Giả Yêu Thành Thật

Chương 118: Giở trò ‘ly miêu hoán thái tử’




Phạm Nhàn cảm thấy khó tin, ngẩng đầu lên: ”Thành Hữu”



Bà nghĩ đến chính lúc trước bản thân mình còn khích lệ hắn với Phó Nhiễm bắt đầu lại lần nữa: ”Cậu thật sự đã hơi quá đáng rồi đấy!”



Minh Thành Hữu xoay người đi, cầm lấy chiếc chăn mỏng trên giường muốn đắp lên người Phó Nhiễm: ”Em trở về mà mặc như vậy nhất định sẽ bị cảm.”



Phạm Nhàn đi trước một bước, nhanh tay cầm lấy: ”Tiểu Nhiễm, thế này không được, tay con lạnh như vậy, còn cả một quãng đường dài phía trước.”



Minh Thành Hữu đi về phía hướng cửa phòng tắm, lấy trong hộc tủ: ”Ở đây còn có quần áo, em mặc bộ khác vào đi.”



Phó Nhiễm cuộn chặt mình trong chăn, sốt ruột lắc đầu: ”Tôi không muốn đợi ở đây thêm nữa, dù chỉ một khắc tôi cũng không muốn. Mẹ, hai bản thỏa thuận kia nhất định phải cầm lấy, con bị ép phải ký.”



Cảnh sát nghe vậy, lấy hai văn bản trong tay mình đưa trước mặt Minh Thành Hữu: ”Đây là lệnh lục soát.”



Minh Thành Hữu cười lạnh, tầm mắt bị che khuất nhất thời tránh sang một bên,anh nhìn thấy bên cạnh còn có Phó Tụng Đình.



”Thật không nghĩ nhanh như vậy mà có thể lấy được lệnh lục soát, huống hồ Phó Nhiễm còn chưa mất tích quá 24h, tôi thấy các người đã quá khẩn trương rồi.”



Mấy tên cảnh sát vào trong khoang thuyền kiểm tra cẩn thận, Phó Nhiễm nhìn thấy trên mặt bàn ban đầu la liệt những văn kiện ở đây giờ không còn gì, Phạm Nhàn lấy khăn lau mặt cho cô: ”Tụng Đình, chúng ta nên nhanh chóng đưa Tiểu Nhiễm về, thực sự con ốm nặng lắm rồi.”



”Được.” Phó Tụng Đình đi đến trước mẹ con.



Phó Nhiễm lại gượng dậy mạnh mẽ, đứng bất động trong khoang thuyền, cô biết hai văn kiện rất quan trọng: ”Cha, mẹ, chúng ta phải chờ tới khi lục soát xong rồi mới đi.”



Minh Thành Hữu đi từ bên trong ra mang theo hơi ấm, hắn tùy ý kéo lấy cái ghế, dáng vẻ giống như không để tâm, trong lời nói mơ hồ lộ ra chút lo lắng: ”Nếu em nhất định muốn vậy thì trước tiên vẫn nên đổi bộ quần áo khác đi.”



Phạm Nhàn đau lòng nói: ”Nếu đợi mà càng bị ốm nặng thêm thì phải làm sao? Nghe lời đi..”



Phó Nhiễm không kiên trì nữa, dù sao thân mình vẫn là của mình.



Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, lúc đi ra vẫn thấy cảnh sát đang tìm kiếm, tựa như không thu hoạch được cái gì.



Minh Thành Hữu vuốt vuốt mu bàn tay: ”Tôi đã sớm nói rõ là không có bất cứ thỏa thuận gì rồi, tất cả vốn chỉ là những lời nói vô căn cứ.”



Cảnh sát trưởng cùng với Phó Tụng Đình nói với nhau vài câu, ánh mắt hai người hướng về phía Phó Nhiễm, ánh mắt quét qua cả khoang thuyền, gắng hết sức không bỏ qua bất kì chi tiết nào.



’’Minh Thành Hữu, nếu anh không chịu giao ra đây, được thôi, vậy chúng ta ký lại một phần thỏa thuận, tuyên bố trước mọi người, bản thỏa thuận trước kia không có hiệu lực.”



”Tại sao tôi phải ký với em?”



Minh Thành Hữu đứng lên, như cười như không, nhìn chằm chằm vào mấy con người đang tốn công vô ích: ”Theo lý mà nói, em không có lợi gì đối với tôi, đưa ra yêu cầu này làm gì chứ?”



Cảnh sát khó xử, ra dấu tay: ”Phó tiểu thư, chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng không tìm được thứ mà cô nói.”



Phó Tụng Đình cũng biết dù có làm gì cũng không có lợi gì cho họ: ”Tiểu Nhiễm, về nhà trước đã rồi hãy nói.”



