Già Thiên

Chương 864: Vận May Sau Cái Rủi




Đây là một mảnh tinh không rực rỡ, khi bước vào thì sẽ làm cho người ta bị lạc, căn bản không có cách nào thông qua được, không biết phải đi như thế nào.

- Thật sự là một mảnh tinh vực...!

Ngay cả Diệp Phàm đều có một chút choáng váng, con đường này rất thần bí.

Hắn không khỏi nghĩ tới truyền thụyết Lão Tử đi ra Hàm Cốc Quan về phía tây, mở ra cửa thành phía tây của Hàm Cốc Quan, sau đó đi tới một vùng tinh vực, đi về phía tinh không cổ lộ.

Chẳng lẽ long mạch này cũng như vậy, nơi cuối cùng chính là địa điểm để tiến vào trong tinh vực?

- Đây cũng không phải là tinh vực chân chính, nhưng cũng không khác nhiều lắm, thứ khủng bố này là một mảnh tinh vực nhỏ do Vô Thủy Đại đế luyện hóa ra!

Lão mù nói.

Diệp Phàm há hốc mồm, còn có chuyện này sao, hai mảnh tinh vực cách nhau bao xa, cần phải phi hành bao nhiêu năm mới tới được? Có khi tới tận khi già mà tọa hóa thì cũng không đi tới được điểm cuối cùng.

- Đây cũng không phải là tinh vực chân chính, vẫn có thể tìm ra sơ hở được, nếu như Vô Thủy Đại đế để lại thông lộ ở mấy cái long mạch phía trước, thì nơi này nhất định cũng có thể đi qua được!

Lão mù nói.

Đoạn Đức nói:

- Thứ này cũng không nhất định là do Vô Thủy Đại đế lưu lại, nói không chừng chính là do lão quỷ Bất Tử Thiên Hoàng kia luyện hóa ra, dù sao thì lúc đầu nơi này cũng là mộ phần của hắn.

- Cũng không phải là không có loại khả năng này, nhưng chỉ cần thứ này không phải là tinh vực chân chính thì vẫn có biện pháp giải quyết!

Lão mù bắt đầu dùng mai rùa để thôi diễn.

Cứ như vậy, bọn họ lại bắt đầu đi trên một con đường gian nan, mạo hiểm sinh mệnh bản thân để đi về phía trước.

Chi trong một đêm, lão mù đã nhổ xuống một nhúm tóc, rốt cục cũng tìm ra được một phương pháp, tìm kiếm tiết điểm không gian, hắn cho rằng tất sẽ có một con đường sống.

Mấy ngày sau, bọn họ bị lạc ở trong vùng đáng sợ này, không có biện pháp phân biệt ra phương hướng, hoàn toàn mất đi cảm giác về không gian.

Đột nhiên, một cái hắc động không hiểu sao xuất hiện, nuốt sống toàn bộ bọn họ vào trong.

Ầm!

Vào lúc này, cái thánh xác do Diệp Phàm nhập chủ mới bày ra một mặt đáng sợ của nó, chỉ dùng một quyền đã đập nát hư không, mang theo mấy người bay ra ngoài.

- Không đúng, chính là cái hắc động này, chỉ cần đi qua nó thì có thể đi thông ra khỏi phiến tinh vực này!

Đột nhiên lão mù hét lên.

- Vậy thì còn chờ gì nữa, mau tế ra Thôn Thiên Ma Quán để đi qua thôi!

Đoạn Đức nói.

- Không được, hiện tại mà lấy ra Đế binh Cực Đạo thì hơn phân nửa sẽ dẫn phát ra Vô Thủy Chung chấn động, đến lúc đó hơn phân nửa sẽ đập nát tất cả nơi này, chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều!

Lão mù lắc đầu, rồi sau đó nhìn thẳng vào Diệp Phàm.

- Được rồi, nếu mà các ngươi yên tâm được, vậy thì cứ để ta thử xem thế nào đi!

Diệp Phàm nói.

