn phương tám hướng đang phóng tầm mắt tới nhìn mình, ghen tị có, tò mò có, một ý tứ hàm xúc không rõ nào đó cũng có, đủ loại.Đâycũng không phải trường hợp cá biệt gì, nhưng mà dưới những cái nhìn đólại khiến cô cảm thấy bất an, Cố Lăng Vi ngẩng đầu tức giận trừng mắtnhìn Diệp Bành Đào.
Diệp Bành Đào vẫn nhìn cô mà nháy mắt, xấu xa cười, rồi bắt đầu hát lên:
“Ánh trăng mười lăm, chiếu rọi quê hương, chiếu tỏ biên cương. Trongsự yên tĩnh về đêm, em nhớ lại, anh cũng hồi niệm. Em ngồi canh bên nôicon nhỏ, anh tuần tra tuyến biên phòng cho tổ quốc; em ở quê hương càycấy đồng ruộng, anh ở biên cương gánh vác trách nhiệm. Mùa thu hoạch, có hoa quả của em ngọt, cũng có của anh ngọt lành; huy chương chiến công,có của anh một nửa, cũng có của em một nửa…”
Tiếng hát của Diệp Bành Đào hơi trầm thấp, nhưng là lại cực kì trongsáng, không giống chất giọng khàn khàn của mấy nam sinh khác, đúng làrất dễ nghe.Chỉ là vừa rồi nhạc đệm vang lên, anh ta lại hát bài hátnày, không thể không khiến cho các học sinh phía dưới cười ầm ĩ, khôngbiết tên này đang phá rối thất hay trời sinh không biết xấu hổ nữa, hátcàng lúc càng dũng cảm.
Cố Lăng Vi mặt đỏ lên, tay nắm thật chặt, hận không thể đi lên đánhvào mặt tên nào đó một quyền, đấm nát cái vẻ mặt tươi cười kia luônđi.Hà Hiểu Vân không khỏi cười thầm, nghiêng đầu nói bên tai ba ngườicâu gì đó, sắc mặt của Cố Lăng Vi khi đó mới hơi dịu xuống, bốn ngườicùng nhau lớn tiếng hát vang:
“Bầu trời khu giải phóng thật là trong sáng, khu giải phóng người dân rất thích, chính phủ dân chủ người dân yêu, ân tình không gì nói được. A í a, là a í a, … .”
So sánh với ánh trăng mười lăm, bài hát thủ quân ca này to rõ cao vút hơn hẳn, hơn nữa bốn người hợp xướng lại, nháy mắt đã áp đảo luôn đượcgiọng ca của Diệp Bành Đào, thật ra Diệp Bành Đào là cố tình lơ đễnhthôi, không hát nữa, chỉ chăm chú đứng đó cười đểu giả nhìn Cố Lăng Vi,làm cô suýt nữa hộc ra ba ngụm máu.
Bởi vì bị Diệp Bành Đào làm rối, buổi ca nhạc tối nay cực kì hỗnloạn, nhưng mà nhờ tiếng hát của bốn nữ sinh, trong nhu có cương, bầukhông khí trang nghiêm ngày nào điểm tô thêm phần sắc thái.
Có một thứ mà các trường học khác không thể nào có được, đó chính làsự hợp đồng, đây là sự đặc sắc của trường quân sự, cũng là tinh thần của trường quân sự, cuối cùng hầu như tất cả các nữ sinh ở đây đều cùngnhau hát vang theo, không khí trận đấu ca hát chưa bao giờ nhiệt liệtđến thế, ảnh hưởng đến cả các vị bên khu đội trưởng, nhưng mà hôm nay ai cũng có vẻ hòa nhã lạ thường, ngay cả đội trưởng Vu cũng có chút ý cười rất thản nhiên.
Cuộc huấn luyện sau khi kết thúc, đội trưởng Vu sẽ đảm nhiệm đưa bọnCố Lăng Vi bọn họ vào khu trường, chủ yếu nhằm khảo nghiệm các kỹ năngquân sự đã được học, đội trưởng Vu trước tới nay chưa từng đưa bất kì ai vào khu vực này, duy chỉ lần này là phá lệ.Cô Lưu biết đó là vì Cố Lăng Vi, đội trưởng muốn nhân cơ hội này xem thử, cô bé đó có thực sự thíchcông việc này hay không.
