"Hôm nay mẹ nấu ăn sao ạ?"
Khương Vệ Thành vừa dắt Duệ Quân vào nhà bếp, cô ta đã nhìn thấy Vương Hạ Lan đang mang tạp dề nấu ăn ở trong.
Vương Hạ Lan thành thạo băm hành trên thớt. Nhìn dáng vẻ của bà không ai nghĩ đây là một phu nhân cao quý.
"Phải, hôm nay mẹ muốn nấu cho con một bữa."
Vương Hạ Lan ngẩng đầu lên nhìn hai người.
"Em nhìn xem, mẹ còn cưng em hơn anh và Thịnh Hi nữa. Lâu rồi mẹ đâu có nấu ăn cho anh ăn vậy mà hôm nay lại đích thân xuống nấu cho em."
Khương Vệ Thành cười cười nói.
Nghe vậy, Lưu Duệ Quân vội tiến lên nói.
"Mẹ, để con phụ mẹ."
Vương Hạ Lan ngay lập tức xua tay không đồng ý.
"Không cần đâu, con mau lên nhà chơi đi. Có đầu bếp Cao ở đây phụ mẹ là được rồi. Việc của con ngày hôm nay là ngồi chơi và thưởng thức đồ ăn thôi."
"Nhưng như vậy sao được..."
Lưu Duệ Quân cảm thấy rất không phải.
"Mau nghe lời mẹ đi. Nếu không mẹ giận đấy."
Vương Hạ Lan cười nói.
Khương Vệ Thành vội ôm lấy Duệ Quân, ôn tồn khuyên nhủ.
"Mẹ anh nấu ăn không thích nhiều người đâu. Có một mình đầu bếp Cao là đủ rồi."
Nghe anh nói, Duệ Quân mới hiểu ra không đòi vào phụ nữa.
"Vậy tụi con xin phép ra ngoài trước."
"Được rồi, mấy đứa ra ngoài chơi đi."
....
...
Thịnh Hi đứng giữa khu vườn nhỏ nằm phía sau ngôi biệt thự Nhật Quang. Khu vườn nhỏ này không liên quan đến khu vườn bên cạnh ngôi biệt thự. Khu vườn bên cạnh là do mẹ cô trồng và người hầu chăm sóc. Còn khu vườn nhỏ này là tự tay Thịnh Hi trồng và chăm sóc.
Mẹ cô thì yêu thích những loài hoa rực rỡ, còn Thịnh Hi lại thích những loài hoa nhỏ xinh, hoa dại,... Chúng rất dễ trồng và lớn rất nhanh.
Chiều nay, cô vô tình nhìn thấy mấy bông hoa đậu biếc đã nở khá nhiều nên muốn hái một ít để nấu trà. Thịnh Hi cầm theo một cái rổ đan để vào vườn hái. Khi nấu hoa đậu biếc này lên nó sẽ ra màu xanh rất đẹp, có thể dùng để chế biến thức ăn hoặc pha trà.
Mẹ Thịnh Hi khá thích loại trà này do cô pha.
Thịnh Hi sau khi hái được một rổ đầy mới rời khỏi khu vườn, đi vòng lên khuôn viên bên cạnh. Cô bất chợt nhìn thấy Khương Viễn Tước và Lưu Duệ Quân đang đứng nói chuyện với nhau trong khu vườn bên cạnh biệt thự.
Hai người họ một mình nói chuyện với nhau sao?
Thịnh Hi vội né sau bức tường đá. Lại nghĩ mình như thế giống như đang làm gì lén lút vậy. Người lén lút là bọn họ cơ mà.
Cô thấy mình nên rời đi nhưng khi Thịnh Hi bước được một bước thì nghe thấy giọng nói của Khương Viễn Tước.
"Chuyện ngày hôm đó, tôi mong không có lần sau nữa."
Hắn nhìn người trước mắt, thấp giọng nói.
