Một góc trận văn không trọn vẹn của Đại đế vây khốn đoàn người Diệp Phàm. Một đám đại địch như hổ rình mồi, sát khí dày đặc, vây quanh mấy vị cao thủ trẻ tuổi.
Bất kể là phương nào cũng đều là địch thủ vô cùng cường đại. Lúc này bọn họ đã lâm vào tình thế nguy hiểm, căn bản không thể thoát ra.
Bàng Bác cắn răng nhìn nữ tử áo trắng phía xa xa. Hắn không thể lý giải tại sao Lý Tiểu Mạn lại tuyệt tình như vậy, ngay cả bạn bè cũng có thể ra tay sao?
Gió thổi cỏ cây xa xa cuồn cuộn bay từ trên núi xuống. Những cánh hoa dại lướt qua góc áo. Lý Tiểu Mạn đứng trên đỉnh núi, không nói một câu.
- Bạn?
Lữ Tử Hạo nhíu mày. Tỉnh hình hiện giờ rất không ổn. Đối mặt với đám địch nhân cường đại này, lại bị nhốt trong đế văn, căn bản là không có hy vọng sống sót.
- Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm. Đệ đệ của ta chết không nhắm mắt, báo mộng cho ta nghiền xương cốt ngươi thành tro. Hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy ngươi rồi!
Dưới cây đại hoàng kỳ, một nam nhân trung niên rất hùng võ, mái tóc hoàng kim dài tới thắt lưng, chính là cao thủ Hoàng Kim gia tộc của Bắc Nguyên, bên cạnh còn có một vị đại năng đang đứng.
- Trong đế văn này ta xem ngươi chạy đâu cho thoát?
Sắc mặt Giáo chủ Âm Dương Giáo rất lạnh lùng nói.
- Tên nhãi con, ngươi chết không có chỗ chôn đâu.
Đại năng của Vạn Sơn, Tử Phủ cũng lộ sát khí. Thánh tử của bọn họ chết cũng thôi, ngay cả Thánh chủ cũng tử thương, tổn hại bên trong Vạn Long Sào.
Bên kia, người bảo vệ Hoa Vân Phi lộ nụ cười âm trầm, vận chuyển thần nhãn nhìn thẳng vào căn nguyên của Diệp Phàm, không nói nhiều lời.
- Đám lão già khốn kiếp các ngươi, ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm lại tới chọc chúng ta à?
Bàng Bác căn bản chẳng sợ hãi, hùng hùng hổ hổ mắng.
- Một đám nhãi già.
Diệp Phàm cũng phun một câu.
Trên trán Giáo chủ Âm Dương Giáo, đám người đại năng của Tiêu gia đều nổi gân xanh, chưa từng bị người nào mắng như vậy, lập tức thúc dục người bảo vệ của Hoa Vân Phi:
- Động thủ đi.
Người bảo vệ cấp Thánh chủ kia cười âm trầm, bước từng bước về phía trước, vận chuyện trận văn không trọn vẹn, vây giết mấy người.
- Đi theo ta, đi bên này, nhất định có thể lao ra.
Cơ Tử Nguyệt nói, y phục màu tím phất phơ, nhẹ nhàng giống như một tinh linh, mày ngài hơi nhíu lại, dẫn bọn họ tiến về phía trước.
Cong!
Bảo bình khổng lồ trên bầu trời chấn động, tỏa ra những luồng sáng đen lớn, cả ngàn vạn đạo dày đặc hạ xuống như mưa.
Phụt!
Cơ Tử Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị thương, tỏa ra thần quang lấp lánh, vội vàng rút lui. Nếu không phải có bí bảo hộ thể thì một kích vừa rồi đã khiển nàng thành bột mịn rồi.
- Đừng xông loạn.
Diệp Phàm kéo nàng về phía sau lưng, tế ra Vạn Vật Mầu Khí đỉnh, lơ lửng trên đầu.
- Không phải không có đường nhưng vẫn phải mạnh mẽ xông qua mới được.
Cơ Tử Nguyệt nói. Nàng có chút nghiên cứu về đạo vặn, nhìn ra sinh lộ duy nhất.
- Bị nhốt trong thần trận của Đại đế còn muốn sống, đúng là si tâm vọng tưởng, giãy giụa trước khi chết. Ta rất thích nhìn cảnh này đó.
Người bảo vệ của Hoa Vân Phi cười lành lạnh.
- Thật sự không có cách nào sao?
Bàng Bác tể ra cửu thần binh nhưng cũng không dám làm loạn.
- Ta có mấy khối ngọc thạch do Hắc Hoàng lưu lại ở đây, khắc sát trận của Vô Thủy Đại đế, tuy vậy không trọn vẹn, không đủ một phần ba phiến đế văn.
