Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 7




: Cậu là ai?

Edit: Hiba

**

Ôn Noãn nhận được điện thoại của Phương Triết Hàn, nói cái gì anh em trong bang tụ họp một bữa, hẹn tối nay ở quán bar, chúc mừng cậu đại nạn không chết, khỏi bệnh trở lại trường.

Ôn Noãn lại nhớ đến Giang Trác nói, buổi tối đừng dại mà bước ra đường.

Bất quá cô nghĩ, lời này của Giang Trác, chỉ nhằm vào tên trói gà còn không chặt Ôn Hàn mà thôi.(*)

(*) trói gà không chặt: chỉ người yếu đuối, kém cỏi, không được việc

OK! Ra ngoài chơi!

Cô chính là người tài cao mà gan cũng lớn, không sợ ai tới tận cửa trả thù, chỉ sợ bọn họ không thèm tới thôi.

Buổi tối 8 giờ, Ôn Noãn lấy trong tủ quần áo của anh hai một bộ áo gió dài màu đen, một chiếc quần ôm màu đen, đi đôi giày cổ cao Dr. Martens ra cửa.

Một thân trang phục thế này, nói không ngoa nhìn có chút giống mấy tên đồ đen hành sự trong đêm, thân thủ tàn khốc.

Đi dọc theo con phố đầy ắp quán bar, không ít cô gái đã phải ghé mắt nhìn cô rồi.

Mặc dù trên đời không thiếu tiểu ca ca lớn lên đẹp trai, nhưng tiểu ca ca y phẩm tốt lại có khí chất thì tuyệt đối là cực phẩm nhân gian.

Đêm nay Ôn Noãn một thân khí chất lạnh lùng, đi đến quán bar, tuyệt đối nổi bật.

Tiếng người qua lại trong phố quán bar không nhiều, có lẽ vẫn còn trong thời gian làm việc, người đến chưa tấp nập, tương đối an tĩnh.

Phương Triết Hàn gửi định vị sang cho Ôn Noãn, tên quán bar mà bọn họ tụ tập có tên là---- Bí Cảnh.

Tên cũng nghệ quá nhỉ.

Ôn Noãn dựa theo định vị tìm được quán bar Bí Cảnh này, gặp Phương Triết Hàn đang đợi cô ngoài cửa.

Cậu ta thấy Ôn Noãn mặc một thân đen thêm chiếc áo gió cũng tối màu nốt, chẳng khác nào cảnh sát cơ động Mỹ, cảm giác muốn khóc thét.

"Hàn ca, gần đây đổi phong cách rồi à?"

Ôn Hàn trước kia chính là hoa hòe lòe loẹt tựa như một trận gió lớn, cho nên mọi người mới đặt biệt danh: Hoa Khổng Tước.

Ôn Noãn chỉnh lại cổ áo, nói: "Về sau gọi Hàn gia."

Phương Triết Hàn nhìn bóng dáng tiêu soái của Ôn Noãn, thật đúng là... mười phần công khí!

Quán bar đúng là náo nhiệt, trên chiếc sô pha hình tròn là vài nam nhân hoa hòe lòe loẹt khác đang ngồi nhàn nhã. Có người bấm khuyên, uốn tóc, có cả xăm hình... So với đám người này, Phương Triết Hàn với mái tóc làm xoăn ngược lên vẫn còn ổn hơn nhiều.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đám nam nhân này đều là huynh đệ tốt nhất của Ôn Hàn.

Đám thanh niên này ngày thường thích tụ tập ở quảng trường trượt ván, tụm lại đầu ngõ hút thuốc, còn thích quay mấy video Tiktok soái ca, lại có không ít fan, được người ta gọi bằng biệt hiệu: Thổ vị gia tộc.

Ôn Noãn nhìn bọn yêu ma quỷ quái đang ngồi xung quanh, thâm tâm thương cảm sâu sắc đối với người anh của mình.

Khó trách lão ba không thích anh. Anh như vậy... không chừng gia gia đều vì anh mà xuất huyết não thêm mấy lần.

Ngồi kế bên Ôn Noãn là một chàng trai đầu máy bay, tóc mái đúng chuẩn mà che khuất một con mắt.

Cô nhìn chằm chằm tên đầu máy bay này thật lâu, nguyên nhân là muốn tìm con mắt bị bịt kín mít kia.

