Giả Yêu Thành Thật

Chương 100: Tháo dây lưng trước mặt mọi người




Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn động tác thành thạo của Minh Thành Hữu chằm chằm, hắn đeo dây thắt lưng, gài mặt dây thắt lưng vang lên tiếng ‘cụp’ làm cô như ở trong mộng mới tỉnh lại trợn tròn mắt.



Phó Nhiễm nhìn chiếc dây lưng này với loại cô mua giống nhau như đúc. Trong lòng cô có nghi ngờ, nhưng vẫn muốn xác định lại sau đó mới có thể mở miệng.



Minh Thành Hữu ăn mặc chỉnh tề xong thúc giục Phó Nhiễm, cô đi theo sau Minh Thành Hữu sải bước xuống lầu, lấy quà tặng ở cốp sau ra để vào xe hắn. Lúc này hai người mới lên đường tới Minh gia.



Tới biệt thự Minh gia, đã gần 11h trưa, chính là lúc ăn cơm bình thường.



Xe vừa mới dừng hẳn, Phó Nhiễm liền đẩy cửa xe ra, vừa cầm đồ xuống xe.



" Giờ này mới đến, thật không có lễ phép."



"Không có việc gì."



Minh Thành Hữu lên tiếng an ủi, nhận lấy hộp quà trong tay Phó Nhiễm.



"Đi thôi."



Tiêu quản gia ở trước cửa nhìn quanh, cuối cùng thấy bóng dáng của hai người.



"Phu nhân, bọn họ đã tới."



Lý Vận Linh ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon.



"Đến thì sao?"



Nói xong, Minh Thành Hữu đã mang theo Phó Nhiễm đến cửa đại sảnh, Tiêu quản gia lấy dép cho hai người thay, lại nhận lấy hộp quà.



Trong lòng Phó Nhiễm thấp thỏm không yên, Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô. Hai người cùng nhau đi vào phòng khách.



"Mẹ."



Phó Nhiễm cầm bàn tay Minh Thành Hữu.



"Bác gái, người khỏe chứ?"



Ánh mắt Lý Vận Linh từ kênh ca nhạc truyền thống trên TV quay lại nhìn về Phó Nhiễm, bốn mắt đụng nhau. Thần sắc Phó Nhiễm tự nhiên, cánh môi mỉm cười không hề có chút né tránh.



Lại còn có thể cười được?



Lý Vận Linh không tránh khỏi cất giọng mỉa mai nói với cô.



"Ngại quá!! Trước kia nghe quen xưng hô kiểu mẹ con, lúc nãy cô gọi bác gái tôi nghĩ cô đang kêu người khác."



Sao Phó Nhiễm không nhận ra ý nghĩ sâu xa trong lời nói của bà chứ, Minh Thành Hữu cầm tay cô chặt hơn, sắc mặt đã thấy không vui.



"Mẹ. . . . . ."



Phó Nhiễm không để lại dấu vết kéo lấy cánh tay Minh Thành Hữu.



"Bác gái, không sao đâu."



Trong mắt Lý Vận Linh che giấu tàn khốc, cô ta cũng thật có thể nói tiếp được lời này?



Tiêu quản gia đứng ở bên cạnh, Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm ngồi xuống, thuận miệng hỏi.



"Tiêu quản gia, cơm trưa chuẩn bị xong chưa?"



Lý Vận Linh không nghĩ là bên trong có TV có đoạn vui như thế, khẽ ngâm nga theo, Tiêu quản gia đứng cũng không được, rời đi cũng không xong.



"Này, Tam Thiếu. . . . . ."



Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt về phía phòng bếp cách đó không xa, cửa mở, lại không thấy một người giúp việc ở bên trong.



"Hôm nay mẹ cho mọi người về, ai muốn ở lại đây ăn cơm thì tự mình nấu đi."



Lý Vận Linh nhìn không chớp mắt nói một câu .



"Mẹ, mẹ có ý gì? !"



Lý Vận Linh cầm điều khiển ti vi lên, hạ nhỏ âm thanh lại.