Lưu Duệ Quân bối rối mở miệng.
"Hôm đó, vì mình nghĩ thời đại học cậu có để ý đến mình, cậu đã từng nghe bài phát biểu về phim Kiêu Hãnh Và Định Kiến của mình nên mới biết mình yêu thích câu chuyện đó, không phải sao?"
"Cậu nhầm rồi. Tôi không biết cậu thích gì cả. Chỉ là tùy tiện chọn một cuốn sách tặng sinh nhật thôi. Không ngờ cậu lại nặng lòng như vậy?"
Hắn lạnh nhạt phủ nhận.
Trái tim của Duệ Quân có chút xót xa.
"Viễn Tước, cậu biết mình luôn nặng lòng với cậu từ hồi học đại học cơ mà."
Khương Viễn Tước nhíu mày nhìn cô ta.
"Nhưng cậu đã là vị hôn thê của anh trai tôi, sao có thể nói như thế?"
"Đó chỉ là một mối quan hệ kinh doanh thôi. Mình đã nghe Khương Vệ Thành nói cậu đã bị cha tước bỏ quyền thừa kế. Nếu như cậu chịu mở lòng với mình, kết hôn với mình, cậu sẽ có lại tất cả."
Lưu Duệ Quân dùng ánh nhìn tha thiết dán lên người đàn ông.
Đột nhiên Khương Viễn Tước nhếch miệng, cười nhạt.
"Xin lỗi cậu, tôi chưa từng tham lam tài sản của Khương gia, cũng không muốn kết hôn với cậu. Có thể trong lòng Khương Vệ Thành, cậu có giá trị nhất định về gia thế và tiền bạc. Nhưng trong lòng tôi cậu không có giá trị gì hết. Cho dù là về tình cảm hay tiền bạc, tài sản."
Lời nói lạnh lùng của hắn làm cô ta thật đau lòng.
"Cậu có biết cậu nói như thế với người phụ nữ thích cậu làm họ tổn thương thế nào không?" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Trong lòng hắn cô không có giá trị gì cả.
"Rốt cuộc thì trong lòng cậu, thứ gì mới có giá trị?"
Cô ta siết chặt tay mình bên dưới.
Người đàn ông im lặng một lúc lâu rồi lạnh nhạt mở miệng.
"Trong lòng tôi, chỉ có một người phụ nữ. Giá trị của cô ấy tiền bạc hay tài sản đều không thể đánh đổi. Cô ấy là vô giá đối với tôi."
Lưu Duệ Quân ngạc nhiên nhìn hắn, cô ta chưa từng nghe thấy hắn nói về người phụ nữ nào bao giờ.
"Chẳng phải cậu nói... Cậu không yêu đương sao?"
"Tôi đã nói như thế. Bởi vì tôi đã luôn chờ đợi một người. Chờ đợi cô ấy có thể trao trái tim cho tôi."
Lưu Duệ Quân nhìn thấy rất rõ ánh mắt thâm tình của Viễn Tước khi nói về người phụ nữ đó. Lòng cô ta khó chịu đến cực điểm vì Duệ Quân chưa từng nhìn thấy một Khương Viễn Tước như thế. Rốt cuộc là ai có thể khiến hắn si mê đến vậy.
Khương Thịnh Hi đứng sau bức tường đá một lúc lâu rồi nhanh chóng rời đi.
....
....
Bữa tối ở Khương gia đúng bảy giờ là bắt đầu. Hôm nay Vương Hạ Lan đã đặc biệt làm món gà ác hầm hải sâm cho Lưu Duệ Quân. Thịnh Hi thật có chút tổn thương, mẹ còn chưa nấu món này cho cô bao giờ.
Cha cô sau khi nổi giận với Khương Viễn Tước thì xem hắn như vô hình, không thèm nói đến hắn nữa.