Cô Lưu đoán không sai, đội trưởng Vu sau khi nghe được tin từ độitrưởng Hàn đội đặc công, biết sang năm có khả năng đội sẽ tuyển người,cô đối với đội trưởng Hàn có một niềm tin tưởng tuyệt đối, không phảichỉ đơn giản là quan hệ lãnh đạo và đội viên, đó là cả một quá trìnhcùng sinh ra tử, loại ăn ý đó không có gì có thể lý giải được.Cho nên cô biết nếu Hàn đội trưởng nói vậy, chắc chắn sang năm cô sẽ được vào bộđội, thời gian cô ở trưởng quân sự cũng đã hơn một năm rồi mà.
Cố Lăng Vi rất có tố chất tiềm năng, cô bước đầu cũng nắm toàn bộrồi, hồ sơ lý lịch tốt, cô đương nhiên tin tưởng cô bé tương lai có thểtiếp tục trưởng thành dưới sự dẫn dắt của mình, nhưng đội trưởng Hàn nói đúng, đoạn đường mà cô bé phải đi không thể nói là thênh thang, bụi gai đường nhỏ nhất định sẽ có, hơn nữa vào bất cứ thời khắc nào đều có thểnguy hiểm tới tính mạng, mà đối với một cô bé trẻ trung chính trực, lạicòn xinh đẹp mà nói, thật sự là rất chông gai.
Cho nên cho dù cô biết Cố Lăng Vi nổi tiếng, bước đầu cũng đã chuẩnbị huấn luyện thành một đội viên có tố chất, nhưng chủ yếu vấn là sự lựa chọn của cô bé mà thôi, tố chất đương nhiên là quan trọng, nhưng nếumuốn tư cách để trở thành đội viên của đội đặc công, phải có dũng khí vì quốc gia mà hiến thân bất cứ khi nào, đây mới là điều kiện tiênquyết.Bởi vậy đội trưởng Vu rất mâu thuẫn, vừa hy vọng Cố Lăng Vi lựachọn, điều này thích hợp là con đường của nàng, lại vừa sợ hãi, cô bé đó có khi nào lại giống như chiến hữu của mình ngày xưa.
Bây giờ sự mâu thuẫn này cũng giảm đi nhiều, trước mắt điều duy nhấtcô phải làm đó chính là sử dụng năng lực của mình, trong khoảng thờigian hữu hạn, mang tất cả những kinh nghiệm mình đã trải qua dốc lòngtruyền thụ, cho dù tương lai cô bé ấy không thể trở thành một đội viênđội đặc công, cô vẫn tin tưởng người này sẽ rất có ích cho quân đội,cũng bởi vậy, ai ai cũng đều nhìn ra, cô đối với Cố Lăng Vi luôn nghiêmkhắc hơn người khác, các kỹ năng quân sự đều bắt buộc cô bé làm cho đạttiêu chuẩn mình đề ra mới cho qua.
Ngay từ đầu cô cũng lo cô bé này không kiên trì được, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra, tiềm năng của người này giống như là vô hạn, thậm chí có khi cô cảm thấy tiêu chuẩn của mình đề ra cũng không phải cực hạn củaCố Lăng Vi, dù là huấn luyện gian khổ cỡ nào, chưa bao giờ kêu khổ mộttiếng, khuỷu tay có rách da, máu chảy đầm đìa đều không hề rên rỉ, sovới rất nhiều nam sinh viên cô bé còn kiên cường gấp trăm lần.Vu độitrưởng nghiêm khắc vậy thôi, nhiều khi nhìn thấy cũng không đành lòng,nhưng cô bé vẫn cứ thế vượt qua, thực sự khiến cô ngưỡng mộ.
Chỉ từng đó thôi cô cũng dám khẳng định, Cố Lăng Vi hoàn toàn đủ tưcách tham gia quân ngũ, nghĩ tới đây, đội trưởng Vu ngẩng đầu lên nhìnmấy cô gái đang ca hát phía trước, ánh đèn rọi xuống, khuôn mặt của côbé giờ phút này không phải là nét rắn rỏi như ngày thường huấn luyện,tỏa sáng đến mức không thể nào nhìn rõ, đẹp rạng ngời, tuổi trẻ bùngcháy, đúng là tốt biết bao.
“Vu đội trưởng, Diệp Bành Đào này so với Diệp tư lệnh thật sự không hề giống nhau.”
