Giả Vờ Ngoan

Chương 4: C4: Em sợ tôi cái gì




Ngụy Triêm Y nghỉ ngơi hai tuần, ước chừng đã hai tuần rồi cô không lắc lư tới trước mặt Úc Thanh, cô cho rằng lần gặp mặt trước đã đủ lưu lại ấn tượng với anh rồi, cho nên cũng không thật sự cần thiết phải đi nữa.

Theo như tin tức mà Tô Lăng hỏi thăm được thì gần đây Úc Thanh rất bận, tuy rằng thân thể anh không ổn, nhưng ngày nào cũng sẽ tới công ty, bình thường cũng xã giao nhiều, không phải bàn chuyện hợp tác thì cũng xử lý chuyện của nhà họ Úc, quả thực là trăm công ngàn việc.

Ngụy Triêm Y nghe thế, mặt không chút biểu cảm bôi kem dưỡng da, cô không nhìn thấu được người này, anh giống như người bệnh, lại không giống bị bệnh, chẳng trách cố chủ lại ra tay hào phóng như vậy chỉ để điều tra bệnh tình của anh.

Chỉ mới ở chung với anh hai lần cũng đã khiến Ngụy Triêm Y có cảm giác kiệt sức, phải đối phó với đối thượng theo đuổi thâm trầm âm hiểm như vậy, mỗi cái tế bào trên người cô đều phải căng ra điều chỉnh tới trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Ngụy Triêm Y để lọ kem dưỡng lên bàn, lại nhắm mắt đắp mặt nạ: “Hai người ai cùng tôi đi dạo phố đây?”

Tô Lăng với Mạc Khả đều có chút sợ, nào có đơn giản là đi dạo phố với đại tiểu thư này đâu chứ, đó chẳng khác nào đi liều mạng cả.

Không có ai trả lời, Ngụy Triêm Y mở mắt nhìn Mạc Khả, mắt thường có thể thấy được tốc độ xụ môi giả vờ đáng thương của cô.

Mạc Khả cạn lời: “Đến mức này sao? Không phải chỉ là theo đuổi Úc Thanh thôi à?”

“Anh ta có bệnh, bệnh cũng không nhẹ đâu!”

Mạc Khả: “Tôi cũng không thấy cô bình thường hơn là bao.”

Ngụy Triêm Y nháy mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó liền bĩu môi làm nũng, bộ dáng không làm người ta ghê tởm chết thì nhất định sẽ không bỏ qua.

Mạc Khả hít một hơi: “Được rồi, tôi đi lấy xe, cô mau thay đồ đi.”

“Được!” Cô hoan hô nhảy nhót chạy vào phòng.

Tô Lăng với Mạc Khả đều biết Ngụy đại tiểu thư mà ra khỏi nhà một chuyến thì ít nhất phải ngâm tới hai tiếng đồng hồ để trang điểm rồi váy vóc các kiểu, cho nên hai người ngồi trong xe chơi xong mấy ván game, mắng chửi nhau 7749 lần xong, Ngụy Triêm Y mới bò từ bên trong ra.

Cô mặc váy dài màu tím, đội mũ lười biếng đứng bên ngoài xe, Mạc Khả với Tô Lăng nhìn cô tới phát ngốc.

Màu tím mặc vào dễ bị già, da cô trắng, nhan sắc minh diễm, lại mặc ra được khí chất ung dung cao quý, càng làm cho màu da nổi bật hơn. Váy ôm sát cái mông vểnh, eo thon như liễu, mặc kệ là đứng nhìn từ góc độ nào đi nữa thì cái dáng người này cũng đều tuyệt mỹ tuyệt sát, tinh chuẩn đánh vào điểm G trong lòng mỗi người.

Mạc Khả nhịn không được huýt sáo một tiếng: “Chậc, tiểu mỹ nhân.”

Ngụy Triêm Y ném túi xách vào trong ngực Tô Lăng, hắn chân chó cười cười mở cửa xe cho cô: “Mời cô nương.”