Ánh mắt Phó Nhiễm sắc bén quét trên gương mặt có vẻ bình tĩnh kia của hắn, giống người nói dối là cô vậy.



Cảnh sát đi tới trước mặt Minh Thành Hữu: ”Thật xin lỗi, anh phải đi theo chúng tôi phối hợp điều tra, cô Phó Nhiễm cũng vừa nói, anh đã giam giữ phạm pháp với cô ấy.”



Thành Hữu bật cười thành tiếng: ”Vậy sao?”



Phó Nhiễm được Phạm Nhàn dìu ôm ra ngoài, Phó Tụng Đình xoay người đi, dường như nghĩ gì đó lại chợt dừng bước: ”Nếu Tiểu Nhiễm đã muốn tìm, vậy coi như ta cũng đã hiểu.”



Phó Nhiễm với Phạm Nhàn đều ngẩn người ra, Phạm Nhàn hiểu được, bà vỗ vỗ mu bàn tay cô trấn an, không nói gì, ôm cô rời khỏi khoang thuyền.



Trên bến tàu, mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ lại, còn có xe của Phó gia, Phạm Nhàn và Phó Nhiễm đều ngồi xuống ghế sau.



Phó Tụng Đình cùng cảnh sát trưởng nói mấy câu, bắt tay rồi nhanh chóng sải bước đi về phía xe.



Phạm Nhàn bảo tài xế chỉnh lại hệ thống sưởi ấm lên một chút, Phó Tụng Đình ngồi vào ghế phụ: ”Đi thôi.”



”Tụng Đình, cứ như vậy mà chúng ta rời đi sao? Ông xem hắn đã làm Tiểu Nhiễm thành ra gì rồi.”



Phạm Nhàn nhịn không được mà oán trách vài câu.



Phó Tụng Đình cau mày: ”Có một số chuyện không thể làm ầm ĩ được, chỉ có biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ thôi.”



Phó Nhiễm cũng biết tính khí của Phó Tụng Đình, nghĩ đến việc cô ký tên vào thỏa thuận, thực sự cũng không phải điều quá đáng sợ, ‘binh đến tướng chặn’ luôn có thể tìm ra biện pháp giải quyết, nhưng Minh Thành Hữu nói đến việc liên quan tới Phó Tụng Đình, về thể không khiến cho Phó Nhiễm phải cẩn thận.



Nếu không phải vừa rồi Phó Tụng Đình muốn giữ danh tiếng Phó gia thì đã không ngăn cản cảnh sát mang Minh Thành Hữu đi.



Trên xe không có bất cứ tiếng động nào, không ai nói chuyện. Sau khi trở về Phó gia, Phạm Nhàn pha nước nóng để Phó Nhiễm tắm trước, lại bảo má Trần làm chút gì đó ăn mang cho cô lên sau, rồi dìu cô ngồi vào giường.



”Mẹ, làm sao cha mẹ biết con đang ở trên thuyền?”



Phạm Nhàn nhớ tới chuyện lòng vẫn còn sợ hãi: ”Vưu Dữu gọi điện thoại đến nói rằng Minh gia hôm nay có một chiếc thuyền có thể sẽ phải rời bến.”



Phó Nhiễm ngồi trên giường, hồi lâu không nói gì, Phạm Nhàn nhìn vào bụng cô nói: ”Có phải Minh Thành Hữu dẫn con đi bệnh viện đúng không? Làm sao hắn biết được con mang thai?”



”Con cũng không biết.” Phó Nhiễm do dự.



“Có thể lúc ở bệnh viện bác sĩ đã nói cho biết, nếu không thì có mấy người biết được chuyện này.”



”Thật phiền phức.” Phạm Nhàn nhìn tới sắc mặt Phó Nhiễm đang suy tư, trong lòng còn nhiều điều muốn hỏi, sợ không có lúc này thì không còn lúc nào khác để nói: ”Tiểu Nhiễm?”



Phó Nhiễm nhìn trong mắt bà có điều muốn hỏi lại thôi.”Mẹ, Minh Thành Hữu có ý muốn nhất định phải sinh đứa con này.”



”Điều này sao có thể được?”



Phạm Nhàn phẫn nộ. “Tuyệt đối không được, hắn đã có vợ, tại sao còn nói với con những lời như thế?”



Khóe miệng Phó Nhiễm nhếch lên, cong cong hiện lên nụ cười lạnh: ”Hắn có cái gì là không nói chứ?”



”Tiểu Nhiễm, con cũng đừng có hồ đồ, vì con, đứa bé này không thể giữ lại.”



Hai tay Phó Nhiễm ôm chặt lấy đầu gối: ”Mẹ.”



”Còn nữa,cái thỏa thuận kia rốt cuộc là chuyện gì?”