Diệp Phàm âm thầm truyền âm nói cho mấy người biết.
- Vậy là đủ rồi. Ta đã nhận ra sinh lộ duy nhất, chúng ta có thể mượn sức ngọc thạch mà đi thông qua đó.
Cơ Tử Nguyệt tràn ngập tin tưởng, sắc mặt hơi tái nhợt một chút.
Cong
Ngọc thạch vang lên khe khẽ. Diệp Phàm tiến tới trước, vung chúng lên theo những quỹ tích huyền diệu trong hư không. Chúng là những mảnh mỡ của sát trận Đại đế cổ, vừa xuất hiện đã tạo ra dị tượng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Đây là một đòn sát thủ của Diệp Phàm, vốn không đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra nhưng hôm nay bắt buộc phải dùng tới rồi, không thể không vận dụng.
Ầm!
Vẻn vẹn chỉ trong thời gian một nhịp thở, ngọn núi phía trước đã bị đánh tan. Đại địa lún xuống, vòm trời bị hủy diệt. Sinh lộ duy nhất được đả thông, xuất hiện một thông đạo không gian đáng sợ.
- Đi mau.
Diệp Phàm đi trước mở được, lao vọt ra ngoài.
Những bóng lóe lên. Cơ Tử Nguyệt, Bàng Bác, Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, Lý Hấc Thủy Khương Hoài Nhân cùng nhau bay ra, mượn mảnh nhỏ sát ữận của Đại để thoát khỏi tuyệt địa.
Sinh lộ này chỉ mở ra trong nháy mất, bảo bình đen nhánh trên bầu trời lập tức tỏa ra ngàn vạn đạo ô quang, hoàn toàn bao phủ con đường đó, phá hủy tất cả.
Mọi người ở phía xa xa biến sấc, không ngờ nổi bọn họ có thể trốn thoát. Đây là một biến cố không nhỏ.
- Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả trận văn của Đại để cũng bị phá rồi. Trên người ngươi đúng là có không ít bí bảo.
Giáo chủ Âm Dương Giáo là nhân vật lão làng, lập tức phản ứng rất nhanh chóng.
Diệp Phàm và Bàng Bác dùng thần binh Vương giả đối kháng với hắn nhưng đều bị đánh bay, phun ra từng ngụm máu tươi. Nhân vật đã sống ba ngàn tuổi này, pháp lực vô biên.
- Mượn lực lượng của thiên địa.
Cơ Tử Nguyệt kêu khẽ, giống như tiên tử ẫo tím, toàn thân tràn ngập ánh sáng thánh khiết, ngồi xếp bàng trong không trung, truyền từng luồng thần lực cho Diệp Phàm.
Cùng lúc đó Diệp Phàm thi triển ra dị tượng, bảo hộ tất cả mọi người, lại được Cơ Tử Nguyệt truyền pháp lực, thực lực tăng vọt.
Phụt!
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên, đánh bay một vị đại năng của Vạn Sơ tại chỗ, mãnh lực phá vạn pháp, đánh nát Pháp bảo của đối phương, làm thần thức cũng bị thương.
- Thằng nhãi, hôm nay ngươi phải lưu tính mạng lại.
Tử Phủ đại năng bước tới, giáng hồ lô màu đen từ trên trời xuống, giống như một hố đen hút Diệp Phàm vào trong.
- Phá cho ta.
Diệp Phàm hét lớn, vung cửu thần binh của Bàng Bác nghịch thiên xông lên, đánh hồ lô đáng sợ này thủng tới chín lỗ.
Ông.
Người bảo vệ của Hoa Vân Phi ra tay, sử dụng Phi Tiên Lực, linh hoạt sấc bén vô cùng, đánh lén phía sau, khiển đám người Diệp Phàm chấn động phun một ngụm máu tươi, văng ra một đoạn xa.
Cùng lúc đó, nhân vật cao tuổi của Âm Dương Giáo cũng ra tay, giơ tay nhấc chân là có pháp lực tỏa ra sâu như biển, ngay lập tức đưa bàn tay lên bầu trời, áp xuống phía mấy người.
Ầm!
Diệp Phàm tấn công với chiến xa vương giả. Chiến xa màu đen chấn động mãnh liệt, ầm ầm giống như tiếng sấm, ô quang bắn ra bốn phía nhưng không thể phá được, suýt nữa rơi xuống.
- Nhân vật cao tuổi còn đáng sợ hơn cả đại năng, không thể đối chọi chính diện được.
Lúc này bọn họ lại lâm vào hiểm cảnh, bị vây khốn lại. Mấy vị đại năng lần lượt ra tay, thủ đoạn linh hoạt, sấc bén tới đáng sợ.
