Giả Trai

Giả Trai - Chương 110: PHIÊN NGOẠI 12: HỌP LỚP (1)




Chuyện họp lớp, Lục Dao đã thấy trong nhóm Wechat mấy lần.

Tuy hồi cậu học cấp Ba đã bỏ học giữa chừng để làm game thủ, nhưng với độ nổi tiếng năm đó của cậu thì chuyện được thêm vào nhóm chat của bạn học cũng là điều dễ hiểu.

Nhóm chat này không phải là cậu chủ động gia nhập mà do gần đây không biết Ngô Thành làm sao lại tìm được phương thức liên lạc của cậu, kéo cậu vào trong nhóm Wechat.

Những bạn học ngây ngô năm xưa giờ đều thành gia lập nghiệp, ảnh đại diện không còn ai để mấy tấm làm mặt ngầu hay trẻ trâu nữa mà đều thay bằng ảnh chó mèo, cảnh trong phim hoạt hình hay con cái của chính mình.

Mấy hôm trước, khi Lục Dao vào nhóm nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.

Mấy cô gái ngày xưa rất nhút nhát, yêu thầm Lục Dao mà không dám nói, giờ đứng tuổi thì mặt cũng dày lên, không biết xấu hổ gì cả mà cứ tag tên cậu, ào ào tỏ tình, nói Lục Dao chính là “nam thần mặc áo sơ mi trắng” trong lòng các cô ấy một thời.

Rõ là đùa rất vui.

Lục Dao bị mấy cô nàng tag tên vẫn lạnh lùng hệt như hồi cấp Ba, không ngó ngàng đến ai.

Nhóm chat ầm ĩ được mấy ngày thì đến sáng nay, La Mạn Văn chợt đề xuất: Họp lớp đi.

Lục Dao vẫn nhớ rõ La Mạn Văn, năm đó cô ta và cậu cùng tặng khăn quàng cổ cho Lý Minh Châu, Lục Dao còn từng lén chửi cô ta là con nhện thành tinh.

Ý kiến của La Mạn Văn lập tức nhận được rất nhiều sự tán đồng.

Vừa hay tháng sau trường Trung học số Một sẽ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, mọi người họp lớp xong còn có thể về trường thăm thầy cô, một công đôi việc.

Lục Dao giờ đang bận trông con. Năm nay Lục Tưởng năm tuổi, cực kỳ thông minh, tính tình giống hệt Lý Minh Châu, mới nhỏ mà đã bắt chước mẹ nó, cả ngày hiếm khi nói cười.

Có đôi khi cậu bé còn làm mặt lạnh, dạy dỗ cả Lục Dao.

Lục Niệm vừa lên hai, chưa nói sõi, nhưng cũng thể hiện được mình muốn gì.

Bạn nhỏ Lục Niêm trông trắng trẻo mềm mại, mắt lại to, khuôn mặt hao hao Lý Minh Châu.

Lục Dao cưng chiều con gái vô cùng, mỗi ngày đều ôm khư khư không chịu thả bé xuống đất đứng.

Cho dù chơi game cũng ôm bé trong ngực.

Trên bàn, điện thoại vẫn rung không ngừng.

Trong nhóm chat đã hiển thị mấy chục tin nhắn.

Từ lúc sáng La Mạn Văn và Ngô Thành nhắc tới chuyện họp lớp thì bọn họ vẫn bàn bạc tới tận bây giờ.

Trong đó cũng có nhiều lời bàn về Lục Dao.

Đúng kiểu “tuy anh đây đã thoái ẩn giang hồ nhưng trên giang hồ anh vẫn là truyền thuyết”.

Năm đó khi cậu và Lý Minh Châu kết hôn có đăng tin trên Weibo, sau đó xuất phát từ ý nghĩ riêng, chủ yếu là Lục Dao muốn bảo vệ sự riêng tư của Lý Minh Châu, nên tấm ảnh kết hôn vừa công khai đã bị xóa đi ngay.

Đám Ngô Thành cũng biết chuyện Lục Dao là game thủ, dù sao hồi đó ngành Esport cũng rất phát đạt, quảng cáo của Lục Dao lan tràn mọi nơi, muốn không biết cũng khó.

Song mấy năm trước có một số người biết cậu chơi game thì cũng không mấy quan tâm.

Esport dù sao cũng không phải giới giải trí, chủ yếu tập trung vào nhóm tuổi thanh thiếu niên chứ không phủ sóng rộng khắp, nếu ai không chú ý tới ngành này thì cũng không biết Lục Dao.