"Con tạm thời nói muốn dẫn cô ta trở lại, mẹ làm gì còn tâm tư nào để đi chuẩn bị? Lại nói, chỗ này giống như tới ra mắt sao? Con xem một chút bây giờ mấy giờ rồi, có phải muốn mẹ thu xếp xong hết chờ các người cứ thế đến ăn cơm mới lễ nghĩa sao?"



Phó Nhiễm thấy hai mẹ con nhà này chuẩn bị ngồi dậy.



"Bác gái, thật xin lỗi, là con thất lễ."



"Công ty con có việc gấp, buổi sáng con đã gọi điện thoại trước cho mẹ."



Lý Vận Linh phủi phủi vạt áo sườn xám được may từ gấm Tô Châu, bà tao nhã đứng dậy.



"Thành Hữu, trong lời của ta cũng không một câu có ý trách cứ Phó tiểu thư."



Phó Nhiễm vội vàng đứng lên theo.



"Nếu hôm nay có cơ hội này, đúng dịp gần đây con học được mấy món ăn, bác gái để cho con thử làm đi."



"Phó Nhiễm, chúng ta đi ra ngoài ăn."



Minh Thành Hữu mở miệng ngăn lại.



"Phòng bếp ở đó. "



Lý Vận Linh liếc mắt nhìn Tiêu quản gia.



"Tiêu quản gia, bà đưa Phó tiểu thư đi."



Cũng không phải Phó Nhiễm nhất định muốn như vậy, mà là ý tứ trong lời nói của Lý Vận Linh quá mức rõ ràng.



Cô cũng không cảm thấy có nhiều uất ức, dù sao giọng điệu này nuốt ở trong bụng Lý Vận Linh, một ngày chưa xua tan hết, cô và Minh Thành Hữu cũng sẽ không có một ngày tốt hơn.



Tiêu quản gia đưa Phó Nhiễm tới phòng bếp, bên trong bày đầy nguyên liệu tươi sống. Tiêu quản gia ở bên cạnh giúp cho cô, Minh Thành Hữu dựa người vào ghế sa lon, Lý Vận Linh cũng ngồi trở lại chỗ ban đầu.



"Mẹ?"



Lý Vận Linh cầm chiếc quạt giấy trong tay, thỉnh thoảng lại gõ một cái vào đầu gối.



"Huống Tử có nói với mẹ chuyện gần đây của con, con muốn ở bên nó đến khi nào?"



Lý Vận Linh cầm chiếc quạt giấy trong tay chỉ chỉ vào phòng bếp.



"Phụ nữ như vậy cũng muốn, con ở bên ngoài muốn chơi như thế nào mẹ đều không muốn trông nom. Nhưng hôm nay con lại còn dẫn nó về nhà? Con nói thật ra đi, con đang muốn làm gì?"



"Con cũng không có lòng tốt gì. Được chưa?"



Minh Thành Hữu không kiên nhẫn xua xua tay.



"Cũng chỉ có Nhuỵ Nhuỵ có thể nhịn con."



Lý Vận Linh mở chiếc quạt giấy vẽ tranh thủy mặc ra sức vỗ vài cái.



"Mẹ thấy con là vui đến quên cả trời đất rồi, Phó Nhiễm này... nói rõ có lòng với con không? Đợi ăn cơm xong con nói với nó. Nếu sau khi nó biết sự thật, cũng coi như có thể trả thù ngày đó nó nhẫn tâm rút tay rời đi. Sau đó hai đứa không ai thiếu nợ ai, đường ai nấy đi được không?"



Minh Thành Hữu từ chối không chút nghĩ ngợi.



Trong mắt tất cả đều là bóng dáng bận rộn bên trong phòng bếp của Phó Nhiễm. Cô đeo tạp dề, tóc buộc đơn giản ở sau gáy, xoay người tới bồn rửa tay. Lúc ánh mắt nhìn thấy hai người trong phòng khách, cô hơi mở khóe miệng, nụ cười rất lạnh nhạt, nhưng lại làm kẻ khác đau khổ trong lòng.



"Mẹ, mẹ đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện này."



"Thành Hữu, con có muốn rút lui rồivới Nhuỵ Nhuỵ không?"



Minh Thành Hữu trả lời rất kiên quyết.



