Giã Từ Nước Mắt

Giã Từ Nước Mắt - Chương 12




Một tuần trôi qua mà Milla không nghe được tin gì từ cả True lẫn Diaz. Dù đã biết mình lầm trong việc tưởng Diaz có dính dáng đến vụ bắt cóc Justin, nhưng cô vẫn mong True ít nhất cũng gọi đến báo là anh ta chẳng có tin gì mới.

Lúc nào cô cũng cảm thấy nhấp nhổm, hy vọng nhìn thấy Diaz mỗi lần rẽ vào đâu đó hay mở cánh cửa nào đó. Đôi khi cô có cảm giác đang bị theo dõi và lập tức nhìn quanh, nhưng thực tình nếu anh ta có ở gần đó cô cũng không bao giờ trông thấy. Mà sao anh ta lại phải theo cô nhỉ? Có lẽ anh ta đang ở đâu đó bên Mexico, làm việc gì đó của anh ta, cả hợp pháp lẫn bất hợp pháp.

Đáng lẽ anh ta đi rồi cô phải thấy thư thái hơn mới phải. Bất kể khi nào người đàn ông này lại gần, mọi giác quan của Milla lại cảnh giác cao độ, như thể cô đang đứng trước một con thú chưa thuần hẳn mà cô không thể tín cậy tuyệt đối. Nhưng khi anh ta không ở đây và cảm giác nguy hiểm qua đi, sự phòng bị của cô rớt xuống và đôi khi cô thấy mờ mắt vì một thoáng ham muốn âm ỉ.

Thật là điên rồ. Cô đã từng bị những người đàn ông khác hấp dẫn kể từ sau David. Cô cũng nhận thức được có chút hấp dẫn giữa mình và True Gallagher, mặc dù những lý do khiến cô không thuận theo nó vẫn vẹn nguyên và cô chẳng hề mảy may thay đổi tâm ý. Tuy nhiên, hấp lực về mặt thể xác với Diaz lại đáng báo động. Anh ta là người đàn ông kém an toàn nhất mà cô từng gặp, lại còn có thể cực kỳ bạo lực nữa. Cô chỉ mới nếm thử tí chút vào cái đêm bị anh ta đánh gục ở Guadalupe, nhưng cô có thể đọc được điều đó trong mắt anh ta, trong phản ứng của những người nghe thấy tên hay có bất kỳ mối quan hệ nào đó với anh ta.

Cô hẳn là đồ ngốc mới nghĩ đến bất kỳ điều gì khác ngoài mối quan hệ công việc với anh ta - nếu như anh ta có khả năng có một mối quan hệ. Tình dục thì có, nhưng mối quan hệ thì không. Việc đó đòi hỏi phải có một ràng buộc về tình cảm mà cô không nghĩ là anh ta muốn có, hay thậm chí là có khả năng thiết lập. Hơn nữa, cô có thực sự muốn lên giường với một người mà cô gần như là sợ không?

Có lẽ, nhưng chỉ một lần, khao khát trong cô thì thầm, nó nói lên việc cô đã thực sự bị cám dỗ như thế nào, bởi vì trước đây cô chưa từng gặp khó khăn khi phải kiềm chế bản thân nếu việc đó ảnh hưởng tới cuộc tìm kiếm Justin. Diaz là cơ hội tốt nhất cô từng có để biết được chuyện gì đã xảy ra với con trai, và cô không dám để bất kỳ điều gì phá hỏng mọi chuyện.

Một khi đã thừa nhận sự hấp dẫn nguy hiểm anh ta gây cho cô, Milla lại càng hồi hộp hơn khi chờ anh ta xuất hiện theo cái cách bất thình lình của mình. Một phần trong cô cái phần nữ tính sâu xa khao khát một bàn tayđàn ông mạnh mẽ, muốn biết ham muốn ấy là với bản thân anh ta, hay đó chỉ là tưởng tượng của cô vì cảm giác an toàn khi anh ta hiện diện. Tuy nhiên, phần lý trí trong cô lại tự hỏi liệu cô có thể kiềm chế phản ứng của mình và không để anh ta trông thấy dấu hiệu quan tâm nhỏ nhất từ cô hay không? Trước khả năng nhận biết chính xác môi trường xung quanh và cái cách quan sát mọi người tỉ mỉ của anh ta, cô sẽ phải cẩn trọng gấp đôi.

