Trong nháy mắt mà vĩnh hằng này, Diệp Phàm lần đầu tiên cảm nhận được tử vong, lần đầu tiên va chạm với binh chủ của Thánh nhân viễn cổ, lần đầu tiên dùng nguyên thần chứng kiến thân thể tái sinh.
Đây là một sự kiện có một không hai trên đường đời tu luyện của hắn. Thần linh ẩn chứa trong Quảng Hàn Khuyết đã chém hòng thân thể hắn.
Nếu không phải Diệp Phàm nắm giữ Loạn cổ đế phù thì hắn đúng là đã gặp nguy hiểm, hơn phân nửa đã gặp phải kiếp nạn. Nhờ có Thần phù này mà huyết nhục hắn tái sinh, phong về phía Y Khinh Vũ như một tia chớp.
Trong miệng hắn quát khẽ một tiếng, hai mắt bắn ra hai chùm tia sáng đáng sợ, thân thể hóa thành một đạo long hình đạo ngân. Hai tay hắn tề chấn, một vận chuyển Thái Âm thánh lực tối đen như mực, một vận chuyển Thái Dương thánh lực hừng hực, hai tay hắn chân chính hóa thành Âm Dương thần điểm.
Giờ khắc này, thân thể hắn hóa thành một vòng thái cực, Thái Âm và Thái Dương tương hỗ, chí nhu và chí cương cùng tồn tại, cực hạn mà hỗ trợ nhau.
Y Khinh Vũ biến sắc, loại dấu vết đại đạo này khiến nàng chấn động mãnh liệt.
Vừa rồi nàng vận chuyển Thánh binh, tiêu hao thần lực cực lớn, không thể lập tức huy động Quảng Hàn Khuyết, lúc này quát khẽ một tiếng:
- Bát Đức Bảo Luân!
Một khắc này có tám loại Thần phùy như thiên luân thần bàn xuất hiện giữa hư không, bắn ra tám đạo chùm sáng, hóa thành tám nhân vật cấp Giáo chủ, đánh về phía trước.
Tay trái Diệp Phạm chấn động, vận chuyển Thái Âm thánh lực. Đó là thái cực âm ngư thần điểm tối đen, chí âm chí nhu phun ra, hủy đi một thân ảnh mà không gây ra chút tiếng động nào.
Hắn thuận thế dựa vào, hóa thành long hình phân cách âm dương, như một đạo thần mang mãnh liệt do một thanh kiếm sắc bén phát ra, chém nát hai thân ảnh khác.
Ầm!
Lúc này, hắn nâng cánh tay phải lên, vận chuyển Thái Dương thánh lực, dương ngư thần điểm phun ra nuốt vào, điều chỉnh dương ngư hóa thành một đạo long hình bay ra, ma diệt hai thân ảnh.
Y Khinh Vũ chấn động, "thần hình" của Diệp Phàm quả thực quá mức cường đại và thần bí! Duy nhất chỉ có thần hình mà chủ nhân Bát Cảnh Cung thể ngộ ra mới có thể sánh bằng được.
Nhưng mà thần hình nàng thể ngộ ra còn có nhiều khuyết điểm, trước mắt không thể thi triên ra. Điều này khiến nàng rất kinh hãi và rung động. Nàng thúc dục Bát Đức Bảo Luân, muốn hồi sinh bốn người vừa bị diệt sát vì họ đều có được bất tử thân.
Nhưng mà tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, thân thể hóa thành thái cực, như thiên luân hoành không, né qua bốn thân ảnh còn lại, lăng không mà tới.
Đang!
Viên Thái Cực hoàng kim đánh vào Bát Đức Bảo Luân, ca một tiếng, tám loại Thần phù trên bảo luân ảm đạm một chút, vốn đã có vết rách lại nhiều thêm hai đạo.
- Ồ?