"Cô ấy muốn gì, cô ấy là người thế nào, con rõ ràng hơn so với mẹ."



Tiêu quản gia nhanh chóng cắt rau cần tây trong tay, Phó Nhiễm ở một bên xào thức ăn.





"Tiêu quản gia, khẩu vị của bác gái hai năm qua vẫn không thay đổi chứ?"



Tiêu quản gia lạnh nhạt phản ứng lại.



"Căn bản là không thay đổi."



Lý Vận Linh thích ăn rau xanh Phó Nhiễm cũng có biết, cô mở tủ lạnh lấy trứng gà từ bên trong ra, Tiêu quản gia dừng lại động tác thái rau.



"Phó tiểu thư, lúc đó tại sao cô nhất định phải đi?"



Phó Nhiễm hỏi ngược lại.



"Bác cũng cảm thấy cháu làm sai sao?"



"Tôi chỉ biết, ngày đó là thời điểm Tam Thiếu khó khăn nhất. Ngày cậu ấy uống đến say như chết, phu nhân đau lòng cũng khóc đỏ mắt. Dù ban đầu hai người chưa có tình cảm, nhưng có cô ở đây, cho dù là cùng trò chuyện cùng cậu ấy cũng tốt. Phó tiểu thư, lòng của cô thật sự quá tàn nhẫn."



Hoàn cảnh khác nhau nên con người khác nhau, con người luôn không tốt.



Thiếu phu nhân cùng Phó tiểu thư, nói cho cùng cũng là xưng hô khác nhau, nhưng hàm nghĩa suy cho cùng cũng là khác biệt.



Phó Nhiễm không giải thích, bắt đầu tập trung nấu ăn trong phòng bếp.



Bởi vì thời gian có hạn, cô làm mấy món ăn gia đình, tám món ăn một canh, chờ bưng vào phòng ăn thì đồng hồ đã chỉ qua 12h30 trưa.



Minh Thành Hữu đói bụng, Tiêu quản gia tới mời Lý Vận Linh vào dùng cơm.



"Cũng không biết có hợp khẩu vị của bác không?"



Phó Nhiễm kéo ghế ngồi ra cho Lý Vận Linh.



Thân thể bà to lớn nhưng ánh mắt xanh xao.



"Tôi nhớ được trước kia cô ở Y Vân Thủ Thủ cũng không nấu ăn. Có phải không còn thói quen sống cuộc sống ‘quần áo đến tay cơm tới tận mồm’ rồi không?"



Phó Nhiễm không để ý nửa câu nói về sau của bà.



"Những món ăn này đều là con học được từ mẹ, bác nếm thử một chút."



Minh Thành Hữu kéo ghế ra, giúp Phó Nhiễm cởi tạp dề xuống. Hắn tiện tay đưa cho Tiêu quản gia ở bên cạnh.



"Ngồi đi, muốn uống canh trước sao?"



"Không cần."



Tiêu quản gia múc chén canh cho Lý Vận Linh, bà xếp chiếc quạt lại đặt bên tay, nhưng vẫn chưa động đũa ngay.



"Phó tiểu thư có lòng, còn nhớ rõ tôi thích ăn món gì."



Minh Thành Hữu gắp thức ăn vào chén Lý Vận Linh, bà đưa tay đẩy lại.



"Nhưng mọi người đều sẽ thay đổi, đừng nói chi là khẩu vị. Những món ăn này sau khi Vân Phong chết ta cũng không ăn qua nữa. Huống chi vừa rồi nghĩ đến hai đứa sẽ không tới đây, ta đã ăn cùng Tiêu quản gia rồi."



Minh Thành Hữu đặt đôi đũa xuống, ánh mắt nhìn Lý Vận Linh.



"Hai đứa từ từ ăn đi."



Lý Vận Linh không đứng dậy, vẫn ngồi tại chỗ như cũ. Phó Nhiễm như đứng trên đống lửa, Tiêu quản gia xới cơm cho cô và Minh Thành Hữu .



"Bận việc nửa ngày không đói bụng sao?"



Minh Thành Hữu cầm đôi đũa nhét vào trong tay cô.



"Ăn đi."



Phó Nhiễm suy nghĩ một chút, lại cầm đôi đũa lên.