Cô giáo Lưu như cười như không thấp giọng nói, cũng kéo tinh thần của đội trưởng trở về, ánh mắt đảo qua Cố Lăng Vi rồi dừng lại trên ngườiDiệp Bành Đào, nói thật, cô không biết sự tình thế nào, nhưng mà đối với Diệp Bành Đào này cũng biết không ít, con trai độc nhất của Diệp tưlệnh, nước không tới chân được con của cán bộ cao cấp này đâu, cho dùkhông tới nơi này mạ vàng, tương lai tiền đồ cũng sáng lạn lắm rồi.
Diệp tư lệnh thì đội trưởng Vu hiểu rất rõ, trên chiến trường ông làmột quân nhân chân chính, trưởng thành từ hệ chỉ huy, tác phong thân thể cường tráng, có cốt cách lãnh đạo, lúc trước cô cũng từng tham gia hailần một cuộc diễn tập quân sự lớn, đều do ông chỉ huy, cho nên ấn tượngvề ông cũng cực kì sâu sắc, hơn nữa người yêu của Diệp tư lệnh, mẹ củaDiệp Bành Đào, hiện tại là trưởng phòng hậu cần Lưu bộ trưởng, cũng cóquan hệ nhất định với đội đặc công.
Năm đó bà thuộc nhóm nữ binh tuần tra đầu tiên, sau này lại lui vềtuyến hai làm trưởng phòng, dẫn dắt không biết bao nhiêu người trưởngthành, Hàn đội trưởng cũng là một trong số đó, nhưng đứa con yêu thươngcủa họ, Diệp Bành Đào hiển nhiên không giống với cha mẹ nó, chính quynghiêm cẩn, tuy là rất có khiếu tham gia quân ngũ đấy, nhưng lại khônghề để ý tới cảm xúc của cha mẹ nó, cứ thế mà chống lại, với tác phongcủa đội trưởng Vu, cô thực sự không thích, cô thấy người này thiếukhuyết sự vững vàng của quân nhân, cả người toàn tật xấu, nhưng mà gầnđây Vu đội trưởng thực sự kinh ngạc phát hiện cậu đã thay đổi rất nhiều, các hạng mục huấn luyện kỹ năng quân sự đều hoàn thành xuất sắc.
Thể chất cậu ta vốn không tồi, bộ não linh hoạt, hơn nữa gia đìnhquân nhân nê cũng được huấn luyện từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, chỉ trongthời gian ngắn ngủn mấy tháng, cậu đã vượt lên trên nhiều người, thànhtiêu điểm, Trình Viễn cũng tương tự, cho nên tự nhiên thành đề tài chocác đội trưởng bàn tán, xem tình cảnh hôm nay, Vu đội trưởng cũng hiểuđược một chút rồi, chẳng lẽ Diệp Bành Đào này nay thay đổi nhiều như vậy đều là vì Cố Lăng Vi sao.
Nghĩ đến điều này, cô không khỏi âm thầm lắc đầu, cô Lưu nói:
“Trường học chúng ta nghiêm cấm nam nữ sinh viên yêu đương, nhưng côxem Diệp Bành Đào này có sợ cái gì đâu, thủ trưởng chúng ta cũng giả vờcâm điếc cả, hay là lần trước Diệp tư lệnh đến hội diễn quân huấn có nói cái gì phải không? “
Vu đội trưởng ngẩn ra, ánh mắt né tránh, không trả lời.
Trận đấu ca hát nhiệt tình chưa từng có cũng chấm dứt, sau khi chiếuphim điện ảnh xong, Cố Lăng Vi đi thẳng đến sân thể dục luyện tập bàivừa học, quyền của quân thể thao, đội trưởng Vu mới chỉ cho cô một chútchiêu thức thay đổi, trọng tâm cũng khác.
Cố Lăng Vi cũng nhận ra, nhìn qua thì hai chiêu thức không khác nhaunhiều lắm, nhưng đội trưởng Vu tập bộ địch quyền này lại uy lực vô cùng, nghiêm khắc mà nói thì nếu làm không được không thể tính là quân thểthao, còn phải chú ý tư thế cho hợp quy tắc tiêu chuẩn, nhanh khống chếđược quân địch là điều kiện đầu tiên.Chiêu thứ nhất là chế trụ được đốiphương, không thể phản kháng, càng mạnh càng tốt.Trên cơ thể người cácđốt ngón tay có các huyệt vị chủ yếu, Vu đội trưởng cũng chỉ cho cô biết cách đánh vào điểm yếu của địch, giờ lôi ra nghiên cứu luôn một thể.