Sau khi anh ta tìm được Pavón cho cô, có lẽ...

Không. Cô không được để mình nghĩ đến điều đó. Cô không thể cứ treo lơ lửng cái khả năng đó như một điều hấp dẫn thường trực, một phần thưởng ở cuối con đường. Cô phải đóng băng những phản ứng nhục dục của mình và chỉ tập trung vào một điều duy nhất: Justin. Mối quan hệ duy nhất cô cho phép mình có với những người đàn ông không đủ sức khơi gợi đam mê của cô, để lúc nào cô cũng hoàn toàn kiểm soát bản thân. Cô có thể và đã gạt họ xuống hàng thứ yếu mà không cần suy nghĩ. Nhưng cô e là mình sẽ không thể làm thế với Diaz.

Do cô quá căng thẳng, nên khi Susanna vô tình bắt gặp một buổi tối cô rảnh rang và mời cô ra ngoài ăn tối với vợ chồng họ, Milla đã vui mừng chớp lấy cơ hội được tạm thời tránh xa khỏi mớ ý nghĩ của mình. Thông thường cô thích tận hưởng thời gian rảnh rỗi hiếm có này tại nhà, nhưng cô cảm thấy như chuyện gì đó rất tệ sắp xảy ra và sự căng thẳng thần kinh đang làm cô phát điên.

Quyết tâm hưởng thụ buổi tối, cô mặc một trong những bộ váy yêu thích nhất, một chiếc váy không tay bằng lụamàu kem với phần chân váy mềm rũ phất phơ quanh đầu gối mỗi khi cô bước đi. Mặc dù cơn mưa đã giảm bớt phần nào cái nóng, nhưng bình thường ở E1 Paso vào tháng Tám vẫn còn oi ả, và chiếc váy trông mát mẻ tuyệt vời.

Rip và Susanna tới đón cô. Cô đã đề nghị để mình tự lái xe và sẽ gặp họ ở nhà hàng, nhưng Rip luôn muốn bảo vệ cô kể từ ngày Justin bị bắt cóc. Gần như lúc nào anh cũng đòi đón cô và đảm bảo chắc chắn cô về nhà an toàn mỗi khi đi ăn tối với họ.

“Xin chào,” anh nói, mỉm cười với cô. “Váy điệu quá.”

“Cám ơn anh.” Cô đáp lại nụ cười của anh. “Thỉnh thoảng ăn mặc diện mà không phải phát biểu cũng hay.”

“Em làm chuyện này mãi rồi.” Anh mở cánh cửa hành khách cho cô và cô chui vào trong. Khi đã ngồi sau vô lăng anh nói, “Chẳng lẽ không còn ai khác ở Đội tìm kiếm làm nhiệm vụ PR đươc à?”

“Em ước được như thế lắm. Nhưng tất cả mọi người đều gắn khuôn mặt em với những trẻ em bị mất tích, vì thế nên họ đòi nghe em nói.”

“Nhưng em cần có cuộc sống của chính mình,” Susanna nói, quay đầu lại từ ghế trước để nhìn cô bằng đôi mắt u buồn.

“Em có một cuộc sống đấy chứ,” Milla nói. “Nó chính là đây. Đây là điều em đã chọn.”

“Hoặc là điều đã được chọn cho em. Em không cần phải tiếp tục nữa, em biết đấy. Em chỉ cần làm công việcgây quỹ thôi. Sự căng thẳng mà em đang phải chịu...” Susanna“Chị không biết làm sao mà em duy trì được lâu đến thế, ít nhất em cũng phải nghỉ phép định kỳ chứ.”

