Ôn Noãn biết Giang Trác là người ăn mềm không ăn cứng, cô nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đỡ cậu ra khỏi ghế đi ra ngoài phòng học.
Giang Trác cũng không giãy giụa, thậm chí còn thuận thế dựa vào vai cô, toàn bộ sức lực đều đè nặng trịch lên người cô, cũng không biết là không còn sức thật hay là lợi dụng cơ hội sàm sỡ cô nữa.
Nhưng mà cơ thể cậu thực sự rất nóng, thiêu đốt đến mơ mơ màng màng. Vì vậy Ôn Noãn không thèm tính toán với cậu.
“Ngày hôm qua vẫn còn tốt mà, sao hôm nay lại phát sốt rồi?”
“Mắc mưa.” Giang Trác khịt mũi uể oải nói: “Lại thiếu nước cả đêm qua không ngủ được.”
Ôn Noãn khó hiểu: “Làm gì mà thiếu nước?"
Khóe môi Giang Trác cong lên: "Thiếu nước của cậu."
"..."
Cô không nên hỏi nhiều!!!!
Cô đỡ cậu bước ra khỏi dãy nhà dạy học, đi về phía bệnh viện trường.
Sau cơn mưa gió nhè nhẹ mang theo hơi đất và mùi cỏ xanh, Ôn Noãn có thể cảm nhận được cơ thể nóng sôi của thiếu niên.
Trong bệnh viện trường, Ôn Noãn đứng dựa tường nhìn một bác sĩ trung niên đo nhiệt độ của Giang Trác, đồng thời kiểm tra lưỡi và mắt.
Cậu yếu ớt ngồi trên ghế, tóc rũ xuống mắt, cực kỳ ngoan ngoãn hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Bác sĩ kê cho Giang Trác một đơn thuốc hạ sốt dặn dò: “Hôm nay em không nên đi học, tôi viết cho em một tờ đơn, em cầm đưa giáo viên xin nghỉ đi.”
Ôn Noãn còn chưa lên tiếng thì Giang Trác đã thẳng thừng từ chối: “Không cần.”
Bác sĩ kinh ngạc hỏi: “Không cần xin phép nghỉ?”
Có bao nhiêu học sinh giả ốm, muốn danh chính ngôn thuận có đơn xin phép của bệnh viện trường, tại sao thằng nhóc này ốm thật mà lại không muốn xin nghỉ?
“Học hành quan trọng hơn.” Giang Trác bổ sung, đồng thời ý vị thâm trường liếc nhìn Ôn Noãn: “Đúng không, bạn cùng bàn?”
Ôn Noãn trợn tròn mắt.
Có quỷ mới tin cậu!
Bác sĩ nhìn Ôn Noãn, dường như nghĩ dáng dấp cô thanh tú không giống mấy tên nam sinh l ỗ mãng: “Năm cuối cấp ba?”
“Vâng ạ, năm cuối cấp ba.”
“Ồ, mặc dù việc học quan trọng nhưng mà cơ thể mới là vốn sống.”
Ngoài cửa lại có học sinh đến khám bệnh. Bác sĩ đi ra phòng khám, đồng thời quay đầu lại nói: "Uống thuốc xong trở về ngủ một giấc đi. Nếu như đến tối mà vẫn còn sốt thì nhất định phải đến bệnh viện lớn kiểm tra."
Ôn Noãn cầm thuốc của Giang Trác sau đó dìu cậu trở về lớp.
Vừa ngồi xuống ghế cậu liền nằm gục lên bàn, mí mắt hơi hé không biết có ngủ không.
"Tiệm thuốc Đông y của chú Diệp ở ngay đối diện, buổi sáng cảm thấy khó chịu thì cứ xin nghỉ. Lết xác đến trường làm gì?"
"Muốn đến."
Ôn Noãn lấy sách bài tập ra nghe thế liền nói một câu: "Đừng nói cậu vì học tập thật nha. Cậu đã là hạng nhất khối rồi còn muốn gì nữa hả?"
