Giả Trai

Giả Trai - Chương 95: ANH TRAI VÀ CÔ ẤY




Rõ ràng Lục Dao đã biết rõ mà còn cố hỏi.

Tên này thỉnh thoảng hư hỏng thế đó, Lý Minh Châu sống khuôn phép, da mặt mỏng, cậu lại cứ thích trêu vào, đúng là muốn chết.

Nói cách khác là: Thèm đòn.

Lục Dao bị đập cho hai cái, ngoan hẳn.

Cậu ôm Lý Minh Châu vào lòng, dường như bao trọn lấy cô.

Lục Dao gác đầu lên vai cô, nhõng nhẽo: “Vậy em đã sắp xếp thời gian đi chọn nhẫn chưa?”

Lý Minh Châu: “Phải tự tay chọn à?”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Lục Dao tức muốn hộc máu.

Lý Minh Châu ý thức được mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.

Lục Dao tủi thân: “Sao em không kiếm một người kết hôn giùm em luôn đi!”

Phó chủ tịch Lý của chúng ta, chuyện công việc luôn tự thân vận động, nhưng mấy chuyện lặt vặt như trên lại muốn kiếm người làm hộ.

Lý Minh Châu mân mê mũi, hắng giọng: “Tôi đâu có kinh nghiệm.”

Lần đầu tiên kết hôn ai mà có kinh nghiệm.

Nhưng rõ là Lục Dao nắm sai trọng điểm, tay cậu dùng sức mạnh hơn, kéo Lý Minh Châu áp vào ngực cậu.

“Em còn muốn có kinh nghiệm à!”

Lý Minh Châu hết chịu nổi Lục Dao, có khi tên này bị thiếu hơi*, hễ không ôm cô thì không nói chuyện được cũng nên.

*THỰC RA TÊN KHOA HỌC CỦA BỆNH NÀY LÀ CHỨNG KHAO KHÁT LÀN DA (SKIN HUNGER).
Năm năm trước cô không thấy Lục Dao có tật xấu này, còn bây giờ cậu cứ như không có xương, người nhũn như con chi chi, không dựa vào cô thì không đứng thẳng nổi.

Lý Minh Châu không chơi lại cậu, cầm cuốn sách trên bàn trà hôm qua chưa đọc xong lên, định đọc tiếp.

Lục Dao thấy Lý Minh Châu không chút động lòng trước nhan sắc của mình thì đột nhiên hoài nghi chuyện fan khen cậu có khuôn mặt đẹp điên đảo trên mạng có phải là lừa cậu không.

Lục Dao xoay mặt cô lại, “Chẳng lẽ anh không đẹp bằng sách à?”

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Sách đẹp hơn cậu nhiều.

Nhưng Lục Dao đang giận, Lý Minh Châu phải vuốt lông cậu một chút.

Sách vừa cầm lên lại đặt xuống.

Cô quay lại đề tài lúc đầu.

“Khi nào cậu được nghỉ?”

Lục Dao nói: “Hả? Muốn hẹn anh đi mua nhẫn à? Anh phải xem xét đã.”

“Khỏi xem xét, hủy đi.”

Lục Dao la oai oái: “Đồ xỏ lá! Em không chịu làm theo kịch bản gì cả.”

Cậu mở miệng: “Lúc nào anh cũng rảnh, chủ yếu là em thôi, em đang làm gì mà để anh suốt ngày phòng không gối chiếc vậy?”

Lý Minh Châu cạn lời: “Cậu xài từ kiểu gì vậy?”

Lục Dao nói: “Anh còn chẳng học xong cấp Ba, em trông mong gì vào vốn từ vựng của anh cơ chứ.”

Cậu thận trọng đặt tay lên cái bụng nhỏ nhắn của Lý Minh Châu.

“Sau này chuyện dạy dỗ con cái rất quan trọng, thành tích phải như em mới được.”

Đột nhiên cô không biết có nên nhắc nhở Lục Dao là chuyện thành tích không thể di truyền hay không.

Lý Minh Châu: “Bát tự còn chưa viết xong đâu.”

“Không phải đang viết đấy sao?” Lục Dao cười tủm tỉm, nhân lúc đối phương không chú ý, cậu cắn cô một cái, “Khi nào em mới để anh viết xong đây?”