“Chưa được đâu,” Milla nói. Chưa, cho đến khi cô tìm được Justin.

Susanna thở dài. “Ít nhất cũng đi khám thường xuyên và uống vitamin nhé. Các loại vitamin uống trước khi sinh sẽ rất tốt với em, vì em bị căng thẳng quá mà.”

“Vâng, mẹ ạ,” Milla nhại giọng bọn trẻ con làm cho cả Rip và Susanna đều cười. Nhưng vitamin đúng là một ý hay. Trong lúc cô có cảm giác bước đột phá có thể đến bất kỳ ngày nào, cô không muốn bị ốm. Cô cần phải sẵn sàng, cần phải thật khỏe mạnh.

Susanna thôi không cằn nhằn nữa và họ bắt đầu nói về những người bạn chung, trao đổi vài chuyện phiếm. Rip bình luận vài câu, nhưng chẳng bao lâu Milla nhận ra hôm nay anh dường như khang khác. Giọng nói và nụ cười của anh vẫn ấm áp khi nói chuyện với cô, nhưng giữa anh và Susanna có một sự căng thẳng gần như sờ thấy được. Rõ ràng là họ đã cãi nhau, việc đó làm cô thấy không thoải mái. Thà họ hủy cuộc hẹn còn hơn là ép buộc cô và chính họ phải ngồi ăn một bữa tối cứng ngắc, ngượng nghịu, nhưng giờ thì cô đã há miệng mắc quai rồi.

Nhà hàng họ chọn khá là sang trọng, thực ra nó là một trong những quán ruột của Milla, bởi ở đó có món nướng tuyệt vời. Cô chọn cá hồi nướng trên củi tuyết tùng và chuẩn bị trải qua buổi tối với những câu chuyện nhỏ không ngớt. Cô có thể giữ cho bữa ăn diễn ra tự nhiên, kể cả khi hai người họ không thể chịu nổi nhau.

Bữa ăn kéo dài nhưng cuối cùng họ đã gần ăn xong và chỉ vừa mới gọi cà phê thì Milla cảm thấy ai đó đứng sau mình. Cô ngước lên và bắt gặp khuôn mặt săn chắc, phong trần của True Gallagher. “True!” cô và Susanna cùng thốt lên. Cô bắn cái nhìn nghi hoặc vào bạn mình. Có phải Susanna đã sắp đặt chuyện này không?

“Tôi vừa quay sang đây thì chợt trông thấy cô,” anh ta nói, đặt tay lên lưng ghế của Milla và chạm vào bả vai cô. “Susanna, Rip, hai người khoẻ không? Tệ quá, tôi không trông thấy mọi người sớm hơn, nếu không chúng ta có thể ăn tối cùng nhau rồi.

“Chúng tôi khoẻ,” Susanna nói, mỉm cười. “Làm việc quá sức, như mọi khi. Anh thì sao?”

“Cũng vậy thôi.”

“Chúng tôi chỉ vừa mới gọi cà phê; nếu không vội sao không ngồi cùng chúng tôi nhỉ?”

“Cảm ơn chị, tôi sẽ ngồi lại.” Anh ta đặt thân hình cao to của mình vào chiếc ghế trống giữa Milla và Susanna rồi nhìn Milla đắm đuối. “Dạo này tôi không gặp cô; cô có gì mới không? Trông cô…”

“Nếu anh nói ‘mệt mỏi’, tôi sẽ đánh anh đấy,” cô cứng rắn nói.

Anh ta cười toe. “Tôi chỉ định nói là trông cô tuyệt lắm thôi.” 

“Ừm.” Cô không bị thuyết phục. “Và không, chẳng cóchuyện gì mới cả. Đi tìm những người mất tích, cố gắngxin thêm tiền. Tôi đã tìm đươc một nhà bảo trợ mới ởDallas, một công ty phần mềm.”