Hơn nữa chuyện Lục Dao kết hôn khi ấy chỉ nóng sốt mấy ngày đầu, sau đó Lý Minh Châu đã áp chế tin tức nên mọi người cũng dần dần quên lãng.

Những bạn học hồi đó không theo dõi Lục Dao thì đến giờ vẫn không biết tình trạng hôn nhân của cậu.

Nhưng cũng có thể đoán ra, ở tuổi này, nếu kết hôn sớm thì con cũng đã học Tiểu học.

Lục Dao vừa hay là người kết hôn tương đối sớm.

Cậu đóng thông báo Wechat.

Lý Minh Châu về đúng lúc này.

Cô vừa vào nhà, Lục Tưởng đang nghiêm túc làm bài tập trên bàn lập tức mất kiên nhẫn.

Cậu bé vui sướng chạy ra cửa bằng đôi chân ngắn cũn của mình.

Lý Minh Châu bế cậu bé lên, hỏi: “Làm bài xong chưa?”

Lục Tưởng ôm cổ cô, cười ha ha ha rất ngọt ngào.

Lục Dao cũng bế con gái tới.

“Tới lượt anh chưa?”

Lý Minh Châu hỏi: “Cậu lại muốn tranh với con à?”

Lục Dao cố ý tranh giành, ôm cô còn chưa đủ mà còn cọ cọ vào mặt cô.

Lục Dao nói: “Cơm nước xong rồi.”

Lý Minh Châu nhướng mày: “Mặt trời mọc đằng Tây?”

Lục Dao: “Đương nhiên không phải, là Tiểu Trần nấu.”

Tiểu Trần là người giúp việc Lục Dao thuê.

Lý Minh Châu thích tự mình làm hết mọi việc, Lục Dao xót cô nên đã thuê người giúp việc, không để cô phải nhọc lòng chuyện nhà cửa.

Lục Dao lẩm bẩm: “Anh cưới em chứ đâu có cưới một người giúp việc.”

Lý Minh Châu đáp qua loa: “Ờ ờ.”

Lục Dao kéo ghế cho cô ngồi.

Cậu nói: “Lục Tưởng, con ngồi vào ghế của mình đi, mấy tuổi rồi mà còn muốn mẹ bế ăn cơm?”

Lục Tưởng ngồi trên đùi Lý Minh Châu một lát, bị Lục Dao nhìn chằm chằm đành lặng lẽ ngồi lại vào chỗ của mình.

Lục Dao ôm con gái, đút cơm cho bé trước.

Lý Minh Châu ăn xong rồi nói: “Niệm Niệm, sang đây mẹ bế, để ba con ăn cơm.”

Lục Niệm đã ăn no nên ai ôm bé cũng được, con nít lên hai dù sao cũng bám mẹ, Lý Minh Châu vừa gọi thì cô bé đã ê ê a a dang tay đòi Lý Minh Châu bế.

Lý Minh Châu bế bé, đợi Lục Dao ăn xong mới nói: “Chén dĩa cứ bỏ trong bồn, mai Tiểu Trần sẽ rửa, cậu đừng rửa.”

Lục Dao dọn bàn rồi ngồi xuống sô pha.

Lục Tưởng đã lớn, rất ngoan, cậu ôm em ngồi im đó.

Lục Dao bật ti-vi, chưa kịp nói gì thì Lý Minh Châu đã mở lời trước.

“Tháng sau trường Trung học số Một kỷ niệm một trăm năm thành lập, tôi phải về đó một chuyến.”

Lục Dao nghe xong, ngạc nhiên nhìn cô.

“Em về đó làm gì?”

Lý Minh Châu mở miệng: “Về thăm.”

Lục Dao suy nghĩ một lát, chần chờ hỏi: “Đừng nói là đi họp lớp chứ?

Lần này đến phiên Lý Minh Châu kinh ngạc.

Cô chưa nhắc qua chuyện họp lớp với Lục Dao.

Tuần trước Lý Minh Châu nhận được tin nhắn của Đỗ Vũ Hiên, nói ngày kỷ niệm thành lập trường muốn mời một vài đại biểu ưu tú về trường diễn thuyết, anh ta hỏi Lý Minh Châu có về không.

