Chương 40: Trứng Cùng Cửa Hàng Nhỏ
Sau một lớp kính trong suốt có đặt một quả trứng to, sần sùi cùng hiện rõ các đường vân chạy dài trên bề mặt. Quả trứng được đặt trên một ụ đất, phần đặt trứng được làm u xuống để có thể dể dàng đặt trứng xụp vào trong, phần đất này bao lấy gần một nữa kích thước của quả trứng, phía trên có gắn một thiết bị chiếu sáng nhẹ cùng tỏa nhiệt, có vẻ như là một nơi dùng để ấp trứng.
Mà đúng thiệt là nó dùng để ấp trứng, và quả trứng đặc biệt này chính là quả trứng được Mark mua từ buổi họp chợ vài thàng về trước. Khi mua về thì Mark khá là hớn hở giao nó cho Robert để nhờ ấp. Tất nhiên là Robert cũng không từ chối lời nhờ vã của bạn mình, dù là khi kiểm tra qua máy móc thì đưa ra thông số kết luận rằng quả trứng này đã không còn chức năng sống, tức là không thể nở ra, nhưng khi nhìn bộ mặt mong chờ của người bạn mới thân này, Robert không từ chối mà chỉ nói cho Mark biết rằng cần phải đợi một khoàng thời gian.
Vì đã biết rõ tính cách anh chàng Mark này, nên Robert cũng không lo lắng gì về lời nói dối của mình. Và đúng như những gì đã nghĩ, sau một khoảng thời gian đợi chờ trong vô vọng, Mark cũng quên bèn đi mất là mình từng bỏ số tiền xương máu để mua quả trứng, rồi để nó trong lồng ấp ở nhà kho.
Những dàu gì thì cũng đã mua rồi, thêm nữa thì cũng để chật nhà kho, trong một lần liên lạc trao đổi nói chuyện với Louis (nhắc nhớ thì đây là nhà khảo cổ học mà từng tham gia nghiên cứu về LA1) Mark có lở lời nhắc qua về vụ lừa dối thế kỉ mà mình mắc phải khi bị lừa mua một cục đá hóa thạch hình trứng khủng long. Sau này qua một đoạn thời gian mà Mark đã quên đi, Louis có nhắc lại với Robert về cuộc nói truyện lần đó. Cuối cùng thì mượn gió đẩy thuyền, Robert vừa bán vừa tặng luôn lồng ấp cùng với quả trứng đó cho Louis. Ukm thì tặng quả trứng, nhưng bán cái máy ấp, cái nào giá cao thì bán, rẻ thì tặng, thông minh phải như anh Robert nhà ta.
Khổ nổi cái là Louis và vợ là Mary lại được chính phủ cho gia nhập PSI, thế là mang luôn quả trứng về trung tâm nghiên cứu của PSI, mà thêm vào lại còn được đổ tiền cho dự án làm sống lại quả trứng hóa thạch này. Dự án được đưa lên danh mục cần quan tâm, lại thêm nguồn vốn dồi dào, nhiều nhà khoa học cùng xúm đầu vào nghiên cứu, thề thì kết quả cũng rõ rành rành là sẽ thành công.
Nhìn như thứ hàng bỏ không đáng giá $1000 trong tay Mark, nay đã thành một quá trứng dạt dào sinh cơ, đang chờ này nở ra đời. Mà nói ra cũng kì, quả trứng này lúc đầu còn có thể một người ôm, nay đã to lớn hơn nhiều, cao bằng một người đàn ông trưởng thành, và dường như chưa có giới hạng ngừng lại.
"Ngài nghĩ quả trứng này khi nào sẽ nở, kích thước giới hạn của nó là bao nhiêu. Nếu nó cứ tiếp tục to lên theo thời gian như thế này, thì tôi có lẽ sẽ mang nó đến một căn cứ khác, căn cứ to hơn cùng với nhiều biện pháp an toàn hơn." Antonnio nhìn quả trứng sau tấm kính cường lực, cất lời nói với người đứng bên cạnh. (Nhắc lại ở đây thì Antonnio Giovani là giám đốc của PSI)
"Theo như nghiên cứu thì quả trứng sẽ còn to nữa nếu cứ tiếp tục được cung cấp năng lượng và ánh sáng ấm. Năng lượng được quả trứng hấp thu là thông qua loại đất nằm bên dưới, loại đất đỏ này rất hiếm, chỉ có một vài nơi trên Trái Đất này có được. Nó sẽ luôn là một loại đất hiếm vô dụng nếu như không tình cờ phát hiện ra là nó sẽ có phản ứng với quả trứng này. Khi tiếp xúc thì một hạt năng lượng đặc biệt chưa từng phát hiện trước đây sẽ xuất hiền từ trong loại đất này, năng lượng sẽ di chuyển vào quả trứng từ phần tiếp xúc với vỏ quả, đồng thời làm cho quả trứng sống lại, hoạt động mạnh, và biến lớn." Louis tay cầm một máy tính bản đang còn tra tra bấm bấm gì đó, ngước nhìn lên qua trứng và người đứng cạnh rồi mở lời nói, cùng thêm lời giải thích.