Ngay khi nhắc tới chuyện này, Phó Nhiễm lại đau đầu như búa bổ, cô không nói dối Phạm Nhàn: ”Theo thỏa thuận, sẽ có khoản tiền cung cấp cho lúc con sinh đứa bé này, nếu như con không ký, nói không chừng lúc này đây đã rời thị trấn Nghênh An đến một nơi xa lạ, Minh Thành Hữu nói, con sinh ra đứa bé thì sẽ để con trở về.”



”Thật hoang đường!”



Đúng lúc này Phó Tụng Đình đi vào nghe thấy cô nói.



”Hắn có còn để mắt tới pháp luật nữa không?”



”Con đã xem kĩ nội dung trên bản thỏa thuận đó chưa?”



Đối với Phó Nhiễm, cái bản thỏa thuận kia không nghi ngờ chính là điều sỉ nhục nhất với cô. Trọng trách đặt trên vai cô, về sau làm sao có thể ngẩng đầu lên, cô khó cử gật đầu: ”Xem ra, nếu con làm trái ý hắn, hắn sẽ công khai chuyện của chúng ta, đến lúc đó sẽ rất bất lợi, mẹ, con không sao cả, nhưng với mẹ, với Phó gia điều này chính là tai họa.’



”Cho dù là tai họa, cũng không để một mình con thừa nhận.”



Vẻ măt Phạm Nhàn kiên quyết: ”Con sinh đứa nhỏ này ra đó mới chính là tai họa mà con phải chịu cả đời.”



Nếu đổi lại trước kia, Phó Nhiễm dám đánh liều một phen, dù sao cô đối với Minh Thành Hữu có chút hiểu hắn, cho dù bất chấp đem cả đứa trẻ ra dọa thì theo tính cách của hắn cũng chỉ giận tím mặt, không đến nỗi sẽ công khai chuyện thỏa thuận kia ra ngoài.



Nhưng với hiện tại, cô thực sự rất sợ, hắn đã đánh mất nhân tính, lúc hắn đè cô ở ngoài lan can, hắn dám nói chúng ta đều chết, đối với cô rõ ràng không thể đảm bảo đứa bé với Phó gia cùng chỗ chôn, Phó Nhiễm có thể thấy rõ trong đáy mắt hắn chính là sự hủy diệt, đúng vậy, cô không nhìn lầm, Minh Thành Hữu chính là như vậy, Phó Nhiễm không dám có chút mảy may nghi ngờ nào.



Đúng như lời cô nói,hắn muốn thế nào cũng được, chỉ sợ bị hắn đem cô làm tang phẩm. (vật tế cúng đám ma)



”Cha, mẹ, con muốn ngủ, con mệt quá.”



”Ra ngoài thôi, có chuyện gì để hôm nào nói sau.”



Phó Tụng Đình nói xong, cùng Phạm Nhàn rời khỏi phòng Phó Nhiễm.



Chiếc xe màu đen rời khỏi bến tàu, lúc Minh Thành Hữu trở lại Minh gia đã gần mười giờ tối.



Bên trong phòng khách ánh đèn vẫn còn sáng, hắn mới đi đến gần liền nghe bên trong có tiếng cười truyền tới, bước chân hắn càng lúc chậm rãi, đứng trước cửa không đi vào.



Ánh đèn nghiêng hắt vào, phủ lên tấm lưng người đàn ông màu cam ấm nóng, hắn cảm thấy dường như không khí bên trong không hợp với hắn, Minh Thành Hữu xoay người đi, trong mắt hiện lên nỗi cô đơn vô tận.



"Vừa rồi ta nghe thấy tiếng xe ô tô, chắc là Thành Hữu trở về."



Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia đi cửa ra xem một chút.



Minh Thành Hữu đã trấn tĩnh lại tâm tình, Tiêu quản gia mở cửa.



"Đúng là như vậy, Tam Thiếu, ngài đã về



"Thành Hữu." Một giọng nói đàn ông trong phòng khách truyền đến.



Minh Thành Hữu ở bên ngoài cũng đã nghe ra giọng nói Minh Vanh.



"Nhị ca."



Lý Vận Linh hướng tầm mắt ra sau lưng Minh Thành Hữu.



"Con để Phó Nhiễm ở đâu rồi?"



Minh Thành Hữu hướng mắt về phía Tiêu quản gia, bà vội lùi người ra sau vài bước, Lý Vận Linh thấy thế liền nó.



"Không liên quan gì đến Tiêu quản gia, là mẹ đi đến Y Vân Thủ Phủ không thấy bóng dáng của các con đâu, mới hỏi bà ấy."



Minh Thành Hữu bước chân dài sát mép bàn trà đi tới ghế salon trước mặt,Vưu Ứng Nhụy vội vàng đứng dậy.