Hắc động ở trong tinh vực là thứ gì? Đó chính là thứ có thể cắn nuốt tất cả, hủy diệt mọi thứ, e rằng cũng chỉ có thân thể của Thánh nhân mới có thể kháng cự được, những người khác căn bản không chịu nổi loại lực lượng này cắn nuốt.

Diệp Phàm thu bọn họ vào trong cơ thể, sau đó hít sâu một hơi, hóa thành một luồng ánh sáng, huyết khí màu vàng xông lên tận trời, chiếu sáng khắp tinh vực nhỏ này.

Ầm

Hắn chìm sâu vào trong hắc động, lập tức bị cuốn đi, cũng không bao lâu thì lại hiện ra trong lòng một ngọn núi màu tím.

Ánh sáng có chút Ầm đạm, các đền đài cung điện bằng ngọc tỏa ra một màu sắc lung linh huyền ảo, chúng mang phong cách cổ xưa, từng con đường nhỏ, từng tòa cổ động thông lẫn nhau, chạy ra tận bốn phương tám hướng.

Bọn họ đã thành công tiến vào bên trong Tử Sơn, Đoạn Đức nhảy tưng tưng lên, kích động xoa xoa tay, nói:

- Những người như chúng ta luôn luôn đưa việc nghiên cứu trở thành ưu tiên hàng đầu, trong đó việc quan trọng nhất chính là làm sao để phá được bức màn bí ẩn che dấu Đại đế cổ, nhất là phần mộ của Vô Thủy Đại đế, ta là nhà khảo cổ đầu tiên được tiến vào trong này!

- Chúng ta có nên trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất, đi tới nơi mà Vô Thủy Đại đế tọa hóa hay không?

Toàn thân lão mù có vẻ không được tự nhiên, nhìn chằm chằm vào một cái đài cao phía sau những cung điện bằng ngọc này.

Diệp Phàm và Đoạn Đức nghe vậy, cũng đều quay đầu nhìn lại về phía chỗ sâu trong đó, lập tức lông tóc toàn thân dựng đứng lên.

Nơi đó có một tòa đạo đài, vô cùng to lớn và hùng vĩ, có rất nhiều sương mù đang lượn lờ xung quanh, có vẻ thần bí mà đáng sợ. Mơ hồ có thể thấy một thân ảnh cao lớn đang ngồi xếp bằng ở trên đó, có một cỗ khí tức khiến cho lòng người kinh sợ tràn ngập ra ngoài.

Năm tháng tẩy sạch vinh hoa, quỳnh lâu điện ngọc trùng điệp, lây dính bụi bậm lịch sử nên ánh sáng Ầm đạm. Trên đạo đài to lớn kia thân ảnh rất mơ hồ, nhưng lại áp bách người hít thở không thông.

Hắn là Vô Thủy Đại đế sao? Ba người mới vừa tiến đến chỉ thấy một thân ảnh ngồi xếp bằng ở trên, ẩn trong màn sương mù, tức thì cảm thấy mơ hồ.

"Xoát!"

Trong màn sương mù, thân ảnh kia mở mắt bắn ra hai tia sáng, chiếu sáng trong bụng núi hôn ám này.

- Ông ấy còn sống!

Đoạn Đức cả người phát lạnh, là một người có chí hướng đào mộ huyệt của Đại đế cổ mà nói, không có lần nào hắn gặp phải chuyện gay go thế này.

Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói còn rung động nhiều hơn, gần như hít thở không thông, một Đại đế còn sống quá mức mờ ảo, giống như chuyện thần thoại!

- Không đúng!

Lão mù tuy rằng trong tên hiệu mang theo chữ "mù", nhưng ánh mắt còn tinh hơn so với bất cứ ai, lão nhìn xuyên qua màn sương mù, thấy rõ chân thân.

Đoạn Đức cũng trong nháy mắt mở ra Âm Dương Thiên Nhãn, xuyên phá căn nguyên, đương trường liền nhảy dựng lên, đồng thời cả người nổi lên một lớp da gà, nói:

- Con bà nó! Là một Tổ Vương thái cổ, lần này phiền toái lớn rồi!

