Giã Từ Nước Mắt

Giã Từ Nước Mắt - Chương 27




Cuối cùng Milla cũng chào tạm biệt được họ và ra được tới xe Jeep trong khi tay vẫn nắm chặt một tấm ảnh của Justin; các tấm khác đang ở trong chiếc vali mà Diaz cầm. Cô ngồi bất động khi anh ta lái xe đưa cô ra khỏi cuộc đời con trai cô, mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Cô đã làm được việc đó. Bằng cách nào đó cô đã giữ được bình tĩnh. Cô đã đem con cho người ta, trong lòng cô giờ như có một lỗ hổng lớn mà từ đó máu trong người cô đang dần chảy cạn. Nỗi đau khổ bắt đầu gặm nhấm Milla, lần này cũng lớn y như lần đầu Justin bị cướp khỏi tay cô; tuy nhiên mức độ thì khác, sâu đậm hơn - và cay đắng hơn, bởi vì cô đã bị ép đi đến bước này do thời gian trôi đi không tài nào níu giữ được.



Chẳng còn hy vọng nào nữa. Milla không thể quay ngược thời gian và biến Justin bé lại, không thể lấp đầy những bức tường của cô bằng hình ảnh thằng bé lớn dần lên. Giờ nó đã là con người khá và cô phải sống phần đời còn lại của mình mà không có nó.



Bằng một giọng thờ ơ, gần như bình thản, Diaz nói: “Trước giờ không có nhiều điều khiến tôi ấn tượng, nhưng những gì em vừa làm là điều dũng cảm nhất tôi từng thấy.”



Milla cảm thấy cơn giận dữ đang dâng lên, giống như làn khói bốc lên từ trong chiếc ấm khi nước được đun sôi. Không cách nào cản được, nó cứ dâng lên mãi, lên mãi, phình ra, làm cô nghẹt thở, mắt cô mờ đi vì lửa giận và cô nghe thấy một âm thanh hoang dại phát ra từ cổ họng mình. Rồi cơn giận vỡ òa. Bất chấp sợi dây an toàn vẫn đang giữ người cô, Milla lao mình qua cần số để tấn công Diaz, gào thét và đánh đấm vào bất kỳ phần thân thể nào của anh ta mà cô với tới được. “Câm miệng đi! Đồ khốn, anh đã cố ngăn tôi tìm thấy nó! Tôi có thể giết anh, tôi căm thù anh...”



Diaz giật tay lái sang phải, đưa họ ra khỏi dòng xe cộ để tấp vào lề đường trong lúc dùng tay phải để đỡ đòn của cô. Những đường nét trên mặt anh ta nhòe đi trong làn nước mắt giận dữ của cô, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta không hề thay đổi, anh ta vẫn vô cảm một cách đáng nguyền rủa...



Anh ta lùi số về không và chỉ ngồi im trong lúc bị cô đánh đập. Những âm thanh Milla phát ra đã biến thành tiếng gào không rõ lời, đó là thứ âm thanh xé lòng của nỗi đau khôn xiết từ tận tâm can. Cô muốn hủy diệt thứ gì đó, cô muốn một ai đó, bất kỳ ai, cảm nhận được dù chỉ một phần nhỏ những gì cô đang cảm nhận. Cô thấy như mình sắp nổ tung dưới sức mạnh của nó, như thể trái tim cô sắp đầu hàng áp lực kinh hồn ấy.



Rồi Milla đổ gục người về phía trước và khóc dữ dội đến nghẹn thở. Cô chưa bao giờ khóc như thế, ngay cả trong những ngày tuyệt vọng đầu tiên. Lúc ấy cô còn có một mục tiêu, một việc để làm. Giờ cô chẳng còn gì cả. Giọng khàn đặc, cô bắt đầu ho sặc sụa. Diaz giữ hai vai cô và kéo cô ngồi thẳng dậy, dựa cô vào cánh cửa xe. Cô mơ hồ nghe thấy anh nói, “Uống cái này đi,” và anh kề một chai nước vào môi cô. Milla gắng lắm mới uống được một ngụm do cổ họng vừa rát bỏng vừa sưng phồng.