***

Ba người đi tới trung tâm thương mại, Mạc Khả và Tô Lăng hai người hai bên, Ngụy Triêm Y mang kính râm đeo túi xách nhỏ đi vào, khí thế cường đại tới mức khiến người khác liên tục phải ghé mắt nhìn.

Cô cũng không lo lắng sẽ bị Úc Thanh phát hiện, bình thường cô cố ý giả vờ làm mỹ nữ thanh thuần, cho nên lớp trang điểm và quần áo cũng cố tình đổi sang một kiểu mới, so với người hiện tại thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Cùng Ngụy Triêm Y đi dạo một tiếng, Mạc Khả là người đầu tiên chịu thua, cô ấy lê người vật vã kéo được đồ lên xe, chỉ còn lại một hơi tàn ngồi chết dí ở đó, cho nên cuối cùng chỉ còn Tô Lăng bị bóc lột đi theo cô.

Ba tiếng sau, toàn thân Tô Lăng đã treo đầy túi mua hàng, hai tay Ngụy Triêm Y cũng xách một ít. Lúc này hai người mới ra khỏi trung tâm thương mại, Ngụy Triêm Y đi đường giống như mang theo gió, quả nhiên là tiêu tiền mới là việc khiến người ta thoải mái nhất.

Cô bỗng nhiên nhìn thấy qua lớp kính cửa sổ của một nhà hàng xa hoa phố bên kia, Úc Thanh đang ăn cơm với một nam một nữ, người đàn ông đối diện thì cô không quen, nhưng mà người phụ nữ kia thì cô lại quen tới không còn gì để quen nữa.

Dương Hi.

Một vị “đồng nghiệp” ở khắp nơi đoạt mối làm ăn của cô!

Mạc Khả xuống xe, thấp giọng nói bên tai cô: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, nhiệm vụ lần này của Dương Hi giống chúng ta.”

Ngụy Triêm Y cách một lớp kính râm nhìn bọn họ, Dương Hi quả nhiên là trang điểm theo lối thanh thuần đáng yêu, so với tạo hình của cô thì còn màu mè hơn.

Mẹ nó, này sao có thể nhịn?

Con cá Úc Thanh này là của Ngụy Triêm Y cô!

Một giây trước còn là nữ vương cao quý, cảm thấy cả thế giới đều có thể bị cô đạp ở dưới gót giày, Ngụy đại tiểu thư chỉ có vật chất mới thỏa mãn chính mình lạnh mặt mở cửa xe, ở trong xe tìm tòi trang bị bắt đầu hóa trang.

Vì để tiện, Mạc Khả cũng chuẩn bị đồ dùng diễn kịch cho cô đầy đủ ở trong xe, có thể đối phó với bất kỳ tình huống nào, không nghĩ tới giờ lại dùng tới thật.

Vài phút sau, Ngụy Triêm Y từ trên xe đi xuống: “Tìm một chỗ tháo trang sức trước.”

Nói gì thì nói, không thể để Dương Hi đoạt kẻ ngốc nhiều tiền của cô được!

Mạc Khả mang cô tới toilet nữ trong trung tâm thương mại, trơ mắt nhìn đại tiểu thư gỡ lớp trang điểm tinh xảo xuống, mắt hằm hằm sát khí, để mặt mộc xông thẳng tới nhà hàng đối diện.

Từ bộ hoa phục màu tím quyến rũ nháy mắt liền đổi sang váy liền áo đơn giản, cô còn cố tình thu liễm khí thế của mình lại, sau đó lại bày ra cái vẻ nhu nhược đáng thương đã học từ trước đó ra.

Bọn họ đi từ bên cửa hông vào, Tô Lăng tìm giám đốc tới, mới đầu khi nhìn thấy Ngụy Triêm Y, giám đốc còn khinh thường với cách ăn mặc nghèo kiết hủ lậu của cô, thái độ có chút hờ hững.

Ngụy Triêm Y lại ném một sấp tiền mặt tới trước mặt ông ta, giám đốc biến sắc mặt nhìn kỹ vài lần, lập tức líu cả lưỡi lại, cười xán lạn như hoa: “Tiểu thư có gì dặn dò ạ?”

