Giấc Mộng Đế Vương

Chương 112




Niếp Thanh Lân cởi áo choàng xong, từ phía sau nhân lấy một hộp thức ăn ba tầng được sơn mạ vàng từ tay Đan ma ma đặt lên chiếc bàn bát tiên nhỏ làm bằng ngọc: “Nghe nói Thái phó khẩu vị không tốt, Bản cung tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn, mong Thái phó không chê.”

nói xong liền từ trong hộp thức ăn lấy ra mấy cái đĩa tinh xảo, từng cái để lên bàn. Trở lại trong cung, bởi vì đã có ngự thiện phòng, hướng dẫn, tay nghề của công chúa càng được củng cố, mấy món ăn này đều đa dạng sắc hương vị.

Gương mặt Thái phó lờ mờ trong mùi hương của thức ăn, hít sâu một hơi, hắn chậm rãi đi tới. Trong thư phòng tất cả mọi người đều lui xuống, Niếp Thanh Lân cầm lấy đôi đũa ngà voi chậm rãi gắp thức ăn cho hắn.

Thái phó cũng không nói chuyện, nhìn Niếp Thanh Lân gắp một miếng thịt bồ câu chưng sữa bỏ vào trong đĩa, nhưng hắn chưa động, chỉ híp mắt nhìn nàng.

Vĩnh An công chúa đương nhiên hiểu ý hắn, chỉ hơi cắn môi, liền gắp miếng thịt đưa tới trên miệng Thái phó. Lúc này hắn mới mở miệng, đem miếng thịt kia nuốt vào bên trong, chậm rãi thưởng thức.

“Hơi mặn…” Thái phó đột nhiên mở miệng nói

“Ồ, hình như Bản cung bỏ muối hơi nhiều.” Chuyện xung đột mấy ngày trước tựa hồ hai người không ai muốn nhắc tới, không mặn không nhạt trò chuyện với nhau, đề tài liền thuân lợi phát triển.

Đợi tới khi Thái phó đem mấy đĩa nhỏ đồ ăn thu thập sạch sẽ, dùng trà súc miệng xong liền kéo bàn tay công chúa ra xem có bị dao thái làm bị thương hay không rất tự nhiên, rốt cuộc làm hắn không kiềm được mà hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia. Có lẽ do Trứng gà tham ăn, lúc tới đây có ăn quýt nên hương vị trái cây vẫn còn đọng nơi khóe miệng, hắn chỉ có thể không ngừng liếm mút, thưởng thức mùi hương vẫn còn quẩn quanh nơi đầu lưỡi của nàng.

Nụ hôn qua đi, tựa hồ hơi thở của tiểu mỹ nhân dần dần có chút hỗn loạn, mềm nhũn ngã vào lòng Thái phó đại nhân, liền bị một cánh tay ép sát lại.

Chỉ là lần này không phải trên nhuyễn sạp, mà trực tiếp trên bàn lớn, đem quần áo trên người nàng cởi ra, đặt nằm trên án thư, lộ ra một mảng trơn láng sau lưng, Niếp Thanh Lân cảm thấy ngượng ngùng, đang muốn đứng dậy, lại bị Vệ hầu đè lại, hắn nhấc lên chiếc bút lông, ở trên lưng nàng vẽ ra một nụ hoa mai đang nở, ngòi bút lành lạnh xẹt qua trên da thịt, dẫn tới tiểu mỹ nhân bên dưới không kiềm chế được mà run rẩy, quả nhiên là sống động thơm mát, tươi đẹp không cưỡng nổi.

“Thái phó, ngài làm gì vậy?”

Vệ Lãnh Hầu nghe vậy khẽ cười nói: “đã phiền công chúa tự mình xuống bếp, thần không có gì báo đáp, đành vẽ một nhánh Tụ Hàn mai tặng công chúa.”

Niếp Thanh Lân nghe xong, ngầm bực Thái phó lại nghĩ ra nhiều kiểu mới, nhẹ giọng nói: “Thái phó lại tác quái, vẽ ở trên lưng Bản cung, thì ai thưởng thức được chứ?”

Vừa mới thu bút, nghe vậy Thái phó tự nhiên cúi đầu xuống sát vào lỗ tai non mềm của người trong lòng nói: “Công chúa đừng vội, lát nữa sẽ vẽ phía trước, nhưng ở đó đã có sẵn hai nhụy hoa xinh đẹp nhụy rồi, chỉ cần thêm chút cành mai nữa thôi, đỡ tốn mực rất nhiều...”