Năm ấy, Lý Minh Châu lấy thân phận con trai đi học, tuy giờ đã quay lại thân phận thật nhưng chắc chắn không thể lên đài diễn thuyết một cách quang minh chính đại.

Như thế chỉ càng khiến mọi chuyện rối rắm, càng giải thích càng phiền, chỉ cần không đi diễn thuyết là chẳng có vấn đề gì.

Hơn nữa chuyện cô là nữ sau này mới truyền ra.

Cũng không phải lan truyền rộng rãi mà chỉ trong đám Đỗ Vũ Hiên mà thôi, không biết họ nghe tin này từ đâu mà tò mò muốn chết.

Nam thần lạnh lùng ngạo mạn năm đó, sao lại là nữ chứ?!

Lúc tin tức này mới lan truyền đã khiến đám người năm đó tốt nghiệp bùng nổ một hồi.

Có người bảo tin đó là thật, cũng có người cho là giả.

Người bảo là thật thì nói: Năm đó Lý Minh Châu đột nhiên bỏ học, sau đó đi đâu không ai biết, biệt tăm biệt tích. Hơn nữa, hồi học cấp Ba cô lại nổi tiếng cao ngạo, không hề chơi với ai, cũng không bao giờ thấy cô dùng nhà vệ sinh trong trường. Chứng cứ vô cùng xác thực, có thể thấy chuyện cô là nữ không phải tin đồn vô căn cứ.

Người cho là giả cũng có cái lý của họ, hơn nữa lý do này rất đơn giản: Làm gì có cô gái nào giả trai ở thời hiện đại lâu như vậy mà không bị phát hiện chứ!

Nhưng sự thật là: Có.

Một chuyện chưa từng xảy ra, không có nghĩa là nó không có thật.

Thời xưa con người ta chưa từng thấy gấu Bắc Cực, không có nghĩa là gấu Bắc Cực không có thật.

Đơn giản thế thôi.

Tóm lại, mọi người bàn tán mãi cũng không ai biết đáp án chính xác.

Vừa hay tháng sau là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Trung học số Một nên đám bạn học lớp Một năm xưa ồn ào đòi lớp trưởng, chính là Đỗ Vũ Hiên, mời Lý Minh Châu tới.

Lúc đầu Đỗ Vũ Hiên không muốn làm chuyện này, nhưng sau đó anh ta không chống đỡ nổi sự hiếu kì của ba mươi mấy con dân cứ thúc giục anh tìm cách liên lạc với Lý Minh Châu.

Đỗ Vũ Hiên vất vả mãi, liên hệ bảy tám người cuối cùng mới có được số điện thoại của Lý Minh Châu.

Chuyện này cũng xem như tình cờ.

Đỗ Vũ Hiên không ôm hy vọng tìm được cô, chuyện này chẳng khác gì mò kim đáy bể, nên anh ta cũng không chi quá nhiều công sức vào chuyện này.

Anh ta không hề có hứng thú với chuyện Lý Minh Châu là nam hay nữ, dù sao công việc vẫn quan trọng hơn giới tính đứa bạn hồi cấp Ba nhiều.

Ai ngờ tháng trước khi công ty bọn họ tiếp nhận một đơn hàng, đòi hỏi anh ta phải tới tổng công ty ở thành phố S một chuyến.

Công ty này tình cờ lại là công ty con của tập đoàn Lý Sâm, rất gần tổng công ty.

Đỗ Vũ Hiên bàn bạc công việc xong với Tổng giám đốc chi nhánh, lúc đang đi xuyên qua vườn hoa trong tòa cao ốc của tập đoàn thì gặp Lý Minh Châu vừa đi công tác về.

Trên đời có nhiều sự trùng hợp đến lạ, xe công ty đột nhiên xì bánh, Lý Minh Châu đành xuống xe cuốc bộ vào công ty.

Nếu không chắc chắn Đỗ Vũ Hiên không gặp được cô.

Tổng giám đốc đang đi cùng Đỗ Vũ Hiên thấy Lý Minh Châu thì mắt sáng rỡ, tiến tới nịnh nọt.

Dù sao khi nhìn thấy Phó chủ tịch, ai mà không muốn nịnh nọt cơ chứ.

Lúc ông ta chào hỏi Lý Minh Châu, Đỗ Vũ Hiên cũng nhìn qua, tiện thể nói chuyện.

Nói được một nửa, Lý Minh Châu càng nhìn càng thấy anh ta quen mắt. Đỗ Vũ Hiên lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu.