"Không liên lạc được với anh, em đi theo mẹ cũng rất lo lắng."



Hắn ngồi vào trong ghế salon.



"Con để Phó Nhiễm đi về rồi."



"Cái gì?"



Lý Vận Linh giật mình.



"Tại sao có thể để cho nó trở về, đứa bé trong bụng của nó có phải con không còn cần nữa rồi không?"



Minh Vanh cũng nghiêng mặt nhìn về phía Minh Thành Hữu.



"Mẹ, con tự có cách."




Minh Thành Hữu thấy nhức đầu dùng ngón tay đặt nhẹ lên mâm.



"Anh hai, anh trở về lúc nào vậy?"



"Hôm nay…" Minh Vanh cười đùa nói. "Xem ra anh đây sẽ phải chuẩn bị hồng bao thật lớn rồi."



Vưu Ứng Nhụy như đứng trên đống lửa, vẻ mặt Lý Vận Linh lo lắng.



"Có thể nhìn thấy được sinh ra một cách thuận lợi rồi hãy nói."



"Mẹ, yên tâm, còn có cha ở trên trời phù hộ."



"Con thật dẻo miệng.”



Ban đầu Lý Vận Linh lo lắng, nghe Minh Vanh nói hai ba câu cũng thấy yên lòng.



"Thành Hữu, anh cũng nghe nói chuyện của cậu với đại ca, dù gì thì Hào Khôn cũng là do cha để lại, có thể buông tay thì nên buông tay thôi."



Minh Vanh là người thích hợp để khuyên can lúc này, thật ra thì cũng là lệnh của Lý Vận Linh nên mới nhanh chóng chạy về đây.



"Anh hai, đây là chuyện giữa em và hắn."



Minh Thành Hữu không muốn nói thêm, hắn đã hạ quyết tâm, người nào khuyên cũng không nghe lọt tai.



Sắc mặt Lý Vận Linh lại lộ vẻ lo lắng lần nữa.



"Hào Khôn vốn rất vững chắc, hơn nữa trong tay chúng ta không có cổ phiếu của nó, như vậy khác gì trứng chọi đá, sớm muộn gì cũng thua thiệt, nhưng nếu có thể từ bên trong xuống tay, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."



Minh Vanh chớp mắt, Lý Vận Linh nói đã rất rõ ràng, hắn cũng không ngờ tới lần này trở lại khuyên Minh Thành Hữu lại đơn giản như vậy.



"M trong tay con còn 5% cổ phần của Hào Khôn, nếu mọi người tranh chấp nhau, con sẽ đứng về phía Thành Hữu, cứ việc cầm đi để khi nào dùng."



"Làm sao có thể như vậy?"



Lý Vận Linh giả vờ từ chối.



"Đây là của cha để lại cho con, Thành Hữu này, 5% nếu đã rơi vào trong tay anh cả, làm sao có thể trở về trong tay con nữa đây?"



"Mẹ. . . . . ."



Minh Thành Hữu nói chen vào.



"Nhị ca, cám ơn ý tốt của anh nhưng em không cần."



Đầu lông mày Lý Vận Linh chau lại, trong đầu lại nghĩ ra.



"Con xem như vậy xem, lấy 5% cổ phần trong tay con đổ vào công ty, hơn nữa công ty lúc này cũng đang cần tiền, Thành Hữu tính khí bướng bỉnh mẹ nói thế nào cũng không bảo được nó, nếu thật sự có đấu tranh Hào Khôn sụp đổ, cổ phần trong tay Minh Vanh cũng chỉ trở thành một đống giấy vụn, mẹ nghĩ như vậy là tốt nhất."



Ánh mắt Minh Vanh quét về phía Lý Vận linh, nói.



"Mẹ nói đúng lắm, con dù sao cũng không có bị ảnh hưởng gì."



Minh Thành Hữu cũng không để trong lòng chuyện này, trong nhà có mấy người bàn chuyện, sau đó cũng lần lượt đứng dậy ra về.



"Minh Vanh, con ở lại nhà đi, khó mới có dịp trở về một chuyến."



"Mẹ gấp cái gì…"



Minh Vanh cầm chìa khóa xe.



"Con còn có hẹn với người khác,vả lại tháng sau công ty cũng sẽ bà với thị trấn Nghênh An, đến lúc đó con với mẹ còn nhiều thời gian."



Minh Thành Hữu đi hướng về phía cửa, bước nhanh, hắn không quay lại nói.



"Còn đứng đấy làm cái gì? Có phải còn muốn ở lại đây?"



Vưu Ứng Nhụy biết không thể trốn thoát, cô nơm nớp lo sợ đứng dậy, Lý Vận Linh nháy mắt với cô, hạ thấp giọng.



"Không có việc gì, đi nhanh lên đi."



