Giả Yêu

Chương 7: Người phụ nữ trong căn nhà gỗ




Hai bên tay thiếu niên xách thêm vài ba túi nilon, cậu hài lòng với chiến lợi phẩm của mình, định bụng tối nay phải nấu vài món ngon ngon.

Một bên khác, Thẩm Mạnh đang trên đường đi ra ngoại thành, lúc đi ngang qua siêu thị GI bỗng gặp một hình bóng quen thuộc, hắn cũng không biết bản thân có quen người vừa rồi hay không nhưng cảm giác người nọ rất quen mắt.

Chiếc xe lexus vụt nhanh qua làn gió, suy nghĩ của nam nhân cũng theo gió mà nhanh chóng tan biến. Hắn hiện giờ có việc rất quan trọng không thể chậm trễ nên cũng chẳng rảnh để tâm người vừa rồi.

Chỉ thấy ánh mắt đăm chiêu hướng nhìn màu sắc ánh đỏ rực trên bầu trời, chiều tà đã buông xuống gần hết để để lại chỗ cho những ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Hắn không nhanh không chậm theo thói quen mở cửa kính xe để gió lùa vào điều hòa cảm giác khó chịu trong người, nam nhân nhắm mắt hít từng ngụm khí thật sâu cảm nhận mùi thơm thoang thoảng từ những bông hoa dạ yến thảo được gió mang tới.

‘’ Vương Hướng những gì tôi kêu anh điều tra về cậu nhóc hôm qua anh đã tra ra chưa? ‘’

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế phó lái dường như cũng đã biết trước hắn sẽ hỏi như vậy liền gửi một file đến điện thoại của hắn.

’’ Cậu nhóc hôm qua thiếu gia gặp được không hề liên quan đến Thẩm Tấn Chung lão gia và nơi hôm qua thiếu gia đến, qua những gì tôi điều tra được là có thấy 2 người đàn ông bắt cóc một cậu thiếu niên trẻ, và trên đoạn đường đó camera bị khuất nên không rõ mặt người bị bắt đi là ai.’’

‘’ nhưng khi nghe về miêu tả tôi hoàn toàn có thể chắc chắn là cậu nhóc đó, cậu nhóc đó cũng chỉ là một người qua đường không hề liên quan. Tư liệu về cậu ta tôi đã gửi cho thiếu gia rồi.’’

Chiếc xe đang lao thẳng ra vùng ngoại ô, Vương Hướng nói xong những gì cần nói liền im lặng. Thẩm Mạnh lấy điện thoại sau đó vào file mà Vương Hướng gửi, hắn rất bất ngờ vì thông tin nhận được.

_’’ Lục Hồng Minh, 18 tuổi là một học sinh tại trường tư nhân Hạn Vĩ, gia cảnh khó khăn, học lực tốt...’’_

Khi đọc hết sợ lược về thiếu niên hôm qua đồng tử hắn có chút biến đổi co rút lại, hắn bất ngờ khi biết người đó học cùng tường thậm trí là cùng tuổi.

Thẩm Mạnh miết nhẹ đầu ngón tay lên tấm hình trong điện thoại, não bộ nam nhân có chút xoay chuyển nghĩ đến một thứ gì đó.



Đường đi ra ngoại thành khá xa, ngồi trên xe phải mất 2 tiếng đồng hồ mới đến, khi đến ngoại ô chiếc xe Lexus lại đi thêm một đoạn dài gần như ra khỏi thành phố V. Chiếc xe dần rẽ hướng đi tới con đường hẻo lánh xung quanh khu vực không có nhà dân.

Con đường đất chật hẹp bao phủ bới đám cây to rậm rạp, đường đi càng lúc càng khó khăn, chiếc xe đành dừng lại ở một chỗ người bên trong cũng mở cửa xe bước xuống.

Thẩm Mạnh và Vương Hướng đi thêm một một đoạn đến một căn nhà gỗ, nhìn bề ngoài ngôi nhà trông rất lâu năm, lớp sơn có phần bị phai màu, phần gỗ dùng làm cửa cũng có dấu hiệu mục nát.

Vương Hướng đi trước, y lấy ra một chiếc khăn sau đó vặn tay nắm cửa mở ra. Trong căn nhà gỗ tối đen, một cỗ mùi hôi thối xộc thẳng vào khoang mũi y khiến y khó chịu mà muốn nôn mửa, hắn đứng đằng sau cũng cảm nhận được mùi hôi liên nhăn mặt.

‘’ Người đâu, vào dọn dẹp trong đó một chút đi. ‘’

Vương Hướng lớn giọng, sau đó có mấy tên cao to đi tới họ đeo khẩu trang, gang tay còn xách thêm vài thứ đổ để lau dọn tiến vào bên trong.

‘’ D*t c*n m* các người, mau thả tôi ra áhhhhhh...’’ người bên trong bắt đầu gầm rú, nhưng cũng không được bao lâu liền bị ăn trọn một cái tát, hai người đứng bên ngoài nghe thấy tiếng tát giòn tan thì cũng cảm thấy nhức nhức cái mặt.

Một tên vạm vỡ từ bên trong bước ra báo với Vương Hướng là bên trong đã được dọn dẹp, y gật đầu sau đó cùng hắn bước vào bên trong. Căn nhà đã được bật đèn sáng không còn dáng vẻ tối mù mịt như lúc hai người thấy.

Trong căn nhà đâu đâu cũng là màng nhện giăng kín các góc trên cao, bên trong còn tồi tàn hơn bên ngoài, mắt nhìn có thấy sàn nhà và vách tường bị mục nát nặng hoàn toàn, còn có vết thủng lớn trên mái.

khi cả hai đã ở bên trong, mùi hôi thôi vẫn còn phẳng phất vì chưa kịp bay mùi nhưng vẫn còn tạm chấp nhận được so với lúc bàn đầu. Thẩm Mạnh bước đến nơi trung tâm của căn nhà, nhìn thẳng vào cái người mà la hét lúc nãy. Người đó hiện giờ trông rất tồi tàn, tóc tai rũ rượt cả cơ thể gây nhom chân đeo xích sắt nhưng dẫu cho cả cơ thể xơ xác nhếch nhác đến đâu khi vừa trông thấy mũi giày quen thuộc lại liền như phát điên mà sấn tới.

‘’ Thẩm Mạnh, mau thả em ra đi không phải chúng ta là người yêu sao? Anh đừng nhốt em vậy được không? Thả em ra đi em hứa sẽ ngoan mà...’’

Chưa kịp dứt lời, đôi chân thôn dài đá cô ta sang một bên, Thẩm Mạnh nhăn nhó ghét bỏ nhìn cô ta sau đó liếc nhìn Vương Hướng. Vương Hướng như biết hắn muốn gì liền mở cái túi trên tay bên trong chứa một xấp giấy tờ dày đặc.