Một đoạn đường này, Ôn Noãn nhận ra, Lục Tự Dương vừa chăm sóc vừa chiếu cố anh trai, không chỉ cho cô đi nhờ xe, còn mời cô ăn sáng, đúng kiểu anh em tốt mẫu mực.
Xe đạp chạy qua vạch giảm tốc trên đường nên xóc nảy, Ôn Noãn theo bản năng vịn eo Lục Tự Dương.
Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, hình như người Lục Tự Dương… mẫn cảm run lên.
Trở lại đoạn đường bằng phẳng, Ôn Noãn liền buông cậu ra.
Nhưng tên này lại cố ý đánh một vòng chữ S, khiến cô phải giữ lấy eo cậu lần thứ hai.
Con gái rất nhạy, Ôn Noãn sau đó liền lập tức rụt tay về, cảm giác quái lạ.
Lục Tự Dương này cùng anh cô, có thật chỉ đơn thuần là tình anh em chủ nghĩa xã hội… không vậy?
Lục Tự Dương quay đầu lại nhìn cô cười cười rồi đùa cợt mấy câu, Ôn Noãn lại nghĩ có lẽ chính mình đã nghĩ nhiều rồi.
Gần đây trong đầu cô toàn nghĩ ra mấy cái ý tưởng kỳ quái.
Bên đường, Ôn Noãn bắt gặp Phương Triết Hàn ngây ngốc, đeo cặp sách trên vai, trong miệng nhai xíu mại, đi từng bước tới cổng trường.
Cô nhảy xuống xe, nói với Lục Tự Dương: “Không cần đưa tôi tới cổng trường đâu.”
“Kít” một tiếng, Lục Tự Dương đạp phanh, quay đầu nhìn cô: “Vậy nhớ tự lo cho mình đấy, có việc thì nhắn tin cho tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Ôn Noãn khập khiễng đến bên chỗ Phương Triết Hàn, khuỷu tay trực tiếp gác lên bả vai cậu ta: “Lão đệ, đỡ anh đây một chút.”
Phương Triết Hàn nhanh chóng chùi tay vào đồng phục, đỡ Ôn Noãn: “Sao cậu biến thành thế này rồi?”
“Đừng hỏi, hỏi xong ai cũng ngại.”
Phương Triết Hàn nhìn Ôn Noãn ôm eo, lại nhìn Lục Tự Dương đối diện, trên mặt biểu tình quỷ dị.
“Cậu bị Lục Tự Dương ‘làm’ rồi?”
Ôn Noãn cố ý chọc Phương Triết Hàn, thần thần bí bí cười nói: “Nói nhỏ thôi.”
“Mẹ k*ếp!!!” Phương Triết Hàn nhảy ra xa ba thước, cả gương mặt khiếp sợ: “Tôi không ngờ cậu lại là loại đàn ông này!”
Khóe miệng Ôn Noãn cong cong, cười tủm tỉm nói: “Cậu vẫn luôn không biết quan hệ của tôi và cậu ấy sao?”
“Tôi mẹ nó mà biết, đã sớm tuyệt giao với cậu!” Phương Triết Hàn trên đầu toàn là dấu chấm hỏi, thực sự hoài nghi nhân sinh: “Cậu tự nhiên lại có khuynh hướng này! Đậu má!!”
Ôn Noãn vốn dĩ muốn thử Phương Triết Hàn, nếu cậu ta sớm biết Ôn Hàn và Lục Tự Dương có loại quan hệ kỳ quái này, chắc chắn sẽ không ngạc nhiên đến thế.
Vậy là cô thật sự nghĩ nhiều rồi sao.
Cho đến giờ phút này, Ôn Noãn mới phát hiện, cô đối với người anh trai sinh đôi của mình, kỳ thật không hiểu gì hết, anh thích cái gì, xu hướng tính dục thế nào, bí mật của anh hay thậm chí bạn bè của anh, cô đều hoàn toàn không biết gì cả.
Ôn Noãn vỗ vỗ vai Phương Triết Hàn, trấn an nói: “Đùa cậu chút thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Phương Triết Hàn vẫn còn hoài nghi: “Thật?”
“Chứ gì nữa.” Ôn Noãn biểu tình thản nhiên: “Lão tử thích con gái, được chưa.”
“Vậy cậu với Lục Tự Dương là thế nào, tên đó chính là học sinh xuất sắc hằng năm, ngày thường đều để mắt trên trời, khinh thường nhất là làm bạn với bọn người chúng ta, sao có thể chở cậu đến trường?”
Ôn Noãn cười cười nói: “Đương nhiên là vì Hàn gia nhà cậu có mị lực vô biên, nam nữ đều không thể cưỡng lại.”