Lý Minh Châu cầm sách lên, không ngó ngàng tới cậu nữa.

Thời gian đi mua nhẫn do Lục Dao sắp xếp, tên này nghiêm túc mở hoàng lịch ra lật mấy lần, cuối cùng quyết định chọn một ngày trời trong nắng ấm.

Ánh nắng rất tuyệt, thích hợp cưới gả.

Lý Minh Châu chắc chắn không ngờ, tám trăm năm trước Lục Dao đã chọn xong nhẫn.

Khi Lý Minh Châu nói chuyện này với cậu, cậu chỉ muốn kiếm cớ dẫn cô đi cho thỏa ước mong.

Nhưng nếu cậu nói cho Lý Minh Châu biết cậu đã mua nhẫn thì cô nàng này chắc chắn sẽ không chịu đi!

Hôm nay là thứ Bảy, tiết trời sáng sủa, nắng gắt.

Lục Dao rất sợ nóng, lúc đi tới tiệm trang sức, cậu cứ ngồi trên xe không chịu xuống.

Lý Minh Châu hết cách, thầm nghĩ cái tính tiểu thư của Lục Dao lụi tắt mấy năm đã quay lại giang hồ.

Còn có một nguyên nhân khác là cậu muốn trốn fan cuồng. Có một bộ phận fan khá điên loạn, thần tượng Lục Dao không phải vì esport mà vì muốn làm người yêu của Lục Dao, bọn họ thậm chí còn chẳng ngó ngàng tới mấy trận đấu esport.

Loại fan này khá nhiệt tình, bám đuôi Lục Dao tới bất cứ đâu, điều tra hành trình của cậu còn chuyên nghiệp hơn cả đám paparazzi nên hễ cậu muốn ra ngoài đều phải cẩn thận.

Tuy trời nóng đeo kính râm không có gì lạ, nhưng giờ đang giữa hè nên cậu không thể trùm khăn được.

Vì muốn âm thầm ra ngoài, Lục Dao quyết định toàn bộ hành trình đều ngồi xe.

Khổ nỗi, xe không thể chạy thẳng vào tiệm.

Khi xe ngừng ở ven đường, Lý Minh Châu ngồi trên xe khép máy tính lại, đẩy cậu một cái.

“Xuống xe.”

Lục Dao gọi dạ bảo vâng, quên béng mất tính toán của mình, cậu đẩy cửa xe ra, khí nóng ngoài trời ập vào mặt, cậu kêu thảm thiết: “Anh sẽ bị tan biến.”

Lý Minh Châu bó tay: “Cậu là ma cà rồng chắc?”

Lục Dao nói: “Anh là Lục Tiểu Thiến*.”

*TIỂU THIẾN LÀ TÊN MA NỮ PHIM THIẾN NỮ U HỒN.
Lý Minh Châu:……

Tài xế xuống xe trước, bung dù ra.

Lục Dao nhận dù, thuận thế kéo Lý Minh Châu xuống xe.

Lý Minh Châu bị cậu ôm vào lòng, thấy nóng kinh khủng.

“Biết nóng mà còn sáp tới làm gì?”

Lục Dao cọ vào người cô như con mèo mới trộm được cá: “Người em lạnh như băng ấy.”

Lý Minh Châu vừa bước xuống xe, lạnh như băng, rất thoải mái.

Tư thế hai người rất thân mật, lại còn cùng nhau đi vào tiệm trang sức, vừa nhìn đã biết là quan hệ gì.

Ánh nắng giữa trưa rất chói mắt nên không ai chú ý tới ánh đèn flash lóe lên trong bụi cỏ.

Lý Minh Châu đi vào, nhân viên đưa nhẫn ra.

Cô liếc nhìn Lục Dao, Lục Dao nhận nhẫn, đeo luôn vào tay cô.

“Rất vừa vặn.”

Lý Minh Châu tự nhủ: Đương nhiên, nếu không vừa thì hôm nay cậu chịu đi khỏi chỗ này chắc.

Lễ đính hôn tổ chức vào một ngày cuối tuần, Lục Dao không có bạn bè gì, vòng giao tế của Lý Minh Châu tuy rộng nhưng lại chẳng có mấy ai thân thiết để mời.