Niếp Thanh Lân chớp chớp mắt lập tức nghe hiểu ý Vệ Lãnh hầu, lập tức thẹn thùng không thôi, đang muốn đẩy y ra đứng dậy, lại bị bàn tay to của Thái phó đè lại.

“Hương hoa mai trong gió lạnh muốn thơm mát thì cần phải nhờ mưa gió thổi vào, nên đợi tới khi công chúa ra mồ hồi, mực Mai được mồ hôi nhuộm ướt mới tính là thật sự họa xong, lúc đó mời công chúa thưởng thức.”

nói xong liền giúp công chúa ngồi dậy, hai tay liền quàng ra sau nàng, lập tức cởi bỏ quần áo. Mặt đối mặt để “tạo mưa thổi gió” như thế, tư thế này quả thật làm cho người ta buồn bực, cố tình hắn lại còn không biết xấu hổ hướng tới đôi tai ửng đỏ của nàng thở gấp nói: “Công chúa đừng lộn xộn, chớ làm mực cọ xát sẽ làm hỏng cánh hoa...”

thật vất vả mới xong chuyện Thái phó càn quấy, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy 2 cánh tay đã muốn ê ẩm, nhưng đóa hoa đào phía trước bị mồ hôi thấm ướt quả nhiên giống như đang đón gió nở rộ, bút lực của Chấn Lâm tài tử đứng đầu đại Ngụy quả nhiên là không phải tầm thường.

Đợi tới khi công chúa mặc xong y phục, lại bị Thái phó ôm đến trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, nàng dựa vào hắn, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua Bản cung đithăm Hoàng hậu, thấy nước mắt trên mặt nàng vẫn chưa khô, có thai nhưng không thấy tròn lên chút nào, ngược lại hao gầy đi rất nhiền, nghe nàng ấy nói Vệ Vân Chí có đến gặp nàng để nhận lỗi, chỉ là hai người ngôn ngữ bất hòa liền tan rã trong không vui, sau đó lại không thấy hắn tới nữa… không biết Thái phó có tính toán gì hay không?”

Thái phó thờ ơ thưởng thức mái tóc dài của nàng, trên ngón tay xoắn mấy vòng mới mở miệng nói: “Nếu nàng ta đã mang cốt nhục của Vệ gia ta, đương nhiên là phải được sinh ra.”

Niếp Thanh Lân nín thở ngưng thần cả nửa ngày, cũng chỉ chờ được một câu nói này, trong lòng nhất thời chợt lạnh. Nàng biết bình thường Thái phó đối với Trầm Hồng Nhi không hề có hảo cảm, đã muốn giết nàng ấy mấy lần, nay lại vì chuyện này, rất có khả năng sẽ giữ con và bỏ mẹ, không khỏi cảm thấy lo lắng, liền mở miệng nói: “Thỉnh Thái phó đại nhân có thể thông cảm cho thân thế cơ khổ của Trầm hậu, vào cung cũng luôn luôn an phận thủ thường, nếu như cho nàng ấy một nơi quy túc, thì trong lòng Bản cung cũng không cảm thấy áy náy với nàng.”

Vệ Lãnh Hầu buông lỏng lọn tóc đang quấn trên ngón tay ra, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: “Công chúa vì sao cứ luôn đề cập tới nàng ta, mà lại không hề hỏi đến cảm nhận mấy ngày nay của bản Hầu, chẳng lẽ hôm nay nàng rửa tay nấu canh mang đến đây là vì muốn hối lộ bản Hầu, để biện hộ cho Hoàng hậu kia đúng không?”

Niếp Thanh Lân nhìn thấy Thái phó không vui, hơi cắn môi, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày trước ta hiểu lầm Thái phó, là ta không đúng, bởi vì tự thấy xấu mặt, lại có chút ngượng ngùng khi gặp Thái phó. Nhưng hôm nay nghe Nguyễn công công báo dạ dày của Thái phó không thoải mái, nhìn bữa trưa toàn đầy dầu mỡ, nên mới muốn tự làm chút đồ ngon miệng dễ tiêu hóa, mang tới coi như bồi tội, may mà Thái phó đại nhân không chấp tiểu nhân, không chấp nhất người không có kiến thức như Bản cung...”