Cơn bão đột ngột trôi qua cũng như khi nó đến, và cô sụp xuống mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền. Có tiếng Diaz khẽ nói chuyện trên điện thoại, nhưng cô đã quá tê liệt nên không nghe được gì. Cô muốn đi đến một nơi nào đó và chết - làm sao cô sống nổi với nỗi đau này chứ?



Cô đã không chết. Thay vào đó Milla rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, trống rỗng đến nỗi không nhận thức được bất kỳ điều gì ngoại trừ việc mình, lại đang ở trên đường, Diaz lái xe trong im lặng. Hình như họ đã dừng một hoặc hai lần gì đó, nhưng cô không chắc. Cô ngủ, thỉnh thoảng thức dậy để nhìn ra ngoài cửa kính xe vào hư không, không biết giờ họ đang ở đâu hay họ sẽ đi đâu, không quan tâm, thậm chí không hoàn toàn nhận thức được.



Bóng tối phủ xuống và đèn pha của những chiếc xe đang lao tới đưa Milla vào giấc ngủ một lần nữa. Cô thức dậy khi Diaz dừng chiếc Jeep và bước ra, lơ mơ nhìn một người đàn ông ra khỏi chiếc xe đậu bên cạnh xe họ và đưa cái gì đó cho Diaz, rồi ông ta khẽ chào và trở lại xe để lái đi.



Diaz đi vòng sang ghế hành khách và mở cửa. “Ra thôi.”



Milla chui ra, di chuyển chậm chạp như một bà già. Họ đã đậu xe ở một nơi trông như hiên sau nhỏ xíu của một ngôi nhà ván ghép nhỏ xíu. Một cơn gió lạnh thổi vào chân cô, len qua quần áo của cô. Mặt đất bên dưới chân cô mềm và rào rạo, đâu đó có tiếng rì rào vẳng đến.



Milla không hề biết họ đang ở đâu. Cô nói: “Tôi có chuyến bay lúc sáu giờ,” và ngạc nhiên khi thấy giọng mình khàn đến thế.



“Em lỡ mất rồi,” Diaz nói nhanh, cầm tay cô và dẫn lên bậc tam cấp. Anh mở cánh cửa chắn gió và dùng người giữ nó trong khi mở khóa cửa gỗ, đẩy nó sang bên và đưa tay vào trong sờ công tắc đèn. Một ngọn đèn bật sáng trên đầu khiến Milla chớp mắt. Anh đưa cô vào trong và cô thấy mình đang đứng giữa một căn bếp nhỏ tí. Tỏa khắp không gian là một thứ mùi đặc biệt nhưng không hiểu sao rất thân quen, không phải là mùi bẩn thỉu, chỉ... đặc biệt.



Diaz trở ra ngoài và cô đứng đó, quá mệt mỏi, chán nản và lạnh nhạt để có thể quan tâm đến chuyện anh đi đâu. Cô nghe tiếng cánh cửa đóng sầm, rồi anh trở lại, mang theo cả túi của anh lẫn vali của cô.



Anh đi qua căn bếp một phòng khác và thêm nhiều ngọn đèn sáng lên. Milla nhắm mắt và chờ anh trở lại. Anh luôn luôn trở lại...



Anh cầm tay cô dẫn đi. “Tôi cho là em cần dùng nhà tắm,” anh nói.



Cô hơi ngạc nhiên nhận ra đúng là như thế. Nhà tắm mà cô bước vào có sàn lát gạch men màu xanh và xám với buồng tắm vòi hoa sen khá lớn. Diaz đóng cửa lại để cô có sự riêng tư cần thiết, nhưng chắc hẳn anh đứng ngay bên ngoài, vì khi cô bắt đầu rửa tay anh đã lại mở cửa ra.