Diệp Phàm cũng phát lạnh, phía trước đó là một sinh linh cổ hàng thật giá thật, sau khi mở mắt thần hắn có thể thanh tẩy nhìn thấy chân thân này.

Trên đạo đài sương mù lượn lờ, lại khó che giấu được loại khí cơ này, sát khí khiếp người. Tuy rằng hắn là hình người, nhưng có hai mươi bốn đôi cánh, lớp da nhăn nhúm sần sùi chồng chất cùng một chỗ, cả người như là đã tọa hóa.

Hắn rất cao lớn, ngồi xếp bằng ở trên đạo đài, thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt thực dọa người, dán mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đây là một sinh linh thái cổ già cả không còn hình dáng, tóc rụng hết toàn bộ, nhưng lại rất yêu tà, sát khí rất nặng giống như một Ma Thần cổ xưa.

- Đừng sợ! Hắn sắp chết rồi! Xem ra sắp hóa đạo, không đối phó được chúng ta.

Đoạn Đức động viên tinh thần.

Đột nhiên, phát ra một tiếng ma gào trầm thấp, sinh linh cổ xưa già cả trên đạo đài này ra tay vô tình, vừa ra tay chính là đại hủy diệt, khí tức Thánh nhân cuồn cuộn mãnh liệt như một mảnh tinh vực hóa thành hải dương rít gào chen chúc lao xuống.

Loại uy áp này không thể tưởng tượng!

Lực lượng của một vị Tổ Vương thái cổ, đương thời ai có thể địch? Mặc dù hắn đã già nua không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ cao thâm hơn xa mấy người bọn họ.

Đoạn Đức cùng lão mù kêu to, thần hồn thiếu chút nữa rời thể, một giọt tinh huyết của Thánh nhân đã có thể tiêu diệt một vị đại năng, lực lượng ập xuống như vậy ai chịu nổi? Nguồn: http://thegioitruyen.com

Bọn họ quyết đoán tế ra binh khí của Độc Nhân Đại đế, cái nắp kỳ bí hợp nhất cùng cùng cái bình phát ra một loại uy áp Cực Đạo, bảo vệ họ ở phía dưới, bằng không ắt sẽ hóa thành tro bụi tại đương trường.

"Ầm!"

Cả người Diệp Phàm đều là hào quang hoàng kim, thân thể hắn nhập chủ chính là một vị Thánh nhân chuyên tu Đan Nhất Bí Cảnh, vả lại cùng hắn là một Thánh thể. Loại thể phách này đương thời có một không hai, người trên đời ngày nay khó có thể so sánh. Hắn hơi vận dụng một chút lập tức giống như là một đại dương màu vàng mênh mông cuồn cuộn mãnh liệt.

Thân thể Diệp Phàm hóa thành một luồng hào quang hừng hực, đương trường liền vọt tới đón nhận công kích của Tổ Vương thái cổ này, không hề dùng pháp thuật, đi lên liền vung lên một cánh tay của hắn.

Đây là lựa chọn duy nhất của Diệp Phàm, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn có thánh xác, nhưng không có pháp lực tương ứng không thể chống đỡ quy tắc đại đạo thiên địa, chỉ có thể dựa vào khối thân thể bất diệt này sát phạt.

Va chạm kịch liệt, sống hay chết chỉ trong nháy mắt!

Thân là nhân vật cấp Thánh nhân mà vật lộn như vậy thật khiến xương cốt người ta phát lạnh, tùy tiện một động tác liền có tính chất huỷ diệt.

"Phốc!"

Diệp Phàm đánh nát rơi xuống một cánh tay của lão Tổ Vương. Thánh xác vô song cũng không phải hư ngôn, nhưng Thánh nhân cùng cấp đến đây bị hắn chộp trúng cũng chỉ có thể nuốt hận.

