Giả Thiếu Gia Sau Khi Thức Tỉnh Toàn Viên Hoả Táng Tràng

Chương 5




Hoắc tiên sinh?!

Hoắc Diễn Chi đột nhiên nhíu mày.

Vưu Miên vừa hỏi xong câu đó Quan Đồng và Thẩm Nam Tiều đều đồng thời nhìn về phía Hoắc Diễn chi.

Đây chính là trương trình yêu đương a! Hoắc Diễn chi lại là khách mời chọn hoa Linh Lan, Vưu Miên lớn lên xinh đẹp như vậy, hai người tương tác qua lại trong phòng bếp, tim họ rung động từng phút.

Nhưng khi khách mời cùng những minh tinh trong phòng thu đều nâng cao tinh thần chuẩn bị đón nhận khoảnh khắc mập mờ đầu tiên, Hoắc Diễn Chi ngoài dự kiến của mọi người trực tiếp ra ngoài, thậm chí một câu từ chối lịch sự cũng không có, vội vàng quay đầu tránh né, trầm giọng nói một tiếng không cần.

Trong màn ảnh, người đàn ông nhăn mày, môi mím chặt, cảm giác kháng cự vô cùng rõ ràng.

Lúc này, những vị khách ở trong phòng thu đều đồng thời cau mày không hiểu.

Là một người xem quyền anh trung thành của Hoắc Diễn Chi, Quách Túc cũng chỉ có thể xấu hổ cười, thử giải thích nói: “có thể là do cậu ấy quá khẩn trương.”

Người dẫn trương trình Khúc Thiệu phụ họa nói: “Trạng thái tinh thần của con người quả thật sẽ trở nên căng thẳng khi ở trong một môi trường mới, huống chi còn là ở một trương trình yêu đương, nhưng theo tôi thấy Hoắc Diễn Chi có lẽ nên điều chỉnh lại tâm lý của mình.”

Sau vài giây im lặng tập thể, Quan Đồng vì muốn hòa hoãn không khí mỉm cười nói với Vưu Miên: “Thân ái, tôi cũng không ăn.”

Vưu Miên cau mày nhẹ gật đầu, dường như chuyện lúc nãy bị Hoắc Diễn Chi Từ chối căn bản không làm ảnh hưởng tới cậu, thậm chí còn có vẻ như đã sớm đoán trước được việc đó, giơ tay bỏ hai vắt mì vào nước sôi.

Quyết đoán lại dứt khoát.

Quan Đồng lúc này mới bỗng nhiên hồi tưởng lại, trước khi Vưu Miên hỏi Hoắc Diễn chi có muốn ăn hay hông, cậu cũng chỉ lấy ra hai gói mì từ trong tủ.

Vừa rồi dò hỏi chẳng lẽ chỉ là do khách sáo?

Thẩm Nam Tiêu ở một bên có lẽ cũng có suy nghĩ muốn hoà hoãn không khí, chủ động tìm đề tài để nói: “Tổ tiết mục lát nữa nhất định sẽ cho khách mời chúng ta tự mình nấu cơm, cho nên bây giờ ăn ít cũng là đúng, miễn cho buổi tối ăn không nổi.”

Tiếng nói chuyện của mọi người lọt vào tai của tiến Hoắc Diễn Chi, nhưng lúc này hắn không có thời gian để ý tới.

Bởi vì vừa rồi, ngoài việc không muốn dính dáng gì đến Vưu Miên thì còn có một chút khó hiểu, không biết tại sao lại cảm thấy tức giận.

Nhưng vì cái gì mà hắn lại thấy tức giận, chẳng lẽ là bởi vì Vưu Miên gọi hắn một tiếng Hoắc tiên sinh?

Tuy rằng cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng cánh tay buông thõng bên người Hoắc Diễn Chi hơi căng thẳng, cơ bắp đều căng chặt.