"Kích thước chiều dài dự kiến là vào khoảng 7.5m, bằng với một căn nhà 2 tầng nếu dựng đứng lên. Thời gian nở thì không chắc chắn cho lắm, nếu chúng ta cứ cung cấp đầy đủ loại đất chứa năng lượng này, cùng với nhiệt độ và nguồn sáng thích hợp thì dự kiến cũng phải là trên 1 năm. có lẽ còn lâu hơn." Mary đứng bên cạnh chống mình nói thêm vào, trả lời hoàn trỉnh câu hỏi từ Antonnio.
"Lượng đất được cung cấp sẽ không bị gián đoạn, có lẽ là chúng ta cần phải tìm một căn cứ mới, mà đầy đủ an toàn cho phòng vệ cả trong lẩn ngoài, thêm vào là đủ to lớn cho sự phát triển của quả trứng, cùng với sinh vật mà nó nở ra." Antonniotrầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
---
"Đây là phòng của mọi người, 2 căn nằm liền cạnh nhau. Trong mỗi phòng chỉ có 2 giường ngủ cùng một nhà vệ sinh, nên nơi này chỉ thích hợp để ngủ lại vào lúc đêm. Chúng ta còn có một căn phòng dành cho thương nhân buôn bán, căn phòng này thì có nhiều tiện nghi hơn, có cả phòng ăn cùng nhà bếp, còn có cả phòng khách để làm nơi nói chuyện sinh ý buôn bán." Erik dẩn mọi người đi tới tham quan phòng ngủ cùng phòng dành riêng cho thường nhân.
Nhìn khuôn mặt đờ đẩn của mọi người thì cũng không biết phải nói sao, không ngờ chỉ là nén thêm một thứ ngôn ngữ của alien vào đầu mà đã sống dở c·hết dở như thế rồi. Biết mọi người đã khó chịu và mệt mỏi lắm rồi nên Erik dẩn luôn đến 2 căn phòng ngủ cho 4 người.
"Vì mỗi căn có 2 giường, thành ra chúng ta có 4, nên 4 người đàn ông ở đây sẽ ga lăng chia ra ngủ ở đây, nhường căn phòng vip của thương nhân cho 2 chị em gái chúng tôi. Đúng không Sara." ngoài Erik ra thì Laura là người còn tỉnh táo và khỏe mạnh duy nhất ở đây, thế là xung phong chia phòng luôn cho mọi người, đẩy 4 người đàn ông vào 2 phòng ngủ mà sẽ gắn bó với họ trong thời gian dài, rồi đở Sara đang còn chóng mặt về hướng căn phòng dành riêng cho cả hai cô gái.
"Mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ trông chừng cho cả hai, mà khi đã khỏe lại thì nhớ gọi điện gặp mặt, chúng ta sẽ cùng đi xung quanh làm quen cùng với đi check vị trí bán đồ của chúng ta." Erik tự gánh trách nhiệm trông coi 2 người con gái duy nhất của nhóm, quay lại nói với 4 vị đàn ông đang còn mệ mang trên giường trước khi đóng cửa phòng dùm mọi người, để rồi chạy theo sau Sara và Laura về căn phòng của riêng mình (ukm thì Erik có phòng riêng nhé, còn Sara và Laura ở chung).
---
"Đây là nơi chúng ta bán đồ sao, chỉ nhỏ thế này thôi à, nhìn còn chưa bằng phòng ngủ của Thomas." nhìn căn phòng nhỏ phía trước, Mark không thể không cảm thán một câu.
Rõ ràng ở đây thì Mark chưa bao giờ đi qua nhà của Thomas, thì làm gì mà biết được kích thước căn phòng, chỉ là nghe mấy lời nhàm thoại từ Sara mà nay Mark có thể mang ra làm so sánh cảm khái một chút. Nói cho cùng thì Mark không phải nói sai, cái phòng mà được nói là cửa hàng buôn bán của cả nhóm nhìn nhỏ cứ như một phòng ngủ bình thường trong các hộ gia đình Mỹ, chứa hàng vào là không còn chổ nhích, thế thì bán buôn gì.
Nhìn quanh khuôn mặt của mọi người, Laura cười khổ nhả rãnh không biết mọi người đang suy nghĩ phải như thế nào: "A hèm, chúng ta chỉ cần trưng vài món đồ tiêu biểu thôi, còn tất cả vẫn để trong kho hàng, nơi này chỉ là phi thuyền du lịch, nơi buôn bán chính là khi tàu ngừng lại ở một chổ nào đó, lúc đó chúng ta mới cần trưng hàng ra bán, mà mục đích lần này cũng chỉ là chào hàng, là thương nhân đích thực thì cần bán sỉ, lấy hàng nhiều, bán rẻ, lợi nhuận cao."