Giang Trác cong cong khóe môi, không nói nữa.
Cậu không phải loại người mới hôn một cái quay đầu liền quên mất, cái cảm giác run rẩy đó khiến cậu phải khó chịu cả đêm.
Cậu muốn đến trường, muốn gặp cô, mở mắt thao láo thức trắng đêm chờ bình minh.
Bị sốt gì gì đó cậu hoàn toàn không có cảm giác, cậu chỉ hưng phấn như đang chơi thuốc. Trời còn chưa sáng hẳn đã lò dò đi đến lớp.
Lúc ngồi trên ghế, cậu cũng có chút không chịu đựng được nữa, nửa mê nửa tỉnh. Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn lại cảnh tượng ngày hôm qua, như một giấc mơ...
Giang Trác mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt nóng rực có chút mờ mịt.
Không khí đầu mùa hè thực sự rất hanh khô nóng nực, Ôn Noãn bị ánh mắt của cậu nhìn như thế có chút khó thở.
"Nhìn cái gì?” Ôn Noãn tức giận nói: “Hôm qua kéo tôi dầm mưa, tôi còn chưa bị cảm mà cậu đã sốt trước rồi.”
Cậu cười khẽ một tiếng: "Đến cả sốt cũng không cho. Sau này cậu muốn bắt nạt tôi hử?"
"Ai muốn bắt nạt cậu!" Cô cũng ngồi bên cạnh cậu, tay để gi ữa hai chân, móng tay trắng nõn, buồn bực nói: “Cho tới giờ tôi đều không muốn bắt nạt cậu mà!"
Buổi chiều, ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, cả thế giới như chìm vào trạng thái buồn ngủ, chỉ có thỉnh thoảng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khẽ lay động cành cây.
Giang Trác ngồi dậy, khoanh tay dựa vào bàn sau, ngước mặt lên trần nhà, nhắm mắt lại.
“Toàn thân đau nhức không còn miếng sức lực nào..."
"Nếu đến tối không hạ sốt cậu phải đến bệnh viện đi.”
“Không đi.”
“Tại sao?”
"Không biết, không muốn đi.”
“Cậu đừng có tùy hứng như vậy có được không hả?" Ôn Noãn nhìn cậu nói không nên lời: “Mấy tên nhóc như cậu, từ nhỏ đến lớn tuyệt đối là loại khiến cha mẹ đặc biệt lo lắng.”
Vừa dứt lời cô bỗng nhiên im bặt. Ôn Noãn nhớ tới thân thế của Giang Trác liền có chút hối hận.
Giang Trác lại giống như không có cảm giác gì: “Cũng may là ông đây không có cha mẹ.”
Ôn Noãn đưa tay sờ trán cậu, Giang Trác nắm chặt tay cô, đẩy ra không cho cô với tới.
“Để tôi sờ thử xem còn nóng không.”
“Không.”
"Sờ một cái thôi.” Ôn Noãn đưa tay còn lại tới trán cậu.
"Cậu muốn sờ là sờ thì sĩ diện của ông đây để đâu hả?"
Giang Trác ngả người ra sau, đồng thời nắm cổ tay cô, giống như cố ý phân cao thấp với cô. Ôn Noãn cựa quậy vẫn không rút ra được.
Bị bệnh mà còn sức lớn vậy sao??
“Quên đi.”
Ôn Noãn bĩu môi định rời đi, Giang Trác đột nhiên kéo cô lại, xích lại gần áp trán mình vào trán cô.
Ôn Noãn mở to hai mắt ra, nín thở nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đến gần.
Ngay lúc hai trán chạm nhau, một luồng điện xẹt qua, lông mi cô khẽ run lên.
"Cậu... cậu làm gì vậy?”
“Không phải cậu muốn sờ tôi sao?”
Cậu khịt mũi nhẹ nhàng "ưm" một tiếng khiến cho xương cốt Ôn Noãn đều mềm nhũn.