Nghe công chúa nịnh nọt, Vệ Lãnh Hầu cũng chỉ hừ một tiếng. Niếp Thanh Lân nhìn sắc mặt Vệ Lãnh hầu lại nói tiếp: “Bất quá thân phận của Hoàng hậu cùng Bản cung có chút tương tự, đều là không có cha mẹ để dựa vào, nay lại tự nhiên bị người ta làm cho mang thai, không khỏi có chút thương cảm, chỉ muốn nàng ấy được hạnh phúc một chút, trong lòng Bản cung sẽ thấy thoải mái hơn…”

Vệ Lãnh Hầu đương nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, Vĩnh An công chúa tự nhận mình cùng Hoàng hậu đều là phận ăn nhờ ở đậu, dựa hơi người khác không khác một con rối gỗ, khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác đau thường. hắn vươn tay, nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên nói: “Công chúa tự coi nhẹ bản thân mình, nàng với nữ nhân xui xẻo đó có chỗ nào giống nhau? Nàng còn có bản Hầu, cũng không cần phải có thêm phụ mẫu, từ đầu đến chân đều là trân bảo của bản Hầu, làm sao bản Hầu có thể nhẫn tâm để công chúa chịu khổ sở? Chỉ là Hoàng hậu thân phận đặc biệt thìkhông nói, nhưng cũng không phải dạng hiền lành, năng lực gây họa thì không ai bằng, cho dù A Chí muốn cưới nàng ta, người làm huynh trưởng như ta sẽ là người phản đối đầu tiên. Nếu đem nữ nhân như thế cưới vào phủ, qua không được mấy ngày sẽ gà bay chó sủa, chọc tức cha mẹ ta thì làm sao đây?”

Niếp Thanh Lân thầm nói, già mồm át lẽ phải, chỉ riêng nói về chuyện làm cho cha mẹ tức giận, gà chó không yên thì có ai dám vượt qua Vệ Thái phó hắn, hắn đứng hàng thứ nhì, ai dám xưng thứ nhất?

Nhưng mà những lời như vậy lại tuyệt đối không thể nói, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, nhỏ nhẹ nói: “Trầm Hồng Nhi dù sao cũng là một tiểu thư dòng dõi thư hương, tuy rằng đôi khi làm chuyện không suy nghĩ, nhưng bản chất không xấu, cũng rất đúng mực, mong rằng Thái phó cho nàng một danh phận. Bằng không… đợi đến khi Hoàng đế ‘băng hà’ thì nàng ấy sẽ ra sao khi còn ở trong hoàng cung hoang vắng này?”

Nếu là chuyện của người khác, Thái phó đã sớm đồng ý, nhưng đây là chung thân đại sự của đệ đệ hắn, Thái phó làm sao có thể dám qua loa? Nhớ tới nữ nhân tên Trầm Hồng Nhi kia từng hướng mình giương nanh múa vuốt, hắn cảm thấy có con dâu như vậy chả khác gì tự rước thêm bực vào mình. Nếu đệ đệ không ghét bỏ dung mạo bình thường của nàng ta, vậy thì miễn cưỡng có thể làm thị thiếp. Đồng thời hắn cũng không muốn vì mộtngười không liên quan như Trầm Hồng Nhi kia, lại làm cho giai nhân bảo bối trong lòng hắn không vui.

Phải biết rằng ngày ấy sau khi hắn phất tay áo bỏ đi, buổi tối quay về trong phủ hắn liền hối hận, vì sao lúc ấy không nương theo tình thế mà lưu lại, khi đó mỹ nhân áy náy, thì nhất định mọi chuyện đều sẽ ỡm ờ thuận theo mình, chỉ cần thi triển thêm chút thủ đoạn chòng ghẹo thì chẳng phải muốn gì được nấy sao? Lại cố tình điên lên đi ra ngoài, thật là thất sách, cực kì thất sách mà!

Vì thế hắn liền qua loa lấy lệ nói: “Đây là chung thân đại sự của A Chí, nếu bản thân hắn không tự nguyện, làm ca ca như ta cũng đâu thể đè đầu bắt trâu ăn cỏ được, bản Hầu sẽ nhắc việc này với Vân Chí, nhưng có nguyện ý hay không lại là chuyện của hắn.”

Sau khi nói xong, Thái phó lời nói xoay chuyển, cực kì hào hứng đi lấy bản vẽ cung điện được thiết kế lại cho Niếp Thanh Lân chiêm ngưỡng.

“Thiết kế vốn có của tẩm cung này tuy có chút cũ kỹ, trong điện luôn luôn có chút hơi thở của sự đổ nát, đương nhiên không thể trang trí ra một cung điện lộng lẫy. Cho nên bản Hầu đã sớm phái người đi xem xét trong cung, tháo bỏ hết cả tòa Phong Hà điện này, xây dựng lại một tẩm cung hoàn toàn mới, nàng nhìn thử xem có vừa ý hay không?”