Một loạt máu bắn ra, ngay lập tức mai một một mảnh hư không, làm cho nơi đó trở thành địa phương hóa đạo, hủy diệt hết thảy sinh cơ.

- Một giọt máu của Thánh nhân có thể chém chết một vị đại năng, quả nhiên không phải giả, nhiều máu như vậy cũng đủ diệt một đám đại năng!

Da đầu Đoạn Đức run lên.

- Hòng rồi!

Lão mù cả kinh nói, vội vàng cùng với Đoạn Đức thúc động Thôn Thiên Ma Quán áp tới phía trước, bời vì Tổ Vương này nhìn ra hư thật của Diệp Phàm, cả người lão pháp lực mênh mông muốn dùng lạc ấn đại đạo trấn chết hắn.

Thánh nhân vận dụng pháp lực tuyệt đối có thể làm tan vỡ bao nhiêu vạn dặm tịnh thổ, cũng may mắn là đang ở trong Tử Sơn, nơi này hết thảy đều không thể phá hủy, bằng không sớm hóa thành một mảnh phế tích.

Đoạn Đức cùng lão mù nếu không có Thôn Thiên Ma Quán bảo hộ, cho dù hai người thần thông mạnh mấy cũng phải bị chấn nát thành bụi phấn, ngay cả mảnh vụn đều không còn thừa lại.

"Ầm!"

Diệp Phàm cũng không có chờ bọn họ tế ra Thôn Thiên Ma Quán, trong tay cầm một miếng đồng xanh trực tiếp đón nhận pháp lực ngập trời kia.

Một kích này văn lạc đại đạo đầy trời biến thành hư ảo rồi thành tro bụi, toàn bộ biến mất.

"Phốc!"

Cùng lúc đó, Diệp Phàm dùng sức chọi sức, đánh cho cánh tay kia của lão Tổ Vương rơi xuống, máu tươi tuôn trào, đây là một hình ảnh thực đẫm máu.

Một tiếng rống giận trầm thấp, Tổ Vương đã sắp chết già này cả người thiêu đốt, muốn dùng pháp lực đốt hủy Diệp Phàm không để hắn giằng co cùng lão.

"Ầm!"

Đột nhiên, sinh linh cổ này lập tức vỡ nát, không có máu tươi chảy đầm đìa, không có bột phấn xương cốt văng khắp nơi, mà là hóa thành một mảng đạo quang trôi đi trên không trung.

Hóa đạo!

Diệp Phàm ngẩn người, lão mù cùng Đoạn Đức cũng trố mắt nhìn trân trối, lão Tổ Vương này không ngờ lại tan mất như vậy.

- Ta ngất mất! Vào thời điểm chúng ta tới đây lão đang hóa đạo, đã không chờ được!

Bọn họ thầm cảm thấy may mắn, bằng không một Thánh nhân thái cổ cường thịnh tại đây, dù có Đế binh Cực Đạo cũng không nhất định có thể xử lý ổn thỏa.

Diệp Phàm mới vừa rồi đả thương đối phương thật sự là nhờ may mắn: Tổ Vương già cả không biết thân thể hắn vô song, gần người ẩu đả một tay bị chụp bắt, bằng không hơn phân nửa là kết quả hoàn toàn tương phản, chính là hắn máu chảy đầm đìa.

- Thật may mắn! Nếu không phải lão đang trong tiến trình hóa đạo, ở thời khắc mấu chốt quy phục và chịu giáo hóa ở trong thiên địa, thì phiền toái lớn rồi!

- Miếng đồng xanh của tiểu tử ngươi kia...

Trong mắt Đoạn Đức nóng cháy.

- Chuyện không liên quan với ngươi!

Diệp Phàm vội vàng giơ tay chộp lấy miếng đồng xanh hắn vừa mới tế lên, nhưng cũng không thu vào trong cơ thể, bằng không rất khó tế ra.

- Miếng đồng xanh này uy lực cũng thật lớn, chặn được một kích của Thánh nhân thái cổ...