True nói: “Tốt đấy.”

Rip không đóng góp câu nào vào cuộc trò chuyện, thậm chí còn không chào True. Milla liếc nhìn anh và thấy khuôn mặt anh mất hết vẻ ấm áp thường có; ánh mắt anh tối sầm khiến cô nhớ tới Diaz.

Chết tiệt. Cô đi chơi với ý định quên Diaz chứ không phải để nhớ về anh ta. Nhưng có chuyện gì với Rip vậy? Bình thường anh là một người rất thân thiện. True đã làm gì đến nỗi bị anh ghét bỏ như thé?

Một tiếng bíp bỗng nhiên vang lên từ trong túi Susanna. Chị rên lên. “Ít nhất tôi cũng được ăn xong.” Chị lôi máy nhắn tin ra và liếc nhìn dòng tin nhắn. “Bệnh viện gọi. Tôi đi gọi điện một chút nhé, rồi sẽ trở lại ngay.” Nói vội vã đi ra cửa.

“Đối với một bác sĩ thì tin nhắn không bao giờ là điềm lành cả,” True nói. Tay anh ta lại một lần nữa đặttrên lưng ghế của Milla, ngón tay cái khẽ xoa vai côtrước khi anh ta có vẻ như nhận ra và rụt tay lại đúng chỗ của mình. Hoặc có lẽ anh ta cố tình làm việc đó một cách vụng trộm và không muốn cho cô thời gian để tránh đi.

Cằm Rip siết lại, anh không nói gì với câu bình luận của True. Thay vì ngồi đó im lặng cho đến khi Susanna quay lại, Milla hỏi: “Anh có tìm thêm được thông tin gì cho tôi không?” Nếu cô không hỏi, anh ta sẽ thấy tò mò.

“Vẫn không có gì cả. Tôi e đó là một ngõ cụt.”

“Thông tin về cái gì?” Đột nhiên Rip hỏi, và mặc dù câu hỏi thô lỗ không giống tính cách của anh, Milla nhận ra là mình cũng bất lịch sự khi đã loại anh khỏi câu chuyện.

“Em nghĩ là rốt cuộc mình đã tìm được một cái tên liên quan đến vụ bắt cóc và nhờ True kiểm tra xem sao.” Cô không cần phải nói rõ vụ bắt cóc nào, kể cả khi Đội tìm kiếm liên quan đến rất nhiều vụ. Cái ngày kinh khủng ấy vẫn luôn là một điều chung cho tất cả bọn họ.

Rip thậm chí không liếc nhìn True. “Sao không yêu cầu cảnh sát kiểm tra? Em biết họ sẽ làm việc đó cho em mà?”

“Em biết, nhưng True có những mối quan hệ ở cả bên kia biên giới...”

Susanna trở lại, khuôn mặt chị căng thẳng khi chen ngang họ. “Tôi xin lỗi, tôi phải đi. Felicia D’Angelo bị sốt và huyết áp tăng. Cô ấy mới mang thai được hai mươi tuần. Tôi phải tới bệnh viện.”

“Bệnh viện nào?” Rip hỏi vì chị có quyền ưu tiên ở hai bệnh viện.

Chị bảo với chồng rồi cúi xuống hôn má anh, lờ đi cái cách anh cứng người lại. “Em sẽ lấy xe đi. Anh bắt taxi nhé?

“Khỏi phiền bắt taxi,” True nói, nhìn từ Milla sang Rip. ‘Tôi có thể đưa cả hai về nhà.”

“Không, thế phiền hà quá,” Milla nói. “Chúng tôi sống ở hai đầu thành phố mà.”

“Tôi biết. Không sao cả.”

Rip nói: “Chúng tôi sẽ gọi xe. Tôi muốn trông thấy Milla về đến nhà an toàn, vì vậy tôi sẽ gọi một chiếc taxi đưa cô ấy về trước rồi đến lượt tôi.”