Cứ như con mắt còn lại.... có thể tặng luôn cho những ai đang cần vậy.

Đầu máy bay đốt cho mình một điếu thuốc, sau đó lại đưa bật lửa sang cho Ôn Noãn. Ôn Noãn lui về phía sau, liên tục xua tay: "Cảm ơn, không cần."

Đầu máy bay là một thiếu niên mang tinh thần tuổi trẻ nồng cháy, mở Tiktok, bắt đầu tự quay video.

Ôn Noãn tuy thấy khóe mắt bắt đầu cay, nhưng lại nhịn không được mà hướng ánh mắt nhìn tên này, thấy sau một lúc vật lộn, rốt cuộc khóe mắt cậu ta rơi một giọt nước mắt trong suốt.

Giữa không gian lượn lờ sương khói, cậu ta mở video cùng với khúc nhạc《 Nghe tình ca đọng nước mắt 》, sau đó chụp được bộ dáng suy sụp ngập lệ của mình, lẩm bẩm nói----

"Cuối cùng, cuối cùng, chúng ta vẫn là rời xa nhau."

Ôn Noãn hoảng sợ mà nuốt một ngụm nước bọt.

Này là thể loại quỷ gì!

Thiếu niên đầu máy bay đăng đoạn video đủ loại filter cùng đủ loại hiệu ứng u tối buồn bã. Sau khi đăng tải, bình luận ít ỏi không đến mấy cái, nhưng đều đang mắng cậu ta.

Mà tên này cũng thật sự kì lạ, chốc chốc lại kiểm tra hộp bình luận, Ôn Noãn hỏi cậu: "Đều là đang mắng cậu, còn xem làm cái gì."

Cậu nhìn lại, lương thiện cười cười: "Loại người như chúng ta, sinh hoạt thường ngày chẳng ai để tâm, trên mạng có người phản ứng, cũng không tồi mà. Tôi cũng chẳng có kĩ năng nào, chỉ có thể như vậy."

Ôn Noãn nhìn thiếu niên mờ mịt đôi mắt, bỗng nhiên cảm thấy phong cách của cậu ta không kì quái như mình nghĩ.

Sau lưng tiếng ồn ào, kỳ thật chỉ còn lại cô độc mà thôi.

........

Trong lúc nói chuyện, Ôn Noãn rốt cuộc biết được, lý do lần này cả bọn hội lại, chính là Từ Gia Nguyên ----

"Hàn ca, Từ Gia Nguyên là tên đã hớt tay trên bạn gái của cậu." Người anh em xăm mình ngồi trước mặt trượng nghĩa mà nói: "Chúng ta giúp cậu xử lý nó!"

"Không sai, con thỏ không ăn cỏ gần hang, đoạt bạn gái của anh em thì không phải người có thể làm việc lớn!"

"Để cho nó biết gia tộc chúng ta không phải dễ chọc!"

Ôn Noãn vội ngăn cản: "Đừng đừng đừng, chúng ta vất vả lắm mới nổi tiếng một chút, ngàn vạn lần đừng làm sự tình thêm loạn, mọi người bình tĩnh một chút."

Phương Triết Hàn cười thần bí, bĩu môi: "Nó tới rồi."

Ôn Noãn nhìn theo ánh mắt của Phương Triết Hàn nhìn sang, chỉ thấy Từ Gia Nguyên mặc đồng phục của phục vụ, bưng trà rót rượu cho khách.

Khó trách lại hẹn ở quán "Bí Cảnh" này, thì ra bọn họ đã sớm biết, Từ Gia Nguyên làm công ở đây, muốn làm khó cậu ta, giúp Ôn Hàn xả giận.

Phương Triết Hàn hướng đến Từ Gia Nguyên huýt sáo -----

"Hello, tiểu gia gia."

Từ Gia Nguyên đang rót rượu, nghe âm thanh này, tay liền run lên.

Điều cậu tự ti nhất, chính là gia cảnh nghèo khó của mình.

Trước đây giao lưu với tên phú nhị đại Ôn Hàn, cũng đã trăm phương nghìn kế giấu diếm tình cảnh nghèo khó của mình, đi đến những khu người giàu, giành trả tiền cơm, nhưng bao nhiêu tiền đó đều nhờ chính mình cực cực khổ khổ làm công mà ra.