"Bác gái, lần này con là thật lòng muốn bắt đầu với Thành Hữu lần nữa."



Lý Vận Linh nhìn Phó Nhiễm, thích thú đưa mắt nhìn sang Minh Thành Hữu. Ý nghĩ sâu xa trong mắt chỉ có hai người hiểu.



"Sao tôi còn có thể tin tưởng chứ, cô không phải bởi vì bây giờ Thành Hữu có địa vị và thành tựu mới tìm trở về hay sao?"



Đối mặt với nghi ngờ như thế, Phó Nhiễm trả lời cũng rất nhẹ nhàng, dù sao những lời này đều nằm trong dự đoán của cô.



"Thời điểm này con có nói gì đi chăng nữa cũng đều là lời nói suông, con tin thời gian sẽ chứng minh tất cả."



"Cô sẽ không sợ, hai năm qua Thành Hữu từng có nữ nhân khác trước cô sao?"



Lý Vận Linh bật thốt lên, Minh Thành Hữu không thể ngăn cản được.



"Không sợ. "



Thái độ Phó Nhiễm thản nhiên.



"Hai năm qua con không có bên cạnh anh ấy, cũng không thể cố gắng tha thứ cho chính mình. Lúc đầu con rời đi nên mới xảy ra tình trạng như vậy, huống chi bây giờ đoạn đường con theo anh ấy đều ở phía sau, cho nên cũng xin bác tin tưởng."



Lý Vận Linh nhấn nhấn đầu lông mày, khiến người khác không thể nhìn rõ được thần sắc của bà trong lúc này, Minh Thành Hữu nắm chặt tay Phó Nhiễm để trên đầu gối.



"Nếu như đây là ý của các người…"



Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn hai người băn khoăn.



"Ta rất mong đợi chuyện sau này."



Minh Thành Hữu hoàn toàn không có cảm giác không được tự nhiên, Phó Nhiễm như nghẹn ở cổ họng, đối mặt với cả một bàn ăn mà hoàn toàn không có khẩu vị, Lý Vận Linh ngồi ở đó cũng không rời đi, càng không động tới một chiếc đũa.



Từ Minh gia ra ngoài, Phó Nhiễm chào tạm biệt Lý Vận Linh, cô ngồi vào bên trong ghế phụ, toàn thân buông lỏng, thân thể dựa ra phía sau.



Minh Thành Hữu khởi động xe rời đi, lái xe chậm rãi ra khỏi biệt thự Minh gia.



"Thế nào, lúc tới là bộ dạng không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại yên lặng rồi."



Một tay Phó Nhiễm che kín khóe mắt, Minh Thành Hữu cho là chuyện vừa rồi.



"Tính khí mẹ anh cũng không phải là em không biết, đừng để ở trong long. Bà không đồng ý cũng phải đồng ý."



Phó Nhiễm nghĩ tới, càng cảm thấy nôn nóng phiền lòng.



Tay trái Minh Thành Hữu đặt trên tay lái, gương mặt tuấn tú tiến tới bị Phó Nhiễm đưa tay đẩy ra.



"Lái xe đi."



"Sao vậy?"



"Không có việc gì."



Ánh mắt Phó Nhiễm không khỏi liếc qua dây thắt lưng của Minh Thành Hữu, ánh mắt nhìn vật đó, trong lòng khó chịu như bị lửa đốt.



Hắn chỉ cho là vì Lý Vận Linh, lúc này thần sắc cũng có chút không vui.



"Anh nói rồi, chuyện này không quan trọng, lại nói chúng ta muốn quay lại bên nhau em cần gì phải để ý lời nói của người khác như vậy. Huống chi luôn miệng nói muốn cùng anh đi chung một con đường sau này, có phải mới bước đầu tiên em đã cảm thấy khó khăn muốn rút lui?"



Phó Nhiễm nghe vậy, tức giận quay đầu sang.



"Để cho em yên tĩnh một chút, em không muốn cãi nhau với anh."



