Gia Tộc Ma Cà Rồng 5: Thiên Thần Sa Ngã

Chương 4: Trôi giạt




Mọi thứ xung quanh Schuyler đều tối đen như mực. Nếu cô bơi dưới mặt nước cô cảm thấy mình có thể tận dụng thời gian tốt hơn và có thể bơi lăn như thế trong những chặng đường dài hơn. Schuyler đẩy người đạp nước, chống trả lại những con sóng dữ; cô cảm thấy mình nhỏ bé như bọt nước vậy. Cô phải đấu tranh tư tưởng để không từ bỏ, để không ngừng việc bơi lại và để không nhắm mắt mặc cho cơ thể mình chìm xuống.

Cơn bão ngừng trong thoáng chốc, Schuyler cố đẩy người lên trên những tòa nhà sơn màu tùng lam rất vui mắt chỉ cách chỗ cô vài chục mét. Mặt trời lơ lửng đang trùm ánh sáng lên khắp những quán cafe ngay rìa nước. Không khí thật thoáng đãng, trong lành. Nhưng mùa cao điểm đã qua nên những bán lộ thiên của quán vắng te khách.

Schuyler nôn nóng đạp nước để có thể giữ đầu mình phía trên những con sóng. Chúa ơi, cô mệt quá rồi. Cô đã tới rất gần, nhưng lại không biết mình có thể đạt được mục đích hay không.

Đó là vấn đề do Velox gây ra. Ông Lawrence đã cảnh báo cô về điều đó. Khi chúng ta tin rằng chúng ta có khả năng siêu nhiên, có thể làm được những điều siêu phàm thì Velox lại ra lệnh cho chúng ta nghỉ ngơi và nó sẽ buộc chúng ta phải làm như thế bất kể ta có thích hay không. Ông đã cảnh báo cô về việc ma cà rồng khi đã đẩy mình đến tột cùng của giới hạn thì họ sẽ phá huỷ, bị Máu Bạc khống chế.

Cô không còn chút sức lực nào nữa, cô không thể cố gắng dù chỉ một chút để vượt qua chặng đường vài mét đầy trêu ngươi kia để đạt được mục tiêu của mình.

Cô cảm thấy yếu đuối như một sinh vật phù dù trên biển vậy. Tất cả sức lực đã cạn kiệt. Cô đã bơi suốt chặng đường dài hai mươi lăm dặm chỉ trong vòng nửa tiếng thế mà vẫn không tới được bờ biển gần nhất. Cô nhổ nước muối trong miệng ra và vén tóc khỏi mắt, để cơ thể tự trôi nổi trong nước một cách vô hồn. Cơ bắp đau nhừ, kiệt quệ. Cô không thể làm gì nữa dù chỉ là một cú đạp nước. . .

Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. . . cô không thể đẩy người về phía trước nữa, nhưng cô vẫn có thể nổi. . . Cô chỉ cần nằm xuống rồi để sóng làm phần việc còn lại. Ý nghĩ đó giống như một lời mỉa mai cho tất cả những nỗ lực mà cô vừa mới bỏ ra. Vậy thì cô có thể nổi, nhưng cũng có thể chìm. Chỉ là cô vẫn hi vọng với sự vận động từ từ, đều đều cô có thể thực hiện được với những sức lực còn lại của mình.

Chỉ vài phút sau khi bắt đầu kiểu bơi nhàn nhã đó, Schuyler chợt nghe xa xa có tiếng động cơ của thuyền máy. Cô thoáng thấy sợ hại, cô đẩy người thẳng lên để ngó xung quanh. Rồi cô cũng trông thấy con thuyền ấy. Nó được dán nhãn hiệu là một hình chữ thập màu đen và bạc tương tự thuyền của Thợ Săn, nhưng lại không có Thợ Săn nào sau tay lái. Nó đang nhanh chóng tiến lại gần cô.

Schuyler bập bềnh trên sóng nước.

- GHEDI ! GHEDI !

Schuyler không hiểu tại sao anh chàng cướp biển đó lại xuất hiện với chiếc thuyền máy kia. Nhưng vào lúc đó thì cô chẳng cần quan tâm gì hết. Tất cả những gì cô làm là phải thu hút sự chú ý của anh ta trước khi anh ta biến mất.

Anh ấy không thể nghe thấy cô và chiếc thuyền máy cứ xa dần, xa dần.

GHEDI. QUAY LẠI. TÔI RA LỆNH CHO ANH ĐẤY.

Chiếc thuyền máy quay vòng lại rồi chỉ trong chốc lát đã áp sát cô.

