Diệp Phàm nhẹ nhàng chắn một cái, khiến cho Kim Ô thập thái tử hung hãn nhe răng nhếch miệng, xương tay gày nhiều đoạn biến hình nghiêm trọng, bắn vọt trở ra.
Mọi người thấy một màn này lòng đều sợ hãi, tai nghe không bằng mắt thấy, người thừa kế tộc Kim Ô ai mà không phải hạng kiêu ngạo ngang tàng, trên tay dính máu không chỉ một vị Giáo chủ.
Nhưng mà trước mắt Kim Ô thập thái tử gặp phải Diệp Phàm giống như tiểu cô nương mười mấy tuổi yếu đuối gặp phải tên đàn ông dã man từ trong rừng đi ra, kết quả thê thảm không cần phải nói.
Diệp Phàm tùy tiện chặn một cái, người Tiên Thai tầng thiên thứ hai cũng không chịu nổi, vậy thì lực lượng của hắn mạnh cỡ nào? Ánh mắt mọi người đều quái dị.
- Diệp Phàm, ngươi chính là Diệp Phàm kia?
Kim Ô thập thái tử dựng thẳng mi mắt, tròng mắt bắn ra tia sáng dài mấy trượng, gần như điên cuồng hét lên:
- Là ngươi, không ngờ là ngươi, giết sáu ca ca của ta, hôm nay đi tới lục địa đến trước mặt ta.
- Tiểu thập mau lui ra!
Đại thái tử tộc Kim Ô quát, hắn là một lão đạo sĩ tuổi quá trăm, tóc vàng dày đậm, mặc đạo bào bát quái, ánh mắt tang thương như cao nhân đắc đạo.
Kim Ô thập thái tử lui ra, tuy rằng hắn đang lửa giận ngập trời, nhưng cũng rố kẻ này đáng sợ, ngay cả sáu vị ca ca của hắn cũng thất bại, hắn đi lên cũng không sống nổi.
Nhưng mà tộc Kim Ô vì đối phó Diệp Phàm nên rố ràng có chuẩn bị sớm, khoảng khắc hắn lui ra, cánh hoa tán loạn đầy trời, những mảnh trong suốt bùng lên ánh sáng chói lọi như có vô số ngôi sao đang thiêu đốt, thần quang hừng hực.
- Chạy mau lên!
Trong nháy mắt này, rất nhiều cường giả trong Nguyên Khư liền sắc mặt tái nhợt, vội vàng bay ngược trở ra như trốn ma tránh quỷ, thần sắc mỗi người đều khó coi cực điểm.
Trong hư không, ngàn vạn cánh hoa bay múa, mỗi một cái đều sáng như kim cương, hoa lệ khiến người ta như lạc mất chính mình, khí trời sôi lên, thần quang chiếu rọi như có thần linh sắp xuất thế.
- Tử Vi Đế Hoa!
Thần sắc Diệp Phàm ngưng trệ, nhận ra loại hoa cực độc này, năm đó ở Bắc Đẩu Tinh Vực, Triệu Phát truyền nhân Tử Vi Giáo từng muốn dùng độc này giết hắn.
Tục truyền, chỉ một tia của loại hoa này là có thể độc chết nhân vật cấp Giáo chủ, là tuyệt độc thiên hạ, không có thuốc giải.
- Đó là Tử Vi Đế Thần Hoa, chỉ cần bị một tia hào quang bắn trúng sẽ khiến nguyên thần héo rũ, mặc kệ ngươi có là anh hùng tuyệt đại cỡ nào cũng chỉ có thể ngà xuống, dù rằng kỳ tài khoáng thế có thể sống sót, nhưng cả đời vô vọng chứng đạo.
Yến Nhất Tịch lớn tiếng nhắc nhở.
Tử Vi Đế Thần Hoa hơn một chữ so với loại hoa mà Triệu Phát dùng, nhưng uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, một tia ánh sáng bắn trúng cũng sẽ khiến nguyên thần chết héo, đáng sợ cùng cực.