Minh Thành Hữu lúc nào thì bị trút cơn giận không đâu như vậy chứ, nhưng rốt cuộc cũng không nổi nóng, lái xe đi thẳng trở về Trung Cảnh Hào Đình, xe của Phó Nhiễm vẫn còn ở trong ga-ra, cô lấy chìa khoá xe từ trong túi xách, một tay kia đẩy cửa xe ra.



Cánh tay Minh Thành Hữu ôm hông cô xoay người lại.



“Còn không vui sao, không được nổi giận. Nửa ngày bận rộn trong bếp cũng mệt rồi, lên lầu anh giúp em xoa bóp.”



Phó Nhiễm không có tâm trí nhàn nhã này, ngày thường đã thấy bộ dạng vô lại của Minh Thành Hữu này, bây giờ nhìn thấy, thấy hắn đúng là lưu manh nhất.



Vẫn là một kẻ giở trò lưu manh.




"Em muốn về nhà, em hơi mệt."



Phó Nhiễm giãy giụa, Minh Thành Hữu giữ chặt cánh tay, sắc mặt biến hóa, giữa hai đầu chân ày bắt đầu u ám.



"Nói thật đi, thật không có việc gì?"



"Không có việc gì."



Thái độ thẳng thắn quá mức của cô làm hắn càng thêm hoài nghi, Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm.



“Con đường này là chúng ta đã nói sẽ cùng nhau bước đi, Phó Nhiễm nếu em có ý định rời đi, anh đảm bảo dù có chết anh cũng sẽ không tha thứ cho em.”



Phó Nhiễm đẩy tay hắn ra, Minh Thành Hữu lại ra sức kéo cô lại trước mặt.



“Các người đều cho rằng lúc đầu em rời đi chính là độc ác quá mức , có đúng không? Bây giờ anh muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa, coi như kiếp trước tích đức mới được như thế này đúng không? Minh Thành Hữu, em không cần anh phải lần lượt nhắc nhở.”



Cô đẩy cửa xe ra, chồm nửa người ra ngoài. Minh Thành Hữu lại giữ chặt cánh tay Phó Nhiễm lần nữa.



“Lời nói của em có ý gì?”



Phó Nhiễm vung tay ra, đi đến trước xe của mình.



Cô mở cửa xe ngồi vào trong, sau đó đạp chân ga lái xe rời khỏi Trung Cảnh Hào Đình.



Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm bóng dáng bên trong kính chiếu hậu đi từ từ xa dần, hắn nghĩ không ra làm sao Phó Nhiễm thay đổi giọng nói sắc mặt liền thay đổi. Lời cô nói với Lý Vận Linh ở trên bàn cơm thật sự làm đáy lòng hắn xôn xao, hắn không đuổi theo, cáu giận đóng sầm cửa xe đi vào trong biệt thự.



Phó Nhiễm lái xe đi thẳng lên phía trước, trong lòng biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, chỉ sợ có gì oan uổng.



Cô đi tới quảng trường Nam Si đi tới cửa tiệm lần trước, họ vẫn buôn bán như bình thường, vẫn là một ông chủ duy nhất ở bên trong.



"Xin hỏi?"



Phó Nhiễm đi vào trong cửa tiệm.



Lúc này ông chủ không có khách, ánh mắt từ trên màn hình máy vi tính nâng lên, ông ngẫm nghĩ qua.



"Tôi nhớ được cô, không phải lần trước cầm chiếc dây lưng Hermes tới đây làm sao?"



"Đúng đúng, trí nhớ của ông thật tốt."



"Thế nào, lần này lại muốn làm gì?"



Phó Nhiễm đặt túi trong tay lên trên quầy.



"Không phải, tôi muốn hỏi, dấu khắc trên đó có thể sẽ biến mất không, tôi muốn nói, mặt trong dây lưng khắc quá thời gian một chút, cũng không nhìn ra chút nào sao?"



"Tuyệt đối không có khả năng."



Ông chủ ngồi thẳng người, xòe hai tay nhún vai.



"Máy khắc chữ này là tôi bỏ ra số tiền lớn nhờ bạn bè ở nước ngoài mang về."



Vì chứng minh lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, ông lấy một chiếc mẫu ở trong quầy ra.



" Cô xem, chiếc này cũng một năm rồi, vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu."