“Thật là lố…” Susanna định nói, nhưng chị ngăn mìnhlại và dành cho Rip một cái nhìn chán nản khiến Milla nghĩ đúng thật mình đã bị gài bẫy. “Thôi được rồi. Anh thích sắp xếp thế nào cũng được. Em phải đi đây; hy vọng là được gặp lại anh đêm nay.” Chị chộp lấy túi của mình rồi vội vã đi ra cửa.

Người bồi bàn mang cà phê ra và Milla ngồi một cách không thoải mái giữa hai người đàn ông trong lúc uống cốc của mình, cả hai đều chẳng buồn nhìn đến cốc của họ và cuộc tranh giành cô trong phép lịch sự vẫn tiếp diễn. True quyết tâm đưa cô về; Rip cũng quyết tâm không cho anh ta làm thế. Cô trông thấy sự kiềm chế của Rip sắp đến giới hạn nên quyết định chen vào.

“Nào nào,” cô bình tĩnh nói. “Chẳng ai trong hai người hỏi tôi muốn gì cả.”

Cả hai lập tức quay sang cô, khuôn mặt Rip tỏ vẻ hơi hối lỗi. “Xin lỗi. Chắc em có cảm giác mình như khúc xương chạc nhỉ?”

“Hơi hơi.” Cô mỉm cười với anh, bởi cô biết anh sẽ không thích điều cô sắp nói. “Em cần nói chuyện với True, vì thế em sẽ đi với anh ấy.”

Cô đã đúng; Rip không thích thế chút nào, mặc dù anh đủ lịch sự để không tranh cãi một khi cô đã đưa ra quyết định.

Theo ý em vậy,” Rip nói khi người bồi mang mấy hoá đơn của họ đến, anh lấy thẻ tín dụng ra khỏi ví, đặt nó lên một trong số chúng. True chuẩn bị cầm lấy hoá đơn của Milla thì bị cô ngăn lại bằng một cú lườm. Cô đặt vài tờ tiền lên tờ hoá đơn.

Rip yêu cầu người bồi bàn gọi cho anh một chiếc taxi.

“Hãng taxi nói sẽ có xe trong vòng mười phút nữa,” người bồi bàn nói khi anh ta trở lại.

“Bọn em sẽ đợi,” Milla nói nhưng Rip lắc đầu.

“Không, cứ đi đi. Chỉ có vài phút thôi mà. Anh sẽ uống nốt chỗ cà phê trong lúc chờ.” Anh đứng dậy hôn lên má cô “Lâu lắm rồi chúng ta mới ăn tối với nhau. Đừng làm người xa lạ nhé.”

Milla cười khúc khích. “Cứ như là thời gian biểu của anh và Susanna khá hơn của em ấy.”

“Đúng thế thật. Đi về cẩn thận nhé.” Anh gật đầu chào True rồi ngồi lại khi cô và True rời khỏi nhà hàng.

“Xe tôi ở hướng này,” anh ta nói, chỉ về bên trái và khẽ hướng cô sang đó bằng cách đặt tay lên lưng cô. “Tôi có cảm giác Rip không thích tôi.”

Cô ậm ừ cho qua chuyện và chờ đến khi họ ở trong chiếc Lincold Navigator màu bạc của True mới nói, “Tôi cũng không vui vẻ lắm đâu. Tôi không thích bị điều khiển hay dẫn dắt.”

True ngồi im lặng một lúc, chìa khoá trong tay. Cuối cùng anh ta nói, “Dễ thấy đến thế cơ à?” trong lúc tra chìa vào ổ và khởi động máy.

“Khá là dễ.” Nếu True chối rằng việc anh ta ở đó không được sắp đặt trước, cô có thể sẽ tin anh ta, nhưng cô tôn trọng anh ta vì đã không cố lảng tránh sự thật. Cô chợt nhớ ra một điều khác và hỏi, “Làm sao anh biết tôi sống ở đâu?”