Cuối cùng khách khứa không nhiều lắm, nghi thức đính hôn phù hợp với tính cách Lý Minh Châu, khiêm tốn đơn giản.

Ăn một bữa cơm là xong.

Quý Dao kéo Lý Minh Châu muốn chụp hình chung, cô nàng là người nếu có sự kiện gì diễn ra mà không đăng lên mạng xã hội thì sẽ nghẹn chết.

Vừa hay hôm nay Lý Minh Châu mặc bộ đầm trắng trông như tiên nữ.

Quý Dao chụp xong hớn hở chạy mất, cô nàng nhảy nhót trên đôi giày cao gót rất vui sướng, Lý Sâm nhìn mà đau đầu, gằn giọng gọi: “Quý Dao, đi đứng cho cẩn thận!”

Lý Minh Châu chụp hình với cô nàng xong thì bị Lục Dao tóm được.

“Anh cũng muốn chụp.”

“Hôm nay cậu chưa chụp đủ à?”

Cậu nhóc Lục Dao giận hờn: “Anh muốn chụp một tấm giống hệt của cô ta, em phải đăng trong vòng bạn bè mới được.”

Vòng bạn bè của Lý Minh Châu vạn năm chỉ có một đường thẳng tắp, ý là không có tin gì.

Lục Dao cầm điện thoại chụp tách tách hai tấm, hai bọn họ đều đẹp, hoàn toàn không cần chỉnh sửa ảnh sau khi chụp.

Lục Dao chỉ huy cô: “Giờ em có thể đăng lên vòng bạn bè rồi.”

Lý Minh Châu rề rà nhấn điện thoại.

Lục Dao thấy cô nhấn chậm, lập tức giật lấy, lạch cạch soạn bài đăng.

Kết quả sự dung túng của Lý Minh Châu chính là, bài đăng đầu tiên trong vòng bạn bè của cuộc đời cô, quá sức kệch cỡm khác xa tính cách cô.

Trong vòng bạn bè, Lục Dao đã viết thế này: Tôi và ông xã anh tuấn đẹp trai nhất nhất nhất ở tiệc đính hôn [tình yêu] [tình yêu] [tình yêu] [tình yêu]

Một loạt ký hiệu muôn màu muôn vẻ.

Phía dưới là hai tấm hình.

Dù Lý Minh Châu không đăng gì trong vòng bạn bè, nhưng người thêm bạn cô rất nhiều, nên bình luận trong vòng bạn bè chớp mắt đã bùng nổ.

Đầu tiên là vì mấy vị sếp lớn trong giới thương nhân, hễ ai từng hợp tác với Lý Minh Châu ít nhiều cũng biết tính cách cô thế nào, cái bài đăng hoàn toàn không hợp với con người cô như này là sao?! Bị gì rớt trúng đầu à!

Thứ hai là mọi người chưa thấy Lý Minh Châu mặc đầm trắng bao giờ, khi cô làm việc khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị và nở nụ cười chuyên nghiệp giả tạo. Nhưng trong hai tấm hình này, Lý Minh Châu cười rất dịu dàng, mắt tràn đầy tình cảm… Quả thật ngập tràn khí chất vợ hiền!

Nghĩ tới cái từ vợ hiền này, mọi người hóa đá.

Thường ngày bọn họ có nghĩ gì cũng sẽ không liên hệ Lý Minh Châu với từ vợ hiền này! Cô nàng này rất đáng sợ đó biết chưa! Còn đáng sợ hơn cả đàn ông! Làm việc chung với cô ấy nửa tháng sẽ mất nửa cái mạng đó biết chưa!

Hồi trước một đám người gặp nhau, thỉnh thoảng trên bàn cơm mà nhắc tới phó chủ tịch Lý còn trẻ tuổi là muốn cảm khái một phen, nói một cô gái như vậy thì tên đàn ông nào dám để mắt tới? Có khi cô ấy sẽ xem công việc thành bạn đời rồi sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng nên!

Cũng có người nói có lẽ cô sẽ tìm một tên mềm như bông, tương phản với tính cách cô cho ăn nhịp với nhau. Nghe cũng thấy tội cho tên đó, cả đời đều phải sống chung với Lý Minh Châu lạnh lùng thủ đoạn, bị vợ quản nghiêm. Nhóm tai to mặt lớn này tám chuyện rất thích chí.