Minh Thành Hữu cùng với Vưu Ứng Nhụy ngồi ghế sau, hắn luôn đi với tốc độ 80 km/h, Minh Thành Hữu nheo mắt lại, Vưu Ứng Nhụy nhìn trộm hắn một cái, thấy sắc mặt hắn khó coi, càng không dám nói thêm câu nào.



Hai người trở lại biệt thự Trung Cảnh Hào Đình, Vưu Ứng Nhụy đi theo sau Minh Thành Hữu vào nhà, lên lầu hai, cô nghĩ nên trở về phòng của mình, Minh Thành Hữu đẩy cửa phòng ngủ.



"Cô vào đi".



Vưu Ứng Nhụy đứng khuất bóng, thanh âm của người đàn ông kia khi nói ra ba chữ ấy làm cho cô cảm thấy như có gánh nặng trên lưng.



Lòng cô thấp thỏm đi theo Minh Thành Hữu vào, bên trong gian phòng chỉ có một chiếc đèn trên tường, Minh Thành Hữu đi tới trước tủ rượu lấy một chai, ngón tay chỉ về phía ghế sa lon.



"Ngồi đi."



Đột nhiên thái độ thay đổi làm Vưu Ứng Nhụy càng cảm thấy bất an, cô không dám lên tiếng, theo ý hắn ngồi vào trên ghế sa lon.



Minh Thành Hữu ngồi đối diện với cô.




"Chuyện Phó nhiễm mang thai có phải cô sớm đã biết rồi không?"



Lúc buổi sáng, khi ở nhà, Vưu Ứng Nhụy đã đem cá vấn đề ra nghĩ tới không dưới một trăm lần, duy nhất chỉ một đáp án, dĩ nhiên là không thể thừa nhận chuyện này, trừ phi cô muốn tìm cái chết.



"Em không biết."



Khóe miệng Minh Thành Hữu nhếch lên, miệng chạm ly, qua lớp thủy tinh, Vưu Ứng Nhụy có thể nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Minh Thành Hữu cùng lúc đó lên tiếng.



"Thật sự không biết?"



"Hôm nay em ở nhà nghe mẹ nói mới biết, Thành Hữu, chuyện lớn như vậy em không dám gạt anh, mà đó lại là con của anh, em sẽ coi nó như con mình đẻ ra."



Minh Thành Hữu nhìn chất lỏng màu đỏ ở trong ly cạn dần, hắn nhìn lướt qua rồi dừng lại, gật đầu một cái, để lại chiếc ly về trên khay trà.



Lý Vận Linh tiễn mấy người về, sau đó, cũng không lên lầu ngay, bà ngước nhìn lên đồng hồ, cầm điện thoại lên bấm số.



Cả điện thoại của Minh Thành Hữu và Vưu Ứng Nhụy đều không có người nhấc máy.



Tiêu quản gia đi đến.



"Phu nhân, nhanh đi nghỉ thôi."



Lý Vận Linh lại gọi vào số máy riêng của biệt thựTrung Cảnh Hào Đình, vẫn không có người nhận.



"Tiêu quản gia, Nhụy Nhụy với Thành Hữu đều không nghe điện thoại."



"Có thể là đã ngủ rồi."



Lý Vận Linh có linh cảm, cả ngày hôm nay thấy Vưu Ứng Nhụy đứng ngồi không yên, lại thấy cô nhìn Minh Thành Hữu giống như là nhìn thấy quỷ.



"Nhụy Nhụy nói dối chuyện Phó Nhiễm mang thai. Này, có phải bác sĩ đã nói gì với Thành Hữu rồi không? Nói không chừng còn thêm dầu vào lửa, đem chuyện muốn bỏ rơi chuyện đứa nhỏ đổ lên đầu Nhụy Nhụy."



"Hẳn là không thể vậy."



Tiêu quản gia lầm bầm.



"Phu nhân, thật ra thì nghĩ như vậy cũng không sai, nói không chừng Phó tiểu thư muốn bỏ Tiểu Tam Thiếu chắc cũng không có liên quan tới Thiếu phu nhân."



Tiêu quản gia gọi bằng tên riêng, chờ đứa bé sau khi sinh ra, nhất định là cái có thể âu yếm gọi là Tiểu Tam Thiếu.



"Không được."



Lý Vận Linh không yên lòng.



"Bà theo tôi đi biệt thự Trung Cảnh Hào Đình một chuyến, mang theo cả chìa khóa, tôi thực sự cảm thấy không yên tâm."



"Vâng."



Xe đi tới cửa chính Trung Cảnh Hào Đình, từ bên ngoài nhìn vào, cả tòa biệt thự trống vắng giống như ngôi nhà ma, ngoại trừ đèn bên ngoài ở trong khu vườn, cả ngôi biệt thự ba tầng không có một chút ánh sáng, Lý Vận Linh vội vàng bảo Tiêu quản gia mở cửa.