Phó Nhiễm cầm hàng mẫu lên nhìn kỹ.



"Huống chi khắc ở mặt trong thắt lưng, da mềm ngược lại không dễ dàng mờ."



"Được, cám ơn ông nhiều."



Bước chân Phó Nhiễm cứng ngắc đi ra khỏi cửa hàng, hai tay nặng trĩu để xuôi bên người. Túi xách trong tay giống như sẽ dễ dàng rơi xuống.



Đi qua cửa hàng cao cấp, nét mặt cô do dự đi vào.



"Hoan nghênh quý khách."



Phó Nhiễm tìm một lý do.



"Chào cô, tôi muốn hỏi thắt lưng này thuộc bản số lượng có hạn sao?"



"Đúng vậy, tiểu thư cần sao?"



Phó Nhiễm cân nhắc xem nên mở miệng thế nào.



"Là thế này, mấy ngày trước tôi đã mua chiếc này, nhưng lúc sinh nhật bạn trai tôi nhận được một cái giống nhau như đúc. Vì vậy anh ấy rất không vui, nói tôi mua quà qua loa cho anh ấy. Nếu là bản số lượng có hạn, mỗi khách hàng đã mua đều có ghi lại tên chứ?"



"Đúng vậy, xin hỏi quý khách mua là ở đâu và mua vào ngày nào. Xin phiền quý khách báo tên họ của mình ạ."



Phó Nhiễm nhớ lại thời gian, cũng nói ra tên của mình.



"Số liệu biểu hiện quý khách từng mua ở đây."



Nhân viên mỉm cười, tầm mắt nhìn lên từ màn hình máy tính.



Trong mắt Phó Nhiễm sáng lên.



"Vậy xin hỏi, trước sau còn có ai mua qua sao?"




Nhân viên hơi khó xử.



"Thật xin lỗi, chúng tôi có quy định, không thể tiết lộ tài liệu khách hàng."



Phó Nhiễm không giấu được thất vọng trong đáy mắt, nhân viên lại nói.



"Chỉ là phong cách mỗi chiếc mặc dù có giống nhau, nhưng vì là bản số lượng có hạn, ở bên trong mỗi chiếc thắt lưng đều có số hiệu khác nhau, cũng giống như mỗi chúng ta đều có chứng minh nhân dân của mỗi người vậy. Tôi có thể gởi mã số vào di động của quý khách, đến lúc đó quý khách có thể nói với bạn trai mình là cô mua chiếc độc nhất vô nhị rồi."



"Vậy sao?" Phó Nhiễm gật đầu."Cám ơn."



Đi xe trở về Phó gia, Phạm Nhàn thấy cô trở lại, vội đi tới hỏi.



"Thế nào? Lý Vận Linh có làm khó dễ con không ?"



"Không có. "



Phó Nhiễm đứng trước cửa thay giầy xong.



"Bà ấy rất tốt với con."



"Có chuyện gì đừng gạt mẹ."



Phạm Nhàn đi theo Phó Nhiễm.



"Con là cùng Thành Hữu trở về nhà đó, nếu như thật giống như con nói, Thành Hữu nhất định sẽ tới đây. Con xem sắc mặt của con đi."



Phó Nhiễm đưa tay sờ lên gương mặt.



"Mẹ ——"



"Mẹ và cha con cũng biết tính khí của Lý Vận Linh, nếu thật sự khó khăn chạm mặt thì chúng ta cũng không cần thiết phải chịu tính khí này."



Hai tay Phó Nhiễm đặt lên bả vai Phạm Nhàn, cằm khẽ đặt trên cổ



"Mẹ đã suy nghĩ nhiều rồi, Thành Hữu ăn cơm trưa xong liền quay lại công ty. Gần đây tình hình công ty anh ấy có một hạng mục kinh tế, rất vội."



"Không có việc gì là tốt."



Tay Phạm Nhàn vỗ vỗ lưng con gái.



Phó Nhiễm buồn bã ỉu xìu lên lầu, di động nhận được một tin nhắn, là nhân viên của cửa hàng cao cấp gởi tới.



Phó Nhiễm đem mặt buồn bực úp xuống gối, cũng không xem qua.



