Gia Tộc Ma Cà Rồng 5: Thiên Thần Sa Ngã

Chương 42: Đường tới địa ngục (mimi)




Mimi Force ngước nhìn người chép sách trong Kho Lưu Trữ đang ngồi trước mặt mình.

- Các Thợ Săn đã làm được một việc phi thường. Sẽ không có việc giải tán hội. Lúc này Hội Kín vẫn được bảo toàn.

- Tôi đã nghe rồi. Xin chúc mừng.

- Họ đã gắn kết với nhau và gắn bó với tôi - Mimi cong môi - Nếu họ biết đó là điều tốt nhất cho mình.

- Tôi không thể tưởng tượng là cô lại lôi tôi ra khỏi tầng hầm chỉ để ăn mừng thắng lợi của cô, có thẻ nó cũng đáng nhỉ.

- Cậu nói đúng, còn có chuyện khác nữa. Báo cáo của kho Lưu Trữ về câu thần chú máu đã tấn công tôi.

- Rồi sao?

- Nó không phải từ một thành viên của Hội Kín, cũng không phải từ ma cà rồng nào trong Hội.

- Không ư?

- Không. Nó cũng không phải từ Dephilim mà Deming đã giết.

- Vậy là ai?

- Tôi không biết. Đó là thứ chúng ta cần làm. Vẫn còn thứ khác nữa. Khi báo cáo tới, tôi cũng nhận lại được chiếc áo choàng mà tôi đã mặc hôm đó. Tôi đã tìm thấy thứ này trong nó. Cô cho cậu xem một hình thập giá, được viết đèn lên những chữ cái O.H.P - Nó là của cậu phải không?

Oliver gật đầu.

- Cậu đã để một tấm bùa may trong túi tôi. Đó là thứ duy nhất có thể phá hủy được câu thần chú máu. Tôi đã sống sót nhờ có cậu.

- Tôi có linh cảm làm cô sẽ cần nó. Nhưng tôi không nói cho cô biết vì tôi nghĩ có thể cô sẽ không chấp nhận tấm bùa may của tôi.

- Cậu đúng đấy. Tôi sẽ không làm thế.

Cô sẽ không bao giờ cho rằng sự bảo vệ từ Máu Đỏ có thể có kết quả. Thần chú máu là một thứ tà độc và để bảo vệ ta là thứ đối lập với nó. Đó cũng giống như kiểu hy sinh thân mình. . . vì cho đi tấm bùa may có nghĩa là người nó bảo vệ có thể sẽ gặp nguy hiểm, không bảo vệ được mình, yếu đuối trước bất cứ thế lực tà độc nào trên thế giới.

- Không phải cám ơn tôi đâu.

- Tôi chưa cám ơn mà.

- Tôi muốn nói là, đó là việc của tôi. Tôi có thể để Regent của mình phải chết dưới sự giám sát mình sao?

- Tôi nghĩ là không - Mimi không thể nhìn vào mắt cậu ta. Cậu ta không phải mẫu người của cô, dù cậu ấy trông cũng không đến nỗi tệ và hầu hết các cô gái đều cho rằng cậu ấy dễ thương với mái tóc ngắn và đôi mắt như mắt cún con. Nhưng không phải, đó không phải cảm giác mà cô đang cảm thấy lúc này.

Cô đang cảm thấy điều gì đó khác cơ. Biết ơn. Cảm mến. Cô chưa từng có cảm giác này đối với bất cứ chàng trai nào. Cô đã trải nghiệm sự khát khao, đam mê và sự vui sướng cực độc của tình yêu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thích.

Cô thích cậu ấy. Oliver. Cô đang bắt đầu nhận ra rằng chỉ trong vài tuần cậu đã là bạn mình và cô cũng là bạn cậu. Trước đây, họ chưa từng quan tâm đến nhau nhưng không hiểu thế nào họ cùng cô đơn và đang cùng than khóc. Cậu hiểu được cô đến từ đâu và không phán xét sự đau khổ cũng như nỗi tức giận của cô. Cậu đã ở trong tình trạng ấy và cậu cũng cảm thấy như thế.