Ở trên đời này thường là không có người vận dụng loại Đế Thần Hoa kia, bởi vì quá ác độc, thiên hạ không thể tha, bị ngàn vạn người chửi rủa.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đối phương muốn đối phó hắn mà không cố kỵ gì cả, ngay cả tà linh hoa âm độc nhất, không được người đời dung thứ cũng sử dụng ra, quả nhiên oán hận hắn đến cực hạn.
Hắn khởi động một mảnh quầng sáng, nhưng bị tan ră rất nhanh, mỗi một đóa hoa nở rộ đều bắn ra một đoàn ánh sáng xinh đẹp kinh người, có thể ăn mòn tất cả thần lực.
- Mau lui lại, Đế Thần Hoa trăm vạn gốc khó có một đóa. có lực lượng yêu tà đáng sợ, khi đóa hoa nở rộ là khoảnh khắc ánh sáng bùng phát, hủy diệt tất cả lực lượng sinh mệnh.
Yến Nhất Tịch cảnh báo.
Một đạo ánh sáng vàng rực phát ra từ thân thể Diệp Phàm, hóa thành Thánh Vực hoàng kim mở rộng ra ngoài, phát ra âm thanh như đại đạo, hắn như thần linh bất hủ đứng tại chỗ.
Đây là lực lượng của vực!
Ngàn vạn Đế Thần Hoa dù đang nở rộ, nhưng tất cả ánh sáng đều bị chặn, không thể tiến thêm, nhanh chóng lụi tàn.
Cái gọi là khoảnh khắc hoa lệ, đó là thăng hoa trong nháy mắt, không thể tồn tại trên đời, bày ra một mặt xinh đẹp nhất liền nháy mắt héo tàn.
Diệp Phàm vươn ra một bàn tay vàng, bao phủ vùng trên đầu thập thái tử Kim Ô, đè xuống như vòm trời.
- Hắn không tránh lui, ngăn chặn thần hoa khoảng khắc, thánh quang hoàng kim không sợ ăn mòn, đó là lực lượng gì?
- Đó là Thánh Vực hoàng kim của hắn.
Mọi người kinh hô, rốt cuộc biết được thiếu niên họ Diệp kia đáng sợ cỡ nào, không thẹn là nhân vật đáng sợ một ngày giết năm vị thái tử tộc Kim Ô, liên tục chém ba đại kỳ tài Thái Âm thần tử.
- Không, tiểu thập!
Những người tộc Kim Ô ra tay, tế ra các loại Pháp bảo đánh về phía bàn tay vàng kia muốn cứu lại người thừa kế tộc Kim Ô nhỏ tuổi nhất, nhưng căn bản không làm được chuyện gì.
Bàn tay vàng kia như có thể mở ra vĩnh hằng, khoảng khắc đập xuống không gì cản nổi, đủ thứ binh khí vỡ tan trước mặt nó.
- A...
Kim Ô thập thái tử kêu thảm thiết, bị bàn tay vàng kia chộp trong tay, lúc này căn bản không còn là Kim Ô sắc máu chém giết Giáo chủ một phương, tóc tai rối loạn, há mồm phun máu.
Hắn hóa thành bản thể, lực lượng của bản thân Kim Ô vô cùng lớn, như đúc bằng thần kim, muốn đánh ra đường sống, vỗ cánh chấn động vòm trời, kêu rung cừu tiêu.
Nhưng mà hắn chỉ giày giụa được một chút, liền nhanh chóng bị bàn tay vàng tóm chặt, toàn thân đổ máu, lông chim vàng bay đầy trời khiến người ta không nỡ nhìn.
Lúc này hắn căn bản không giống Kim Ô tiếu ngạo bầu trời, chỉ như một con gà nhỏ giày giụa đau khổ, không trốn khôi tay Diệp Phàm.
- Không, chậm đã!
- Thả tiểu thập ra, tất cả còn có thể thương lượng!
Đại thái tử tộc Kim Ô cùng vị nguyên lão kia quát, tim gan phát lạnh, muốn ổn định đối phương chờ cứu viện.