“Tôi sẽ không ảnh hưởng tới việc làm ăn của các vị, tôi chỉ muốn ra kia diễn tấu đàn dương cầm mà thôi, chờ tôi diễn xong, ông thấy tôi đứng nói chuyện phiếm với người khác thì đi qua đó mắng tôi một trận, mắng càng hăng càng tốt.”

Giám đốc:???

Ông ta có chút không thể hiểu nổi, trên đời này vẫn còn có người tiêu tiền cầu mắng như vậy sao?

Ngụy Triêm Y lười nói lời vô nghĩa với ông ta, Mạc Khả lại nói thay cô: “Ông cứ làm theo những gì cô chủ chúng tôi nói đi, bằng không thì trả chi phiếu đây!”

Giám đốc vội vàng nhét chi phiếu vào túi: “Không không không, mắng chửi người tôi giỏi lắm đó, bảo đảm mắng tới mức ngài cảm thấy sảng khoái tới từng lỗ chân lông, thập phần hài lòng thì thôi.”



Ngụy Triêm Y ừ một tiếng, tìm một góc độ có thể nhìn thấy Úc Thanh và Dương Hi để quan sát.

Dương Hi liên tiếp nhìn về phía Úc Thanh, ám chỉ qua lại, Úc Thanh văn nhã nội liễm, cười tới tao nhã.

Đúng là rất tình chàng ý thiếp.

Ngụy Triêm Y híp mắt.

Mạc Khả thò đầu qua: “Triêm Triêm, sao cô lại tiêu tiền để bị mắng?”

Cho rằng cô thích lắm sao?

Ngụy Triêm Y nhìn chằm chằm Úc Thanh, bĩu môi nói: “Lần trước đã để lại cho anh ta ấn tượng rằng tôi là một sinh viên nghèo rớt mùng tơi rồi, hơn nữa còn đang nợ tiền xe của anh ta nữa, bây giờ tôi đang phải đóng vai một mỹ nhân thanh thuần không ngừng vươn lên, gió thổi cũng không được ngã, tiền làm công đã bị ăn bớt còn bị ông chủ ác độc chửi rủa. Tôi phải khiến cho vị đại gia này có không gian tưởng tượng, để anh ta cảm thấy tôi cứng cỏi bất khuất, lại nhu nhược đáng thương, còn không giống với những người khác nữa.”

Mạc Khả hồ nghi: “… Vậy hả? Trước kia cô từng sắm vai mỹ nhân thanh thuần sao?”

“Không có.”

Mạc Khả nhìn Ngụy Triêm Y đi tới chỗ dương cầm, rất là hoài nghi rằng chiêu này cô sẽ không dùng được, vị Úc tiên sinh này, rất rõ ràng không phải là kẻ sẽ đi theo motip thông thường.

Ngụy Triêm Y đứng trước đàn dương cầm.

Giờ phút này, cô giống như một đóa hoa bách hợp tươi mới thoát tục, làm cho mọi người phải sáng mắt nhìn.

Gương mặt cô có hơi khẩn trương hướng về các vị khách khom lưng, sau đó lại ngồi xuống trước đàn.

Ngụy Triêm Y sẽ đàn bài [Bản hòa tấu dương cầm số 3].

Khi tiếng đàn cất lên, ánh mắt Úc Thanh hơi dừng, nụ cười nhàn nhạt ngưng ở khóe môi.

Anh nâng mắt lên nhìn, nhìn thấy bên cửa sổ dát đầy ánh mặt trời, có một cô gái dịu dàng mặc váy hoa đang ngồi ở đó.

Mắt kính hơi mỏng che khuất đi thâm ý dưới đáy mắt anh, nụ cười dừng ở trên khóe môi anh chậm rãi gia tăng, ngón tay tái nhợt của Úc Thanh thậm chí còn nhẹ gõ theo nhịp đàn của Ngụy Triêm Y.

Anh biết, bọn họ sẽ gặp lại.