“Để tôi hâm lại ít xúp,” anh nói và lại đưa cô về bếp.



Milla ngồi tại bàn và lơ ngơ nhìn quanh trong lúc Diaz ngó đầu vào các ngăn tủ và tìm những thứ anh cần. Một lát sau cô lại cất lên chất giọng khản đặc: “Chúng ta đang ở đâu?”



“Vùng Outer Banks.”



Trong một lúc Milla không biết đó là ở đâu. Cô nhăn trán khi cố bắt trí não mệt mỏi của mình hoạt động. Cuối cùng cô nhớ ra mình đang ở Bắc Carolina, và vùng Outer Banks là một phần của đường bờ biển tại đây. Thêm một lát nữa cô nhận ra âm thanh rì rào kia là tiếng của đại dương. Họ đang ở ngay cạnh bãi biển. Thứ mùi đặc biệt và thân quen kia chính là vị mặn mòi của muối.



Diaz đặt một bát súp rau bốc khói và một ly sữa trước mặt cô. Múc thêm một bát súp đầy cho mình, anh ngồi xuống đối diện với cô và ăn.



Milla thận trọng nhúng thìa vào bát xúp và húp một ít nước xuýt. Nó đốt cháy cổ họng bỏng rát của cô, nhưng đồng thời cũng cho cô cảm giác rất tuyệt. Cô cúi gằm đầu xuống, ánh mắt tập trung vào bát xúp. Cô không thể để mình nhìn vào thứ gì khác, nghĩ về điều gì khác; ngay bây giờ cô đã tê liệt, nhưng nỗi đau chỉ chờ chực ở bên rìa tiềm thức của cô, sẵn sàng một lần nữa ăn tươi nuốt sống cô.



Khí cô ăn xong, Diaz lau bếp rồi để cô trở vào nhà tắm, ở đó anh trải ra vài cái khăn mặt và khăn tắm. “Cởi đồ đi,” anh ra lệnh, “rồi vào trong buồng tắm. Tôi sẽ mang cho em.”



Nếu có nhiều năng lượng hơn, Milla có thể đã tranh cãi với anh, hay thậm chí là khóa cửa trong lúc anh ra ngoài. Thay vào đó cô chỉ mở nước vào bồn và ngoan ngoãn cởi quần áo trong khi chờ nó nóng, rồi cô tắt vòi nước và bước vào trong. Tấm kính chắn trong suốt chẳng che đậy được gì. Cô cũng không buồn để tâm.



Cô vừa lau khô người xong thì Diaz đã trở lại với một ôm đầy tay, mang theo mọi thứ có thể cô cần đến. Anh đặt các loại mỹ phẩm của cô trên bồn rửa, cho máy sấy tóc vào một ngăn kéo tủ và trải bộ áo ngủ lên ghế.



Milla mặc áo ngủ, ngồi xuống ghế rồi nhìn chằm chằm vào đám đồ mỹ phẩm, cố nhớ ra trình tự chăm sóc da lúc bình thường của mình là thế nào. “Cái này,” Diaz nói, đẩy lọ nước hoa hồng ra trước. Anh đã nhìn thấy cô chuẩn bị đi ngủ nhiều lần trong lúc kiên nhẫn chờ đợi bên ngưỡng cửa nhà tắm với đôi mắt nheo lại vì khao khát.



Cô thờ ơ đổ nước hoa hồng lên miếng bông và lau khắp mặt. Diaz đẩy kem dưỡng ẩm lên trước và cô ngoan ngoãn xoa kem lên mặt và cổ mình. Rồi anh cúi xuống bế cô lên, mang cô ra khỏi nhà tắm, qua một hành lang ngắn để vào phòng ngủ. Chiếc đèn cạnh giường đã bật, chăn phủ đã được kéo xuống. Anh đặt cô giữa các lớp chăn, đắp chăn lên và tắt đèn. “Chúc ngủ ngon,” anh nói khi bước ra và đóng cửa lại sau lưng.