Phương Triết Hàn nhìn khóe mắt cong lên của cô, dưới mắt còn có một nốt ruồi nhạt đặc biệt vênh váo, cậu nuốt nước miếng, ánh mắt lộ ra một chút sùng bái.
Lục Tự Dương như vậy cũng bị ‘cậu’ thu nạp, đúng là anh trai xã hội Hàn gia.
“Nhìn gì mà nhìn, đỡ tôi coi.”
Thấy Ôn Noãn không kiên nhẫn, Phương Triết Hàn lập tức ngây ngốc đi tới, giúp cô: “Cậu rốt cuộc sao lại thế này hả?”
“Tư thế rời giường không đúng, trẹo eo.”
*
Cuối năm, đại hội thi đấu bóng rổ giữa các trường trung học được tổ chức.
Ôn Noãn bỗng dưng bị ủy viên thể dục kéo vào đội bóng rổ, cùng các bạn học huấn luyện, sẵn sàng mang vinh quang về trường.
Giang Trác cũng nằm trong đội bóng rổ, không nghi ngờ gì nữa, cậu 100% chiếm hơn nửa tỉ lệ ghi bàn, có thể xem như là át chủ bài của đội bóng rổ trường trung học Thập Tam.
Ôn Noãn cao 1m85 bước vào đội bóng rổ, tuyệt đối trở thành nhân vật bị ấn xuống đất mà cọ xát, lúc đầu cũng bị các đội viên cười nhạo, nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy Ôn Noãn nhanh nhẹn phong tao di chuyển, nhảy đà ném rổ ngọt ngào như một chiếc lò xo, lập tức đều im miệng.
Tỉ lệ ghi bàn của vị lão đại này, chắc chắn không thua Giang Trác!
Tuy rằng kỹ thuật bóng của Ôn Noãn không tệ, nhưng bởi vì không quen quy tắc thực chiến nên luôn phạm quy.
“Ôn Hàn, cậu sao lại thế này hả? Vào trận hai mươi phút, cậu phạm quy hết mười lần.” Đội trưởng đội bóng rổ Hạ Huy bất mãn nói: “Cứ tiếp tục như vậy thì đừng chơi nữa.”
Ôn Noãn bất đắc dĩ, này cũng không thể trách cô, trước đây cô chưa đánh qua trận bóng rổ chính quy nào, không hiểu quy tắc là bình thường thôi.
“Cậu còn như vậy, cũng chỉ có thể thay người!”
“Ôn Hàn cậu có phải heo không! Lại cầm bóng lao vào người khác!”
“Cậu thử phạm quy một lần nữa xem!”
Hạ Huy đều bị cô làm cho tức chết, lúc này, Lục Tự Dương đi tới, nói: “không biết quy tắc thì chỉ cho người ta, cậu mắng làm gì.”
Lục Tự Dương trước mặt mọi người đều là nhân vật mang danh vọng lớn, cho nên, cậu chỉ cần mở miệng nói, Hạ Huy liền tắt đài.
Lục Tự Dương cầm bóng đến trước mặt Ôn Hàn, nói: “Sang nửa sân đối diện, tôi chỉ cậu.”
“Được thôi.” Ôn Noãn theo cậu sang nửa sân bên kia.
Lục Tự Dương cầm bóng tiến công, đồng thời kiên nhẫn giảng giải quy tắc cho cô----
“Kiểm soát bóng trên sân không được quá 24 giây.”
“Không được dẫn bóng 2 lần.”
“Không được dẫn bóng ngoài vùng cấm, va chạm với người khác cũng là phạm quy.”
(*) Mình không rành quy tắc lắm, nếu có sai thì mọi người góp ý để mình sửa nha~
Ôn Noãn giang hai cánh tay nghiêm túc phòng thủ, nhưng chỉ cần một động tác giả, Lục Tự Dương đã có thể thoát khỏi cô. Ôn Noãn không cam lòng yếu thế, chạy nhanh theo, muốn giữ chặt cậu.
Nhưng chợt nhớ ra, kéo người khác cũng tính là phạm quy, cô liền tận lực khống chế chính mình.
Giang Trác nhận bóng từ đồng đội, quay đầu lại nhìn nửa sân bên kia----
Ôn Noãn cùng Lục Tự Dương đang đấu 1v1, thân thể… cũng khó tránh khỏi va chạm.
Sắc mặt Giang Trác ngày càng u tối, mắt trợn trắng, ném bóng rổ ra sau, nhấc chân rời sân.
Lại không ngờ rằng, tùy tay ném bóng một cái, thế nhưng bay qua, đập vào lưng Lục Tự Dương, bất ngờ đẩy cậu chúi về phía trước.