Lão mù cũng lẩm bẩm.

- Cái này cũng bình thường chỉ có thể bị động phòng ngự, căn bản không có một chút lực công kích nào, bằng không vừa rồi đã đánh chết Tổ Vương thái cổ kia roi.

Đoạn Đức lòng tà nổi lên ngùn ngụt, đối với miếng đồng xanh nhớ mãi không quên, tuy nhiên cũng không có cách nào. Cuối cùng hắn nhìn thẳng vào thân thể Diệp Phàm chậc chậc lấy làm kỳ.

Một khối thánh xác bất kể đặt ở niên đại nào, đều là báu vật có thể làm cho người ta đánh nhau vỡ đầu sứt trán mà cướp đoạt!

- Ngươi từ nơi đâu đào ra khối thân thể này, đến cả Thánh nhân đều có thể xé rách, tuyệt đối là thần xác. Ở thời xa xôi kia, nghe nói tổng cộng có chín vị Thánh thể đại thành, ta tìm kiếm nhiều năm, vẫn không có kết quả. Nếu có thể đào ra một khối tuyệt đối là vô địch...

Đoạn mập mạp không ngừng xoa xoa tay, lực chú ý từ miếng đồng xanh chuyển dời đến trên Thánh thể.

Nói đến câu cuối cùng, hắn lộ ra vẻ khác thường, nói:

- Đúng rồi! Chân thân của ngươi đâu, đặt ở đâu rồi?

Diệp Phàm nghe câu đó, trong lòng lập tức kinh hoàng, tên khốn kiếp này quả nhiên là một lòng nghĩ tới chuyện xấu, hắn không đổi sắc, không có nhiều lời.

- Ta biết rồi! Khẳng định là ngươi chôn ở bên ngoài, mà còn để lại một lũ nguyên thần, sợ thân bị diệt trong Cổ Hoàng Sơn.

Đoạn Đức cười hắc hắc nói.

Diệp Phàm thật không được tự nhiên nổi, hung tợn nói:

- Mập mạp chết tiệt! Ngươi ít đánh chủ ý lệch lạc đi! Ngươi trộm sạch nghĩa trang của thiên hạ cũng được đi! Chẳng lẽ còn muốn trộm thân thể sống của ta hay sao?

- Sao vậy được! Đoạn Đức ta là lấy chữ nhân chữ nghĩa làm đầu, chưa bao giờ làm chuyện thiếu đạo đức, ta chỉ là một nhà khảo cổ vĩ đại mà thôi!

Đoạn Đức cười gượng.

Địa phương này bình thường luôn yên lặng, ngoại trừ quỳnh lâu điện ngọc phủ đầy bụi cũng không có gì khác, hiển nhiên cũng không phải là chỗ sâu nhất trong Tử Sơn, cũng không phải là chỗ Vô Thủy Đại đế tọa hóa.

Lão mù thảy mai rùa trong tay "cách cách", không ngừng bói toán; Đoạn Đức đi đi ngừng ngừng liên tục xem phong thủy; Diệp Phàm cũng không nhàn rỗi, tìm hướng đi của mạch Nguyên, quan sát đo đạt địa hình.

Ba người này đi cùng nhau thật đúng là tuyệt, phân công xác định rõ ràng, không lâu sau liền định vị ra một con đường phía trước, dọc theo một tòa cổ động đi sâu vào, đi vào một vùng rộng lớn khác.

- Hoàn toàn không giống con đường lần trước ta đi qua...

Diệp Phàm không thể không than thở, bên trong Tử Sơn rất rộng lớn, tự thành một phương tiểu thế giới, khu vực ngày xưa hắn đi qua cũng chỉ là một góc mà thôi.

- Phía trước có tiếng nước chảy.

Ba người kinh ngạc, dọc theo một con đường cổ lót đá xanh ngọc đi tới, đi theo bậc thềm lên tới một chỗ cổ địa, có di tích đình đài, cũng có dây mây lâu năm cùng cổ thụ chết héo.