Ôn Hàn một chút cũng không biết cậu ta túng quẫn, càng không biết nội tâm của cậu đã tự ti đến mức... tâm lý vặn vẹo.

Hiện tại bị đám tiểu tử này bắt gặp bộ dáng làm công hầu hạ người khác, sắc mặt của Từ Gia Nguyên nháy mắt đã trắng bệch.

"Mẹ nó! Mày không biết nhìn à!"

Từ Gia Nguyên đang rót rượu cho một vị lão đại thì thất thần, kết quả rượu tràn khỏi chén lúc nào, đổ khỏi bàn, làm ướt đồng hồ của hắn.

"Thật xin lỗi. Thật xin lỗi!" Từ Gia Nguyên không ngừng xin lỗi hắn.

Lão đại đã uống không ít rượu, hơn ba phần men say, hung tợn quát: "Mày làm hỏng đồng hồ của lão tử, xin lỗi một cái nghĩ là xong à?"

Từ Gia Nguyên cắn răng: "Ngài muốn thế nào?"

"Lão tử mua nó mười mấy vạn, hiện tại đã hỏng rồi, hoặc là mày đền cho tao mười vạn, hoặc là..." Lão đại chỉ lên đống rượu loang lổ trên bàn: "Hoặc mày liếm sạch sẽ đống này, một giọt đều không thể lãng phí.

Mấy người đàn ông xung quanh đều nở nụ cười, dễ hiểu, hắn thừa dịp uống say liền xé to sự tình.

Từ Gia Nguyên gắt gao cắn răng, không chịu làm theo.

Tên lão đại bắt lấy cổ áo cậu, tì lên bàn: "Mày có liếm hay không!"

Phương Triết Hàn nói: "Như lúc này lại tốt, không cần chúng ta ra tay, tự nhiên có người dạy bảo cậu ta."

Vừa dứt lời, lại thấy Ôn Noãn đi về phía bọn họ.

"Ấy! Hàn ca cậu làm gì! Đừng có rước phiền toái!" Phương Triết Hàn muốn giữ cô lại, kết quả lại không bắt kịp.

Thiếu niên đầu máy bay nhanh chóng mở điện thoại quay video -

Loại như Ôn Noãn chính là kiểu điển hình của người ác không nhiều lời, bước đến liền trực tiếp khống chế lực tay của tên lão đại, đem Từ Gia Nguyên nhẹ như xách thỏ mà kéo về phía sau.

"Có chuyện gì từ từ giải quyết, không nên động thủ."

Nhưng lão đại thì không muốn từ từ như cô, nắm tay dùng sức lao về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn nghiêng người thoát được, thuận thế nắm được cổ tay của hắn, đem hắn áp thẳng trên tường, một bộ dáng đầy quyền chưởng mang theo luồng sắc bén, giơ tay hướng vào bụng hắn.

Tên kia mở to hai mắt, chỉ biết nhìn nắm tay đang lao tới. Vào lúc nắm đấm chỉ cách còn khoảng hai centimet, thì bỗng dừng lại.

Ôn Noãn cong môi, cười nói -

"Tôi là học sinh, không cần thiết sẽ không đánh nhau. Giảng hòa được chứ?"

"Giảng hòa bà ngoại mày!"

Nhận thấy sơ hở, tên đó giơ nắm đấm, hướng gương mặt của Ôn Noãn mà lao tới.

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay Ôn Noãn bỗng nhiên nắm lại!

Một quyền cực mạnh 'nhẹ nhàng' hạ lên đỉnh đầu hắn, cảm giác lực không hề nhỏ.

Tên lão đại nháy mắt liền ngã xuống đất, đau đến mức kêu ngao ngao thảm thiết, bò lê không đứng dậy nổi.

Ôn Noãn thu quyền, sạch sẽ lưu loát vỗ tay: "Tôi không lừa ông, thật sự không cần thiết sẽ không động thủ. Vừa rồi khống chế lực chưa ổn lắm, ông có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Tên lão đại dù chưa bị cô đánh chết, cũng đều bị lời nói của cô làm cho tức chết rồi.

........

Ngoài cửa quán bar, sắc mặt của Từ Gia Nguyên hiện tại rất khó coi, hướng về phía đám người Ôn Noãn mà phẫn nộ quát-

"Ai? Ai cần các người xen vào chuyện của người khác!"

Ôn Noãn căn bản lại không để ý cậu ta, đem theo đám anh em rời đi.