Từ cửa chính đi vào, hai người cũng không đổi lại giày, đi qua khúc cua lầu hai có một bóng đèn sáng hình lá sen tô đậm lên sự ấm áp.



Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia vội vàng đi tới lầu hai, đi đường vòng không thấy một bóng người.



Lý Vận Linh mở của phòng ngủ đi vào.



Tiêu quản gia ở bên trong phòng nhìn quanh.



"Phu nhân, có lẽ Tam Thiếu cùng thiếu phu nhân không có ở đây hay là đã đi dạo bên ngoài"Không thể nào."



Lý Vận linh không chút do dự phủ nhận.



"Lúc này làm gì có tâm tư nào để đi dạo chứ?"



Bà ý bảo Tiêu quản gia gọi điện thoại cho Minh Thành Hữu.



"Phu nhân, người xem."



Tiêu quản gia cầm điện thoại ở trên bàn trà lên: ”Tam Thiếu để điện thoại ở đây.”



”Vậy làm sao lại không thấy người đâu?”



”Có thể là ở trên tầng ba,chúng ta thử lên đó xem.”



Hai người trước sau đi tới cửa, Lý Vận linh dừng lại một chút, nghe thấy tiếng động.



”Tiêu quản gia, bà có nghe thấy tiếng gì không?”



”Hình như là tiếng nước trong nhà tắm.”



Tiêu quản gia hơi buông lỏng.”Phu nhân, nói không chừng,…”



Lý Vận Linh bước nhanh về phía phòng tắm, đập mạnh cửa: ”Thành Hữu,Nhụy Nhụy.”



Không thấy có người trả lời, bà ra sức đập cửa.




Thật sự không còn cách nào khác, Lý Vận Linh mở chốt cửa đi vào,Tiêu quản gia cảm thấy xấu hổ nên chỉ đứng ngoài cửa.



”A……”



m thanh to đến nỗi như muốn làm điếcTiêu quản gia sợ tới mức không để ý nữa liền chạy thẳng vào: ”Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?”



Lý Vận Linh đứng cạnh bồn rửa tay, Tiêu quản gia hiếm khi thấy nét bà sợ hãi như lúc này, bà tiến lên phía trước, nét mặt già cũng trở nên biến sắc.



Vưu Ứng Nhụy bị bịt kín miệng, cổ tay bị cà vạt của Thành Hữu chói chặt, hai chân cũng bị trói, cả người nằm thẳng trong bồn tắm mát xa lớn, khăn trải giường cuốn chặt lấy thân, sợ cô nhảy ra khỏi buồng tắm. Phía trên, bồn tắm đặt chế độ nước lạnh, bên trong bồn tắm đã đầy nước, cô giãy giũa trong nước như cá thiếu dưỡng khí, chỉ còn chút sức lực. Thấy Lý Vận Linh và Tiêu quản gia đến, mơ hồ kêu cứu, trên khuôn mặt không biết là nước mắt hay nước đọng.



Tiêu quản gia sợ tới mức bất động, Lý Vận Linh vươn tay tới: ”Nhanh nhanh lôi ra ngoài.”



Hai người dùng sức kéo Vưu Ứng Nhụy ra ngoài, cả mặt sàn nhà đều là nước,ướt đẫm đôi giày, lúc đi không tránh khỏi bị trượt.



Lý Vận Linh vội vàng tắt vòi hoa sen, lúc này mới phát hiện ra là nước lạnh.



Vưu Ứng Nhụy co rúc ở trên nền nhà, run lẩy bẩy. Tiêu quản gia luống cuốngchân tay: ” Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”



Bà ba chân bốn cẳng lấy ra trong miệng Vưu Ứng Nhụy gì đó, miệng cứng đờ, nhất thời không nói gì, Vưu Ứng Nhụy ra sức khóc, Tiêu quản gia lòng như lửa đốt, chiếc cà vạt không tháo ra được, Lý Vận Linh đi tìm cái kéo, cắt bỏ hết những sợi dây trên người cô.



Phần tay bị siết chặt làm máu không lưu thông khiến cho chỗ tay hằn lên nhìn thấy ghê sợ, Vưu Ứng Nhụy khóc đến nỗi không thể thở nổi, Lý Vận Linh choàng áo choàng tắm cho cô: ”Nhụy Nhụy,đứng lên đã, chỗ này toàn nước, chúng ta ra ngoài rồi nói.”