Chờ thêm mười mấy giây, người đàn ông mới đem cảm giác khó chịu khi bị Vưu Miên gọi một tiếng Hoắc tiên sinh đè xuống dưới.

Đây chẳng phải là kết quả mà hắn mong muốn sao? Hoắc Diễn Chi trầm mặc quay đi, không nhìn Vưu Miên, hầu kết nặng nề di chuyển, thập phần hoang dã.

Quan Đồng đang lặng lẽ quan sát những khách mời khác trong phòng nhỏ, nhìn thấy một màn phát triển thành như vậy thì vô cùng ngạc nhiên và bối rối.

Quan Đồng nghĩ thầm, chẳng lẽ chuyện Hoắc Diễn Chi vừa đi vào phòng nhỏ đã bắt đầu nhìn chằm chằm Vưu Miên chỉ là hiểu lầm? Y đã đoán sai?! Nếu không tại sao Hoắc Diễn Chi lại không đáp lời Vưu Miên, còn bày ra biểu tình lạnh lẽo cùng kháng cự như vậy.

Đây không phải là đẩy người ta ra xa sao, nào có khách mời nào lại nói chuyện như vậy.

Nhưng quay lại nhìn Vưu Miên bình tĩnh ở bên kia, sau khi nghe câu từ chối của Hoắc Diễn Chi cậu cũng không có tỏ vẻ gì, bình tĩnh như thể đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.

Quan Đồng lặng lẽ hít một hơi.

Không đúng.

Bộ dáng này của Vưu Miên, thay vì nói là bình tĩnh, không bằng nói giống hơn là không để bụng.

Ánh mắt Quan Đồng đặt ở trên người Vưu Miên trong chốc lát, lát sau lại di chuyển đến trên người Hoắc Diễn Chi, qua lại ba bốn lần mới dẹp bỏ suy đoán lung tung của mình.

Trong bầu không khí yên tĩnh trầm mặc như vậy, chiếc nồi sứ đột nhiên phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, mì đã chín.

Ngoại trừ Vưu Miên ba người còn lại đều như vừa bừng tỉnh, lại lần nữa quay chung quanh chiếc bàn acrylic trong phòng bếp để trò chuyện.

“Dựa theo quy tắc của phòng nhỏ thì không thể hỏi, nhưng tôi thật sự khá tò mò về việc anh Hoắc bao nhiêu tuổi.” Quan Đồng cười trêu chọc: “Bây giờ kêu anh Hoắc, không chừng đến lúc đó anh so với tôi còn nhỏ hơn đi.”

Hoắc Diễn Chi cuốn tay áo sơmi lên làm lộ ra cánh tay rắn chắc, phá vỡ bầu không khí đông cứng trước đó, thoải mái mà gia nhập đề tài.

“Ai biết được, anh Quan.”

Quan Đồng bụm mặt a một tiếng, không dám tin tưởng nói: “Không thể nào!”

Hoắc Diễn Chi nhíu mày, cố ý hỏi: “Sao thế, tôi trông già lắm à?”

Quan Đồng vội vàng nói: “Cũng không phải……”

Thẩm Nam Tiêu giúp đỡ bưng đồ ăn, xoay người thay Quan Đồng giải vây nói: “Là cậu trông rất thành thục.”



Hoắc Diễn Chi cao lớn cường tráng, đường nét cơ bắp cũng trẻ trung và khỏe mạnh, thật ra so với thành thục, hai chữ hoang dã càng thích hợp hơn, làm người khác nhịn không được mà gọi một tiếng anh trai.

Mấy người đi đến bàn cơm.

Vưu Miên an tĩnh mà đóng vai người đứng xem, cho dù quen biết Hoắc Diễn Chi, nhưng bây giờ cậu lại vờ như một người xa lạ, như thể cũng không hề biết tuổi tác của hắn.