- Tiểu thư! Cô đây rồi ! - Anh ta reo lên với nụ cười bừng sáng cả khuôn mặt.

Cô lên thuyền với sự giúp đỡ của anh, thấy thật biết ơn vì cuối cùng mình cũng được lên khỏi mặt nước.

- Anh đang làm gì ở đây? Jack đâu?

Ghedi lắc đầu. Sau khi tạm biệt họ ở Cinque Terre, anh đã nhìn thấy những Thợ Săn đuổi theo họ. Anh cố liên lạc qua radio để cảnh báo cho họ biết nhưng vì cơn bão lớn đã làm mất tín hiệu. Anh mướn một con thuyền máy rồi quay lại chỗ con tàu cướp biển giờ chỉ còn là một cái xác tàu đang bốc cháy. (Khói đen, khói đen. Không hay rồi). Không thấy bóng dáng Jack đâu, anh dùng chiếc thuyền máy bị bỏ lại của Thợ Săn đã đuổi theo Schuyler và chắc cũng là người mà bây giờ đang cố bơi để lên khỏi mặt nước.

Nếu Ghedi ở đây cùng chiếc thuyền máy thế còn chiếc thuyền khác và viên Thợ Săn kia đâu? - Schuyler băn khoăn. Cả Jack nữa, anh ở đâu?

Họ đi vòng vòng bờ biển vài tiếng đồng hồ. Trời sẽ sớm tối thôi. Giờ này đáng ra Jack phải ở đây rồi, Schuyler nghĩ. Với một ma cà rồng có tốc độ như thế thì chỉ mất vài phút là tới được đây thôi. Cô đã phải cố gắng nhưng còn anh, anh là một vận động viên bơi lội cừ khôi, khoẻ hơn cô nhiều. Schuyler để Ghedi lại cảng rồi tiếp tục lái thuyền máy một mình đi tìm Jack vì người bạn mới của cô đã tỏ vẻ mệt mỏi sau cuộc tìm kiếm của họ. Thật không phải nếu lại bắt anh ấy tiếp tục cuộc tìm kiếm có vẻ vô vọng như thế.

Mặt trời xuống thấp dần, những ánh đèn trong thành phố cũng được bật lên tạo thành vũ điệu vui nhộn hoà vào màu trời đỏ tía. Nhạc nổi lên du dương trong các nhà hàng và quán cafe dọc theo vũng tàu. Trời mỗi lúc lạnh hơn, gió biển lồng lộng cho cô biết cơn bão sẽ sớm trở lại, đây chỉ là khoảng lặng giữa cơn bão thôi.

Dầu máy cho con thuyền sắp hết, nhưng cô vẫn cố chạy thêm một vòng cuối nữa. Mới đêm trước cô và Jack đã cùng hứa với nhau một điều. Họ thống nhất rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra trong ngày hôm nay thì họ sẽ không cần chờ đợi người kia nếu họ bị chia rẽ. Cuộc hành trình của họ phải được tiếp tục, bất kể là ai sẽ tiếp tục con đường đó. Bắt kể là người nào còn sống sót thì cũng sẽ tiếp tục làm theo những lời ông Lawrence dặn.

Được rồi Jack, cô thầm nghĩ. Thế đấy. Tốt hơn là anh nên xuất hiện, nếu không em sẽ đi một mình.

Cô không muốn nghĩ đến việc rời anh để đi một mình. Cô thấy sợ ở một mình. Giờ cô đã hiểu được ở bên Jack là như thế nào. Chắc anh sẽ muốn cô tiếp tục con đường. Chắc anh muốn cô cứ đi đi, mặc anh. Cô đã bỏ phí nhiều thời gian rồi.

Cô sẽ bảo Ghedi chỉ cho cô đường tới Florence - nơi mà ông Lawrence tin rằng có Cánh Cổng Lời Hứa. Cô sẽ leo qua những ngọn núi đúng như họ đã định. Sẽ không có bất cứ con tàu nào, không có sự trợ giúp nào dù là nhỏ nhất, không thuê xe, không gì cả để tránh để lại dấu vết. Jack có lẽ sẽ gặp lại cô sau. . . có lẽ. . .

Schuyler cố không suy nghĩ về điều đó quá nhiều. Cô cảm thấy người như đông cứng lại vì lạnh và vì những điều mà cô sắp phải trải qua. Phận sự của cô có vẻ như quá lớn thì phải. Làm sao cô có thể tiếp tục đi mà không biết chuyện gì đã xảy đến với anh chứ? Sao cô có thể tiếp tục nếu không biết anh còn sống hay đã chết?