Niếp Thanh Lân bất giác hiểu vì sao mấy ngày trước trong cung luôn có bụi bay lượn lờ. Nhưng khi nhìn bức vẽ tòa cung điện nguy nga lộng lẫy kia, trên gương mặt vẫn đạm mạc, không hề có chút vui mừng nào, giật giật môi vừa muốn nói gì đó, nhưng lại cố gắng nuốt xuống. hiện tại chuyện chung thân của tiểu Trầm hậu còn đang không biết thế nào, nàng cũng không dám mở miệng chọc giận ông trời con ngang ngược này.

Vệ Lãnh Hầu vốn cho rằng chuyện này sẽ trôi qua nhanh một cách qua loa lấy lệ, đợi tiểu Trầm hậu sinh con xong, liền đem đứa trẻ mang về Vệ phủ, đến lúc đó nói là mẫu thân của đứa nhỏ vì khó sinh mà chết, cho dù phụ thân có giơ côn bổng lên đánh A Chí thì việc cũng đã xong.

Nhưng mà không ngờ mấy ngày sau đệ đệ đột nhiên chạy tới, đầu óc giống như bị người ta tẩy não một phen, ý chí cực kì kiên quyết muốn nạp Hoàng hậu làm vợ, thỉnh hắn thành toàn. Vệ Lãnh Hầu cũng kiên quyết không tán thành, bảo đệ đệ nên chết ý tưởng đó đi.

Lại càng không ngờ hơn là qua vài hôm sau, Vệ lão gia tự tay viết thư đưa tới trước mặt hắn, trong thư đại ý mắng Vệ Lãnh Hầu là người trở nên chỉ biết có lợi ích, chính bản thân mình bỏ biểu muội thanh mai trúc mã để cưới công chúa thì cũng không nói làm gì, lại còn muốn đệ đệ học theo cái thói vô tình vô nghĩa của hắn, A Chí cùng thứ nữ cháu gái của đại nho Trầm Cung Lương yêu nhau, nay đã mang thai, nhưng mà hắn lại ghét bỏ Trầm gia đang xuống dốc, nên đã tìm mọi cách ngăn cản đôi uyên ương tình đầu ý hợp, để cho đệ đệ mình thành kẻ bạc tình bội nghĩa.

Hành động táng tận lương tâm này không xứng đáng là người nhà họ Vệ, thỉnh Định Quốc Hầu của đại Ngụy tự mình trở về nhà một chuyến, đem tên tuổi của mình tự gạch ra khỏi gia phả của dòng họ, tránh cho thân phận thương nhân thế gia thô tục của nhà họ Vệ làm liên lụy đến thân thể nạm vàng khảm ngọc của Thái phó đại nhân.

Nếu lần này, Thái phó mà không nhìn ra người đứng sau khởi xướng thì thật là đầu óc bị heo thay rồi. Nên đương nhiên đi đến cung Phượng Sồ, tìm kẻ khởi xướng gây bất hòa trong phụ tử Vệ gia hung hăng ném lên giường trừng trị một phen, bất quá nếu nàng đã nhọc lòng lo lắng thay cho Trầm Hồng Nhi kia, lại đã chuẩn bị sẵn một thân phận là thứ nữ cháu gái của Trầm gia, và đệ đệ lại giống như cả đời chưa từng nhìn thấy nữ nhân vậy, thìhắn cũng không cần lo đến làm chi cho nhẹ đầu óc, không cần phải nhiều lời làm gì nữa.

Vì thế, vào năm thứ ba Gia Hòa đại Ngụy, Đông chí chưa qua đến một tháng, Ngụy cung đưa tin Hoàng hậu bởi vì nhiễm phong hàn, nên đã mất đột ngột. Hoàng đế đau khổ rất nhiều, đưa ra lí do là lê dân bá tính cũng cần phải mưu sinh, nên không muốn vì quốc tang của hoàng gia mà ảnh hưởng tới việc sinh con kết hôn của dân chúng, liền miễn bỏ hết, tất cả đều giản lược.

Lại qua không đến một tháng, Nhị công tử của Vệ phủ liền muốn cử hành hôn lễ.

Vệ phủ tuy theo nghiệp thương nhân, nhưng cũng khó tránh khỏi cùng quan phủ có chút giao tế, nên không thể không mời khách khứa. Tuy nói tiểu Trầm hậu bình thường ở trong cung ít người gặp được, nhưng dù sao cũng có khá nhiều đại thần đã từng gặp qua nàng, cho dù hôn lễ có đội khăn trùm đầu cũng không ổn. Cuối cùng quyết định hôn lễ sẽ không cử hành ở trung thổ, mà chuyển ra ngoài hải ngoại tổ chức.