Ánh nước lấp lánh, phía trước có một cái ao, đúng là đá xanh ngọc vỡ ra trở thành một đầm nước, sương trắng bốc hơi.

- Đây hẳn chính là Tiên Trì, chẳng lẽ là bể tắm của Vô Thủy Đại đế?

Lão mù phi thường không trượng nghĩa, tới nơi này rồi liền đạp Đoạn Đức một cái cho hắn rơi xuống thử nước.

- Con bà nó! Lão khốn! Đạo gia ta nhớ kỹ ngươi!

Vô lương đạo sĩ căm giận, rồi sau đó thần sắc có điều quái dị, lẩm bẩm:

- Nước này thực đặc biệt, có thể trợ giúp máu huyết toàn thân vận hành gia tốc, có thể tăng lên tốc độ tu luyện!

"Ực ực..."

Hắn tợp vào mấy ngụm, khen lớn hương vị thơm ngọt, xưng nguồn nước có thể là Thần Tuyền, lập tức liền nhảy dựng lên, chạy đi tới phía trước tìm kiếm.

Khi đến đầu nguồn nước chảy, nơi này trời quang mây tạnh, khí trời lưu chuyển muôn màu muôn vẻ, có một ao suối càng sáng lạn là ngọc ngũ sắc khai mở ra.

- Đây khẳng định là nơi Vô Thủy Đại đế tắm rửa, đạo gia ta cũng hưởng thụ một phen.

Đoạn mập mạp lập tức phóng xuống, lại điên cuồng uống thêm mấy ngụm to nước suối.

Diệp Phàm lộ thần sắc quái dị, hắn ngồi xổm xuống, ở bên bờ suối nhặt lên mấy sợi lông thú đen bóng, thoáng ngây dại.

- Tiểu tử! Ngươi nhặt thứ gì trong tay vậy?

Đoạn Đức cảm giác đại sự không ổn.

- Lông chim!

Lão mù ung dung phán một câu.

Đoạn mập mạp lập tức sắc mặt trắng bệch, dùng sức nôn khan, nước mật đắng đều nhanh nhổ ra, xem thấy đều giống như là một nắm lông chó.

- Con bà nó! Nơi này có một con chó hay sao? Thật phung phí của trời, dám tắm ở trong thần trì này sao?

Đoạn Đức vừa phun vừa mắng to.

Diệp Phàm trong lòng thực kích động, loại khí tức này rất quen thuộc, khẳng định là lông của Hắc Hoàng. Con chó còn thiếu đạo đức hơn so với Đoạn Đức quả nhiên không chết, chạy vào trong Tử Sơn này.

Đoạn Đức hùng hùng hổ hổ, từ trong ao suối phóng vọt lên, miệng hô: thật xui xẻo tám đời, nơi này lại có một con chó ư?

- Là Thần Tuyền sao, hương vị thế nào?

Lão mù rất không phúc hậu, tiến lên sát bờ hồ, cười tủm tim vỗ vỗ đầu vai vô lương đạo sĩ.

- Lão không đề cập tới chuyện này đâu có chết đâu!

Đoạn Đức lại muốn ói ra.

Đột nhiên, một mùi hương thơm ngát bay tới, làm cho ba người bọn họ gần như thần hồn rời thể xác, cả người đều thư thái, thiếu chút nữa bay bổng lên.

- Hương vị?

Một luồng sáng xẹt qua, một con chim tước sáng lạn bay qua trên đinh đầu mấy người, muôn màu muôn vẻ, xinh đẹp gần như không đúng thực.

- Đây là chim gì?

- Con bà nó! Đây là một con phượng hoàng, thần điểu trong truyền thuyết!

- Ta ngất mất! Là Bất Tử Thần Hoàng Dược, mau đuổi theo!

Ba người chợt bừng tinh, sau đó đều kích động một đường đuổi theo.