Trên bàn ăn, cả nhà cùng trò chuyện rôm rả chỉ có Khương Viễn Tước là lẳng lặng ngồi dùng bữa. Cô thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mặt của người đàn ông nhìn mình. Thịnh Hi chỉ có thể cụp mắt né tránh hắn. Mỗi lần như thế trái tim cô lại đập nhanh hơn.
"Lão gia, phu nhân, cậu Nhiếp đã tới."
Quản gia bước vào phòng ăn, kính cẩn báo cáo.
Thịnh Hi nghe thấy cậu Nhiếp liền kinh ngạc nhìn lên quản gia rồi lại nhìn qua mẹ.
"Cho cậu ấy vào đây."
Vương Hạ Lan nói.
Mẹ cô gọi Nhiếp Vân Hạo đến sao?
Người đàn ông gương mặt tuấn mĩ, vận vest chỉnh tề bước vào trong phòng ăn, cẩn thận chào hỏi.
"Chào lão gia, chào phu nhân."
"Chào cậu, chúng ta đã gặp qua nhau rồi đúng không?"
Khương Dao Quang dừng ăn, cẩn thận quan sát anh.
Vương Hạ Lan đã bàn bạc với ông sẽ mời Nhiếp Vân Hạo đến để dùng bữa với gia đình.
"Dạ vâng, là ở bữa tiệc tháng trước của Senora."
Ở bữa tiệc hôm đó, bác của Nhiếp Vân Hạo vốn là bạn bè với Khương Dao Quang, nên đã giới thiệu anh và ông gặp mặt.
"Cám ơn cháu đã nhận lời mời của ta. Cháu mang theo gì vậy?"
Vương Hạ Lan nhìn thấy một chiếc hộp bên tay anh, cười hỏi.
"Dạ là một chai rượu vang, cháu muốn mang tới để góp vui bữa tối với gia đình."
Nhiếp Vân Hạo đáp.
"Cám ơn cháu. Quản gia."
Vương Hạ Lan gọi một tiếng, quản gia liền bước tới nhận chai rượu từ người đàn ông rồi đi mở ra rót cho mọi người.
"Cháu mau ngồi đi. Đừng đứng đó nữa."
Khương Dao Quang vội giục anh.
"Dạ vâng"
Nhiếp Vân Hạo tiến gần đến chỗ cô rồi kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
Thịnh Hi từ nãy đến giờ chưa lên tiếng, rốt cuộc cũng nhịn không được nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
"Sao anh lại đến đây?"
"Mẹ em mời anh đến nên anh đến thôi."
Nhiếp Vân Hạo nghiêng người nói.
Mẹ cô mời anh đến là đang có ý định gì? Nhìn cha cô có vẻ cũng biết chuyện này. Chắc chắn hai người đang muốn thúc đẩy mối quan hệ này.
"Vân Hạo, đây là con trai cả của ta, Vệ Thành. Còn có vị hôn thê của nó, Lưu Duệ Quân."
Khương Dao Quang cao hứng giới thiệu cho anh.
Nhiếp Vân Hạo rất lịch sự cúi đầu chào hai người. Sau đó, cha cô lại giới thiệu người cuối cùng nhưng giọng ông lạnh nhạt đi.
"Kia là đứa con trai út, Khương Viễn Tước."
"Chúng ta đã từng gặp nhau."
Nhiếp Vân Hạo gật đầu.
"Đúng vậy."
Khoé miệng hắn có chút nhướng lên.
Khương Vệ Thành ở bên cạnh tò mò hỏi.
"Hai người gặp nhau rồi sao?"
Nhiếp Vân Hạo quay sang nhìn anh ta.
"Đúng vậy, tôi đã gặp tam thiếu gia khi đi công tác ở Luân Đôn."
Thịnh Hi có chút chột dạ.
"Em trai tôi là vậy đó, rảnh rỗi lại đi chơi khắp nơi."
Khương Vệ Thành cười cười nói.
Viễn Tước không trả lời chỉ tiếp tục dùng bữa của mình.