Vệ Vân Chí đem đồ sính lễ cho vào từng rương mang tới phủ đệ của Đại Nho Trầm Cung Lương, ra tay hào phóng làm mọi người kinh ngạc và thán phục không thôi. Trầm phủ vốn dĩ nghèo khó tự nhiên gả ra một thứ nữ, không duyên cớ thu về gấp bao nhiêu lần cho Trầm gia. “Dưỡng nữ nuôi của Trầm gia” nhất thời thành một câu chuyện trà dư tửu hậu được mọi người ca tụng.

Trước khi Trầm Hồng Nhi lên thuyền ra biển, Niếp Thanh Lân ngồi kiệu tự mình tới Trầm phủ, chúc mừng Lục ca “Gả con gái”. “Phu quân cũ” như nàng đương nhiên cũng phải tỏ chút tâm ý, liền đặt mua mấy bộ trang sức tinh xảo, đặt trong hòm tự mình đưa tới.

“Lần này rời bến, nàng lại có thai, trên thuyền khó tránh khỏi xóc nảy, Bản cung đã nhờ Vi thần y bốc thuốc chống say tàu hợp với thân thể của nàng, nén lại thành viên, nếu say tàu nhiều, chỉ cần đặt một chút vào dưới lưỡi, sẽ ổn định thoải mái hơn nhiều…” Niếp Thanh Lân vừa nói, vừa đem chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Trầm Hồng Nhi.

Trầm Hồng Nhi nhìn công chúa đang nở nụ cười bình thản trước mặt mình, khóe mắt không khỏi cay cay: “Ngày đó Trầm gia đưa ta vào cung, vốn là muốn ta đến bên cạnh để bầu bạn với hoàng thượng cho đỡ buồn, tiếc là Hồng nhi vô dụng, chẳng những không thể giải ưu sầu của Hoàng thượng, ngược lại toàn thêm rắc rối cho người. Nay lại phải buộc Hoàng thượng vì mình mà nói dối thiên hạ, tội nghiệt như vậy người bảo Hồng Nhi phải bồi thường cho người bao nhiêu mới đủ đây?”

Niếp Thanh Lân mỉm cười nói: “Ban đầu chính Bản cung làm phiền ngươi, sao ngươi lại tranh đoạt tội của Bản cung? Theo Bản cung thấy, như thế này đã viên mãn lắm rồi. Vệ Vân Chí cũng không phải là loại người xấu xa ngang ngược như ngươi nghĩ đâu, cũng chỉ bởi vì uống say mất lí trí mới làm ra chuyện đó, và cũng vì sự hiểu lầm này nên mới kết nên duyên phận hôm nay. Hai vị lão nhân gia của Vệ phủ lại thông tình đạt lý, không phải người cổ hủ, càng không phải hạng người vì bối phận thứ nữ của ngươi mà bạc đãi ngươi, tuy bộ dáng của Vệ Vân Chí có chút giống Thái phó đại nhân, nhưng mà tính tình thì khác nhau rất xa, là một thanh niên thuần lương dịu dàng, vợ chồng chung sống với nhau phải có tiến có lui mới tốt. Nay hắn đối với ngươi vẫn là áy náy, nhưng ngươi cũng tuyệt đối không thể nhắc lại việc đó, càng không được dùng mặt lạnh đối mặt với hắn, chỉ cần ngươi xuất ra vài phần nhu tình giống như ngày đó đối với “Hoàng thượng”, Bản cung tin rằng cuộc sống ở Vệ Phủ của ngươi sẽ thật thoái mái.”

Trầm Hồng Nhi giữ tay nàng lại, lệ trong mắt rốt cục cũng lăn xuống: “Ban đầu vốn không muốn công chúa gả cho tên Diêm vương mặt lạnh kia, nhưng bây giờ lại hi vọng người gả cho hắn, như vậy ngày sau chúng ta mới có thể dùng thân phận con dâu Vệ gia gặp nhau, lần đi hải ngoại này, Hồng nhi không hề có gì để luyến tiếc, riêng chỉ là không nỡ xa rời công chúa mà thôi.”

Niếp Thanh Lân nghe vậy mỉm cười, lại dịu dàng an ủi một phen mới có thể ngăn được dòng nước mắt rơi không ngừng của phụ nữ có thai, nhưng mà trong lòng lại chua xót không thôi, phiền muộn nghĩ: Chỉ sợ tấm chân tình này của ngươi, Bản cung lại phải làm ngươi thất vọng nữa rồi..