Nhưng mà, bọn họ đuổi theo một đoạn, lại mất đi bóng dáng Bất Tử Phượng Hoàng. Nhưng Đoạn Đức lại vô cùng hưng phấn, nói:

- Thật đúng là vận phân chó, ta có dự cảm nhất định có thể thu được một gốc cây Bất Tử Dược!

Bỗng nhiên, thần sắc hắn cứng đờ, cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân, lập tức thất thố, chửi ầm lên:

- Con bà nó! Chó nhà ai không chịu cột lại, để đạo gia ta con bà nó đạp phải phân chó thật rồi!

Ở dưới chân hắn, quả thật có một đống phân chó, cái mũi của Đoạn Đức thiếu chút nữa nghẹt rồi. Hắn nhảy tưng tưng gần như phát điên.

Đoạn Đức đạp phải một chân phân chó, sau đó ở tại chỗ nhảy tưng tưng mười tám lần, rơi vào trạng thái phẫn nộ, giương nanh múa vuốt, gần như rút gân điên cuồng, trên trán gân xanh nổi cộm lên.

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:

- Con chó chết kia có phải cũng đi theo vào hay không?

Năm đó, đại hắc cẩu là duy nhất làm cho hắn kinh ngạc, nó kêu gào thu hắn làm nhân sủng, vài lần gặp hắn cũng không có chiếm được chút tiện nghi nào.

Hắc Hoàng rất không trượng nghĩa, khi chiếm hết ưu thế thì kêu gào cuồng cắn; còn khi nhìn thấy tình huống không ổn thì bỏ chạy trối chết. Có lần còn không tiếc bỏ lại Diệp Phàm làm vật hi sinh.

Địa hình nơi này thực phức tạp, đường đi sâu thẳm, có thần châu phủ đầy bụi lóe ra tia sáng Ầm đạm chiếu rọi con đường phía trước.

- Với kinh nghiệm nhiều năm của ta xem ra, phân chó ngươi đạp trúng là mười mấy năm trước.

Lão mù nói điều không nên nói, làm điều không nên làm, chuyên môn kích động Đoạn mập mạp.

Đoạn Đức mới vừa bình tĩnh trở lại lại giơ chân, mắng to lão mù không đúng, tuy nhiên lại không thừa nhận cũng không được, đó là "dấu vết" lưu lại rất lâu trước kia.

Diệp Phàm ở khu vực này cẩn thận tìm kiếm, lòng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Hắc Hoàng cũng không có, đều là lông trước kia lưu lại?

- Lai lịch của con chó kia, đừng nói với ta không phải con chó trước kia đi theo bên cạnh ngươi! Dù có hóa thành tro ta đều nhận biết mảnh vụn xương cốt của nó, nó từng ở lại trong này?

Đoạn Đức nói.

- Nó chính là từ nơi này đi ra ngoài.

Diệp Phàm nói. Hắn sớm có phỏng đoán lai lịch của đại hắc cẩu, ngày nay nhìn thấy dấu vết nó từng lui tới nơi đây, liền càng thêm tin tưởng.

- Nó không phải là một con sinh linh thái cổ chứ, sớm thấy nó không phải rồi, nhất định thuộc một loại khác.

Đoạn Đức nói.

- Ngươi không cho rằng nó là Vô Thủy Đại đế chứ?

Diệp Phàm cười nói.

Những lời này vừa nói ra, Đoạn Đức chấn động mạnh lảo đảo suýt ngã, còn thật sự suy tư hồi lâu, lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.

- Có lẽ thực sự có thể như vậy! Ta từng nhìn thấy nó bày ra trận văn có huyền cơ của Đại đế cổ...

Đoạn Đức nghi thần nghi quỷ.

Lão mù vỗ cái ót của hắn một cái, nói:

- Vô Thủy Đại đế nếu thật là thứ đức hạnh kia, sẽ có uy danh vô thượng sao, có thể gọi bằng loại tên này sao, khẳng định phải gọi là vô sỉ, mà không phải là Vô Thủy.