"Vân Hạo, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Khương Dao Quang hỏi.
"Dạ, cháu năm nay đã ba mươi rồi ạ."
Nhiếp Vân Hạo đáp.
Dao Quang gật gù.
"Vậy sao? Cũng đã đến tuổi kết hôn rồi nhỉ?"
Anh ngay lập tức mở miệng ẩn ý cười.
"Dạ vâng. Cháu cũng đang muốn nhanh chóng kết hôn ạ. Chỉ là sợ cô ấy không đồng ý thôi."
"Ai có thể từ chối Nhiếp Vân Hạo cháu chứ? Như thế không phải là quá ngốc nghếch sao?"
Vương Hạ Lan nhấn mạnh ngữ điệu giọng.
Khương Thịnh Hi ở giữa vẫn im lặng dùng bữa. Cô không thích như thế này. Có cảm giác bản thân như một kẻ ngốc để cho cha mẹ sắp đặt.
.....
...
Sau khi cả nhà dùng bữa xong lại tụ tập ở phòng khách. Thịnh Hi cầm ly rượu vang đến chỗ Nhiếp Vân Hạo đang ngồi.
Nhiếp Vân Hạo quan sát vẻ mặt của cô.
"Em có vẻ không vui khi thấy anh ở đây?"
Khương Thịnh Hi ngồi xuống bên cạnh anh, nhàn nhạt đáp. ngôn tình hoàn
"Anh làm em khó xử khi xuất hiện ở đây."
Nhiếp Vân Hạo lắc lắc ly rượu vang trong tay, khẽ lên tiếng.
"Anh đã suy nghĩ rồi Thịnh Hi. Nếu không phải anh, cha mẹ cũng sẽ bắt em kết hôn với người khác. Em đã nói em không thích ai cả. Và anh rất thích em. Vậy tại sao không phải là anh?
Điều Nhiếp Vân Hạo nói không có gì là sai cả. Nếu không phải anh thì cha mẹ cô vẫn sẽ lựa chọn một người khác môn đăng hộ đối cho cô.
Thịnh Hi im lặng một lúc lâu rồi cất tiếng hỏi anh.
"Anh thích em thật sao?"
Nghe cô hỏi, anh liền gấp gáp nói.
"Thịnh Hi, em biết là anh thật lòng thích em mà."
Thịnh Hi đột nhiên nở nụ cười gượng gạo.
"Nếu đã thích em tại sao anh còn làm em khó xử."
Nhiếp Vân Hạo bị lời nói của cô làm cho lúng túng.
"Anh..."
"Em mệt rồi. Em về phòng đây. Anh ở lại nói chuyện cùng cha mẹ em đi. Đó mới là những người muốn kết hôn với anh."
Thịnh Hi lạnh nhạt đặt ly rượu xuống rồi rời khỏi phòng khách.
"Thịnh Hi..."
Anh đứng lên gọi tên cô nhưng Thịnh Hi đã đi mất không quay đầu lại.
.....
...
Khương Thịnh Hi nhìn lên người đàn ông đang giam mình giữa bức tường và lồng ngực của hắn. Cô vốn định đi lên phòng nhưng ai ngờ Khương Viễn Tước lại lôi cô ra ngoài hành lang vắng bóng người.
"Chị định kết hôn với Nhiếp Vân Hạo?"
Đáy mắt người đàn ông âm trầm nhìn thẳng vào cô.
Thịnh Hi ngẩng mặt lên đối diện với đôi mắt màu xanh ngọc lam.
"Đó là ý muốn của cha mẹ."
"Vậy còn ý kiến của chị thì sao?"
Hắn gấp gáp muốn biết.
Cô lại cụp mắt né tránh, nhỏ giọng đáp.
"Ý kiến của tôi đâu có gì quan trọng. Dù tôi có muốn hay không cha mẹ vẫn sẽ chọn một ai đó môn đăng hộ đối để bắt tôi kết hôn."
