Già Thiên

Chương 723: Muốn tiến Cổ Hoàng Sơn




Vương Trùng tự tin mười phần, bộ dạng ăn chắc Diệp Phàm. Hắn người không lớn nhưng lại tương đương kiêu ngạo, một ngón tay chỉ vào Diệp Phàm, ánh mắt hung ác nói:

- Hôm nay, cho ngươi chín cái mạng đều không đủ giết!

Ở phía sau hắn có một hàng lão nhẫn, người nào người nấy tinh thần quắc thước, thiên linh cái đều có thần quang vọt lên, tất cả đều là Thái thượng trưởng lão Tiên Thai tầng thiên thứ nhất trở lên. Đội hình siêu cấp cường đại.

- Thằng nhóc con nhà ngươi, không ngoan ngoãn ở nhà bú sữa mẹ, rảnh rỗi chạy rông ngoài đường.

Diệp Phàm trêu chọc, rất không phúc hậu.

- Cho ngươi đắc ý trước đi, lát nữa cho ngươi muốn khóc cũng khóc không ra.

Tuổi Vương Trùng chẳng qua mười một, mười hai lại hai tay chắp sau lưng, lộ

ra một vẻ tươi cười âm trầm không tương xứng với tuổi.

- Tốt. Ta liền đứng ở chỗ này, tới đánh thúc thúc đi.

Diệp Phàm không chút bị nói động, đứng trước cổ thành nhìn quét đám người này.

Lúc này trong thành bay lên rất nhiều bóng người, rậm rạp, quan sát hết thảy ngoài thành, tất cả đều rất kinh dị. Diệp Phàm dám làm như vậy ra ngoài dự đoán trước của tất cả bọn họ.

- Không ngờ không trốn, ta thành toàn cho ngươi. Các vị trưởng lão giết hắn!

Vương Trùng lạnh lùng phất phất tay, loại ánh mắt tàn nhẫn này căn bản không

giống như một đứa nhỏ.

Ở phía sau hắn, tám gã cường giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đứng ra, chậm rãi tiến lên, ngoài ra còn có hai sinh linh thái cổ từng bước ép tới, bộ dạng rất hung dữ nanh ác.

Đương thời, cũng chỉ mỗi Bắc Đế có phái đoàn như vậy, thu phục sinh linh thái cổ làm nô bộc, hiện nay để lại hộ vệ cho đệ đệ hắn.

- Hai người các ngươi đã quên Thánh Hoàng tử rồi sao? Thật sự là không có trí nhớ, làm nô tài của Vương Đằng đến nghiện rồi?

Diệp Phàm không chút lưu tình khiển trách.

- Thánh Hoàng tử địa vị tôn quy, nhưng là cùng không quản được chuyện của tộc ta. Chủ nhân đi gập Vương của tộc ta, nhím2 người khác đều không quản được.

Sinh linh toàn thân vảy vàng cao hơn trượng kia mở miệng.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, tin tức hấn nhận được quả nhiên là thật. Vương Đằng đi Đông Hoang xa xôi đến tột cùng là muốn vào Vạn Long Sào hay là đi Tử Sơn mà Vô Thủy Đại đế tọa hóa, hoặc là một cổ địa khác?

Bắc Đế muốn làm chính là muốn kết giao với Vương của thái cổ sao? Tương lai nếu như có xung đột, hơn phân nửa liên quan đến cổ vương đáng sợ, không phải chuyện tốt!

- Ta nể mật Thánh Hoàng tử cho các ngươi một con đường sống, sớm cút đi cho ta, nếu không một người cũng đừng mong sống.

Diệp Phàm quát.

- Muốn chết! Ngươi chẳng qua là một nhân loại Hóa Long biến thứ chín mà thôi, cho rằng mình là Thánh Hoàng tử sao? Ta một chưởng có thể đập chết ngươi.

Một con sinh vật thái cổ âm trầm nói, lộ ra hàm răng trắng nõn sắc bén.

- Nếu là Vương tộc của các ngươi tới, thì còn có tư cách nói như vậy, chỉ bằng đám hạ nhân các ngươi cũng dám nói lời vô lễ?