“Tôi không biết chính xác. Tôi chỉ biết cô sống ở khu Westside, vì tôi đã hỏi Susanna. Địa chỉ của cô là gì?”

Cô nói và anh ta gật đầu. “Tôi biết đường rồi.” True là người gốc El Paso nên biết rõ đường trong thành phố.

“Tin nhắn gọi Susanna có phải là thật không?”

Anh ta nhún vai. “Theo tôi biết thì có. Dù thế nào tôi cũng đã định sẽ đưa cô về.”

“Những gì tôi nói là thật lòng đấy, True. Tôi sẽ không hẹn hò với anh. Tôi cảm kích việc anh đưa tôi về, nhưng chỉ có thế thôi.”

Xe cộ trên đường khá thưa thớt. Milla nhìn những ngọn đèn đường hắt bóng lên mặt True, nhìn nét mặt anh ta cứng lại và những ngón tay anh ta gõ gõ trên vô lăng. “Em đâu cần phải chôn sống mình,” cuối cùng anh ta nói, giọng tràn đầy thất vọng. “Chúa biết, tôi hiểu vì sao em như thế, nhưng không nhất thiết phải sống như vậy. Em có thể vừa tìm kiếm con trai vừa sống cho chính mình. Em đã đóng chặt cảm xúc của mình lại; không để cho ai bước vào...”

“Bởi vì bắt người khác phải trông đợi vào thứ tôi không sẵn lòng cho đi thì thật không công bằng,” cô cắt ngang. “Tôi sẽ không cho anh dù chỉ một phút trong quỹ thời gian của mình nếu tôi nghĩ rằng phút ấy có thể giúp tôi tìm được thông tin liên quan tới Justin.”

“Em vẫn có thời gian ăn tối với Susanna và Rip đấy thôi.”

“Anh biết là mối quan hệ đó khác với thứ mà anh đang nói tới. Nếu tôi phải hủy cuộc hẹn vào phút chót vì cần đi gặp ai đó thì họ sẽ không buồn. Giữa chúng tôi là tình bạn, nhưng cuộc sống của chúng tôi chỉ giao nhau lúc này lúc khác chứ không cuốn vào nhau hoàn toàn.”

“Ý em là chúng ta thậm chí không thể làm bạn?

Cô khịt mũi. “Cứ làm như tôi tin đó là những gì anhmuốn ấy.”

Dù khó chịu, anh ta vẫn cười toe. “Chết tiệt, em chì thật đấy. Nhưng tôi thích thách thức.”

“Tôi không thách thức anh. Đây không phải là một trò chơi giành lợi thế. Tôi rất bực vì anh đang đặt tôi đúng vào cái vị trí mà tôi luôn muốn tránh. Nếu tôi không hẹn hò với anh, anh sẽ không thích; nhưng nếu tôi hẹn hò với anh mà không đặt anh lên hàng đầu, anh cũng sẽ không thích. Đúng là một tình huống kiểu gì cũng thua.”

Cằm anh ta siết lại. “Thế nếu tôi hứa sẽ giúp em tìm con trai thì sao? Nếu tôi cũng đi cùng em trong lúc em đuổi theo bất kể lời đồn nào nghe được thì sao? Em đang phải đối mặt với bọn chó sói và những tên khốn gian xảo như thế, em sẽ cần sự bảo vệ.”

“Tôi không bao giờ đi gặp ai một mình.” Milla nhìn chằm chằm qua kính chắn gió. Chưa đầy hai tuần trước cô sẵn sàng vồ lấy bất kỳ cơ hội nào để có được sự trợ giúp của anh ta, nhưng đó là trước khi cô gặp Diaz. Dù anh ta có nhiều tiền và nhiều quan hệ đên thế nào, cô không nghĩ True có thể tìm Pavón hiệu quả bằng Diaz. Có lẽ cô đã sai. Có lẽ cô đang phạm phải lỗi lầm lớn nhất đời, nhưng cô đã lựa chọn và cô sẽ theo đến cùng, bất chấp hiểm nguy của lựa chọn ấy có rõ ràng đến thế nào.