Ở phía sau, tiếng hô của Từ Gia Nguyên vẫn còn nghe rõ: "Ôn Hàn, cậu đừng nghĩ cứu tôi lần này tôi liền cảm ơn cậu! Chuyện đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra!"

Các anh em thổ vị gia tộc cũng chẳng ai ngoái đầu, rất đều nhịp mà cùng giơ tay, dựng ngón giữa.

Phương Triết Hàn hỏi Ôn Noãn: "Hàn gia, cậu ta chỉ cho cậu đội nón xanh, cậu còn giúp hắn làm gì?"

Ôn Noãn ngậm một cây Pim Pom vị dâu tây, nói: "Từ giờ về sau, mỗi lần cậu ta cùng bạn gái ân ân ái ái, đều sẽ nhớ tới thiếu gia Ôn Hàn lấy ơn báo oán. Cậu ta nợ chúng ta ân tình, đời này đều không trả được."

Phương Triết Hàn cảm thấy trời hôm nay sao lạnh đến run người.

Trong lòng càng cảm thấy, Ôn Hàn thật sự thay đổi.

Mấy ngày nay tốn công nghĩ cách xử tên này, vậy mà kết quả vẫn nằm ngoài phạm trù dự đoán của gia tộc.

Đầu máy bay hôm đó vừa quay xong video đánh nhau của Ôn Noãn, lập tức đăng tải. Không đến nửa giờ, lượt thích đã hơn vạn, bình luận cũng hơn một ngàn, nghiễm nhiên trở thành video thu hút nhất của gia tộc-

"Người của hội các cậu không phải người bình thường!"

"Ngao ngao ngao, tiểu ca ca đẹp trai quá đi!"

"Điên cuồng mlem!"

"Đúng là hình tượng soái ca!"

Mọi người đều vây quanh xem mục bình luận đang điên cuồng bùng nổ, bỗng nhiên cảm thấy tìm được ý nghĩa nhân sinh rồi.

.........

Tạm biệt Thổ vị gia tộc, Ôn Noãn bước chân chậm rì rì đi bộ, về nhà.

Bụng thầm thì kêu lên, đói bụng quá.

Cơ trên người cô nhiều, mỗi ngày tiêu hao đặc biệt nhanh chóng, vì vậy đặc biệt dễ đói bụng. Mỗi ngày đều phải luyện võ, dáng người của cô cũng được bảo trì đến đặc biệt cân xứng, ăn nhiều đều không béo lên.

Dọc trên đường về nhà lại không tìm thấy bất kỳ quán nào, nếu có, cũng đã đóng cửa rồi. Vất vả lắm bên đường nhìn thấy một tiệm gà rán, Ôn Noãn như bắt được vị cứu tinh, chạy nhanh về phía trước.

"Chủ quán, một phần gà chiên, sốt mận ngọt!"

"Ai da, ngại quá tiểu cô nương, chúng tôi chuẩn bị đóng cửa rồi." Ông chủ đội chiếc mũ trắng đang cầm vá trong tay chiên gà. "Đây là phần là viên cuối cùng rồi, cũng đã có người đặt trước."

Ôn Noãn thất vọng hỏi: "Một chút cũng không còn sao ạ?"

"Thật sự hết rồi, nếu còn tôi lại không bán sao."

Ôn Noãn liếm đôi môi khô, nhìn từng viên gà xì xèo trong chảo dầu, đến khi được ông chủ vớt ra, cho vào túi giấy, phủ lên lớp mận mật ong ngon mắt.

Nước bọt đều chảy ra cả rồi.

Ngay lúc này, một đôi chân trắng trẻo thon gầy lướt qua mắt cô, nhận lấy túi gà viên.

"Gửi quý khách."

Ôn Noãn hâm mộ nhìn về phía người này, kết quả nhìn lên lại thấy một đầu tóc trắng.

Giang Trác mặc một bộ đồ màu xám rộng thùng thình, thân hình mảnh khảnh cao ráo, miệng cắn một cây kem.

Ôn Noãn chợt quay đầu lại, bị nhan sắc thần tiên của cậu làm cho kinh diễm đôi chút.

Nhìn gần thế này, làn da thì trắng, ngũ quan đúng là xinh đẹp đến.... không thể bắt bẻ!