Lý Vận Linh cùng Tiêu Quản gia dìu Vưu Ứng Nhụy ra ngoài. Chân cô run run cơ hồ không hề đứng vững, đầu ngón chân lướt trên sàn nhà, làn da do bị ngâm nước quá lâu bị nhăn nhúm, Lý Vận Linh đem chiếc chăn trên giường: ”Tiêu quản gia,bà chăm sóc cho Nhụy Nhụy, tôi đi tìm quần áo



Tiêu quản gia mang nước nóng,lau người cho cô. Lý Vận Linh đi tìm bộ quần áo cho Vưu Ứng Nhụy thay.



Cô ngồi thừ trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống bàn chân, Tiêu quản gia đưa ly trà nóng cho cô: ”Thiếu phu nhân.”



”Thành Hữu đi đâu rồi?”



Lý Vận Linh giờ mới dần ổn định lại, vừa rồi quá sợ hãi, nếu bà và Tiêu quản gia không kịp đến không chừng giờ đã…



”Mẹ”. Vưu Ứng Nhụy run run. ”Con không biết, con sợ chết lắm, con đã nghĩ có thể con đã chết đuối trong bồn tắm, không thể trốn ra được.”



Cô che mặt khóc, sắc mặt Lý Vận Linh càng trở nên khó coi.



Cửa chính truyền tới tiếng bước chân, Minh Thành Hữu mặc bộ quần áo vàng nhạt thoải mái, nhìn thấy mọi người, tư thế nhàn nhã như vừa từ thư phòng bước ra. ”Mẹ,sao mọi người lại ở đây?”



Lý Vận Linh tức không nói lời nào, tay chỉ về hướng Vưu Ứng Nhụy.



”Con nhất định muốn lấy tính mạng người ta sao? Con có biết thiếu chút nữa làNhụy Nhụy chết rồi không?”



Minh Thành Hữu khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa: ”Mẹ, mẹ hỏi thử cô ta đã làm chuyện gì.”



Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.



”Em đã nói em không biết chuyện Phó Nhiễm mang thai, Thành Hữu, anh lại đi nhẹ dạ đi tin cô ấy.”



Vừa mới bị ngập nước sắc mặt đã liền thay đổi, Vưu Ứng Nhụy thở dốc, thiếu chút nữa cô không thể thở được nữa, cô cho rằng cô sẽ chết trong bồn tắm ấy.



Lý Vận Linh cảm thấy nhức đầu, huyệt thái dương căng cứng.



”Con tự nguyện kết hôn với Nhụy Nhụy, Thành Hữu, con không thể đối xử với nó như thế.”



”Con làm rất đúng mực.”



Ánh mắt Thành Hữu lạnh nhạt nhìn Ứng Nhụy.



”Con thực sự lúc ấy chỉ để cô ta gặp chút rắc rối, liền dập cửa ra ngoài.”



Thân hình cao lớn đi ra ngoài lấy tay đóng sập cửa lại.



Tiêu quản gia nhìn sắc mặt của Lý Vận Linh, vội vàng cúi xuống.



Vưu Ứng Nhụy cắn môi dưới, khóc không thành tiếng, Lý Vận Linh ngồi xuống mép giường: ”Nhụy Nhụy, Thành Hữu nói đúng không?



”Mẹ, mẹ phải tin con, chuyện này con không hề biết.”



”Mẹ nghĩ tối nay con về chỗ mẹ đi,ở đây chắc cũng không thể ngủ ngon được. Tiêu quản gia,giúp tôi chuẩn bị mấy bộ quần áo cho Nhụy Nhụy.”



”Vâng.”



Lý Vận Linh cùng Vưu Ứng Nhụy rời khỏi biệt thự, dọc đường bà im lặng, Ứng Nhụy cẩn thận nhìn nét mặt bà.



Sau khi về đến nhà, về chuyện của Minh Thành Hữu bà không hề tra cứu nữa,chỉ bảo Tiêu quản gia đưa cô lên lầu nghỉ ngơi.



Hôm sau, Phó Nhiễm cũng không đi làm, Phạm Nhàn thấy sắc mặt cô không tốt, dù trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng cũng



Mấy ngày trôi qua, Phạm Nhàn không thể nhịn nổi.



”Nhiễm Nhiễm, có phải con còn đang do dự?”



Phó Nhiễm ngồi bên cửa sổ.



Thực tế ban đầu đã hạ quyết tâm tới bệnh viện phá bỏ đứa bé, thế nào nghĩ lại mất đi dũng khí.



Cô xoa xoa bụng.



”Mẹ, gần tới ba tháng, con cảm thấy bụng con dần to lên.”



Phạm nhàn bùi ngùi, thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ?"



Phó Nhiễm không nói thêm gì, lời uy hiếp của Minh Thành Hữu với cô cũng nghẹn trong lòng, thật muốn liều mình lại mất cả chì lẫn chài, có lẽ đúng như lời hắn nói, Phó gia sẽ hủy hoại trong tay cô.