- Không cần, không có gì thương lượng hết!
Lời Diệp Phàm nói rất lạnh, vô tình bóp tay, dùng sức nghiền ép, thập thái tử tộc Kim Ô hình thần hủy diệt.
Mọi người xung quanh khiếp sợ, Diệp Phàm còn sắt máu hơn cả tộc Kim Ô, căn bản không có chút thương lượng, quyết đoán ra tay chém giết thập thái tử.
Đó là một vị cường giả cấp Giáo chủ, lại bị hắn bóp chết như gà con, rất có sức chấn động.
- Tiểu lục!
Nhị thái tử tộc Kim Ô cùng nguyên lão kia hét to, âm thanh chấn động bầu trời, truyền ra mấy trăm dặm sôi trào như sấm đánh.
Bọn họ đang kêu gọi Lục Nha, mang theo oán khí vô tận nhìn thoáng qua Diệp Phàm, tiếp đó hóa thành hai tia sáng vàng vọt đi, muốn bỏ chạy.
- Trước mặt ta còn muốn trốn?
Diệp Phàm lấy ra một cây cung lớn, nắm trong tay, chân trái bước lên trước cung, sắc mặt lạnh lẽo, tay phải dùng sức kéo cung, khoảng khắc kéo căng.
Mái tóc rối tung, thần sắc kiên nghị, thân thể như trời sinh đứng cùng chiếc cung to nặng đó, nguyên khí thiên địa điên cuồng tràn tới rót vào trong cung cùng thân thể hắn, phát ra hào quang vạn trượng, một cỗ dao động lực lượng mạnh mẽ trào ra như sóng thần rít gào khắp chốn.
Diệp Phàm lạnh lùng thả dây cung, một đạo ánh sáng như có thể bắn rơi ngôi sao trên trời gào thét bay ra, kéo dài đến mấy chục dặm.
Phốc!
Nguyên lão tộc Kim Ô tan xác trên bầu trời, bị một tên tiêu diệt.
- Đó là... một vị cường giả đứng trên Tiên Thai tầng thiên thứ hai bậc thứ tám, lại bị bắn chết như thế!
- Cảm giác như bản thân phải hứng chịu, thấu tận tới xương, một tên này thật đáng sợ!
Người đứng ngoài xem chiến ai cũng rung động, lông tóc toàn thân dựng thẳng, sau lưng bốc hơi lạnh, sớm nghe Diệp Phàm hung hăn đáng sợ, hôm nay nhìn thấy với thấm sâu lời đồn.
- Vụt...
Lại một đạo ánh sáng lóe lên xuyên thủng thiên địa, đâm vào sau lưng nhị thái tử tộc Kim Ô, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Phốc!
Lại một đóa hoa máu bùng lên, nhị thái tử tộc Kim Ô trở thành một đoàn sương máu, biến mất khôi thế gian.
Mọi người không kiềm được lui bước, quả thật là một tên sát thần, có ai chống lại nổi lực sát thương như vậy, thần linh đến đây cũng có thể bị bắn chết.
Trong đám người, xà tinh đồng tử bị dọa sắc mặt trắng bệch, lui ra sau muốn yên lặng bỏ chạy.
Chủ nhân Bát Cảnh Cung hùng bá thiên hạ, uy hiếp chư vương, nhưng người trước mắt không ở trong đó, bởi vì ngay cả nhị lão gia Thái Thanh Thánh Cảnh cũng bị hắn làm thịt, lần này thấy uy thế vô thượng như vậy, đồng tử hận không thể trốn càng xa càng tốt.
- Bảo bối, đi đâu vậy?
Lệ Thiên hợp thời xuất hiện trước người hắn, vẻ mặt cười tà.
- Ngươi là... Thiên hạ đệ nhất dâm tặc, ta là con trai hàng thật giá thật, không phải con gái đâu!
Xà tinh đồng tử thét lên.
- Con bà ngươi, nói bậy cái gì đó, ngươi nhìn ta có giống loại ham mê kia không?
Lệ Thiên mặt đen lại nói.