Đoạn Đức nói:

- Ta nhớ ra rồi, ở Đông Hoang trong một ngôi mộ lớn ta từng đào ra một ít ngọc giản, ghi lại rất nhiều chuyện linh tinh.

Ngọc giản lẫn lộn như là một ít dã sử, ghi nhớ tuyệt không chính thống, liên quan đến rất nhiều cổ nhân, thậm chí có liên quan tới chuyện vụn vặt của Đại đế cô.

Trong đó có một đoạn văn tự, ghi chép rất bình thường, xưng là của Vô Thủy Đại đế vang dội cổ kim, uy hiếp chín tầng trời mười tầng đất, giống như một thần minh, nhưng cũng có một mặt rất nhân tính, đó là lúc tuổi già nhìn thấy một con chó nhỏ lang thang sắp chết, liền dùng cổ thuật cứu sống mang đi.

- Ta ngất!

Diệp Phàm không kim nổi phun ra hai chữ, từ khi đi vào thế giới này hắn vốn không có nói qua, há hốc mồm kinh ngạc thiếu chút nữa rơi cằm trên mặt đất.

Hắn sớm phỏng đoán ra, Hắc Hoàng có liên quan với Tử Sơn, có liên quan cùng Vô Thủy, nhưng không nghĩ đến nó từng là một con chó nhỏ lang thang, còn tưởng rằng là thiên cẩu thành tinh đây.

- Con bà nó! Trước kia nếu biết nó có liên quan với Tử Sơn, đã sớm bắt nó phải lộ nguyên hình rồi!

Đoạn mập mạp cũng ngẩn người một lúc, chưa từng nghĩ đến, không ngờ là một con chó mười mấy vạn năm trước từng đi theo Vô Thủy

Lão mù cũng một trận trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:

- Nó là con chó nhỏ lang thang của Vô Thủy Đại đế lúc tuổi già lượm nuôi kia ư? Còn sống đến ngày nay cùng sống một thế với chúng ta, thật khó tin!

Một thiên dã sử, một đoạn ngắn chi tiết vạch trần lai lịch của Hắc Hoàng, làm cho ba người đều sững sờ một trận, suy nghĩ thật lâu.

Không cần suy nghĩ nhiều, con chó của Vô Thủy khẳng định biết được rất nhiều bí mật lớn, nói không chừng nó từng đọc qua Vô Thủy Kinh cũng nên. Đây quả thực chính là một bộ tiên tàng còn sống.

Đại hắc cẩu là có thể sống mười mấy vạn năm, so với Đại đế cổ còn lâu dài hơn, điều này cũng không phải vấn đề khó hiểu, có thể rất dễ dàng nghĩ thông suốt.

Từ xưa đến nay, Thần Nguyên dịch ngoại trừ trời sinh, ngoài ra chỉ có Đại đế cổ có thể luyện ra, dùng để phong ấn sinh linh, có thể làm cho bọn họ mấy chục vạn năm như một ngày mà bất hủ.

Thế nhưng, bản thân Đại đế cổ cũng không thể tự phong ấn mình, bọn họ huyết khí quá mạnh mẽ, có thể xỏ xuyên qua chư thiên, Thần Nguyên dịch đối với họ mà nói căn bản không có hiệu quả, trong thiên địa này không có thần vật nào có thể áp chế được họ.

Hơi suy nghĩ một chút là được biết được, Hắc Hoàng là bị Vô Thủy phong ấn cất vào kho, ngày nay mới xuất thế.

Tới hiện tại, hết thảy về Hắc Hoàng không còn là bí mật, lai lịch này có thể dễ dàng phỏng đoán ra, nhưng cũng khiến ba người cảm thán một hồi lâu.

Đây là một con chó sống mười mấy vạn năm, cuối cùng chính là muốn truy tìm Vô Thủy Đại đế Nhân tộc.

- Đối với kẻ từng đi theo Vô Thủy vốn có thể nhìn lên được ôm lòng sùng kính, nhưng con chó này ta chỉ hận không thể "nấu củn" nó!

Đoạn mập mạp nghiến răng nói.