Nhưng Lý Minh Châu lại lặng lẽ đính hôn……. Chuyện này……… Lại còn cái vẻ vợ hiền kia……. Quả thực khiến đám người họ muốn đui hết cả mắt!

Nhất thời mọi người nhìn chằm chằm điện thoại, hận không thể nhìn thủng mấy bức hình, để xem tên đàn ông kia có năng lực gì mà có thể biến đại ma vương thành cô vợ nhỏ!

Mấy tên đàn ông nhiều chuyện bèn liếc nhìn vị hôn phu của Phó chủ tịch Lý, mặt mày tuấn tú, khí chất xuất chúng, hơn nữa….. sao càng nhìn càng thấy quen mắt thế?

Mãi tới khi bên dưới bài đăng xuất hiện một bình luận phát hiện vị hôn phu có thể thu phục Phó chủ tịch Lý rốt cuộc là thần thánh phương nào, giọng điệu rất nịnh nọt.

“Ôi trời! Chúc mừng cậu Lục nhé!”

Mọi người vừa thấy……

Cậu Lục?

Thành phố B có ai được gọi là cậu Lục?

Mấy vị sếp loại suy, nhớ ra.

Trừ con trai của Lục Hưng thì còn ai vào đây!

Một người trong đám nghĩ thầm: Hèn chi mình thấy quen mắt thế, hóa ra là Lục Dao…

……

……………

Má ơi hóa ra là Lục Dao!!!!! Chuyện gì thế này??!! Thương nhân liên kết với giới chính trị?? Hai đối tác mạnh liên thủ?? Phó chủ tịch Lý là… còn muốn cho người khác một con đường sống không….

Một lúc lâu sau, vòng bạn bè của Lý Minh Châu nổ tung.

Lúc này trừ vòng bạn bè thì tin nhắn của cô cũng ngập đầy.

Dù là người quen hay không, tất cả đều nhắn tin chúc phúc…. hoặc nói bóng nói gió, dò hỏi có phải tiếp theo cô có dự định gì lớn lao không v.v…

Còn có mấy người vừa nhìn đã biết muốn thông qua Lý Minh Châu để nịnh bợ Lục Dao, dùng từ đặt câu rất khôn khéo.

Lý Minh Châu dở khóc dở cười, nhất thời không biết phải đáp lại sự nhiệt tình của mọi người thế nào.

Lục Dao thấy cô luôn nghịch điện thoại thì thò đầu sang nhìn.

“Ối, nhiều người chúc phúc vậy luôn? Em cũng có tiếng tăm ghê!”

Chua lòm.

Lý Minh Châu cạn lời: “Chuyện này mà cậu cũng ghen?”

“Anh không ghen.” Lục Dao phồng má, chối đây đẩy.

Nhưng ngay sau đó cậu đã chịu hết nổi, lộ nguyên hình, nhào tới hỏi, “Có ai là nam không? Em nói đi!”

“Cậu nghĩ sao?”

Lý Minh Châu hỏi lại cậu.

Chuyện này không phải hai năm rõ mười à! Làm gì có chuyện chỉ có con gái chúc phúc mà không có đàn ông chứ!

Vòng bạn bè của cô ai cũng có, Lục Dao hỏi câu này đúng là nhảm nhí.

Nhưng cậu đã nhảm nhí thành nết, nửa năm nay Lục Dao ỷ Lý Minh Châu áy náy nên chiều cậu nên càng ngày càng phách lối, cho dù chuyện vô lý thế nào cũng muốn Lý Minh Châu nghĩ cậu có lý.

Lục Dao nói: “Để anh trả lời hết giùm em!”

Vì thế Lục Dao trả lời hết với nội dung: Ông xã tôi không cho tôi nói chuyện với người lạ…….

Cậu chưa kịp viết xong, may mà Lý Minh Châu nhìn chằm chằm, lanh tay giật lại.

Lục Dao không kịp gửi đi cái câu chứa đầy dục vọng chiếm hữu kia thì có chút không cam lòng.

Tiệc đính hôn kết thúc, Lục Hưng để bọn họ tới nhà cưới.

Căn biệt thự này cách nơi Phó Thanh Hàn ở không xa, Lục Dao mua mấy năm trước vẫn luôn bỏ không, bây giờ ôm được người đẹp về liền dùng làm nhà cưới.