Cho dù có kỹ xảo nhất định, nhưng ra đòn mạnh mẽ mới là quan trọng,Cố Lăng Vi lại không có đối thủ thích hợp để luyện tập, cho nên bây giờchỉ có thể tự luyện một mình, dù sao cô cũng tìm được một ít bí quyếtrồi.
Ngày mai được nghỉ, buổi tối hôm nay trường quân sự chính là thờiđiểm được xả hơi, Cố Lăng Vi chọn một góc sân thể dục phía đông nam, cóvẻ khuất, sẽ không ảnh hưởng người khác, và cũng sẽ không khiến chongười khác chú ý đến.Nhưng thoắt cái cô phát hiện mình sai lầm nghiêmtrọng rồi, còn có một tên to gan lớn mật, vô ý vô tứ đang tiến gần lạiđây.
Diệp Bành Đào vốn cũng không phải cố ý đi tìm Cố Lăng Vi, chẳng quađang cùng Mập mạp ra cătin mua cơm thịt, chuẩn bị mang lên ký túc xá vài cái bánh ngô lâu lâu lấy ra ăn cho đỡ thèm, không ngờ lại gặp Cố LăngVi đi về phía phải ký túc xá, lúc này anh mới nghĩ ra một kế, kêu Mậpmạp đi hỏi thăm một chút giả vờ dương đông kích tây, hóa ra trễ thế nàyrồi cô bé kia còn đi luyện tập.
Có đôi khi Diệp Bành Đào thật sự không thể nào hiểu nổi Cố Lăng Vi,cho dù anh bây giờ cũng hơi hứng thú với quân đội rồi đấy, nhưng vẫnkhông thể nào cùng cấp bậc với cô bé kia, theo như Viễn hay nói, Cố Lăng Vi có vẻ tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, trong lòng không nghĩ tới,ấy vậy màchân vẫn là không tự chủ được bước về phía sân.
Phía đông nam của trường quân sự giáp với tường ngoài, có một câydương thụ cao lớn, mỗi lần anh và Viễn chuồn ra ngoài uống rượu, lúc nào cũng chọn nơi này để leo lên cây, sau đó nhảy bay qua đầu tường rồi đira ngoài, cho nên vừa nhìn thấy Cố Lăng Vi đang luyện quyền ở dưới câydương thụ cao lớn mà mỗi lần bọn họ đi qua, Diệp Bành Đào không nhịnđược mà bật cười.
Cố Lăng Vi dừng lại quay đầu nhìn tên nào đó một cái, rồi lại quaytrở về đối mặt với thân cây tiếp tục luyện đấm đá, trong lòng liên tưởng cái cây dương thụ to lớn này chính là Diệp Bành Đào chán ghét kia, ánhmắt của Diệp Bành Đào chợt lóe lên, nhíu mày lạnh lạnh nói:
“Em luyện quyền với có ích gì chứ, cây thế nào cũng là vật chết, nếu tôi cùng em so mấy chiêu thì sao? “
Cố Lăng Vi đang đánh thì dừng lại, ánh mắt sáng lên, âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ, không thể trách tôi, thiên đường có lối hắn không đi, địangục không cửa lại xông vào đấy chứ.
Nghĩ đến đây, cô nhếch miệng xoay người lại, cười cười không có ý tốt, nói:
“Như vậy a, cám ơn Diệp học trưởng “
Diệp Bành Đào cho tới bây giờ chưa từng thấy cô cười tươi như vậy, dù là dưới ánh đèn đường nhàn nhạt đi nữa, anh không thể khống chế đượcnhịp tim mình, đập thùng thùng dồn dập, anh ngẩng đầu cố gắng che giấucảm giác trong lồng ngực, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, biết rõ cô bé kia không có ý tốt, thế mà vẫn bị nụ cười khó gặp kia mê hoặc .
Cố Lăng Vi nhìn trái nhìn phải một lúc, đi về phía bên trái rộng rãihơn rồi dừng lại, nghiêm, thân thể hướng quẹo trái, chân phải lùi về sau từng bước, hai chân tạo thành hình chữ bát, quỳ gối, hai tay nắm lại,cánh tay trái gấp khúc, nắm tay cao ngang cằm, lòng bàn tay hướng vềphía trong, lực tập trung chính giữa, nhắm ngay mặt đối phương, ưỡn ngực hít sâu, đây là tư thế chuẩn bị tiêu chuẩn của quân thể thao, nhìn vàoDiệp Bành Đào, có chút kích động, nhất thời cô cũng quên luôn họctrưởng, lớn tiếng nói:
“Diệp Bành Đào, xin mời chỉ giáo.”