Milla ngủ ngay lập tức, như thể não cô đã ngừng hoạt động, và mấy giờ sau thì tỉnh dậy, nước mắt đầm đìa. Cô chạm vào những giọt nước mắt trên mặt và nhìn vào chúng hoang mang trong một khắc, rồi ký ức ào trở lại, cùng với nó là nỗi đau cào xé tâm can.



Nỗi đau dữ dội đến nỗi cô không thể nằm trên giường. Cô ngồi dậy và đi đi lại lại trong căn phòng ngủ nhỏ bé, hai cánh tay ôm quanh bụng như để giữ nguyên cơn nhức nhối, nhưng những âm thanh đau xé từ sâu thẳm như lúc chiều lại thoát ra khỏi ngực và cổ họng cô. Cô muốn đập tan đồ đạc, ném cái gì đó đi. Cô muốn vừa chạy ra bãi biển vừa gào thét và ném mình vào đại dương. Chết đuối còn không đau đớn bằng thế này.



Dần dần cơn kiệt sức và cảm giác tê liệt kỳ cục lại chiếm giữ cô, và Milla nằm vật xuống giường ng



Bình minh trong trẻo đã lên và trời ấm dần. Milla ra khỏi giường, mặc quần áo và nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh sáng ban ngày, cô có thể thấy biển Đại Tây Dương trải rộng ngay phía trên đụn cát, chừng đó nước dường như đang lao thẳng vào cô trong những đợt sóng bất tận. Một dãy nhà trông rất giống ngôi nhà này xếp thành hàng trên bãi biển; vài căn mới hơn, vài căn khác cũ và nhỏ hơn. Suốt mùa hè bãi biển sẽ chật cứng khách du lịch, nhưng sáng nay nó lại vắng người. Một lát sau cô tha thẩn đi vào bếp.



Diaz đã pha cà phê. Không thấy anh đâu, cả chiếc xe Jeep cũng không còn đậu ở ngoài. Có một mẩu giấy nhắn để trên bàn viết: “Đi mua thức ăn.”



Milla rót cho mình một cốc cà phê rồi đi quanh ngôi nhà nhỏ, làm quen với nó. Ngoài bếp, phòng tắm và phòng ngủ của cô, căn nhà còn có hai phòng ngủ khác, cũng bé tương đương. Phòng Diaz đã ngủ nằm bên phải phòng cô, chiếc gối còn hằn vết lõm ở giữa, giường chưa dọn. Nhà bếp đồng thời là phòng ăn có một góc thụt vào chỉ vừa đủ để nhét máy giặt và máy sấy quần áo. Phòng khách ấm cúng, được chất đầy đồ gỗ và đặt một chiếc tivi 25 inch. Mặt trước ngôi nhà là hàng hiên kê một bộ bàn ghế liễu gai trắng lót nệm hoa sặc sỡ. Từ hiên Milla nhìn thẳng ra biển, hôm nay biển có màu xanh thăm thẳm của bầu trời. Không khí buổi sáng lạnh giá nên sau vài phút cô trở vào trong nhà để ngồi ở bàn bếp và uống một cốc cà phê khác.



Sự cô độc ngập tràn lòng cô. Giờ cô chẳng còn gì cả.



Cô sẽ phải vứt bỏ những viên đá trong nhà. Justin sẽ không cần đến chúng.



Từ ba năm nay Milla đã biết rằng kể cả có tìm được thằng bé, cô cũng sẽ không bao giờ có lại nó. Cuộc đời và sự an nguy cua Justin đã xoay quanh những con người khác, và cô sẽ hủy hoại nó nếu mang nó đi khỏi họ. Bởi tình yêu dành cho con, cô biết mình sẽ phải để thằng bé ra đi. Cô vẫn tìm kiếm, cô phải chắc chắn là nó không sao... nhưng nó đã ra đi. Nó sẽ không bao giờ là con cô được nữa.