Cái tên này... đúng là biết tận dụng cơ hội mà!
"Còn nóng không?” Cậu lấy trán cà cà mặt cô.
"Còn… nóng.” Ôn Noãn mặt đỏ tim đập, giọng nói dường như không phải của cô nữa.
Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào cổ cô ngứa ngáy: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
"Tôi cũng không biết.” Ôn Noãn rũ mắt khẽ nói: “Dù sao cậu cũng chưa từng nghe lời tôi!"
Giang Trác hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo của cô gái nhỏ: "Bây giờ nghe."
"Cái gì? "
Cậu nghiêm túc nhìn cô: "Từ nay về sau cậu nói gì tôi cũng nghe hết.”
“Thật sao? Thật sự là tôi nói gì cậu cũng nghe?"
Khuôn mặt thiếu niên thu lại vẻ phóng túng thường ngày, thay vào đó là một sự chân thành không gì sánh được: "Ừ, đời này tôi chỉ nghe lời cậu."
Cô cười cười: "Cậu mới bao lớn, cả đời gì mà cả đời!"
Cậu ghé vào tai cô: "Trận mưa hôm qua ông đây vì cậu mà phát sốt."
"Cái gì mà vì tôi hả? Cũng có phải tôi bắt cậu dầm mưa đâu??"
"Hôm qua trời vừa mưa, tôi nghĩ nếu cậu không mang ô thì sẽ cùng cậu về nhà, cậu cũng không từ chối. Sau này tôi lại nghĩ nếu đi tới cổng trường mà cậu vẫn còn dựa vào tôi thì tôi sẽ ôm cậu.”
Cậu bình tĩnh thuật lại, âm thanh không lớn, mang theo hơi thở ẩm ướt và nóng nực khiến không khí đầu hè này trở nên ngột ngạt khó chịu——
"Cậu để cho tôi ôm. Tôi liền nghĩ hay là hôn lên tai cậu chắc cũng sẽ không từ chối, sau đó tôi liền hôn."
"Cậu đây là điển hình của được voi đòi tiên."
"Cũng là do cậu ngầm cho phép."
Gương mặt Ôn Noãn nóng bừng, cô nghĩ có lẽ cô cũng phải đến bệnh viện trường để xin thuốc hạ sốt rồi.
"Lúc đó tôi nghĩ là con mẹ nó cậu đối tốt với tôi như vậy tôi nhất định phải nghe lời cậu."
Chiều hôm qua, hai người thân mật bên trong cái áo đồng phục rất lâu, sau đó không nói một lời ra khỏi cổng trường rồi mỗi người một ngả.
Giang Trác lúc này cứ nói không ngừng, giống như muốn đem một vết tích bị cuốn trôi trong trận mưa lớn chiều hôm qua quay về.
Cậu dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ vành tai cô: “Cho nên tôi nghe lời cậu.”
Nghe một câu cuối cùng, Ôn Noãn liền hiểu Giang Trác là đang thổ lộ.
“Tôi là con trai.” Ôn Noãn cực kỳ không đúng lúc cắt ngang sự chân thành thâm tình của cậu: “Cậu xác định là mình thích đàn ông sao?”
Giang Trác trợn mắt: “Cậu nhất định phải nói mấy lời như vậy vào lúc này à?
“Đương nhiên là phải nói rõ rồi.” Ôn Noãn hùng hổ nói: “Nếu cậu thật sự thích đàn ông thì tôi nhất định phải cùng cậu phân rõ giới hạn. Chuyện này cả đời cũng không thể.”
Giang Trác gục xuống bàn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với cô nữa.
Ôn Noãn im lặng hồi lâu mới tiêu hóa hết lời của cậu.
Trước đây cô thích rất nhiều sư huynh, bởi vì họ tốt với cô, hài hước khiến cô cười, cho nên cô thích họ.
Nhưng mà cái thích đó với động lòng ngày hôm nay hoàn toàn khác nhau. Nhịp tim cô sẽ đập thật nhanh vì một người, sẽ kìm lòng không đậu muốn đến gần cậu, lúc cậu bị bệnh sẽ lo lắng không thôi...