Dương Hi nỗ lực thật lâu cũng không khiến Úc Thanh có chút hứng thú nào với mình, bỗng dưng thấy anh bị khúc dương cầm thu hút, cô ta cũng nhìn theo ánh mắt anh, khi nhìn thấy Ngụy Triêm Y, Dương Hi liền nghiến chặt răng.

A a a a lại là con nhỏ Ngụy Triêm Y đó!

Đương nhiên, không chỉ có Ngụy Triêm Y chán ghét Dương Hi mà Dương Hi cũng luôn coi cô là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Ngụy Triêm Y xuất hiện ở chỗ này là vì gì, Dương Hi là “đồng nghiệp” của cô, đương nhiên cũng sẽ biết, hai người bây giờ là đang cùng cạnh tranh một mối làm ăn, ai điều tra được bí mật của Úc Thanh trước thì sẽ nhận được khoản tiền kếch xù.

Dương Hi không chịu nhận thua, dùng sức tìm đề tài muốn hấp dẫn sự chú ý của Úc Thanh, Úc Thanh ban nãy còn biểu lộ ra bộ dáng thân sĩ, bây giờ lại nghiêm mặt liếc cô ta một cái, dường như là bị quấy rầy tới mất hứng, chỉ dời khỏi người Ngụy Triêm Y có vài giây rồi lại ngay lập tức gấp không chờ nổi nhìn qua chỗ cô.

Dương Hi cắn răng tới mức hàm răng sắp nát, con tiểu yêu tinh Ngụy Triêm Y này, mỗi lần đều ỷ vào việc mình xinh đẹp mà đi câu dẫn đàn ông! Cô ta giận muốn chết, nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể duy trì thiết lập nhân vật thanh thuần an tĩnh của mình.

Ngụy Triêm Y đàn là một trong mười khúc nhạc khó nhất thế giới, nhưng cô biểu hiện gần như hoàn mỹ.

Chắc là do bầu không khí, cũng là do ông trời tác hợp, cô an an tĩnh tĩnh ngồi ở trước đàn, cho dù chỉ là một thân quần áo đơn giản thôi nhưng cũng khiến cho ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thương tiếc cô, ánh sáng ôn nhu chiếu trên sườn mặt trắng nõn, tia nắng tinh nghịch nhảy nhót theo từng đốt ngón tay cô, trong trắng tới băng cơ ngọc cốt, đẹp tới không thực.

Hoàn toàn không hề giống với dáng vẻ mỹ diễm như hồi ở Xuân Ngọc Đường, một Ngụy Triêm Y hoàn toàn khác biệt nhưng vẫn hấp dẫn lòng người như vậy.

Úc Thanh hơi hơi ngồi thẳng người, ánh mắt không thèm che giấu nhìn chằm chằm vào Ngụy Triêm Y, anh phát hiện mỗi lần gặp cô, anh lại càng muốn cô hơn.

Ngụy Triêm Y đàn xong liền khom lưng tại chỗ, trong nhà hàng có không ít người vỗ tay, đều là một số người trong giới thượng lưu thường xuyên ăn cơm ở chỗ này, mọi người vỗ tay không phải kiểu nhiệt tình, chỉ có thể coi là động tác vỗ nhẹ ưu nhã mà thôi.

Lúc cô chuẩn bị xuống sân khấu, Mạc Khả đã sớm chuẩn bị tốt, cô ấy bưng rượu đi tới, lúc đi ngang qua Dương Hi liền cố ý trật chân đem rượu vang đỏ hắt hết lên áo sơ mi trắng của Dương Hi.

Dương Hi ban đầu là hoảng sợ cả kinh, sau đó liền lạnh giọng mở miệng: “Cô làm việc kiểu gì thế!”

Nhìn thấy là Mạc Khả, cô ta còn có gì mà không rõ nữa, Dương Hi vội nhìn về phía Úc Thanh.

Úc Thanh dường như cũng chẳng đế ý tới vẻ thất thố của cô ta, ôn hòa nói: “Thư ký Dương lau trước đi.”