Đến lúc có cảm giác hít thở không thông, khóe mắt như có nước.




Hai người tính tình ngang bướng, ai cũng cảm thấy mình không sai. Minh Thành Hữu càng cảm thấy không thể giải thích được vì sao lúc đó Phó Nhiễm phát hỏa.



Ba ngày qua, thời gian trôi nhanh như thoi đưa.



Hai chân Minh Thành Hữu gác lên bàn làm việc, ánh mắt hắn nhìn vào di động, để cô tự hạ mình gọi điện thoại tới trước còn khó hơn so với lên trời.



Cũng được! Thái độ của Lý Vận Linh ngày đó, nếu đổi thành người khác cũng sẽ thấy tức giận.



Hắn suy nghĩ, gọi điện thoại cho cô.



Phó Nhiễm ở phòng vũ đạo nhìn vũ công luyện nhảy, nhận được điện thoại cũng không nhìn xem ai gọi đến, trực tiếp đưa lên tai.



"Alo! Xin chào."



Trong lòng Minh Thành Hữu đang hồi hộp , không nghĩ tới giọng điệu cô lạnh nhạt như vậy.



"Phó Nhiễm...



Phó Nhiễm ý bảo mọi người cứ tiếp tục, cô cầm y phục lên đi ra hành lang.



"Có chuyện gì sao?"



"Còn giận sao?"



Minh Thành Hữu đang cầm cây viết ký tên vô thức viết linh tinh trên văn kiện .



"Buổi tối anh đến đón em."



Phó Nhiễm đáp ứng ngay.



"Được."



Có một số việc hỏi rõ ràng ngay trước mặt sẽ tốt hơn, vết thương để ở trong lòng chỉ càng ngày càng thối nát. Còn không bằng nhẫn tâm xé ra, nên cắt đi hay nên giữ lại, mới có thể giúp người ta có lựa chọn chính xác hơn.



Minh Thành Hữu tới khá sớm, gọi di động cho Phó Nhiễm nói muốn đi lên. Phó Nhiễm để hắn chờ ở dưới lầu, không tới năm phút đồng hồ, cô từ trên lầu sải bước đi ra ngoài.



Mấy ngày hôm nay thời tiết trở nên ấm áp, Phó Nhiễm mặc chiếc áo T-shirt màu trắng dài tay rộng rãi, theo bước chân của cô mà vạt áo khẽ bay bay nâng thành đường cong. Phó Nhiễm mở cửa ghế phụ ra ngồi vào trong, trong nháy mắt, mùi nước xả quần áo tươi mát tràn ngập trong xe.



Ánh mắt Minh Thành Hữu bỗng sụp xuống, cô mặc áo sơ mi màu trắng mỏng càng làm chiếc áo ngực màu đen trở nên nổi bật rõ hơn.



"Lái xe đi."



"Muốn đi đâu ăn cơm?"



Minh Thành Hữu thu hồi tầm mắt.



Phó Phiễm hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thấy ven đường có quán cơm



"Ăn ở đây thôi."



Minh Thành Hữu cũng không nói gì, tìm một chỗ đậu xe. Sau đó cùng Phó Nhiễm đi vào.



Mặc dù quán cơm nhỏ nhưng thức ăn được mang lên rất nhanh, màu sắc hương vị cũng thấy ngon. Phó Nhiễm ăn hai chén cơm, Minh Thành Hữu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.



"Còn tức giận sao?"



Phó Nhiễm để đũa xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.



"Có chuyện em muốn nói rõ ràng với anh."



"Thế nào? Sao nghiêm túc như vậy?"



"Mẹ anh có thái độ đối với em, em không hề tức giận. Đây đều là trong dự liệu nên em có chuẩn bị tâm lý."



Minh Thành Hữu gật đầu.



"Sau đó thì sao?"



"Minh Thành Hữu, chiếc thắt lưng anh đang dùng bây giờ rốt cuộc là ai đưa cho anh?"



Phó Nhiễm xoay chuyển đề tài quá nhanh, dường như Minh Thành Hữu không thể chống đỡ. Thậm chí hắn cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống chiếc thắt lưng Hermes này.



" Không phải em tặng quà sinh nhật cho anh sao?"