Rốt cục cô cũng nhìn thấy một vật, trông nó có vẻ giống một mảng gỗ trôi giạt, nhưng có gì đó đập vào mắt cô. Cô lo lắng tiến lại gần thì thấy nó chỉ là một mảng gỗ trôi giạt. Nhưng bám vào giữa thân bè gỗ đó là một bàn tay rất trắng, còn cả cơ thể của người đó thì chìm dưới làn nước. Schuyler tiến sát lại, cô nhận ra những ngón tay thon dài và trống ngực cô nện thình thịch, lạnh dọc sống lưng. Sợ hãi. Nỗi sợ hãi đau nhói trong tim.

Jack không thể chết. Anh ấy không thể chết được, nhưng anh có thể bị hại. Anh bất tử nhưng nhỡ đã quá muộn để cứu vớt phần xác thịt của anh thì sao? Như thế cô sẽ phải gìn giữ máu của anh chờ cho đến vòng đời tiếp theo. Đến lúc anh được tái sinh, thì cô lại đã đến tận cùng cuộc đời mình rồi. Lúc đó liệu có ai chắc rằng anh sẽ vẫn yêu cô? Thậm chí liệu anh có còn nhớ cô là ai không? Mà cô có thể lấy máu của anh từ đâu được chứ? Bây giờ họ là những kẻ trốn chạy khỏi cộng đồng ma cà rồng rồi. Cô cúi người xuống, nắm lấy bàn tay anh rồi nhẹ nhàng kéo lên. Bàn tay lạnh cóng, cứng đờ nhưng nó đã phản ứng lại cái nắm tay của cô, xiết chặt tay cô. Anh ấy còn sống. Dùng hết sức lực, Schuyler kéo Jack ra khỏi nước rồi nhanh chóng đưa anh lên thuyền, đặt anh ngồi phía sau mình.

Anh đổ người vào cô, cả cơ thể lạnh như băng. Cô có thể cảm thấy sự kiệt quệ của anh trên lưng mình. Anh ấy gần như không thể vòng tay quanh hông cô được trong lúc cô cho thuyền chạy vào đêm tối.

Nếu cô chỉ tới muộn một phút thôi thì không biết anh sẽ thế nào. . . Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. . . Ai mà biết. . .

Em yêu, đừng nghĩ ngợi kiểu đó nữa. Anh biết em sẽ tìm anh mà.

Schuyler điều khiển chiếc thuyền máy để đỗ vào giữa hai chiếc thuyền đánh cá rồi buộc thuyền của mình vào chiếc thuyền có vẻ đỡ mùi hơn. Những con thuyền đều trống không vì mùa đánh bắt đã qua. Chủ của nó chắc phải tới năm sau mới quay lại. Cô giúp Jack trèo lên thuyền rồi vào trong một buồng nhỏ - nơi có một chiếc giường khá ọp ẹp. Thật trớ trêu vì họ đã khởi đầu ngày mới với kế hoạch trốn thoát khỏi một con thuyền chỉ để cuối ngày kết thúc cũng lại trên một con thuyền.

Cô giúp Jack cởi bỏ quần áo ướt - cả áo sơ mi, quần dài, tất và giầy rồi lấy chiếc khăn tắm rách te cô tìm thấy trong khoang thuyền đắp tạm cho anh.

- Xin lỗi anh. Em biết nó không được tuyệt cho lắm. Nhưng đó là tất cả những gì chúng ta có.

Cô lục tìm xung quanh xem có vật dụng gì không và tìm được một chiếc đèn dầu trong gian bếp. Cô thắp đèn lên, mong rằng nó có thể cung cấp nhiều ánh sáng hơn hoặc ít ra cũng giúp có thêm nhiệt. Trong thuyền lạnh chẳng khác gì bên ngoài.

- Anh thấy thoải mái hơn không? - Cô dịu dàng hỏi.

Anh gật đầu vì vẫn chưa thể nói được kể cả bằng lời lẫn tâm trí.

Cô quay người lại rồi.cởi đồ ướt trên người mình ra, cảm thấy hơi ngượng vì sự có mặt của anh, sau đó cô cũng dùng một chiếc khăn tắm để quấn lấy người. Vòi tắm của dân đi biển vẫn còn dùng được, cô thấy vui mừng vì vẫn có thể tắm rửa sau một ngày dài như hôm nay. Cô biết ơn con thuyền vì nó còn có cả ít quần áo khô để họ có thể mặc tạm: áo sơmi thủy thủ, quần ngắn để bơi. Chúng đều có thể dùng được.