Hoắc Diễn Chi kéo ghế tựa ra ngồi vào phía đối diện Vưu Miên, cánh tay gác lên một chiếc ghế trống khác, tư thế thoải mái không gò bó, ánh mắt tránh né Vưu Miên, nhưng vẫn như cũ không nhịn được mà liếc nhìn cậu.

Vưu Miên chìm vào hồi ức khi nghe giọng nói sôi nổi của Quan Đồng.

Nói đến quan hệ của cậu cùng Hoắc Diễn Chi, là từ năm nhất mới dần dần trở nên thân thiết.

Bởi vì trước năm nhất, Vưu Miên luôn bị Yến Đình Hiên bá chiếm bên người như hình với bóng.

Yến Đình Hiên so với Vưu Miên lớn hơn vài tuổi, vì thế khi Yến Đình Hiên tốt nghiệp bước vào xã hội, Hoắc Diễn chi mới có cơ hội tiếp cận Vưu Miên, trở thành người bạn thân thiết luôn ở bên cạnh cậu.

Vẻ ngoài Vưu Miên tuy rằng thoạt nhìn là một người rất dễ gần, nhưng thực ra cậu không phải là một người dễ quen thuộc, cho nên số bạn bè có thể đếm được ở trên đầu ngón tay.

Lúc mới vừa tốt nghiệp Yến Đình Hiên vô cùng bận rộn ở công ty luật, nhiều lần nghe nói Hoắc Diễn Chi và Vưu Miên thân thiết nên cố tình gọi cho Vưu Miên để trêu trọc.

Vưu Miên vì muốn làm hai vị bạn tốt hoà thuận ở chung mà phí không ít công sức.

Nhưng hôm nay xem ra, sự ghen tuông khi đó đều chỉ là trò tiêu khiển để Yến Đình Hiên cùng Hoắc Diễn Chi giết thời gian mà thôi.

Nhập diễn quá lâu, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau mà lại lầm tưởng xem như bạn tốt nhất, là do cậu sai.

Sai lầm như vậy, cậu sẽ không tái phạm nữa

Hơi nóng lượn lờ trước mặt Vưu Miên, làm mờ đi sự xa lạ và thờ ơ trong đó, chỉ để lộ ra những đường nét cực kỳ đẹp đẽ và rõ ràng.

Những ngón tay Hoắc Diễn Chi gác trên lưng ghế tựa chợt hơi co lại.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên có tiếng động truyền đến từ cửa lớn.

Quan Đồng lập tức ngừng cười quay đầu lại nhìn.

Hoắc Diễn Chi cùng Thẩm Nam Tiêu theo sau đó cũng quay đầu lại.

Chỉ có Vưu Miên mặt không đổi sắc buông chiếc đũa trong tay xuống sau đó mới từ từ mà ngẩng đầu lên.

Từ huyền quan truyền đến tiếng bước chân.

Giây tiếp theo, một người đàn ông nghiêm trang đeo kính gọng vàng kéo theo một chiếc vali xuất hiện trước mắt mọi người.

Ánh mắt hắn đảo qua, không dừng lại trên người bất kỳ ai, sau đó vô cùng lịch sự mà chào hỏi.

“Hình như tôi đến muộn? Xin lỗi.” Yến Đình Hiên nâng kính lên rồi nhàn nhạt nói.

Người đàn ông có khí chất lạnh lùng thanh tú, cổ áo vest được cài cúc tỉ mỉ, trước ngực cài một đóa Linh Lan trắng, ống tay áo được ủi cẩn thận từng chi tiết, cả người tản ra mùi gỗ nam tính, nghiễm nhiên một bộ dáng tinh anh ưu tú.

Quan Đồng mở to hai mắt liên tục nắm lấy ống tay áo Vưu Miên, sự kích động đều lộ ra ngoài.

Khách mời mới đến này và Hoắc Diễn Chi là hai loại hình hoàn toàn tương phản.