Y Khinh Vũ cả kinh, Bát Đức Bảo Luân chính là bí bảo, tuy bị thương tổn, không mạnh bằng lúc trước nhưng không phải là thứ mà nhân vật cấp Giáo chủ có thể đánh nát. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Nàng rất nhanh rút lui, trải qua nháy mắt tu dưỡng, đã khôi phục một chút nguyên khí, lần nữa thúc dục Quảng Hàn Khuyết, muốn một kích phải giết, không tin Diệp Phàm còn có thể phục hồi như cũ.
Ông!
Một âm thanh quỷ dị vang lên, một đạo lại một đạo tiên quang ngưng tụ thành một vầng thần nguyệt, trong đó có một tiên tử như ẩn như hiện.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, chính là thần linh ẩn chứa trong Thánh binh, mới vừa rồi hắn bị thứ này đánh tan thân thể.
Trong vầng thần nguyệt có một tiên tử Quảng Hàn, binh hồn này không khác gì Nhân tộc, có được sự cường đại và uy nghiêm của Thánh nhân, khiến người ta khó có thể phản kháng được.
Hắn đã biết được sự đáng sợ của Thánh nhân. Đó chính là vũ trụ vô lượng, là thần lực hải dương vô tận, là vực sâu có thể hủy diệt thời không.
- Ta từng nghe nói thân thể Thánh thể vô song, vậy hãy so sánh cao thấp với thần linh trong Thánh binh đi!
Đôi mắt như bảo thạch của Y Khinh Vũ lóe ra ánh sáng sắc lạnh, tay áo phiêu phiêu, giống như một tiên tử lâm trần.
Lại một kích phải giết, tôn thần linh trong thần nguyệt đánh tới, khí cơ Thánh nhân viễn cổ cuồn cuộn mãnh liệt, khiến người ta hít thở không thông.
Lần này, thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, không chút gợn sóng. Bởi vì trên hai đầu vai hắn đang có hai khối lục đồng loang lổ đang lơ lửng, không hề nhúc nhích.
Không lâu trước, thân thể hắn bị Thánh binh này xé rách, hai khối lục đồng này trong Luân Hải bị rơi ra, lúc này lơ lửng trên hai vai.
Ầm!
Khi tôn thần linh kia bay tới liền nổ tung như thần nguyệt, ánh sáng bắn về bốn phía, che kín càn khôn. Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Binh, mạnh mẽ khống chế hai khối lục đồng chắn phía trước, bắn ra mấy đạo lục mang.
Trong thần nguyệt, thần linh như tiên tử Quảng Hàn kia mẫn duệ hiểu được mấy đạo lục mang bắn ra kia có sức hấp dẫn trí mạng, liền lao xuống.
Một thần linh có được khí cơ Thánh nhân viễn cổ, trên đời này cũng có hiếm thứ khiến nó chú ý, nhưng lúc này không ngờ nó liều lĩnh như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hoa hoa
Thân thể thần linh này run rẩy, nàng muốn cướp lấy tinh hoa của lục đồng nhưng thân mình lại bị chưng khô một mảnh yên hà, trên thân thể xuất hiện một cái động lớn.
- Ahhh...
Nàng kêu lớn một tiếng sợ hãi, thần niệm nổ vang trong khắp Quảng Hàn Khuyết, rất nhanh rút lui.
Phía sau, Y Khinh Vũ kinh hãi, sắc mặt tràn ngập vẻ khó tin. Nàng gần như không dám tin hết thảy điều này.
Đây chính là một kiện Thánh binh truyền thế, thần linh bên trong trưởng thành cùng Thánh nhân ngày xưa, sinh ra trong thiên kiếp, vạn kiếp bất diệt.
Sao lại như vậy?! Đối mặt hai khối đồng vỡ mà sao chịu thiệt thòi như vậy, gặp phải bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nói ra khó ai có thể tin nổi.
- Hai khối đồng vỡ...
Y Khinh Vũ vội vàng rút lui ra sau.
Diệp Phàm tự nhiên hiểu được lục đồng có thể kháng cự Thánh binh, năm đó dưới sự công kích của Đế binh, hai khối lục đồng này thậm chí có thể bảo hộ hắn trong giây lát.