Chỉ là không nói ra mà thôi.



Mấy ngày sau Vưu Ứng Nhụy ở lại Minh Gia, Lý Vận Linh nghe Minh Thành Hữu nói Phó Nhiễm chính muốn giữ đứa trẻ lại.



Lòng cô vốn thấp nhỏm nay đã bình tĩnh.



”Mẹ, uống trà đi”



”Nhụy Nhụy.”Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh.”Ngồi đi.”



Vưu Ứng Nhụy nghe lời, ngồi cạnh bà.



”Mẹ có chuyện muốn bàn với con.”



”Mẹ nói i.”



Lý Vận Linh đưa tay sờ lên bụng Vưu Ứng Nhụy, cô giật mình,căng thẳng.



”Đứa con đầu của Thành Hữu sẽ là trưởng tôn của Minh gia, con cũng biết, tương lai nó cũng sẽ như Thành Hữu là đứa con kế nghiệp của gia đình cho nên mẹ không cho phép bên ngoài có bất cứ dính líu nào với Thành Hữu.”



”Mẹ.” Vưu Ứng Nhụy dò xét.”Ý của mẹ là?”



”Mẹ muốn đứa con đầu này do con sinh ra.”



Lý Vận Linh đem tính toán của mình cho Vưu Ứng Nhụy nghe.



”Dạ, cái gì?”



Phản ứng đầu tiên của Vưu Ứng Nhụy chính là cự tuyệt.



”Không được, Thành Hữu mà biết sẽ không tha cho con.”



Nghĩ đến chuyện Minh Thành Hữu làm với mình cô cảm thấy lo sợ.



”Chuyện này không thể thuận theo ý nó, con yên tâm, mẹ làm chuyện này vì nó, nó nhất định sẽ đồng ý.”



Vưu Ứng Nhụy nhìn xuống bụng mình.



”Mẹ,mẹ để con giả vờ mang thai sao?”



”Thời điểm này thích hợp nhất, bụng cũng không hiện rõ hình dạng.”



Lý Vận Linh nâng ly trà lên miệng.



>Chẳng lẽ con muốn Thành Hữu ly hôn với con sau đó đến với cô ta.”



”Mẹ” Vưu Ứng Nhụy dò ý qua lời nói, sắc mặt bà.



”Chỉ cần Thành Hữu đồng ý. con cũng sẽ không ý kiến gì.”



Phó Nhiễm nôn nghén rất dữ dội, lúc ăn tốt nhất chỉ có thể nằm.



Sau khi ngủ trưa cô xuống phòng khách, Phó Tụng Đình với Phạm Nhàn đều không ở nhà, cô ngồi trên salon xem tin tức.



Lý Vận Linh rất biết chọn thời cơ, lại đặc biệt cùng Vưu Ứng Nhụy ra cửa, Vưu Ứng Nhụy mặc một chiếc áo rộng thùng thình, đôi giày cao gót thay bằng giày đế bằng, bên ngoài còn có mấy phóng viên, chuyện ngẫu nhiên như vậy thực ra chính là cố ý sắp xếp, rõ ràng họ biết rất rõ.



Phóng viên vừa đi lên, mục tiêu nhắm thẳng vào bụng Vưu Ứng Nhụy.



"Xin hỏi Minh phu nhân, ngày thường cô chú trọng nhất là việc ăn mặc, hôm nay sao lại mặc như vậy?"



Lý Vận Linh tiến lên phía trước.



"Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng là chuyện bình thường."



"Tam Thiếu cùng Minh phu nhân mới kết hôn không lâu, ban đầu gấp gáp thành hôn như vậy, chẳng lẽ cũng là thuận theo trào lưu có con mới cưới?"



Lý Vận Linh mỉm cười, đối với vấn đề này cố ý né tránh,trong giọng ,nói bà chứa ý cười.



"Con dâu tôi có bầu rồi, gần ba tháng, về sau khi sinh ra sẽ là trưởng tôn của Minh gia chúng tôi, tôi nhất định sẽ không quên mời các vị ăn tiệc mừng."



Vưu Ứng Nhụy đứng bên cạnh theo bản năng đưa tay sờ bụng, đây là hành động phản xạ tự nhiên của phụ nữ khi mang thai.



Phó nhiễm cố nén thân thể đang khó chịu,chống người ngồi dậy, cô cố gắng tập trung tinh thần,nhìn chằm chằm màn hình TV, gần ba tháng?



Nói cách khác, đứa bé trong bụng Vưu Ứng Nhụy với đứa bé trong bụng cô lớn bằng nhau?



Ánh mắt Phó Nhiễm lạnh lẽo, trầm tĩnh nhìn bụng của Vưu Ứng Nhụy trên màn hình.