Ai ngờ vừa nói tên thì Lý Minh Châu đã nhớ ra.

Vị sếp nữ quyền cao chức trọng đứng trước mặt Đỗ Vũ Hiên, mặc bộ đồ tay cắt may khéo léo, tóc búi sau đầu, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng.

Cậu vừa nhìn đã bị khí chất của người phụ nữ này khuất phục.

Ấy thế mà con người quyền thế xinh đẹp này lại mở miệng: “Đỗ Vũ Hiên? Đã lâu không gặp.”

Khiến Đỗ Vũ Hiên ngu người.

Tổng giám đốc cũng ngu người, một giám đốc của công ty nhỏ sao lại quen biết sếp lớn Lý thị chứ?!

Lý Minh Châu nói: “Sao thế? Không nhớ ra tôi à? Chúng ta học cùng lớp hồi cấp Ba.”

Đỗ Vũ Hiên như bị sét đánh, hóa đá hồi lâu, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu điên cuồng lục lại trí nhớ, song vẫn không nghĩ ra hồi mình học cấp Ba lớp mình có cô nàng nào đẹp như thế!

Anh ta cố nhớ một lúc, điểm lại xem trong lớp có ai đẹp như vậy, không phải có một người sao?

Nhưng… Đó là nam mà!

Đỗ Vũ Hiên mấp máy môi nhiều lần mới ấp úng hỏi: “Lý Minh?”

Lý Minh Châu tự giới thiệu lại một lần: “Lý Minh Châu.”

Trên đây là toàn bộ quá trình vì sao Đỗ Vũ Hiên lại có phương thức liên lạc của Lý Minh Châu.

Đương nhiên, hôm đó Đỗ Vũ Hiên thất thểu về nhà, tới tối mới tỉnh táo lại. Khi hình ảnh cậu thiếu niên cô độc hồi cấp Ba và người đẹp mình gặp hồi trưa nhập thành một trong tâm trí, anh ta chấn động không thôi, nghĩ bụng: Chuyện gì thế…

Thật khó tin!

Lục Dao ngồi trên sô pha nghe xong, đứng dậy, “Cho nên mọi người muốn họp lớp là để gặp em sao?”

Lần này cậu bắt được ngay trọng điểm.

“Cậu không thích tôi đi à?”

Lý Minh Châu hỏi cậu.

Trông cô y hệt hôn quân, như thể chỉ cần Lục Dao mở miệng nói “không thích” là cô sẽ từ chối ngay.

Lục Dao nói: “Cũng không phải thế…”

“Mấy hôm trước anh thấy trong nhóm Wechat, bọn họ cũng muốn họp lớp, bây giờ đang thịnh hành chuyện họp lớp à?”

Lý Minh Châu nói: “Chắc là muốn biết hotboy hồi xưa có phải đã bụng bia đầu hói hay không?”

Lục Dao: “Bà Lục ăn nói vô lý quá.”

Cậu đột nhiên thay đổi xưng hô như thế nghe rất buồn cười.

Lý Minh Châu bị cậu chọc cười, vừa cười vừa nói: “Sao nào? Cậu nghĩ sao?”

Lục Dao có ngoại hình trẻ lâu, đến giờ trông chỉ như mới hăm lăm hăm sáu tuổi, đẹp trai lồng lộng thế này có ai ngờ cậu đã làm ba hai đứa trẻ đâu.

Lý Minh Châu không phân cao thấp với cậu, hai người đều đẹp mê hồn, ra ngoài không ai biết tuổi thật của họ, hai người trông cứ như cặp vợ chồng vừa kết hôn.

“Sao em không nói là họ muốn biết rốt cuộc hotboy đã cưới ai chứ?” Lục Dao nói.

Lý Minh Châu hỏi ngược lại: “Thế hotboy cưới ai?”

“Hotboy” Lục Dao cao giọng, đột nhiên kéo Lý Minh Châu vào lòng mình: “Hotboy cưới thần học của bọn họ!”

Xem ra Lục Dao cũng biết chuyện hồi đó mỗi đợt thi cử, đám học sinh trường Trung học số Một ầm ĩ bái lạy thần học Lý Minh Châu.

Cô nói: “Vậy cậu có đi không?”

Lục Dao mở miệng: “Đi chứ, đương nhiên phải đi, bà Lục đẹp thế này, nếu anh không mang đi khoe khoang chẳng phải đã phụ sự kỳ vọng của mọi người sao?”