Giả Yêu

Chương 15: Sẽ chết sao?




Bị nhắc nhở, hai người bên trong liền giật bắn mình kéo quần lên chạy vụt ra ngoài.

Lục Hồng Minh nhìn theo bước chân hai người, là cặp nam nam nhưng cậu không nhìn rõ mặt cả hai.

‘’ Bọn họ đi rồi, cậu vào trong đi. Thiệt tình nơi công cộng mà làm như khách sạn không bằng. ‘’ La Hiên đẩy cậu vào trong xong liền đi ra, miệng thì vẫn không khỏi phàn nàn.

Hai người nọ rời đi nhưng vẫn còn ám lại mùi tanh nồng của chất dịch thể màu trắng đục. Cậu cố gắng nhịn cơn buồn nôn đang sắp trào lên tận cổ họng mà đi vào giải quyết vấn đề cá nhân.

Xong việc cậu ra ngoài quay trở lại chỗ ngồi.

‘’ Nãy cậu đi ra ngoài Nguyễn Văn có hỏi cậu đi đâu xong rồi cậu ấy có việc đột xuất nên về trước rồi. ‘’ Tuệ An nhìn cậu bước vào liền thuật lại tất cả cho cậu.

Lục Hồng Minh gật gật đầu sau đó móc điện thoại ra xem giờ, giờ cũng đã 7h tối, tập đề cương cũng đã làm xong.

‘’ Chắc tôi cũng phải rời đi rồi.’’ Lục Hồng Minh quay về chỗ sắp xếp đống đề cương trên bàn thật gọn gành rồi bỏ vào chiếc cặp. Tuệ An nhìn theo từng hành động của cậu, mặt biểu tình không nỡ.

‘’ Cậu muốn rời đi sớm vậy? Mới có 7h thôi mà, ở lại chơi thêm chút nữa đi.’’

Tuệ An níu kéo, Lưu Nhiên thính tai dù có đeo tai nghe thì vẫn nghe được tiếng động bên ngoài, y tạm ngưng thao tác trên máy tính tháo tai nghe xuống nhìn về hướng cậu.

‘’ Ơ Hồng Minh định về rồi sao? Sớm vậy..’’

Lục Hồng Minh đứng trước hai con người này liền có chút lung lay nhưng vẫn quyết định đi về khiến cả đám tiếc nuối mà miễn cưỡng tạm biệt.

Chiều và tối nhiệt độ chênh lệch nhau khá nhiều, rõ ràng xế chiều còn có ánh nắng vàng ấm áp thế mà mới bảy giờ mà trời tối mù còn có cả gió lạnh.

Hôm nay đi học cậu không nghĩ sẽ đi chơi lâu như vậy nên chẳng mang áo ấm, cái lạnh cứ thế mạnh mẽ lan tỏa khắp người cậu. Thiếu niên vốn rất sợ lạnh giờ trên người chỉ mặc áo đồng phục của trường.



Chiếc áo mỏng manh chẳng thể nào giữ hơi ấm. Cậu ôm lấy tay mình thầm trách trời đất mà trở về.

Tiền cậu nay đã giành hết cho bữa trưa, với lại cậu cũng không tính đến chuyện đến nơi này, nên vét toàn bộ cả người chỉ còn lại vài đồng tiền lẻ không đủ tiền đi xe buýt hay xe taxi chỉ có thể tự lực cánh sinh đi bộ về.

Tiệm game nhà La Hiên nằm trong khu đất đắt đỏ, xung quanh toàn là những căn biệt thự hoặc chung cư cao tầng cao cấp. Chỉ có những người giàu thường xuyên lưu tới đây không thì là những dân game tới tiệm game nhà La Hiên chứ rất ít dân thường lui tới.

Đoạn đường cậu đi đã cách khá xa nhà La Hiên, trên đoạn đường này cũng khá vắng vẻ, chỉ có vài chiếc xe con đi qua chứ không có một ai đi bộ trên đường giống cậu.

Con đường này cũng cách những toàn nhà gần đấy khoảng chục mét hai bên đường còn có những bồn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, bồn hoa còn được đắp lên những viên gạch màu đỏ bắt mắt.

Cậu cứ vậy đi bộ trên con đường vắng tanh, một chiếc xe thể thao màu xám mang biển số thành phố bên cạnh lao nhanh về phía cậu, thiếu niên nhận ra có điểm gì sai sai từ chiếc xe đó liền nhanh chóng né ra.

Nhưng người trong xe dường như không phải vô tình đâm vào câu, liền quay đầu xe một lần nữa chuẩn bị lao vào người cậu.

Thiếu niên hoảng sợ la hét cầu cứu, chân tay cậu mềm nhũn nhưng ý chí sống sót của cậu không cho phép cậu đứng yên chờ chết liền nhanh chóng chạy về phía ngược lại né thêm một lần nữa.

Người trong xe nhìn thiếu niên như một chú thỏ nhỏ chạy trốn, hắn lại không vì thương cảm mà tha cho cậu. Cứ thế hắn giống như một tên biến thái một lần nữa chuẩn bị tăng tốc đâm trực diện vào người cậu.

Lục Hồng Minh chạy trốn trong tuyệt vong, lẽ nào cậu sẽ chết sao? Chết vì bị một chiếc xe được cầm lái bởi một tên điên lao trúng sao?

Tương lai của bản thân sẽ kết thúc một cách nhanh chóng như vậy ư?

Ông trời ơi sao có thể bất công với tôi vậy chứ?.....

‘’ Rầm.’’