Cô đẩy tay cậu một cái: "Đang ngủ à?”
“Không.” Giang Trác lười biếng trả lời.
Cô hít sâu một hơi, dò hỏi: “Giang Trác nếu tôi là con gái thì cậu cũng thích chứ?”
"Cậu có là con chó ông đây cũng thích!"
Ôn Noãn: …
Buổi chiều, Ôn Noãn vẫn đưa Giang Trác về nhà, còn đồng ý sau khi tan học sẽ đến thăm cậu, lúc này Giang Trác mới miễn cưỡng đồng ý quay về đi ngủ.
Sau khi tan học, Ôn Noãn đi vào nhà vệ sinh một chuyến, vừa bước vào liền đụng phải Lục Tự Dương.
Lục Tự Dương hình như có chuẩn bị rồi mới đến, trực tiếp chộp lấy cánh tay Ôn Noãn kéo vào WC, áp vào tường.
Ôn Noãn thuận thế tung một cước định cho cậu ta một hồi thống khoái. Không ngờ khóe miệng Lục Tự Dương cong lên nói: "Đi vào WC nam ngày càng thuần thục ha, ừm em gái?"
Ôn Noãn dừng chân lại rồi để xuống, kinh ngạc nhìn cậu.
Vậy mà... lại bị con người này nhận ra???
Lục Tự Dương cười khẩy: “Ôn Hàn đã chơi với tôi từ nhỏ, cậu cho là cậu có thể giấu tôi được bao lâu?”
Ôn Noãn siết chặt tay nhẫn nại nói: “Nếu đã là giao tình từ nhỏ vậy mà cậu còn ra tay tàn nhẫn với anh ấy?!”
Đôi mắt Lục Tự Dương tối sầm lại: “Ai cũng có thể nói tôi ghê tởm chỉ có cậu ấy là không thể.”
“Vậy là cậu ra tay với anh ấy?”
"Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn..."
"Cút đi.” Ôn Noãn đẩy cậu ta ra, xoay người bước ra ngoài.
Còn ở đây với cậu sợ là cô sẽ thật sự mất khống chế mà báo thù cho Ôn Hàn.
Nhưng mà vào lúc Ôn Noãn sắp bước ra khỏi nhà vệ sinh nam thì Lục Tự Dương đột nhiên nói: “Muốn biết bí mật của anh trai cậu không?”
Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Cậu biết?”
Lục Tự Dương cười cười: “Tôi với cậu ấy… trước đây là bạn thân nhất."
Ôn Noãn sải bước đi về phía cậu, nắm cổ áo của Lục Tự Dương: "Nói cho tôi biết!"
"Em gái, đây không phải là thái độ nhờ vả, cầu xin người khác đâu!"
"Ai là em gái cậu!"
Lục Tự Dương không quan tâm nói: “Chuyện động thủ làm người khác bị thương đợi sau khi tìm được anh trai cậu tôi sẽ đi tự thú. Nhưng mà bây giờ tâm tình của tôi cũng giống cậu, chỉ muốn sớm tìm được cậu ấy. Cái tên ngốc không có đầu óc kia để cậu ấy ở bên ngoài phóng túng sớm muộn gì cũng bị lạnh chết."
Về điểm này thì Lục Tự Dương và Ôn Noãn lại có cùng suy nghĩ.
Cô thả cậu ra nói: “Cậu biết được bao nhiêu chuyện của anh ấy?”
Lục Tự Dương khóa cửa nhà vệ sinh rồi quay về tiếp tục nói: “Tôi biết cậu ấy đang điều tra mẹ kế Trương Y Tuyết của hai người.”
"Sửa cho đúng, mẹ tôi còn ở đây, mẹ kế cái gì."