Diệp Phàm bình thản nói.

- Đều nói Thánh thể thân thể vô song, nhưng ta ở thời thái cổ lại căn bản chưa từng nghe nói, ngược lại ăn không ít cường giả Nhân tộc.

Sinh vật thái cổ này bước lớn ép về phía trước, hàm răng trắng nõn lộ ra ngoài, nói:

- Mùi vị của thần huyết hoàng kim hẳn là rất thơm ngọt, nghe nói một khi tiểu thành coi như là linh dược rồi. Đẻ ta tới nếm thử!

Đây là một sinh vật thái cổ rất cường đại, một chân bước vào cảnh giới Thánh chủ, là một vị nửa bước đại năng, gần như có thể chiến đại năng.

Bởi vì thân thể chủng tộc thái cổ đặc biệt mạnh mẽ, vượt xa Nhân tộc, gần như kim cương bất hoại. Đây là bảo thể mà trời cao ban cho bọn họ, nhất là bộ tộc bọn họ lại càng mạnh.

Ông-

Hắn vươn một cái móng vuốt lớn màu vàng giống như một cái bánh xe vỗ xuống, gió mạnh đập vào mật, thổi cả mật phát đau. Hiện trường cát bay đá chạy.

Diệp Phàm cười lạnh, sinh vật thái cổ này thật sự dám va chạm thân thể cứng đối cứng với hắn, đây là không tin Thánh thể của Nhân tộc, muốn một chưởng đập chết.

- Thánh thể Nhân tộc, ngươi quỳ xuống cho ta!

Sinh vật thái cổ này rất tự tin, cho rằng trừ tộc Đấu Chiến Thánh Viên ra thì tộc bọn họ thân thể mạnh nhất.

Ba!

Diệp Phàm bước lên một bước, tay phải giống như cái thớt màu vàng vỗ xuống, hai tay chạm nhau phát ra một tràng tiếng nổ vang trời.

Rồi sau đó, thanh âm nứt xương vang lên, sinh linh thái cổ tay phải có rút gần như vận vẹo, tiếng vang không ngừng, đầu xương lộ ra ngoài, vụn xương bay lên máu chảy đầm đìa.

Ầm!

Diệp Phàm lấn tới, lại một chưởng đánh ra. Con sinh linh thái cổ này hoảng sợ hết hồn, run giọng nói:

- Thân thể Nhân tộc lại có thể mạnh mẽ như vậy?

Phốc!

Lần này càng triệt để. Đại Thủ Ẩn của Diệp Phàm bấn xuống, bổ rơi một cánh tay của hắn, nửa người rách nát, bị đánh rơi xuống đất như một quả dưa hấu, đỏ tươi một vùng.

Con sinh linh thái cổ này kêu thảm, giống như một cái cọc gỗ bị mục nát bay ngang ra ngoài, "phịch" một tiếng rơi ra ngoài trăm trượng, nửa bên người bị mạnh mẽ đánh biến mất.

- Thân thể tuyệt đỉnh Thánh chủ đều không mạnh mẽ bằng tộc của ta, khí lực hắn cường đại như vậy, không kém so với bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên a!

Con sinh vật thái cổ này hừ thảm, bị giáo huấn bằng máu chứng minh sự đáng sợ của Thánh thể Nhân tộc.

- Hừ hừ hừ...

Bên cạnh, Vương Trùng chắp hai tay sau lưng cười lạnh nói:

- Cho dù ngươi có thể lực nhổ núi cao thì lại thế nào chứ, cũng không thể ngăn được pháp lực ngập trời của đại năng.

Lúc này tám vị Thái thượng trưởng lão đã ép tới gần, một con sinh linh thái cổ màu bạc khác cũng dữ tợn bay tới, một đôi thần si sáng ngời giống như thiên đao.

- Chỉ bằng ấy ngươi không thấm vào đâu.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Thiếu niên họ Diệp, ngươi quá tự phụ. Lúc này muốn chạy cũng không còn kịp!