Lục Tự Dương quay đầu lại, nhìn Giang Trác: “Giang Trác, làm gì vậy.”
Tâm tình Giang Trác không tốt lắm, nghe tiếng của Lục Tự Dương, bao nhiêu nóng nảy đều dâng lên.
Cậu nhặt bóng rổ trên sàn, ước lượng, lười nhác hất cằm nói: “Mày.”
M* mày.
Ý tứ khiêu khích rõ ràng, Lục Tự Dương cũng không phải dạng dễ chọc, bóng trong tay liền ném về phía Giang Trác.
Giang Trác nghiêng đầu, thuận lợi né quả bóng kia, trào phúng nói: “Kỹ thuật như vậy mà đòi dạy người khác, mặt mũi lớn nhỉ?”
Có thể thấy lửa giận trong mắt Lục Tự Dương.
Cậu là chủ tịch hội học sinh, ngày thường trong trường đều có uy vọng rất cao, còn Giang Trác vẫn luôn là đối tượng xa lánh của mọi người.
Vì thế, xung quanh nhanh chóng tụ lại mấy tên con trai cao to: “Giang Trác, mày đừng ở đây khinh người quá đáng, Lục Tự Dương vốn không chọc tới mày.”
Giang Trác cười lạnh, cằm đưa lên, con ngươi đen nhánh mang theo kiêu ngạo: “Từng người từng người như vậy, thôi thì xông lên một lượt đi.”
Mấy tên nam sinh mang khí phách hừng hực tuổi trẻ, bị một câu của cậu chọc giận: “Sợ mày à.”
“Tao ngứa mắt mày lâu rồi đấy.”
Bỗng nhiên Ôn Noãn từ đâu bước lại chắn trước người Giang Trác, đưa tay nói bọn họ: “Làm gì làm gì, chủ tịch hội học sinh còn đang ở đây, các cậu còn kéo bè kéo phái đánh nhau, muốn xuống phòng giáo vụ hết à?”
Ôn Noãn quay đầu nhìn Lục Tự Dương: “Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi, được chứ?”
Lục Tự Dương nhìn hành động bảo vệ của cô, ánh mắt phức tạp: “Cậu thay mặt cậu ta sao, dựa vào đâu?
“Giang Trác cũng là anh em của tôi.”
Người xưa thường bảo giang hồ sinh tử chi giao, cô với Giang Trác hiện tại cũng là giao tình quá mệnh rồi.
Mặc kệ Giang Trác làm cái gì, đúng hay sai, Ôn Noãn sẽ vô điều kiện đứng về phía cậu.
Lục Tự Dương khó chịu ném bóng rổ trong tay, lúc bỏ đi, sắc mặt thật sự rất khó coi.
Ôn Noãn thở dài, hôm nay làm lật chiếc thuyền tình bạn của họ, không biết sau khi anh hai tỉnh dậy có muốn bóp chết cô không nữa.
Cô đứng bên cạnh Giang Trác, nhẹ nhàng thở ra.
Giang Trác vô biểu tình nhìn sang, con ngươi đen nhánh cực kì điềm tĩnh, che dấu cảm xúc rất tốt.
Ôn Noãn có chỗ không tự nhiên, xoa xoa mũi: “Cậu… nhìn tôi làm gì, đừng có nghĩ nhiều đấy, lần sau bọn họ tùy tiện khi dễ cậu, tôi không giúp nữa đâu.”
Giang Trác chuyển tầm mắt, nhấp nhấp môi, một câu cũng không nói, liền xoay người rời đi.
Ôn Noãn ôm bóng rổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, quay đầu đứng ở vạch ba điểm, ném rổ.
Giang Trác bỏ đi được hai ba bước, cuối cùng trở lại, cương ngạnh đoạt lấy bóng trong tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn đề phòng nhìn cậu: “Làm gì.”
Giang Trác lạnh giọng nói----
“Từ giờ, tôi dạy cậu chơi.”
*
Dưới sự huấn luyện của Giang Trác, Ôn Noãn dần nắm được các quy tắc cơ bản của bóng rổ.
Nhưng mà không ngờ đến, giải đấu bóng rổ hai tuần sau đó, thứ cô nhận được không phải là đồng phục của thành viên đội bóng rổ, mà là… một chiếc váy nóng bỏng của đội cổ động viên.
Mắt Ôn Noãn choáng váng, cầm chiếc váy nhỏ đến bộ phận thể dục.
“Đồng phục đội của tôi… có phải đã phát nhầm rồi không?”
Bạn học bên bộ phận thể dục kiểm tra, đối chiếu tên cô: “Không sai, đây là đồng phục đội của cậu.”
Ôn Noãn vội vàng nói: “Tôi thuộc đội bóng rổ, cậu phát cho tôi váy của đội cổ động là thế nào?”