“Được rồi, hai người muốn gọi sao thì gọi cũng không liên quan đến tôi." Lục Tự Dương nói tiếp: “Điều tôi muốn nói là chấp niệm lớn nhất bao năm qua của cậu ấy chính là làm cho cha mẹ hòa hợp, cho cậu cũng như cậu ấy một gia đình đúng nghĩa."
Trái tim Ôn Noãn như có cái gì đâm vào có chút khó chịu: “Tên ngốc này.”
"Có điều cậu ấy thật sự tra ra một chuyện."
"Tra được công ty Trương Y Tuyết có vấn đề sao?"
"Cậu có hiểu lầm năng lực của anh trai cậu không hả?" Lục Tự Dương cười cười: "Ngày hôm đó cậu ấy chắc như đinh đóng cột nói cho tôi biết Ôn Thừa Nghiệp hơn phân nửa... không phải là con ruột của cha cậu."
Ôn Noãn:....
Chuyện này?!
Lục Tự Dương nói tiếp: “Lúc đó tôi cũng có biểu hiện giống như cậu, còn nghĩ rằng cậu ấy là đồ ngốc.”
Ôn Noãn còn cho là Ôn Hàn thần bí như vậy là do đang giấu giếm một bí mật hệ trọng nào đó, có thể là biết được nhược điểm không thể cho người khác biết của Trương Y Tuyết, thậm chí cô còn tưởng tượng ra tình tiết trong Vô Gian Đạo [1], Ôn Hàn sau khi tỉnh lại liền nằm vùng bí mật điều tra.
[1] Vô Gian Đạo: một bộ phim hình sự trinh thám của Hồng Kông năm 2002.
Không ngờ lại là chuyện này...
Lãng phí biểu cảm của cô quá đê!!!!
Mặc kệ Ôn Thừa Nghiệp có phải là con trai ruột của Ôn Hằng hay không, Trương Y Tuyết có cho Ôn Hằng đội nón xanh hay không, gia sản của nhà họ Ôn sau này sẽ rơi vào tay ai, Ôn Noãn đều cảm thấy tất cả những thứ đó đều không quan trọng bằng an nguy của anh trai cô!
Thảo nào lúc đó Trương Y Tuyết cảnh cáo Ôn Noãn để "anh" ngừng lại, hơn nữa còn không tiếc tiền mua chuộc Tần Dã dạy dỗ anh, hóa ra cũng bởi vì Ôn Hàn đang điều tra thân thế của Ôn Thừa Nghiệp.
Đối với những gia đình giàu có thực sự thì chuyện vợ ngoại tình, ly miêu tráo thái tử quả thật là chuyện động trời.
Nhưng nếu muốn nói nhà họ Ôn thực sự giàu có... thì có vẻ còn kém một chút, so với nhà họ Giang giàu có thực sự ở Bắc Thành, hay thậm chí là nhà Diệp Lan, nhà họ Ôn thực sự không được xem là một gia đình giàu có.
"Hiện tại tôi với cậu đều lo lắng cho cậu ấy như nhau. Chỉ cần tìm được Ôn Hàn trở về thì tôi sẽ đi tự thú cũng như chịu trách nhiệm vì kích động của mình." Lục Tự Dương đưa tay ra: "Cho nên em gái à, chúng ta có thể hợp tác chung được chưa?"
Sau khi cân nhắc một lúc, cuối cùng Ôn Noãn cũng bắt tay Lục Tự Dương: “Chỉ là tạm thời thôi...”
Lục Tự Dương mỉm cười, má lúm đồng tiền xuất hiện trên khuôn mặt
"Một lời đã định."
Bên ngoài truyền đến giọng nói bất mãn của một nhóm nam sinh--
“Ai ở nhà vệ sinh nam mà còn khóa cửa vậy?”
"Đúng vậy, có chút tư tưởng đạo đức xã hội nào không hả??"
“Hút thuốc không cần khóa cửa, giáo viên đều về hết rồi!”
“Mở cửa nhanh lên, ông không nhịn được nữa rồi!"