Giang Trác nhận lấy túi gà, đưa lên ngửi ngửi, đôi mắt đen nhánh hẹp dài, đặc biệt mang nét dụ hoặc nhìn lướt qua cô một chút, không khác gì muốn khoe khoang.

Ôn Noãn vội vàng đuổi theo cậu, giở giọng đặc biệt nịnh nọt: "Anh Giang Trác, chào buổi tối, cậu đến ăn tối sao?"

Giang Trác tiếp tục bước đi, mắt điếc tai ngơ.

"Anh Giang, nhiều như vậy cậu ăn hết sao, có cần người giúp đỡ chia sẻ không?"

Giang Trác cuối cùng cũng ngừng bước. Ôn Noãn không cẩn thận liền va vào lưng cậu, mũi liền thấy đau.

Cô lùi về sau hai bước, xoa xoa cánh mũi, thái độ nói cười như cũ: "Anh Giang, gặp lại chính là duyên, hay là cùng ăn cơm đi?"

Giang Trác nhìn cô, lẩm bẩm: "Cậu là ai?"

Ôn Noãn:....

Thật biết chọn đúng thời điểm để quên nhỉ.

Cô không đuổi theo nữa, xoa xoa cái mũi, rầu rĩ đá văng một viên đá nhỏ dưới chân.

Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, Giang Trác bỗng từ góc đường từng bước trở lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, khó chịu nói-

"Đi."

Ôn Noãn liền ngây ra: "Hả?"

Cậu mất kiên nhẫn quơ quơ túi gà viên: "Không phải bảo cùng ăn cơm à?"

*

Buổi tối 8 giờ, Ôn Noãn và Giang Trác bước vào khu nghỉ ngơi của cửa hàng tiện lợi 24h ăn gà.

Giang Trác chống hai khuỷu tay lên bàn, bộ dáng ăn gà viên phá lệ trông rất nghiêm túc, như một đứa nhóc vậy. Hơn nữa ánh mắt kia rất khéo, tìm được miếng gà viên nhiều thịt nhất, lấy ra đúng là một viên lớn.

Ôn Noãn duỗi tay sang, lấy một miếng gà viên, tầm mắt của cậu ta liền dừng lại trên tay cô.

Ôn Noãn quan sát biểu tình của tên này, vừa thấy cậu nhăn mày liền lập tức rút quân, tay đang giữ viên gà liền vội vàng chọn miếng nhỏ hơn, như con mèo nhỏ mà rút về, sợ cậu đổi ý, nhanh chóng cho vào miệng.

Giang Trác không nhìn nữa, tiếp tục chuyên chú ăn gà viên.

Xem bộ dáng cậu ta ăn, Ôn Noãn cũng cảm thấy rất ngon, cảm giác so với cô khi ăn cơm ở nhà một mình thích hơn nhiều.

Ôn Noãn liếm liếm ngón tay, lại tiếp tục lấy gà viên. Giang Trác lần này bắt được cổ tay cô: "Cậu mẹ nó tay đều là nước miếng."

Ôn Noãn thoát khỏi tay cậu, buồn rầu nói: "Hộp gà viên này có cả nước miếng của tôi lẫn cậu, tôi còn chưa ghét bỏ đâu."

"Lão tử đẹp trai như vậy, cậu ghét bỏ cái gì."

Ôn Noãn:....

Chưa thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!

Vốn định đưa tay vào túi tìm khăn giấy, tay còn chưa kịp chạm túi đã khựng lại khi Giang Trác vội đứng lên: "Cậu còn định chùi lên quần áo! Gớm vãi!"

"Tôi tìm khăn giấy!"

Giang Trác lắc đầu, thuận tay lấy túi khăn giấy trên kệ để hàng, lấy khăn lau cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn tựa hồ có thể nghe được hương trà xanh từ tấm khăn giấy. Cậu ta lau cho cô đến đặc biệt tự tin, ngón trỏ rồi đến ngón cái đều được lau sạch, khe hở giữa các ngón cũng không buông tha.

Sau khi hoàn thành, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, thuận tay tiếp tục lau luôn khóe miệng chỉ mới ăn một viên gà của cô.

"Cậu.... bị bệnh sạch sẽ à?" Ôn Noãn khó hiểu hỏi.

Giang Trác ném tờ khăn giấy đi, lầm bầm: "Không muốn nuốt trúng nước bọt của cậu."