Cán sự ban thể dục nói: “Ôn Hàn, tên cậu không nằm trong đội bóng rổ.”
“Cái gì?”
Cậu bạn đưa danh sách cho Ôn Noãn, chỉ đến tên cô, quả nhiên, tên cô không nằm trong đội bóng rổ, mà bị phân vào… đội cổ động nữ.
“Các cậu có nghĩ sai không vậy?” Ôn Noãn không thể hiểu nỗi: “Tôi sao có thể mặc váy, tôi là… nam mà!”
Đúng lúc này, Ôn Thừa Nghiệp bước vào phòng thể dục, cười tủm tỉm nói: “Em trai Ôn Hàn, chẳng phải ngày thường rất thích mặc mấy bộ đồ hoa hòe rối loạn hết sao, con đeo khuyên tai nữa, tôi tưởng… giả làm con gái đối với cậu mà nói, cũng không tính là khó khăn nhỉ.”
Ôn Noãn thấy Ôn Thừa Nghiệp liền hiểu, lý do tên của mình từ đội bóng rổ một đường bay sang đội cổ động.
Ôn Thừa Nghiệp là trưởng bộ phận thể dục của trường.
“Danh sách đội cổ động viên đã xác định rồi, hiện tại cậu không được rời đi.” Bạn học ban thể dục nghiễm nhiên giữ nguyên bộ dáng ‘việc công xử theo phép công’, nói: “Nếu hiện tại cậu rời đội, hậu quả sẽ không nhẹ, hạnh kiểm sau này của cậu sẽ không tốt được.”
Ôn Noãn cũng chẳng để ý cái gì hạnh kiểm, dù sau thành tích của Ôn hàn nát như vậy, cũng không có khả năng được học sinh ba tốt.
Chỉ là cô không quen mắt nhìn Ôn Thừa Nghiệp giở chiêu trò đánh lén sau lưng.
Muốn làm cô mất mặt trong bộ dáng nam giả nữ lên sân khấu à, Ôn Noãn càng không để cậu ta toại nguyện.
“Cứ chống mắt lên mà xem.”
Khóe miệng Ôn Noãn cong lên, xách theo chiếc váy vào phòng thay quần áo.
Chẳng phải là mặc váy ngắn thôi sao, là một bổn cô nương tự nhiên từ khi lọt lòng không nhiễm chút bụi trần nào, cô mặc váy không được thì ai được!
*
Sân bóng rổ chật kín người, học sinh hai trường đều lắp đầy ghế, cổ vũ hết mình cho các thành viên đội bóng.
Hàng ghế đầu là nơi nghỉ ngơi của các tuyển thủ, đội trưởng Hạ Huy trong màu áo xanh dương đi đi lại lại, tìm kiếm Ôn Hàn: “Tên kia lại chạy đi đâu rồi! Vài phút nữa đã vào trận, hiện giờ lại giật dây xích bỏ chạy!”
Giang Trác lười biếng ngồi trên ghế, nhìn Hạ Huy như sắp nằm rạp xuống sàn, cái đầu dáo dác tìm bên dưới các chỗ ngồi.
Đầu ngón tay cậu quấn một sợi dây cao su, biểu tình thong dong: “Cậu nghĩ cậu ta có thể trốn dưới chân tôi à?”
“Biết đâu bất ngờ.” Hạ Huy phủi phủi đầu gối, đứng dậy: “Dạo gần đây, bên ngoài đều bát quát về hai người các cậu, nói ngày nào cũng thấy hai cậu ở cùng một chỗ, cậu ta cũng sắp trở thành cái đuôi nhỏ của cậu rồi.”
Giang Trác trợn trắng mắt: “Mẹ nó đừng có gớm như vậy.”
Đội trưởng Hạ Huy ngồi kế Giang Trác, duỗi tay đặt lên vai cậu: “Nói thật lòng, giá trị nhan sắc của Ôn Hàn, nếu là con gái, không biết sẽ xinh đến mức nào nha.”
Đúng lúc này, tiếng nhạc cổ động sôi nổi vang lên, các nữ sinh đội cổ động mặc crop top trắng xanh cùng váy ngắn xếp li, vẫy chùm hoa lần lượt nhảy xuống sân.
Giang Trác không ngẩng đầu, lấy di động định nhắn tin cho Ôn Hàn.
Bỗng nhiên, Hạ Huy bên cạnh hét lên một tiếng: “T-tôi bị mù sao, cô gái đầu tiên hàng thứ hai… là Ôn Hàn hả?”
Giang Trác giật mình ngước lên, nhìn về phía đội cổ động.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, trong đầu Giang Trác chỉ còn hai chữ---
“Đậu-------má!”