Đôi mắt người đàn ông dần trở nên u ám, siết chặt lấy vai cô.
"Không được! Chị đã là người phụ nữ của em thì sao có thể kết hôn cùng người khác. Ai cũng không có tư cách cưới chị ngoài em!"
"Chát!"
Thịnh Hi hô hấp khó khăn, tát cho hắn một bạt tai.
"Tỉnh táo lại đi Khương Viễn Tước. Sự thật là ai cũng có tư cách cưới tôi ngoại trừ cậu. Cậu quên rồi sao? Chúng ta là chị em đấy. Dù cậu không xem tôi là chị thì chúng ta vẫn là ruột thịt. Cho nên dừng lại đi..."
Trái tim cô như bị ai dày xéo, hai chữ ruột thịt này mới đau đớn làm sao.
Đây chính là sự thật. Sự thật mà cô và hắn không thể nào trốn tránh.
Gương mặt anh tuấn của Khương Viễn Tước đã đỏ ửng một bên, hắn vừa nhận thức được lời nói của mình điên rồ thế nào.
"Chị bảo em dừng lại sao? Nhưng sao em có thể dừng lại đây?"
Khương Viễn Tước tự cười giễu chính mình.
"Vậy cậu nghĩ chuyện tội lỗi này có thể kéo dài đến lúc nào? Có thể giấu được đến lúc nào? Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ phải kết hôn và lập gia đình cùng một người đàn ông khác theo sự sắp xếp của cha mẹ. Còn cậu cũng phải như thế."
Thịnh Hi cảm thấy nghẹn trong cổ họng, cô cố gắng để giọng nói của mình không bị đứt quãng.
Đáy lòng Khương Viễn Tước ngập tràn sự thê lương nhưng ánh mắt vẫn cuồng si nhìn cô.
"Em không thể. Chị biết là em đối với chị như thế nào mà..."
"Tôi không biết cậu đang nói gì cả"
Thịnh Hi sợ hãi phải nhìn thấy hắn như vậy. Cô sợ những ngôn từ cấm kỵ đó sẽ thốt ra từ miệng hắn.
Khương Viễn Tước giữ chặt cô trong lòng, không để cô trốn tránh.
"Thịnh Hi, chị biết mà. Chị biết rằng em yêu chị. Trái tim em chỉ có hình bóng chị mà thôi."
Khương Viễn Tước đau đớn mở miệng.
Trái tim Thịnh Hi bị dồn ép đến cực điểm. Cô hoàn toàn kinh sợ bịt tai mình lại.
"Không. Tôi không biết. Tôi cũng không muốn nghe một lời nào từ cậu hết."
Người đàn ông cương quyết gỡ tay cô ra, tấn công môi cô điên cuồng. Đôi môi mỏng cuốn quýt lấy môi cô, triền miên hôn hít.
"Tôi đã say đắm em như vậy, tại sao em cứ mãi trốn tránh tôi."
"Buông tôi ra!"
Cô hoảng loạn muốn đẩy hắn ra nhưng người đàn ông là bức tường thép giam hãm lấy cô. Hung hăng cắn mút môi cô nhiều hơn, hai cánh môi chà sát đến đau rát.
Hơi thở quen thuộc lại chiếm giữ khoang miệng cô, tấn công vào trái tim yếu ớt của Khương Thịnh Hi.
"Khương Viễn Tước, loại tình cảm này chính là một loại tội lỗi. Chẳng lẽ cậu không biết hay sao?"
Sau khi hắn buông cô ra, Thịnh Hi dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn.
Trên môi Khương Viễn Tước bất chợt nở nụ cười, một nụ cười thật buồn bã.
"Em biết. Nhưng trái tim em chẳng biết đạo lý gì cả. Nó cứ cố chấp muốn một mình chị mà thôi."
Đoạn tình cảm này là tội lỗi. Trời đất sẽ không dung tha cho hai người.