Sau khi đã tắm và mặc đồ xong, Schuyler giúp Jack đi vài bước để tới phòng tắm nhỏ rồi đóng cửa phòng giúp anh.

Sấm chớp lại nổi lên phía xa xa. Trời lại sắp mưa. Gió gào rít, luồn qua những khe thuyền. Schuyler đi kiểm tra lại xem chốt cửa bên ngoài đã cài chắc chưa.

Lúc thấy Jack ra khỏi nhà tắm Schuyler rất mừng vì trông anh có vẻ khá hơn. Mặt anh không còn tím tái như trước. Anh nhặt cái chăn trên giường lên rồi vắt qua vai.

- Lại đây nào - anh thì thầm rồi giang rộmg tay để cô có thể ngồi vào lòng anh, lưng tựa sát vào ngực anh. Cô có thể cảm thấy cơ thể anh đang ấm dần lên. Cô kéo tay anh, quấn chặt quanh người mình rồi mát xa hai bàn tay anh cho đến khi chúng ấm trở lại.

Jack kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra với giọng nhẹ nhàng, mềm mại.

Anh đã cố nán lại trên thuyền để Schuyler có thể đi xa một chút rồi mới cho thuyền đâm thẳng vào những chiếc thuyền máy. Nhưng những Thợ Săn đã tranh thủ dịp đó để nhảy lên thuyền của anh và anh phải đánh nhau với họ để đẩy lui họ. Một trong số bọn họ đã rời đi - đó là người phụ nữ đã đuổi theo Schuyler. Còn người kia thì chiến đấu đến chết.

- Ý anh là sao?

- Anh ta có một thanh gươm đen - Jack nói chầm chậm và đưa tay ra để làm cho ngọn lửa cao lên - Anh đã phải dùng đến nó. Hoặc anh ta hoặc là anh - Trông anh có vẻ rất đau khổ. Schuyler liền đặt bàn tay lên vai anh đầy che chở. Jack cúi đầu nói tiếp - Đó là Tabris - Thiên Thần Tự Do. Anh có biết anh ta. Anh ấy là một trong số những bạn bè của anh. Từ rất lâu rồi.

Jack đã dùng tên hiệu thiên thần để gọi viên Thợ Săn. Schuyler cảm thấy hơi nghèn nghẹn. Cô thấy có lỗi về mọi chuyện - tất cả những sự chém giết này - tất cả đều là do lỗi của cô. Chính cô là người đã thuyết phục Jack tìm nơi ẩn náu ở chỗ Nữ Bá Tước. Cũng chính cô là người đã đưa cả hai tới Châu Âu. Cuộc tìm kiếm này là phận sự của cô, không phải của anh. Đó là trách nhiệm của cô. Thế nhưng cô lại để trách nhiệm ấy đè nặng lên vai anh. Cô cũng chính là người đã vạch ra kế hoạch trốn thoát - sẽ không ai bị thương. Nhưng cô đã không nhận ra Bá Tước có thể truy đuổi họ tới cùng như vậy. . . kiếm đen. . . lạy Chúa. Nếu Jack không đánh bại viên Thợ Săn thì cuộc sống bất tử của anh sẽ kết thúc.

Anh kéo cô lại gần mình hơn và thì thầm vào tai cô.

- Nó phải như thế. Anh đã cho anh ta cơ hội lựa chọn và anh ta đã chọn cái chết. Tất cả chúng ta rồi cũng chết, không sớm thì muộn.

Jack áp đầu vào đầu cô, cô có thể cảm thấy từng mạch đập dưới làn da anh.

Tất cả chúng ta rồi sẽ chết sao? Jack là người biết rõ nhất là điều đó không đúng mà. Máu Xanh đã sống sót qua hàng thế kỷ. Schuyler băn khoăn không biết anh có đang nghĩ về Mimi - Thiên Thần Chết Chóc - ngay lúc này không. Tất cả chúng ta đều sẽ chết. Vậy Jack cũng sẽ chết ư? Liệu Mimi có lấy quyền của mình để thiêu cháy và phá huỷ linh hồn Jack mãi mãi?

Schuyler không quan tâm đến sử sống chết của mình vì cuộc sống của cô là dành cho anh rồi. Nếu anh chết thì cô cùng chẳng thể sống nổi. Lạy Chúa. Xin Người, giờ chưa phải lúc. Hãy cho chúng con thêm thời gian. Chút thời gian quý giá mà chúng con có cùng nhau, xin Người hãy cho nó kéo dài hết mức có thể.