Ôn Noãn đội mũ lưỡi trai, mở cửa nhà vệ sinh bước ra, quét mắt qua bọn họ một cái: "Giục cái gì?"
Bọn họ nhìn thấy là "Ôn Hàn" thì có chút ngượng ngùng, lùi lại vài bước.
Rõ ràng đều là đàn ông con trai, thế nhưng vừa nhìn thấy "Ôn Hàn" bọn họ liền giống như nhìn thấy nữ thần đều gỡ bỏ hết mấy cái dáng vẻ thô lỗ của mình, thậm chí cả người đều không được tự nhiên.
Ôn Noãn bước ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó Lục Tự Dương lại đi ra, một nhóm nam sinh nhìn thấy cậu liền khó hiểu hỏi...
"Cậu... các cậu đóng cửa nhà vệ sinh làm gì vậy?”
Lục Tự Dương không nói lời nào, kéo cổ áo, đuổi kịp Ôn Hàn: “A Hàn, đợi đã.”
Một đám nam sinh kinh ngạc đến mức rớt cằm!
...
Giang Trác mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên la đưa tay lấy điện thoại.
Diệp Thanh thay cậu đổi khăn lạnh trên trán nói: “Đừng nhìn nữa, hôm nay Hàn cô nương nhà cậu sẽ không tới đâu.”
Giang Trác chật vật từ trên giường đứng dậy đi tới bồn rửa tay, dùng nước lạnh vỗ mặt để mình trông có tinh thần hơn.
Chàng trai trong gương, những giọt nước từ khuôn mặt nhỏ xuống, đôi mắt đỏ ngầu, mái tóc rối bù, cậu đứng trước gương mỉm cười một cái, hình như cảm thấy khó coi nên cười thêm lần nữa.
"Con mẹ nó, vừa bệnh một cái liền không còn đẹp trai nữa!"
Diệp Thanh dựa vào bàn làm việc, đưa một bản phác thảo mà vừa mới được hoàn thành cho cậu nói: "Xem Hàn cô nương của cậu đã làm chuyện tốt gì rồi."
Giang Trác quét mắt nhìn bức tranh phác họa, trong tranh một thiếu nhiên thanh tú đang áp một nam sinh đeo kính cao ráo vào tường, hơn nữa còn cố ý vẽ một cái bồn tiểu, ý nói đây là nhà vệ sinh nam.
Thiếu niên thanh tú đương nhiên là Ôn Noãn, còn nam sinh đeo kính... có chút giống Lục Tự Dương.
Giang Trác cười xé bức tranh làm đôi, một nửa có hình Lục Tự Dương thì ném vào thùng rác, còn một nửa có Ôn Noãn thì dán lên tường chỗ bàn học.
"Một bài post trên mạng nói rằng Ôn Hàn là một tên tra nam, vừa mới áp tường Lục Tự Dương! Hai người đóng cửa nhà vệ sinh nửa tiếng đồng hồ! Cũng không biết bọn họ đang làm gì trong đó."
"Thật không?"
Diệp Thanh mở diễn đàn trường. Cách đây hai tiếng trên diễn đàn có một bài post được lên hot news——
"Ngạc nhiên!! Ngay sau khi cp Giang Hàn chính thức công khai không lâu thì có nghi vấn Ôn Hàn chân đạp hai thuyền với Lục Tự Dương. Rốt cuộc sau khi tan học nhà vệ sinh nam đã che giấu bao nhiêu bí mật? Hôm nay lớp 818 sẽ mời các bạn xem trước mười bí mật không thể nói!!!"
Giang Trác liếc nhìn bài đăng, lười biếng ngáp một cái.
Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi: “Anh Trác, bài đăng này nói có đạo lý, có căn cứ, cậu không tức giận sao?”
Giang Trác liếc anh một cái rồi cười: “Ngày hôm qua còn có một bài đăng khác cũng có lý có căn cứ nói là Ôn Hàn sinh cho tôi một đứa con trai, cậu có tin không?"
Diệp Thanh:...