Thêm nữa họ làm việc rất ăn ý với nhau. Vì không có sự hấp dẫn, không căng thẳng nên họ có thể cười đùa, chọc ghẹo và đùa cợt về những thứ xung quanh. Giữa đống bề bộn điên rồ này cô đã có một người bạn.

- Đừng - Cậu cảnh báo.

- Đừng gì?

- Đừng có mà sướt mướt chứ sao. Tôi vẫn không thích cậu nhiều lắm đâu - Cậu mỉm cười.

- Tôi cũng không thích cậu nhiều đến thế đâu - Cô đáp lại dù biết rằng cả hai đều đang nói dối. Mặt cô trông nhẹ nhõm hơn.

- Này. Cám ơn cậu. Cám ơn vì đã đề phòng trước - Cô nói mà cô không ra vẻ quỵ lụy. Cô thấy thật khó để mang ơn bất cứ ai, đặc biệt lại là con người bình thường.

- Tôi đã tra cứu một chút trong các tư liệu ở Kho Lưu Trưc. Tôi nghĩ cậu có thể hứng thú với nó. Theo như Sách Thần Chú thì subvertio không thể giết được một linh hồn bất tử. Nó chỉ khiến họ bị đày xuống tầng sâu nhất của thế giới dưới lòng đất thôi.

Mimi bỏ cây thập giá vàng ra xa.

- Hãy nói tôi nghe những thứ tôi không biết xem.

- Nghe nhé. Nếu cậu có thể tìm ra cánh cổng và đi vào lối của người chết cậu có thể đưa anh ta ra ngoài. Anh ta không thể tự làm điều ấy được. Nhưng với Thiên Thần Chết Chóc thì anh ta có thể làm được - Oliver hào hứng nói.

- Chỉ có điều, ai biết những cánh cổng ấy ở đâu chứ? Tôi không có thời gian để tiếp tục săn vịt trời như thế chứ.

- Tôi đã xem lại các tài liệu còn lại của Lawrence Van Alen. Tôi cho rằng có thể Cánh Cổng Lời Hứa không ở Florence mà là ở Alexandria.

- Sao cậu lại nói chuyện này với tôi?

- Các Thợ Săn đã tìm được anh trai cậu. Cậu ta đã rời Florence. Jack đã không để họ bắt mình mà cậu ấy nói cậu ấy chỉ đầu hàng cậu thôi. Thêm nữa, cậu ấy chỉ có một mình.

- Tôi đã xem báo cáo. Cậu láu cá lắm đây anh bạn. Anh tôi đã quay lại thành phố để đối mặt với số phận của mình. Thế nên cậu đang nhử tôi đi tìm Kingsley để lôi tôi ra khỏi thành phố. Sao cậu lại bận tâm đến chuyện đó làm gì chứ? Khi không có Jack nữa chẳng phải cô ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài quay về với cậu sao?

- Chúng ta có thể ở Cairo trước khi đêm xuống - Oliver phớt lờ lời chế nhạo của Mimi.

- Chúng ta? - Cô nhướn mày.

- Cậu sẽ cần chuẩn bị hành lý đấy.

- Vậy. . . tất cả các con đường đề dẫn đến Địa Ngục - cô gục đầu vào hai bàn tay. Cô có thể tới Ai Cập, giải cứu tình yêu của mình hoặc có thể ở lại New York và đối mặt với Jack, trừng phạt anh ta cho tới chết.

- Sao? Tôi nghi là Kingsley đang tận hưởng cuộc sống dưới đó đấy.

Mimi đứng dậy.

- Cậu sắp đồ đi. Chúng ta sẽ đi tối nay. Bảo các Thợ Săn hãy giữ anh tôi cho tới khi tôi quay về. Tôi sẽ giải quyết anh ta sau. Ai dám nói tôi không thể dùng một mũi tên bắn trúng hai đích nhỉ?

Mimi mỉm cười. Cô sẽ giành lại tình yêu của mình rồi cô sẽ được trả thù nữa.