Nếu nói Hoắc Diễn Chi là nóng như lửa, thì Yến Đình Hiên chính là trầm như nước.

Yến Đình Hiên nhìn quanh phòng, đột nhiên hỏi một câu: “Nhuộm tóc?”

Quan Đồng đứng dậy, bối rối nắm lấy mái tóc hồng của mình.

Tuy rằng không biết tại sao Yến Đình Hiên lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng trong phòng nhỏ dường như chỉ có y là người nhuộm tóc.

Quan Đồng nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai phản ứng Yến Đình Hiên, chỉ có thể lễ phép trả lời: “Tôi mới nhuộm để tham gia trương trình.”

Yến Đình Hiên hướng về phía Quan Đồng nhẹ gật đầu, cho đến khi hắn buông vali đi tới Quan Đồng vẫn như lọt vào sương mù, không biết Yến Đình Hiên có phải là đang hỏi mình hay không.

Hoắc Diễn Chi bước tới vỗ nhẹ vai Yến Đình Hiên, hai người mỉm cười trông rất quen thuộc.

Quan Đồng thấy thế kinh ngạc nói: “Anh Hoắc, hai người biết nhau à?”

Hoắc Diễn Chi đặt tay Yến Đình Hiên nói: “Trong nhà thường lui tới, nhưng muốn nói quen nhau, thì cũng chỉ mới 2 năm thôi.”

Hai người đàn ông đẹp trai đứng cùng một chỗ, lại là một bữa tiệc thị giác khác.

Hoắc Diễn Chi cùng Yến Đình Hiên đứng kề vai nhau, trừ ngoại hình chỉ có thể thấy Hoắc Diễn Chi cao hơn Yến Đình Hiên hai ngón tay.



Quan Đồng như suy tư gì mà a một tiếng.

Yến Đình Hiên lại nhìn Thẩm Nam Tiêu thân sĩ mà mở miệng chào hỏi, nói: “Đã lâu không gặp.”

Thẩm Nam Tiêu ôn nhuận mỉm cười, bước tới bắt tay với Yến Đình Hiên.

Nhận ra Quan Đồng sửng sốt, Thẩm Nam Tiêu chủ động giải thích nói: “Nhiều năm trước chúng tôi đã từng gặp qua ở hội đấu giá.”

Quan Đồng bụm mặt dở khóc dở cười mà nói: “Tại sao trong trương trình này đều là người quen vậy? Các người đều quen biết nhau! Hiện tại chỉ còn lại Vưu Miên cùng tôi nương tựa lẫn nhau thôi.”

Vưu Miên nghe vậy chỉ rũ mắt nhẹ nhàng cười, dường như cam chịu.

Yến Đình Hiên nhẹ nhướng mày không lên tiếng.

Hoắc Diễn chi đứng ở đó giơ tay gãi gãi chóp mũi.

Quan Đồng vô cùng ngây thơ mà không phát hiện ra bầu không khí đình trệ, sau khi nói xong còn lại gần Vưu Miên, ôm chặt eo cậu như một con koala.

“Thân ái, trong trương trình này anh nhất định phải che trở tôi.”

Chiếc áo mỏng màu trắng nhạt trên người Vưu Miên theo động tác ôm chặt mà hãm vào trong, nháy mắt phác họa ra đường eo cực kỳ thon gọn, chiếc thắt lưng buộc chặt màu đen lờ mờ hiện ra từ bên dưới chiếc áo hơi xuyên thấu.

Vưu Miên bị Quan Đồng ôm chầm khẽ lắc lư, mái tóc màu hạt dẻ nhẹ quét ngang lông mày, đôi mắt hổ phách nhiễm màu xanh lục cong cong đến vô cùng xinh đẹp.

Vưu Miên hoàn toàn không để lời nói vô ý của Quan Đồng ở trong lòng, thấy thế chỉ dùng ngữ khí nhẹ nhàng, ôn hòa gọi: “Quan Đồng.”