Ở phía sau có tiếng vang truyền đến, một nam nhân trung niên dáng người hùng tráng, mắt như mũi đao đi tới cắt đứt đường lui của hắn.

Đây là một vị đại năng tuyệt đinh, bên cạnh, hắn còn có năm người đều là nửa bước đại năng, có thể nói thực lực siêu cấp cường đại, đủ để tiêu diệt tu sĩ cấp bậc như Diệp Phàm.

- Thúc thúc!

Vương Trùng kêu lên.

Người tới là thúc thúc ruột của hai anh em Vương Đằng, là đại năng cực kỳ nổi danh của Bắc Nguyên, có thể sánh ngang các Thánh chủ, là một vị cường giả ở Vương gia có quyền thế rất lớn.

Trong tám Thái thượng trưởng lão cũng có một vị đại năng, nhiều người như vậy vây kín Diệp Phàm, hai vị cao thủ tuyệt đỉnh áp trận, có thể nói hắn chắp cánh khó thoát, không có đường sống.

- Họ Diệp, ngươi mau quỳ xuống đi, đến lúc đó ta ít tra tấn ngươi một trận, bằng không ngươi muốn chết cũng khó.

Vương Trùng nghiến răng nói, oán khí xung thiên, ánh mắt ác độc. Hắn hận Diệp Phàm thấu xương, trước sau hai lần suýt nữa đánh chết hắn.

- Hai vị đại năng, mười mấy vị Thái thượng trưởng lào. các ngươi thật đúng là xem trọng ta.

Diệp Phàm rất trấn định không có vẻ kinh sợ nào.

- Họ Diệp ngươi đừng mạnh miệng, lát nữa ta muốn đem khuôn mật của ngươi giẫm nát, cho ngươi không còn mật mũi, ta xem ngươi còn lên mật như thế nào?

Vương Trùng âm trầm nói.

- Thằng nhãi con ngươi lại nằm mơ rồi. Hai lần trước để ngươi chạy trốn, sự bất quá tam, hôm nay ta đưa ngươi lên đường.

Diệp Phàm mang theo ý cười nói.

- Người trẻ tuổi quá mức tự đại không tốt. Ngươi trước sau hai lần đánh thương Trùng nhi, hôm nay không có gì để nói. Là ngươi tự sát hay là chờ ta ra tay đánh chết ngươi?

Vương Thành Phong thúc thúc Vương Đằng trầm giọng nói.

- Kỳ thật, những lời này cũng là ta muốn nói với các ngươi. Là tự tuyệt ha là chờ ta lần lượt tiễn đưa các ngươi đây?

Diệp Phàm rất bỉnh tĩnh.

Tất cả mọi người đều rùng mình, không biết vì sao hắn nắm chắc như vậy. Đối mật với hai vị đại năng, mười mấy vị Thái thượng trưởng lão không ngờ lại không trốn, không sợ hãi. Thật không bỉnh thường.

- Ta cũng không tin tà. Một người Hóa Long biến thứ chín như hắn làm thế nào đấu với chúng ta? Hôm nay tất chém hắn!

Một vị nửa bước đại năng tiến lên, chuẩn bị ra tay.

- Chờ một chút, nếu không các ngươi sẽ lập tức tan thành tro bụi.

Diệp Phàm không nhanh không chậm nói.

Mọi người đều ngừng bước, ngay cả quần hùng xa xa chú ý nơi này cũng đều kinh hãi không hiểu, không biết hắn còn có con bài gì chưa lật.

- Họ Diệp ngươi bớt làm ra vẻ huyền bí. Hôm nay bất kể như thế nào cũng không cho ngươi sống rót rời đi.

Vương Trùng nói:

- Thúc thúc, người ra tay đi. Chém hắn nửa cái mạng, để lại cho ta thu thập hắn.

Vương Thành Phong gật đầu, không bức tới gần thêm, hai tay vung lên, vẽ ra pháp tắc thiên địa chuẩn bị trấn áp Diệp Phàm. Giờ khắc này cát bay đá chạy, gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc.

Những vị Ma đầu từ trên trời giáng xuống vồ về hướng Diệp Phàm. Đó là những đạo pháp tắc đan dệt ra lực lượng, bao phủ nơi này.