Anh ta thầm chửi thề rồi nói: “Nếu đằng nào em cũng phải chọn lấy ai đó, tại sao người ấy không thể là tôi?”

“Bởi vì anh còn có hệ lụy đi kèm. Nói thật đi: anh có ngừng bảo trợ cho Đội tìm kiếm nếu tôi từ chối hẹn hò với anh không?”

True lùi lại như thể cô vừa tát anh ta. “Trời đất, không!”

“Vậy câu trả lời cuối cùng của tôi là không.”

Hai tay True siết chặt vô lăng, nhưng anh ta không nói thêm nào cho đến khi rẽ vào phố nhà cô. “Nhà em là nhà nào?”

Milla chỉ cho anh ta căn hộ của mình, căn cuối cùng bên tay trái, và anh ta đưa xe vào lối xe chạy ngắn, đèn pha chiếu loang loáng trên cửa trước nhà cô.

“Cảm ơn vì đã đưa tôi về,” cô nói khi tháo dây an toàn và mở cửa.

True cho xe đỗ lại và ra khỏi chiếc SUV to lớn, nhưng anh ta không đủ nhanh để đi vòng quanh xe mở cửa cho cô. Bàn tay anh ta nắm lấy khuỷu tay cô khi anh ta đi bộ cùng cô đến cửa trước.

“Được rồi,” đột nhiên anh ta nói. “Tôi sẽ ngừng chuyện này lại. Nhưng nếu em cần gì thì hãy gọi tôi. Bất kể ngày hay đêm. Tôi nói thật đấy. Không có hệ luỵ gì đâu.”

Lời đề nghị làm Milla cảm động, cô ngước lên mỉm cười với anh ta. “Cảm ơn anh.”

True nhìn đăm đăm xuống cô; và trước khi cô có thể lùi lại, cô đã ở trong vòng tay anh ta. Bất chấp đôi giày hơn bảy phân của cô, anh ta vẫn cao hơn cô khoảng mười lăm phân, và khi anh ta cúi xuống, cô cảm thấy bị áp đảo hoàn toàn. Bàn tay anh ta xòe rộng trên lưng cô, miệng anh ta phủ lên miệng cô.

Milla đặt cả hai tay lên vai anh ta và đẩy mạnh, cố bật người ra khỏi anh ta. Trong những tình huống khác, có lẽ cô đã thích nụ hôn này, có khi còn đáp lại. Anh ta rất biết cách hôn; khuôn miệng ấm áp, hơi thở dễ chịu, lưỡi trêu đùa một cách thân mật nhưng không chiếm đoạt. Ở nơi hông cô đang dựa sát vào người anh ta, cô cảm thấy vật ấy cứng dần lên.

Cô vùng ra khỏi anh ta và đẩy mạnh hơn; anh ta thả hai tay xuống rồi lùi lại.

“Anh vừa nói anh sẽ ngừng lại cơ mà?” Cô giận dữ.

“Tôi đang ngừng lại đây.” Khuôn mặt anh ta rắn đanh, hai mắt nheo lại. “Nhưng tôi muốn nếm vị của em, và tôi muốn em biết vị của tôi. Nếu em đổi ý, em chỉ cần nói cho tôi biết.”

Kiểu kiêu ngạo đàn ông ấy không phải là không hấp dẫn, nhưng sự mãnh liệt của anh ta khiến Milla lo ngại và cô chẳng hề muốn dùng dằng ở đây chút nào. Cô lấy chìa khoá nhà ra và mở cửa. “Tạm biệt,” cô vừa nói vừa bước vào trong, rồi đóng cửa và khoá ngay lại chỉ trong một chuyển động.

Milla thấy bấn loạn đến nỗi phải mất một lúc mới nhận ra đèn không bật. Cô cứng đơ người, và trong bóng tối bủa vây cô nhận ra mình không ở một mình.