Cô đã hy vọng mình sẽ tìm được nguồn an ủi trong việc thằng bé có một cuộc sống tốt, một người bố người mẹ tốt. Và đúng là như thế - cô có được an ủi - nhưng sự tiếc thương vẫn qu lớn đến nỗi cô không biết mình có chịu đựng được không.



Cứ như thể thằng bé đã chết, như thể cô lại mất nó lần nữa. Điều cô đã làm là không thể vãn hồi. David đã thất kinh khi cô bảo anh việc họ phải làm. Anh đã khóc, anh đã giận dữ - mọi trạng thái mà cô đã trải qua lúc ở một mình. “Chúng ta chỉ vừa tìm được nó!” anh hét lên. “Làm sao chúng ta có thể làm thế? Thậm chí còn không gặp nó, nói chuyện với nó nữa?”



“Hãy nhìn mặt nó đi,” cô khẽ nói. “Thằng bé đang hạnh phúc. Làm sao chúng ta cướp điều đó của nó được?”



“Chúng ta vẫn có thể gặp nó”, David khăng khăng trong tuyệt vọng. “Thằng bé không cần phải biết ta là ai. Anh... chết tiệt, Milla, anh đồng ý là ta không thể đảo lộn cuộc sống của thằng bé bằng cách đưa nó đi khỏi những con người này, nhưng rốt cuộc bây giờ chúng ta đã có một cơ hội để...”



“Không. Nếu chúng ta xuất hiện mà khiến cho bố mẹ nuôi của nó bất an, anh nghĩ họ sẽ làm gì? Em biết em sẽ làm gì. Em sẽ mang nó bỏ chạy.”



“Nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nó mà,” anh cầu xin, đã dịu xuống vì sự thật trong lý lẽ của cô.




“Việc đó là tùy thuộc bố mẹ thằng bé. Bắt buộc phải như thế. Đây là vì lợi ích của Justin, chứ không phải của chúng ta. David, anh đã có một gia đình để yêu thương. Anh cũng phải nghĩ về họ nữa. Chúng ta không thể làm tan vỡ cuộc sống của mọi người khác chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.”



“Muốn gặp con trai của chính mình mà là ích kỷ ư.? Tối thiểu là em - em đã hy sinh cả đời để đi tìm nó, em đã làm nhiều hơn những gì anh có thể rất nhiều. Làm sao em lại không muốn nói chuyện với nó?”



“Em muốn chứ,” cô gay gắt nói. “Em muốn ôm ghì lấy con và không bao giờ thả ra. Nhưng giờ đã quá muộn rồi, đã quá nhiều năm trôi qua rồi. Giờ chúng ta không phải là gia đình nó. Chính nó mới được lựa chọn có muốn biết chúng ta hay không. Nếu không những tổn thương đối với thằng bé sẽ rất kinh khủng, và em đã không đi tìm nó vất vả và lâu dài như thế chỉ để hạnh phúc. Em phải biết nó có an toàn không, có được yêu thương không. Và nó có mọi điều đó.” Cô nuốt khan và nhắc lại. “Nó có mọi điều đó.”



Cuối cùng, David ký các giấy tờ với đôi mắt ướt nhòe, rồi anh thảo một lá thư gửi cho Justin để thằng bé biết anh yêu nó nhiều như thế nào và hy vọng rằng một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau. Anh đưa lá thư cho Milla để cô đặt vào chung với các giấy tờ khác, trong đó có cả lá thư của chính cô.



Cô chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó Justin - Zack - sẽ đọc những lá thư ấy và liên lạc với David và cô. Cô hy vọng nhà Winborn sẽ không hủy các giấy tờ. Cô không nghĩ họ sẽ làm thế, đặc biệt là các giấy tờ pháp lý, nhưng rất có thể họ sẽ đặt chúng vào một két an toàn và không bao giờ kể với Zack về bố mẹ đẻ của thằng bé. Milla hy vọng là không, nhưng cô không thể trách họ nếu họ làm thế. Bản thân cô cũng sẽ chiến đấu quyết liệt để bảo vệ thằng bé, đúng không?