Vị sếp vốn định đưa cô thư ký xinh đẹp này ra ngoài bàn chuyện làm ăn lại không nghĩ tới cô ta lại khiến mình xấu mặt, sắc mặt ông ta không tốt lắm, bất thiện liếc Mạc Khả một cái, “Cô làm việc kiểu gì thế, gọi giám đốc các cô tới đây!”

Úc Thanh nhàn nhạt nói: “Việc nhỏ thôi, không cần làm ầm lên.”

“Phải phải.” Người đàn ông cười làm lành, sau đó quay đầu trừng Mạc Khả một cái: “Đi xuống!”

Sau đó lại nhìn Dương Hi: “Còn cô nữa, cũng đi lau đi.”

Mạc Khả với Dương Hi trước sau rời đi, hai người âm thầm đấu đá nhau, lúc Ngụy Triêm Y đi ngang qua bàn Úc Thanh, cô thấy anh thì liền vội cúi đầu, bước chân rõ ràng nhanh hơn.

“Đứng lại.” Thanh âm của Úc Thanh mang theo ý cười, thanh nhuận dễ nghe: “Không quen biết tôi?”

Ngụy Triêm Y ngoan ngoãn ngừng trước mặt anh, vẫn cúi đầu như cũ, Úc Thanh có thể nhìn thấy hàng mi dài và cái mũi vểnh cao của cô, môi dưới bị cô cắn chặt, giống như là đang khẩn trương.

Anh cười; “Cô Ngụy sao gặp tôi lại muốn chạy vậy?”

“Tôi…” Cô mím môi, ngẩng đầu giống như vừa lấy hết dũng khí nói: “Anh Úc, mong anh đợi chút đừng đi vội, đợi tôi, tôi có chuyện muốn nói.”

Thần thái Úc Thanh nhàn nhạt nhìn cô, cũng không lập tức đồng ý.



Người đàn ông đối diện đánh hơi được mùi không thích hợp, vừa nhìn sang Ngụy Triêm Y, cô gái này từ đầu tới chân, từ sợi tóc tới móng tay đều là kiểu dáng mà Úc Thanh thích. Còn có gì mà khó hiểu nữ, ông ta hận đến nghiến răng, sớm biết vậy thì tìm một vưu vật* tới rồi, khỏi cần lo việc làm ăn này không thành!

*Ý chỉ người đẹp, vật hiếm

Úc Thanh im lặng một lúc lâu mới ôn hòa ừ một tiếng.

Ngụy Triêm Y dường như muốn nói gì tiếp, giám đốc đột nhiên xông tới mắng xối xả một trận. Ngụy Triêm Y bị mắng tới trắng cả mặt, xấu hổ lẫn giận dữ khiến cô muốn chạy trốn, nhưng lại chỉ có thể căng da đầu đứng ở đây chịu mọi ánh mắt dò xét của mọi người, thật sự là diễn xuất sắc hai chữ “đáng thương” này.

Giám đốc vốn tưởng là mình mắng người xong sẽ cầm được chi phiếu rồi thành công lui về sau, ai dè vừa quay đầu liền nhìn thấy Úc Thanh, mặt ông ta cứng đờ như bị sét đánh.

Ông… ông chủ Úc?

Ngụy Triêm Y cũng cho là mình bị mắng xong sẽ có thể đi tìm Dương Hi xé rách mặt, ai ngờ Úc Thanh vẫn luôn nho nhã lại đột nhiên mở miệng: “Nhà hàng của tôi từ khi nào lại có một giám đốc như vậy?”

“Công việc này, ông cũng đừng làm nữa.”

Đại đa số thời điểm anh đều treo cái vẻ mặt ôn hòa, cũng rất ít khi nhíu mày, giờ phút này sắc mặt lại lạnh tới mức khiến người ta kinh hãi.

Ngụy Triêm Y sửng sốt, nhà hàng này là của Úc Thanh? Cô chỉ biết sản nghiệp của anh nhiều, không nghĩ tới bốn bể Lưu Thành chỗ nào cũng là nhà của anh?

Úc Thanh liếc giám đốc một cái, sau đó bảo Triệu Diệu chuẩn bị ném ông ta ra ngoài, giám đốc ngu người đứng đó.