Phó Nhiễm nói tiếp.



"Em đã hỏi anh, có phát hiện ra là nó có chỗ đặc biệt không? Anh trả lời có, vậy anh nói cho em biết, nó đặc biệt ở chỗ nào?"



Hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết rõ tình trạng trước, thật đáp lại.



"Em tặng cho anh, dĩ nhiên là không giống nhau."



"Đúng, đúng là không giống nhau."



Phó Nhiễm thoáng cười, chỉ là cười nhưng trong đáy mắt thì không.



Minh Thành Hữu vốn chuẩn bị lời nói chuyện dễ nghe, thấy thế lại thấy nổi giận.



"Nói cho rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"



"Em có cho người đặc biệt khắc hai chữ MR lên bên trong chiếc thắt lưng đó. Anh nói cho em biết, vậy hai chữ đó ở đâu?"



Đối mặt với chất vấn của Phó Nhiễm, trong lòng Minh Thành Hữu cũng có nghi ngờ. Lúc cô đưa cho hắn, hắn có sờ qua một lần, nơi nào có chữ MR?



"Anh không thấy."



Phó Nhiễm cầm đôi đũa lên, mệt mỏi thở dài.



"Anh có thể không thấy, bởi cơ bản là vì chiếc này không phải là chiếc em đưa cho anh."



Minh Thành Hữu quả quyết phủ nhận.



"Không thể nào, tuyệt đối không có người khác tặng qua."



Phó Nhiễm cố gắng đè nén tức giận, cố gắng giữ giọng nói không được run rẩy.



‘‘Em đã hỏi nơi khắc chữ, người thợ nói chữ được khắc vào không thể nào sẽ không có dấu vết, lại nói ngày đó đưa cho anh anh cũng không nhìn thấy gì cả.’’



Trong đầu Minh Thành Hữu đột nhiên thoáng qua ý nghĩ lúc Tần Mộ Mộ cầm son nước chạy tới MR, hắn liền nghĩ



Nhưng suy nghĩ lại, lại có chút chần chừ. Dù sao mấy ngày nay hắn cũng không gặp qua Vưu Ứng Nhuỵ.



Phó Nhiễm không muốn cãi tiếp nữa.



"Nhân viên trong cửa hàng nói, mỗi chiếc thắt lưng đều là bản số lượng có hạn nên bên trong đều có số hiệu của riêng nó. "



Cô lấy di động từ trong túi xách ra, tìm được tin nhắn kia liền đưa di động tới trước mặt Minh Thành Hữu.



"Đây chính là em mua."



Minh Thành Hữu cầm lên vừa nhìn, là một dãy số, mở đầu là một chữ cái tiếng Anh.



"Anh nói lại một lần nữa, đồ anh nhận được chính là của em đưa."



Nói xong, hắn đẩy ghế ra chậm rãi đứng dậy, nhân viên bưng canh từ chỗ không xa đi tới. Minh Thành Hữu đột nhiên đưa tay cởi thắt lưng, động tác của hắn vẫn luôn tao nhã, nhưng động tác này dù làm rất rất tao nhã đi chăng nữa, nó cũng là chuyện mà người tao nhã không nên làm.



Nhân viên phục vụ khoảng tầm 20 tuổi không rõ tình hình, cánh tay nhỏ bé bưng canh hơi run rẩy, mấy người ngồi cạnh cũng có người nhìn sang cười.



Minh Thành Hữu lạch cạch cởi chiếc thắt lưng, động tác nhanh nhẹn rút ra, nhân viên thừa dịp đi tới, để món ăn xuống, ngay cả tên món ăn cũng không nói, đã chạy nhanh như bay đi rồi.



Hắn tiện tay đẩy mặt chiếc thắt lưng ra, quả nhiên là trông thấy một dãy số. Minh Thành Hữu cầm di động của Phó Nhiễm lên, sắc mặt chợt thay đổi. Bàn tay cầm chiếc thắt lưng khép chặt, mặt bạch kim cứng rắn đâm sâu vào trong lòng bàn tay.



Phó Nhiễm thấy thần sắc của Minh Thành Hữu, cô biết hai dãy mã số không giống nhau.