Cô đã đạt được điều mình đề ra suốt bao nhiêu năm qua. Cô đã làm điều đó dù biết mình sẽ chỉ còn tro bụi. Cô chỉ không biết rằng mùi vị của nó sẽ còn đắng mãi trong miệng thế này.



Cửa bếp mở ra và Diaz bước vào, mang theo vài chiếc túi giấy. Milla đã mải mê suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng anh lái xe về. Anh nhìn cô sắc sảo nhưng không nói gì, chỉ tập trung vào việc bỏ thực phẩm vừa mua ra khỏi túi.



Cô không hoàn toàn nhận thức được sự hiện diện của anh, chắc chắn không phải theo cái cách siêu mẫn cảm mà cô vẫn thấy khi ở gần anh. Anh chỉ có mặt ở đó, như một phần đồ đạc. Sự tiếc thương và đau khổ đang tràn ngập trong cô đã chắn hết mọi điều.



“Em muốn ăn gì?” anh hỏi. “Ngũ cốc hay bánh vòng?”



Anh muốn cô quyết định ư? Cô ăn gì thì có khác biệt gì đâu? “Bánh vòng,” cuối cùng cô nói, bởi vì như thế sẽ không phải dùng đến thìa.



Diaz nướng bánh vòng và quết cả kem pho mát lên rồi đặt nó trên một cái đĩa trước mặt cô. Milla cắn một miếng và nhai. Và nhai. Miếng bánh cứ to lên mãi trong miệng cô c đến lúc cô nghĩ mình sắp nghẹn thở.



Cô ngồi đó ăn như thể ngày hôm qua cô đã không cho đi con đẻ của mình.



Đột nhiên Milla bật người khỏi bàn, làm đổ kềnh chiếc ghế. Diaz lao tới trước mặt cô như một con mèo, trụ vững để đối phó với bất kỳ cuộc tấn công nào cô có thể nhắm vào anh. Trong một cơn giận mù quáng bất ngờ, cô tóm lấy chiếc nồi từ trong máy sấy đĩa và dùng hết sức bình sinh ném nó vào tường. Một tiếng choang và cái nồi rơi xuống sàn. Cô tóm lấy mấy chiếc thìa và ném chúng, rồi đến bát. Bát cũng vỡ trong một tiếng choang thỏa mãn.



Cô vừa khóc vừa kéo mở hết các cánh tủ và bắt đầu tóm lấy bất kỳ vật gì với tới được: đĩa, đĩa lót ly, bát, cốc và cốc thủy tinh. Cô vừa ném từng thứ mạnh hết sức có thể vừa gào thét trong nỗi đau câm lặng, khiến mảnh vụn thủy tinh bay tứ tán khắp phòng.




Diaz không cử động ngoại trừ một lần suýt bị ném trúng; khi đó anh chỉ khẽ nghiêng sang một bên và vẫn đứng nguyên tại chỗ. Anh im lặng theo dõi cô hủy hoại căn bếp mộc cách có hệ thống, tránh khỏi đường của cô cho đến khi cơn giận bột phát đột ngột biến mất và cô sụp xuống hai đầu gối, thổn thức.



Anh bế cô lên và mang cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên giường. Milla cuộn tròn một bên giường và khóc cho đến khi thiếp đi.



Vài giờ sau, khi cô tỉnh dậy và lảo đảo ra khỏi phòng, căn bếp đã được quét sạch, và một lần nữa Diaz lại đi mất.



Cuối cùng anh cũng trở lại, mang theo một thùng các tông chứa những chiếc đĩa cộc lệch, trong đó có cả đĩa lót ly và cốc uống cà phê. Anh lại ra ngoài và trở vào với một chiếc thùng khác, từ đó anh lấy ra khoảng một tá cốc uống nước và vài cái bát. Không có gì đồng bộ với nhau. Anh dỡ tất cả ra rồi đặt chúng vào máy rửa bát.