Hắn từng bước hoành thiên mà lên, thân thể hóa thành một đạo ngân, tay trái và tay phải cùng đánh ra, Thái Âm và Thái Dương tương hỗ, phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt.
Như một vũ trụ cổ xưa bị xé mở, ánh sáng vô tận, chiếu sáng mọi nơi, che lấp phía trước, trắng xóa một mảnh.
Y Khinh Ỵũ quát khẽ, dùng Bát Đức Bảo Luân ngăn cản, đồng thời thi triển chién loại thần thuật thượng cổ, đối kháng với huyễn quang Thái Âm và Thái Dương giao hòa mà ra.
Ca …
Bát Đức Bảo Luân phát ra một tiếng giòn vang, lại có thêm năm đạo liệt ngân, tám đạo bất tử thân đã bị thu liễm toàn bộ, rốt cuộc không ra được.
Lúc này, thân thể Y Khinh Vũ chấn động mãnh liệ, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi, trong đó một vệt máu đổ xuống bộ ngực trắng nốn, cao vút, ướt.
- Không ngờ thương tổn được ta! Thái Âm và Thái Dương cùng tu luyện, chẳng lẽ thật sự phá vỡ thần thoại Bát cấm sao?!
Mỗi tấc thân thể của nàng đều có ánh sáng lưu động, như một kiệt tác hoàn mỹ nhất, không ngừng lui lại.
Thánh binh mất đi tác dụng, bị hai khối lục đồng thương tổn, thần linh trong đó lâm vào ngủ say, không thể thúc dục được nữa.
Thần sắc Y Khinh Vũ nghiêm trang, dùng cổ thuật của bản thân đại chiến với Diệp Phàm, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi.
- Vẫn là ở trong lĩnh vực Bát cấm nhưng vì sao vừa rồi lại có thể làm ta bị thương, chẳng lẽ chỉ phá vỡ lĩnh vực Thần cấm thái cổ sao?!
Trong lòng Y Khinh Vũ sợ hãi.
Mỗi tầng thiên Tiên Thai đều có thể chia làm chín tiểu cảnh giới nhưng cũng có thể đại khái phân thành sơ kỳ, trung kỳ, và đỉnh kỳ, vẫn chưa phân thành chín tầng.
Diệp Phàm hiện tại đang ở tầng thiên thứ nhất sơ kỳ, mà nàng ta đã sớm tiến vào trung kỳ, là một người đánh vỡ lĩnh vực Thất cấm, được liệt là đệ nhất trong thiên nữ trung kỳ.
- Hắn dù là Thánh thể thái cổ nhưng ta là quảng hàn linh thể, cảnh giới lại cao hơn, cũng có lĩnh vực Thất cấm, sao mà vẫn bị thương?!
Trong lòng Y Khinh Vũ nổi lên sợ hãi ngập trời, chẳng lẽ hắn thật sự đánh vỡ được lĩnh vực Thần cấm vạn cổ sao?!
Trên đời này, chỉ có Doãn Thiên Đức dựng thân trong lĩnh vực Bát cấm, tu đạo ma mươi mấy năm, công tham tọa hóa, không ai có thể nhận ra sự sâu cạn.
Mà Y Khinh Vũ dù cũng chạm vào lĩnh vực Bát cấm nhưng chung quy vẫn còn kém một chút. Nàng nhất định sẽ tiến tới bước đó nhưng nay lại gặp Diệp Phàm, biểu hiện vừa rồi khiến nàng vô cùng rung động.
Đương thời, Tử Vi Cổ Tinh nếu có người có thể chứng đạo thì nhất định phải là nàng hoặc là Doãn Thiên Đức, mà nay không ngờ còn xuất hiện một yêu nghiệt nghịch thiên khác khiến nàng rất giật mình.