Diệp Phàm khẽ quát, hai tay cũng chuyển động, tế ra những loại pháp ấn nối tiếp nhau, không ngừng ấn vào hư không. Vô số văn lạc hiện ra, thần bí mà huyền dị.

- Họ Diệp, ngươi còn không lăn ra đây nhận chết sao? Bất kể ngươi làm như thế nào đều không thể thay đổi được kết cục.

Vương Trùng kêu gào.

- Họ Diệp ngươi không tự tuyệt vậy đừng trách lát nữa chúng ta luyện hồn phách ngươi.

Vương Thành Phong lạnh giọng nói, rồi sau đó hai tay chấn động, pháp lực ngập trời phủ xuống, vô biên vô hạn.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay dùng sức ấn một cái. Vô tận văn tự hiện lên che khuất hắn, che giấu ở bên trong. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Cùng lúc đó, trong hư không hào quang chợt lóe, xuất hiện một khối Thần Nguyên to bằng đầu người, phía trên có khắc chỉ chít trăm vạn phù văn, tỏa ra một cỗ khí cơ diệt thế. Một con Thần Hoàng dài hơn tấc bay ra.

Nguyên thần trận do Âu Dương Diệp khắc ra tổng cộng từ bốn khối Thần Nguyên tạo thành, ngày đó hao mất một khối, uy lực cực lớn, có thể hủy hoại phạm vi trăm dậm chỉ trong giây lát.

- Họ Diệp, ngươi cũng thật độc.

Vương Trùng biến sắc.

- Như thế nào, đủ để tiễn các ngươi lên đường rồi chứ?

Diệp Phàm cười cười.

- Người trẻ tuổi ngươi quá non rồi, chúng ta sớm có phòng bị. Hôm nay Thần linh tới đây cũng không thể ngăn cản ta giết ngươi. Không biết sống chết!

Vương Thành Phong sa sầm nét mật, sát khí lộ ra.

Roạt roạt!

Hắn dùng tay run lên, một tấm đồ cuốn bay ra treo giữa không trung, khối Thần Nguyên dầy đặc Nguyên Thiên Văn Lạc lập tức im lặng, Thần Hoàng dài hơn một xích chìm sâu vào trong phù văn không còn hiện ra.

- Trên đời này, Nguyên Thuật không phải vô địch, sớm có Vố đạo hiền giả khắc ra Cấm Nguyên Thần Đồ, những nguyên văn kia căn bản vô dụng.

Vương Thành Phong cười âm trầm.

- Phải không? Xem ra các ngươi chuẩn bị thật đầy đủ.

Diệp Phàm nói.

- Đại ca của ta sớm đoán trước được hết thảy. Ngươi chiếm được truyền thừa của Nguyên Thiên Sư, không thể không phòng.

Vương Trùng lại nỡ nụ cười lạnh, quát lớn:

- Họ Diệp, nếu ngươi quỳ xuống, ta bớt tra tấn ngươi một chút, bằng không ngươi sống không bằng chết.

- Không cần như vậy. Ta đang muốn luyện một lò bảo đan, Thánh thể là tài liệu tốt nhất, mỗi một tấc máu thịt đều không thể lăng phí.

Vương Thành Phong thản nhiên cười.

Keng... Keng... Keng...

Diệp Phàm búng tay, trong hư không xuất hiện những chữ cổ nối tiếp nhau, bay múa giống như có linh hồn. Toàn bộ hóa thành ấn ký, khối Thần Nguyên trong nháy mắt sống lại, một con Thần Hoàng lao ra.

- Sao lại như vậy?

Người của Vương gia quá sợ hãi.

- Các ngươi quá coi thường Nguyên Thiên Sư rồi. Các ngươi có thể cấm phong chẳng qua là một vùng hư không, nhằm vào người của thế gia Nguyên Thuật còn có thể, nhưng người thừa kế Nguyên Thiên Sư không nằm trong số này. Có thể thay đổi trời đất, một tấm đồ đã nghĩ phong ta?

Diệp Phàm cười lạnh.