Đầu cô giật giật vì cơn đau nhẹ, hai mắt nhức nhối và sưng húp, cổ họng thì bỏng rát. “Tôi xin lỗi,” cô khều kh



“Không sao.”



Cô hít một hơi. “Anh lấy mấy cái đĩa ở đâu đấy?”



“Tôi tìm được một chợ bán đồ cũ ở gần đây. Hoặc là thế, hoặc phải lái tới tận Kitty Hawk để vào Wal-mart.”



Xét đến độ vắng vẻ của Outer Banks vào thời gian này trong năm, tìm được một chợ đồ cũ chẳng khác nào điều kỳ diệu. Trong một thoáng tỉnh táo, Milla đột ngột nghĩ đến cảnh người thợ săn ăn vận đen sì này săm soi trong một quầy bán vật dụng cá nhân và mua mấy cái đĩa cũ. Anh sẽ không nhận ra mình có vẻ khác thường thế nào, nhưng bất kỳ ai vô tình ở đó cũng sẽ thấy thế.



Anh làm bánh mỳ kẹp. Cô ăn phần của mình rồi đi giầy, mặc áo khoác vào và hướng ra bãi biển. Cô đi bộ hàng giờ liền, với ngọn gió buốt giá thổi vào mặt và tâm trí tê liệt đến nỗi gần như không nghĩ nổi chuyện gì. Không nghĩ lại là việc tốt. Cuối cùng cô cũng quay đầu đi về, và đứng khựng lại khi thấy Diaz đi theo cô. Anh đứng cách cô khoảng ba mươi hay bốn mươi thước, cho cô sự riêng tư nhưng vẫn theo sát cô.



Diaz dừng lại chờ đợi. Anh nhét hai bàn tay vào túi áo khoác, đôi mắt đen nheo lại khi nhìn thấy cô tới gần. Milla biết mình thật vô lý, nhưng việc anh đi theo làm cô thấy tức giận. Ngay khi đi tới cô đã quát: “Sợ tôi tự dìm chết mình à?”



Cô chỉ đang giễu cợt, nhưng câu “Phải” lặng lẽ của anh làm cô im bặt. Cô bước tiếp, nén lại những giọt nước mắt. Cô không muốn khóc. Hai mí mắt cô đã quá sưng và đau, cô không bao giờ còn muốn khóc nữa. Cô nhớ đêm hôm trước mình đã nghĩ về việc lao ra biển, và mặc dù nỗi đau đớn quá sức chịu đựng đến nỗi bất kỳ sự giải thoát nào cũng được chào đón, Milla biết mình sẽ không bao giờ làm thế. Đầu hàng không phải là bản chất của cô. Nếu có thì cô đã không thể kiên trì với quyết tâm sắt đá suốt ngần ấy năm.



Tới lúc họ trở lại ngôi nhà vào chiều muộn, bước chân cô đã rệu rã và trời thì lạnh căm căm. Milla mệt mỏi nằm xuống nghỉ và chỉ tỉnh dậy khi Diaz lay cô và bảo đã đến giờ ăn.



Những ngày tiếp theo cứ tiếp diễn như thế, trong một màn sương mơ hồ của đau thương và tê liệt, thi thoảng có những cơn giận bột phát chen ngang. Cô ăn, cô ngủ, cô khóc. Những cơn giận sẽ tóm lấy cô một cách bất chợt, bùng nổ những khi cô ít ngờ tới nhất, và sau đó cô luôn thấy xấu hổ với sự thiếu kiểm soát của mình. Cô gào thét, cô dùng tay không đấm vào tường, cô nguyền rủa số phận đã để cô tìm được con trai, nhưng quá trễ.



Milla đi nhiều dặm dài trên bãi biển vắng tanh, cố hết sức không nghĩ gì cả. Một lúc nào đó cô nhận ra mình đã không gọi về văn phòng, và nhắc điều đó với Diaz. “Tôi gọi họ rồi,” anh nói. “Trong lúc chúng ta đến đây.”