- Giống...
Xà tinh đồng tử sợ tới mức lắp bắp, không còn suy nghĩ bình thường được, nói năng lung tung.
Sắc mặt Lệ Thiên càng đen hơn, một cái tát đánh ngất hắn, ném vào túi bách bảo vác đi, không có người chú ý.
- Tới phiên ngươi.
Diệp Phàm bước lên, muốn đối phó người thừa kế đầu tiên của tộc Kim Ô.
Tướng mạo hắn gầy yếu, dáng người cao, tóc vàng dài quá vai, trong mắt có quỹ tích trời trăng liên tục biến đổi, là Bán Bách đạo nhân, đạo hào Ô Cổ.
Kim Ô có mười đứa con, Lục Nha đứng đầu, hắn xếp kế, lúc này Thái Dương Chân hỏa thiêu đốt hừng hực, Ô Cổ ngâm tụng cổ kinh, mang theo sát ý vô tận đi về phía Diệp Phàm.
- Ngọc thạch câu phần của tộc Kim Ô!
Yến Nhất Tịch nhắc nhở.
- Rống...
Đúng lúc này, ở chân trời xa xăm truyền đến một tiếng rống to, chấn động sụp đổ liền mười tám ngọn núi ở xa xa.
Một nam tử tóc vàng vô cùng cao to, trong mắt chớp động hào quang như dã thú, kéo theo một cây đinh ba Ô Sí Lưu Kim Đảng đánh tới, yêu khí ngập trời.
Vào lúc này, bầu trời khắp nơi nứt vỡ, hắn như Yêu Thần vô địch, tóc vàng rối tung rống sụp núi sông, vượt qua đến đây.
- Đại ca, ta tới đây, không nên tự hủy. Diệp Phàm, ta tới giết ngươi!
Lục Nha xuất hiện.
Oong!
Hắn vung Ô Sí Lưu Kim Đảng như cả một dãy núi vàng giáng xuống, nháy mắt mặt đất tan vỡ, núi sông sụp đổ, khe nứt lan tràn tám chín chục dặm.
Cảnh tượng đáng sợ chấn động mọi người, đông đảo tu sĩ bỏ chạy thật xa, liều mạng chạy đi, gần như bị dọa mất hồn mất vía.
Tựa như một vị Thánh nhân viễn cổ sống lại!
Thân thể Diệp Phàm chấn động, giữa mi tâm xuất hiện một vết rạn, trên trán tóe máu, nhưng mà ngay lập tức trong tay hắn xuất hiện thần lô sáng rực to bằng nắm tay, ổn định mọi thứ.
- Lục Nha, ta chờ ngươi đã lâu, ngươi có tới cũng vô dụng.
Diệp Phàm nói vô tình, bàn tay vàng đè xuống Ô Cổ đạo nhân, ngay cả Lục Nha anh tài đệ nhất tộc Kim Ô cầm Thánh binh đến cùng không ngại.
- A…
Ô Cổ đạo nhân hét to, tóc vàng rối tung, toàn thân là máu, tan vỡ từng đoạn, bị bàn tay vàng bao phủ như gặp phải thiên kiếp vạn quân.
Ở xa xa, Lục Nha tức sùi bọt mép, phóng ra thần quang đánh tan trời mây khắp nơi, quát:
- Nếu ngươi dám, tương lại ta giết mười tộc của ngươi. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
- Làm sao không dám, hôm nay ta muốn giết cả ngươi.
Diệp Phàm vô tình lật tay, đại đạo tối giản, một chiêu này ẩn chứa ý chí không thể chiến thắng, đó là thể hiện của đạo.
Ô Cổ vỡ vụn từng khúc, hùng mạnh như hắn, đứng trên Tiên Thai tầng thiên thứ hai tám bậc cũng không cản nổi một chiêu toàn lực của Diệp Phàm, máu nhuộm trời xanh.
Mọi người toàn thân phát lạnh, cảnh tượng đáng sợ như Tu La trảm thần, hủy diệt tất cả kẻ đối nghịch.