Ánh mắt Diệp Phàm như điện, thần sắc lãnh liệt, nữ nhân trước mặt tuy xinh đẹp tuyệt trần, được xưng là mỹ nhân đệ nhất đương thời, lúc này lại đang lòa lồ nhưng nàng cũng không hề bận tâm mà toàn lực ra tay.
Hắn đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên gần như bị giết chết, nếu không có Loạn Cổ Đế phù thì chỉ với nguyên thần, trọng tụ thân thể là điều vô cùng gian nan, cực kỳ hao tổn.
Quảng hàn linh thể, lĩnh vực Thất cấm, Tiên Thai tầng thiên thứ hai trung kỳ. Những điều này đủ để nàng ngạo thị nhân gian. Nhưng lúc này thần sắc Y Khinh Vũ vô cùng nghiêm trang, ngọc thể phát sáng, tóc đen bay múa, cẩn thận đại chiến với Diệp Phàm. Vừa rồi bị thương khiến trong lòng nàng vô cùng kiêng kị.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến ra hoàng kim thái cực nhân thể, sau đó đột nhiên đánh ra một thế quyền pháp này.
Ông!
Không hề có thanh âm trời long đất lở, chỉ có những âm thanh rất khẽ thần bí nhưng vô cùng đáng sợ. Hắn mơ hồ cảm giác được như vũ hóa phi thăng, toàn thân rất thư thái.
Một quyền này nhẹ nhàng vô cùng, thân thể sáng rực lên, phóng xuất ra một cỗ lực lượng khủng bố.
Phốc!
Y Khinh Vũ bị đánh bay ngược về sau, khuôn miệng xinh đẹp phải hộc máu, khụ ra một búng mau tươi, thân thể không tỳ vết run rẩy, khuôn mặt lại hiện ra vẻ khiếp sợ.
Lần này nàng tin tưởng trong nháy mắt vừa rồi Diệp Phàm tuyệt đối đã đánh vỡ lĩnh vực Thần cấm vạn cổ, tuy chỉ là nháy mắt nhưng cũng vô cùng đáng sợ.
Lĩnh vực Thần cấm là lĩnh vực chỉ có thần năng mới có thể đụng tới, đánh vỡ Bát Cấm, tiến vào cực hạn Cửu Cực, thậm chí vượt qua Cửu Cực, muôn đời không thể phá vỡ.
Từ đầu tới cuối, Thần Nữ Lô đều luôn biến hóa, thần kiếp lục dục đan xen, thiên âm cổ xưa vang vọng, đạo ngân hiện ra bao phủ mảnh không gian này.
Y Khinh Vũ sợ hãi đại chiến Diệp Phàm, lực lượng Thần Nữ Lô rốt cục hoàn toàn xâm lấn khiến trong lòng nàng run rẩy.
Đây chính là Thần Nữ Lô với xú danh vang vọng cổ kim, ngày xưa từng một mẻ bắt hết mỹ nữ thiên hạ! Đó là thời đại vô cùng đen tối, đã rơi vào trong lô này thì không thể thoát ra.
Trong lô, tòa tế đàn cổ xưa lóe ra vạn đạo phù văn, tràn ngập mỗi tấc không gian, thần linh Quảng Hàn Khuyết sớm ngủ say, tự nhiên không thể ngăn cản được.
Y Khinh Vũ bắt đầu run rẩy, hai mắt tràn ngập tinh quang, tóc đen toán loạn, chiếc cổ trắng ngần như thiên nga, dáng người thon dài cân đối, đường con phập phồng, vô cùng hoàn mỹ. Thân thể nàng trắng nốn không tỳ vết đang không ngừng giày dụa.
- Ahhh...
Diệp Phàm rống lớn một tiếng, tiếp tục thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền, oanh sát về phía trước, sát khí chưa từng có tràn ngập không gian mênh mông nơi này.
- *&A%$!
Ở bên ngoài, Lệ Thiên nguyền rủa, xốc lên nắp lô, khắc tên Diệp Phàm lên tế đàn.