Có một vài ngày cô ghét Diaz thậm tệ đến nỗi thậm chí không thể nhìn vào anh ta. Nỗi giận dữ sôi sục trong cô, và thực tế cả hai đều muốn cùng một điều cho Justin nhưng không thể bào chữa cho những hành động của anh ta. Anh ta không có quyền ra quyết định ngăn cách cô với Justin. Dường như Diaz biết chính xác cảm xúc của cô trong những ngày đó, bởi anh ta luôn giữ khoảng cách với cô, không nói chuyện trừ những lúc gọi cô đi ăn.



Anh đảm bảo cô ăn và ngủ. Anh giặt quần áo, bởi cô thậm chí còn không nghĩ đến việc đó. Cô nghe thấy tiếng máy giặt và máy sấy hoạt động, nhưng nó chẳng hề có ý nghĩa gì với cô. Nó chỉ là tiếng ồn xung quanh. Quần áo sạch sẽ tái xuất hiện trong phòng cô và cô sẽ mặc chúng. Chuyện chỉ đơn giản như thế.



Một ngày nọ cô hỏi họ đã ở đó bao lâu và anh nói, “Ba tuần.”



Câu trả lời làm Milla choáng váng, khiến cô tỉnh ra đôi chút. Cô nhìn chằm chằm vào anh không phải bằng đôi mắt đờ đẫn như suốt ba tuần qua. “Nhưng... còn Lễ Tạ ơn?” Câu hỏi của cô thật ngốc nghếch, nhưng đó là điều duy nhất cô nghĩ ra được.



“Mọi người đã nghỉ lễ mà không có chúng ta.”



Ba tuần. Thế có nghĩa hôm nay là... tuần đầu tiên của tháng Mười hai. “Tôi chẳng có ai để cùng kỷ niệm Lễ Tạ ơn cả,” cô



“Em có gia đình em.”



“Anh biết là tôi không nghỉ lễ với họ rồi mà.” Rồi Milla chìm vào im lặng, bởi cô đã tìm được Jusrin mà chưa gọi cho mẹ. Có thể bà mong cô sẽ quên và tha thứ tất cả cho Ross và Julia, nhưng cô không thể. Chưa được. Còn phải xem đã.



Diaz nhún vai. “Vậy thì em vừa mới kỷ niệm Lễ Tạ ơn cùng với tôi.”



Kỷ niệm thế nào kia? Gào thét? Khóc lóc? Đấm thùm thụp vào tường? Cô hy vọng đó sẽ không phải là khởi đầu của một truyền thống mới.



Ngày bây giờ đã rất ngắn và nhiệt độ càng xuống thấp hơn. Diaz mang cho cô mấy đôi tất dày hơn khi cô ra ngoài đi dạo. Ra ngoài giúp cô khá hơn, mặc dù ánh mặt trời rất yếu. Nhìn ra biển cũng khiến cô thấy nhẹ lòng. Đôi khi nó màu xám, đôi khi màu xanh dương, nhưng nó luôn hiện hữu, và luôn vĩ đại.



Các giai đoạn bùng nổ tức giận ngày càng ít đi, những cơn khóc lóc vật vã khủng khiếp cũng thế. Milla đã quá mệt mỏi cả về tinh thần và tình cảm. Cô không biết mình sẽ làm gì nếu Diaz không mang cô tới đây. Cô ghét việc phải chịu ơn anh, nhưng có lẽ đây là cách hòa giải của anh. Vấn đề là cô không biết liệu những nỗ lực này có tạo được khác biệt gì trong cảm xúc của cô với anh hay không. Cô chỉ có thể xử lý được từng việc một, và lúc này không phải là thời điểm dành cho anh.



Đôi khi cô ngước lên nhìn mặt trời mùa đông để tìm kiếm hơi ấm nghèo nàn của nó, và biết rằng mình đã sống sót.