Quan Đồng ôm lấy Vưu Miên, không hề biết rằng hai mỹ nam trước mặt đều đồng thời á khẩu chỉ vì một câu "quen biết nhau" mà vừa nãy mình thuận miệng nói

Yến Đình Hiên cởi áo vest ra sau đó xắn tay áo sơ mi lên, dời tầm mắt khỏi phòng bếp.

Hoắc Diễn Chi thì chỉ vào trên lầu, cứng ngắt mà nói sang chuyện khác: “Tôi cũng chưa lên đó, đi lên xem không?”

Thẩm Nam Tiêu chỉ vào huyền quan, “Hay chúng đem theo vali lên trước đi, thuận tiện đi coi phòng.”

Yến Đình Hiên cùng Hoắc Diễn chi nhìn nhau.

Yến Đình Hiên: “Được.”

Quan Đồng buông Vưu Miên ra đứng sang một bên, nhìn thấy mấy người Yến Đình Hiên xách vali lên lầu thì vội vàng đuổi theo hô: “Chờ tôi!”

Quan Đồng nói xong, phát hiện Vưu Miên vẫn còn chưa nhúc nhích, khó hiểu hỏi: “Thân ái, anh không đi lên sao?”

Vưu Miên lắc đầu, “Một lát nữa tôi sẽ lên sau”

Cậu không muốn ở quá gần Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi.

Hiệu ứng bươm bướm rất đáng sợ, Vưu Miên không muốn sảy ra thêm chuyện gì nữa.

Quan Đồng nghe vậy nháy mắt với Vưu Miên một cái, đi vài bước lên lầu.

Vài phút sau, lầu một chỉ còn lại Vưu Miên.

Không có tình cảnh xấu hổ khi phải ở cùng một chỗ với Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi, Vưu Miên đứng trước bàn ăn hưởng thụ thời gian an nhàn hiếm có.

Ngoài cửa sổ chim hải âu nhẹ bay, từng sóng biển mang theo hương hoa ập đến.

Chẳng qua khoảng thời gian ở một mình này không kéo dài được bao lâu, một âm thanh cùm cụp vang lên, cửa lớn phòng nhỏ tâm động lần nữa bị đẩy ra.

Vưu Miên sững người sau đó ngẩng đầu lên, thế nhưng khi nhìn lên lại đối diện với một đôi mắt đen nhánh thâm thúy như hắc diện thạch.

Người đàn ông trước mắt có khuôn mặt tuấn tú dáng người cường tráng, vai rộng chân dài, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hắn dường như cao hơn những người khác trong phòng nhỏ nửa cái đầu.

Bùi Hoài Tễ mặc một chiếc áo gió màu đen, để lộ ra hai chiếc khuy áo kiểu anh bên trong, chiếc cà vạt màu đỏ sậm được giấu dưới khuy, được buộc chắc chắn, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tây đen, ống quần thẳng đứng dừng ở phía trên đôi giày da, không dính một chút bùn đất.

Mái tóc của người đàn ông được cắt tỉa gọn gàng, lông mày đại khai đại hợp, là một ngương mặt như được điêu khắc lập thể.

Trên người hắn không có mùi nước hoa, sạch sẽ đến mức làm Vưu Miên liên tưởng đến một hồ nước lạnh.

Người đàn ông sau khi nhìn thấy Vưu Miên hơi dừng lại vài giây, chiếc áo gió màu đen đung đưa theo hình vòng cung vô cùng tiêu sái, Bùi Hoài Tễ lướt qua huyền quan đi vài bước vào phòng nhỏ sau đó dừng lại trước mặt Vưu Miên.

Duỗi ra mu bàn tay có những đường gân xanh hơi nhô lên, khô ráo rắn chắc.

“Lần đầu gặp mặt.”

Giọng nói trầm thấp của Bùi Hoài Tễ lại vang lên: “Bùi Hoài Tễ.”