Cô cười cười, chỉ hộp gà viên: "Trong đây không chỉ có nước miếng của tôi, mà còn có của cậu, không chừng còn có gàu của người rán gà, còn có các loại vi khuẩn...."

Ôn Noãn một bên nói, một bên trơ mắt nhìn đầy đủ quá trình Giang Trác lấy một viên gà, dừng tay lại, sau đó chậm rãi rụt trở về, cả người rợn lên.

Ôn Noãn liền nhanh nhảu bảo vệ gà viên, nếu cậu ta phun gì đó lên thì đến cô cũng chẳng muốn ăn nữa!

Vài phút sau, Giang Trác vẫn chưa đã thèm đã mua thêm hai lon coca cùng một bịch khoai tây lát, tiếp tục sự nghiệp ăn uống.

Ôn Noãn nhìn túi khoai, khóe miệng tràn ra nụ cười giảo hoạt: "Kỳ thật, quá trình sản xuất khoai tây lát cũng rất...."

Lời còn chưa dứt, Giang Trác đã đem nắm khoai lát nhét vào miệng cô, hung hăng ra lệnh: "Cậu im miệng."

Ôn Noãn một miệng không nuốt nổi, thiếu chút phun ra liền bị Giang Trác chỉ mặt cảnh cáo: "Cậu thử làm một màn thiên nữ tung hoa trước mặt lão tử xem."

Ôn Noãn kiên trì đem đống khoai lát nuốt xuống thành công: "Cậu đúng là một tên đàn ông thô bạo."

Muốn đánh cho mấy cái.

Giang Trác nhìn cô đưa khăn giấy lên lau miệng, ngón tay thon dài thật, nhưng lại không to như tay con trai. Tay của tên này mảnh khảnh, tinh tế trắng trẻo, nhìn một lúc thì thân hình cũng giống con gái.

Cậu nhìn chằm chằm đôi tay người đối diện một hồi lâu, sau đó đẩy một lon coca chưa mở sang.

"Chà, chủ động quá nhỉ."

"Khen thưởng"

"Khen thưởng gì?" Ôn Noãn vui vẻ mở nắp lon.

"Không phun nước ngọt vào mặt tôi."

"Nhưng tôi thật sự muốn phun, cậu sẽ không đánh chết tôi chứ."

"Dĩ nhiên, tôi có mà làm chết cậu."

Cậu thêm chữ "làm" này vốn cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Ôn Noãn là con gái, trong đầu cư nhiên nổ ra hàng loạt ý nghĩ lung tung.

Cô theo bản năng nhìn cậu một cái.

Thôi được, công tâm mà nói, tên tóc trắng này cũng thật đẹp trai.

Ôn Noãn đổi đề tài: "Sao lại mua nhiều đồ ăn vặt như vậy?"

Ăn hết sao.

Giang Trác đáp một câu: "Có tiền."

"Có nhiều tiền ha."

"Nhiều đến mức cậu không tưởng tượng nổi."

"Kể một chút đi, trong nhà có mấy ngọn núi vàng núi bạc à?"

Giang Trác chỉ chỉ kệ để hàng bên cạnh: "Còn mua được hai lon coca và một bịch khoai lát đấy."

Ôn Noãn bật cười.

Tự nhiên cảm thấy anh trai tóc trắng này có điểm đáng yêu.

Giang Trác thấy cô cười, bộ dáng khi cười rộ lên của cô đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt đào hoa cong cong, khóe mắt có một nốt ruồi son càng thêm nét đa tình, chiếc lúm đồng tiền trên khóe miệng càng khiến cô vừa anh tuấn vừa xinh đẹp ngọt ngào.

Cậu dời tầm mắt, trong lòng bỗng nhiên có điều bực bội.

Cả một lúc sao Giang Trác vẫn luôn im lặng, Ôn Noãn nói cái gì, cậu cũng không phản ứng, thoạt nhìn như đang suy nghĩ nơi nào rồi.

"Lại chọc trúng chỗ nào của cậu rồi."

"Bớt nói nhảm chút. Ăn xong thì lăn đi."

Ôn Noãn bĩu môi, bỏ khoai tây xuống: "Không ăn, ăn của cậu vài miếng khoai lát mà như ăn của cậu mấy trăm vạn."

Tận đến lúc cả hai tách hướng, Giang Trác vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh, không nói một lời.

Hết chương 07.