Trên đường đi, Lý Minh Châu nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao “đính hôn xong mà cũng có nhà cưới”.

Sau này quá nửa là thường sống ở đây, Lý Minh Châu nghĩ bụng chiều nay vừa hay rảnh rỗi, chi bằng về nhà một chuyến đem chút quần áo của Lục Dao sang.

Ngôi nhà kia Lục Dao đã ở mười mấy năm, đồ đạc khá nhiều.

Đồ dùng gia đình và chăn đệm đều có sẵn, người giúp việc cũng đã dọn dẹp vài lần nên không cần sửa sang gì, vì thế Lý Minh Châu giục Lục Dao về nhà lấy đồ.

Cô và Lục Dao trở về, ở trong phòng chọn lựa đồ đạc.

Lấy quần áo xong, Lục Dao tới thư phòng một lúc, ôm một cái rương về.

Cái rương này Lý Minh Châu chưa thấy bao giờ, không biết trước kia Lục Dao giấu ở đâu, khi cô thấy Lục Dao đi vào thì nghi hoặc liếc nhìn.

Lục Dao chú ý tới ánh mắt của cô, cũng không giấu giếm mà giải thích ngay: “Di vật của anh trai anh.”

Cậu cho rằng Lý Minh Châu đã quên cậu có một người anh trai nên lại giải thích thêm: “Trước kia anh từng kể cho em nghe, chắc em đã quên.”

Lý Minh Châu im lặng một lát, thầm nghĩ: Sao tôi quên được.

Cùng lúc đó, Lý Minh Châu lại tự hỏi: Hình như mình chưa kể chuyện mình và Lục Tri cho cậu ấy nghe.

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Lý Minh Châu phủ quyết.

Người đã ra đi, nói ra chỉ càng đau buồn hơn, Lục Dao có biết chuyện giữa cô và Lục Tri hay không thì cũng không quan trọng gì với cậu.

Ai ngờ khi ông trời nhất quyết muốn Lục Dao biết, nhân tố Lý Minh Châu hoàn toàn không can thiệp được.

Lục Dao đặt cái rương lên bàn, trên mặt rương phủ đầy bụi, vừa nhìn đã biết không thường được mở ra.

Lục Dao rút mấy tờ giấy ăn, cẩn thận lau sạch bên ngoài rương.

Mấy năm nay cậu vẫn luôn né tránh chuyện Lục Tri ra đi, trước giờ không có dũng khí mở di vật của anh trai ra xem, giờ đã mười mấy năm trôi qua, cái rương này lại được vận mệnh xếp đặt để được cậu mở ra.

Khoảnh khắc cậu mở rương ra, Lý Minh Châu bất giác không dừng được bước chân, đi tới cạnh Lục Dao.

Khi Lục Dao xem xét di vật bên trong cũng không có ý tránh Lý Minh Châu.

Đồ vật trong rương rất ít, phía trên là một ít đồ Lục Tri dùng lúc sinh thời.

Một cuốn truyện tranh Hoàng tử bé, một lọ cánh hoa hồng khô…. Lọ hoa này là năm đó Lục Tri làm Lý Minh Châu giận, ngày đông chạy tới tiệm hoa mua.

Lý Minh Châu thấy cái lọ cũng ngây người.

Tay cô bất giác cầm lọ thủy tinh lên. Khi cái lọ được cầm lên, cuốn vở bên dưới lộ ra.

Một cuốn vở mỏng, bên trong có kẹp một tấm hình.

Lục Dao nghi hoặc, không chú ý tới vẻ khác thường của Lý Minh Châu mà rút tấm hình kẹp trong vở ra.

Cậu cầm một góc ảnh, rút ra, nhìn nó.

Trên ảnh là Lý Minh Châu khi còn thơ ấu, mặc đồng phục tiểu học, đang ngồi ngay ngắn trên ghế làm bài tập.

Xuất hiện bên dưới tấm hình còn có khớp xương tay rõ ràng của Lục Tri, vừa nhìn đã biết cố ý để lọt vào ống kính.

Trên ảnh còn có thời gian chụp và ghi chú một câu ngắn gọn: Tiểu Minh Châu, sinh nhật vui vẻ!

Lục Dao thần người ra.