Ngụy Triêm Y sợ lão nói ra chân tướng, nhất thời nóng nảy liền nhanh chóng năn nỉ anh: “Anh Úc, mong anh tha cho ông chủ của tôi, là tôi sai, không nên nói chuyện riêng trong thời gian làm việc.”

Úc Thanh híp mắt cười nhạt: “Ngây thơ như vậy?”

Ngây thơ con mẹ anh!

Ngụy Triêm Y cắn răng, kéo cổ tay anh: “Xin anh đấy, tha cho ông ấy, có được không?”

Cô đang đánh cược tôn nghiêm của mình, cô thế nhưng lại đang khuất phục trước thế lực của kẻ ác, làm nũng với Úc Thanh!

Úc Thanh nhìn bàn tay ngọc ngà trắng tới lóa mắt đang bám trên cánh tay mình, thong thả ung dung cười rộ lên: “Nếu em đã cầu tình, vậy, tha cho ông ta?”

Ngụy Triêm Y vội gật đầu.

Bộ dáng ngoan tới không thể ngoan hơn.

Úc Thanh cười híp mắt.

Triệu Diệu buông giám đốc ra.

Úc Thanh đứng lên, khoảng cách chiều cao bị kéo dãn, anh hơi rũ mắt nhìn cô, đầu ngón tay thon dài nhẹ gõ lên trán cô: “Em như vậy, sớm muộn gì cũng rước thiệt vào người.”

Không đau, lại có chút lạnh.

Ngụy Triêm Y chửi thầm một câu đúng là động vật máu lạnh!

Úc Thanh nói: “Tôi ở bên ngoài chờ em.”

Ngụy Triêm Y gật đầu, nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, nhẹ thở phào một hơi, giám đốc cũng bị dọa sợ tới suýt mất nửa cái mạng, Ngụy Triêm Y vì muốn bồi thường cho ông ta mà dúi cho ông ta một ít tiền.

Giám đốc mới nãy còn thấy rõ thái độ Úc Thanh đối với cô, giờ nào dám cầm tiền của cô nữa, cung kính như tiễn tổ tông tiễn bà cô nhỏ này ra khỏi đây.

Xe của Úc Thanh ngừng cách đó không xa, Ngụy Triêm Y chạy tới gõ gõ cửa xe của anh, cửa xe liền mở ra.

Úc Thanh ngồi bên trong nói: “Vào đi.”

Ngụy Triêm Y hơi do dự, khom lưng ngồi vào.

Trong không gian chật hẹp, cô lại lần nữa ngửi được mùi trầm hương, còn có ánh mắt nhìn chăm chú không chớp mắt của người đàn ông bên cạnh nữa, như vậy càng khiến Ngụy Triêm Y không dám thả lỏng.

Cô đem phong thư dày cộp trên tay đưa qua, “Anh Úc, đây là tiền tôi nợ anh.”

Úc Thanh rũ mắt nhìn một cái: “Khoảng thời gian qua vẫn luôn làm thêm kiếm tiền?”

“Ừm.”

Anh không nhận, cô cũng không có thu tay lại.

Qua một lúc lâu, tay cô bắt đầu nhức mỏi, có hơi run, trong lòng lại thầm mắng Ngụy Triêm Y 7749 lần.

Anh nắm lấy bàn tay hơi run của cô, nhiệt độ cơ thể lành lạnh lại lần nữa tiếp xúc với cô, giống như bị động vật lạnh lẽo nào đó quấn lên, Ngụy Triêm Y âm thầm nhíu mày.

Phong thư trên tay bị anh rút ra.

Anh nói: “Tôi biết em sợ tôi.”

Úc Thanh cười hỏi: “Em sợ tôi cái gì, hửm?”

Ngụy Triêm Y rụt tay về: “Anh Úc, nếu tiền đã trả cho anh rồi, vậy tôi đi trước.”

Cô đẩy cửa xe, “vội vàng” chạy thoát.

Ở cạnh hổ, quả nhiên nơi nơi đều là bẫy rập.