Cơ Tử Nguyệt lung lay sắp đổ, sấc mặt trắng như tuyết ngồi trên hư không. Mượn lực lượng của thiên địa khiến nàng phải trả giá rất lớn, không thể kiên trì lâu được.
- Thế này không phải là biện pháp.
Lý Hắc Thủy lo lắng, không thể đột phá ra ngoài thì nhất định bọn họ sẽ phải chết T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Diệp Phàm dùng khí lực toàn thân, bắt đầu thi triển dị tượng, hy vọng có thể hợp nhất uy lực của chúng, tạo thành dị tượng cuối cùng của Thánh thể, cho Giáo chủ Âm Dương Giáo một kích trí mạng.
- Chúng ta đều hóa thành dị tượng, liên kết làm một thể.
Bỗng nhiên Bàng Bác hét lớn.
Lúc trước hắn suýt nữa bị lão Yêu Vương đoạt xá, thần niệm bị nhốt trong thức hải nhiều năm, dưới sự cứu viện của Diệp Phàm và Hắc Hoàng mới thoát vây, nhưng lại nhân họa đắc phúc, có được rất nhiều truyền thừa.
Đây là một loại bí pháp cổ xưa, có thể ngưng kết dị tượng với người khác, khiển uy lực tăng vọt, phi thường đáng sợ. Bàng Bác truyền âm nói bí thuật này cho những người khác rất nhanh, sau đó bọn họ đều bắt đầu hành động.
Diệp Phàm thi triển ra những dị tượng mạnh nhất.
Tiên Lâm Cửu Thiên xuất hiện, Bàng Bác liền vọt tới, cầm cửu thần binh hợp thể với Tiên Vương, hóa thành một loại dị tượng, thần võ vô cùng.
Dị tượng Sơn Hà cẩm Tú xuất hiện, thân thể Ngô Trung Thiên phai nhạt đi, hóa thành núi rừng đất đai, hợp nhất với loại dị tượng này. Khí tức cường thịnh cuồn cuộn mênh mông tràn ra.
Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân cũng chia ra hợp nhất với một loại dị tượng, trở thành thể hiện của một loại đại đạo, sắp hàng đứng bên cạnh Diệp Phàm.
Cơ Tử Nguyệt là đặc biệt nhất, cũng cấp thần lực thiên địa cho Diệp Phàm. Nàng hóa thành một cây Thanh Liên, ngưng kết với Khổ Hải Kim sắc làm một.
Bảy người trở thành một chỉnh thể. Diệp Phàm thi triển ra dị tượng mang uy thế ngập trời, lập tức cường đại hơn rất nhiều lần, vung tay muốn mở ra một con đường máu.
Phụt!
Đại năng của Tử Phủ bị Vạn Vật Mau Khí đinh đánh tới, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng đúng lúc này một tiếng hét lớn truyền tới. Một chiếc chiến xa màu vàng đã ập đến.
Vương Đằng cầm Thiên Để Kiếm trong tay bổ xuống, quát to:
- Chạy đi đâu.
Chiến lực của hắn khủng bố siêu cấp, đại năng bình thường cũng phải nuốt hận mà chết, vào thời khắc mấu chốt lại ập tới chặn đường.
Coong coong...
Dị tượng Tiên Vương Cửu Thiên chấn động, dung hợp với Bàng Bác thúc dục cửu thần binh chống lại, phát ra dao động khủng bố ngập ừời.
Hai người kịch chiến, phát ra thần quang vô tận, khiển cả bát hoang chói mắt. Nơi nơi đều là gió lốc năng lượng.
Phụt!
Nhưng Cơ Tử Nguyệt ở bên cạnh Diệp Phàm lại phun ra một ngụm máu tươi. Đại chiến như vậy mang lại gánh nặng rất lớn cho nàng, cần phải cung cấp pháp lực mạnh mẽ vô cùng, liên tục bị thương.
Vụt.
Giáo chủ Âm Dương Giáo cũng giết tới, một bàn tay lớn suýt nữa đánh tan Sơn Hà Cẩm Tú. Ngô Trung Thiên phun một ngụm máu to, thân thể chấn động mãnh liệt. Sắc mặt Cơ Tử Nguyệt lập tức trắng bệch.
Một đám cường đại lúc này ập tới. Diệp Phàm khó có thể kháng cự nổi. Dù sao hắn cũng phải thông qua Cơ Tử Nguyệt mượn lực lượng của thiên địa, căn bản không phải là lực lượng của bản thân.
Đại địch quá nhiều. Người của Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên đánh tới. Các loại dị tượng của Diệp Phàm chấn động, đánh bay một tên quái vật lông vàng ra ngoài nhưng cũng phải lui lại mấy chục trượng. Cơ Tử Nguyệt liên tục ho ra máu.
- Tử Nguyệt, ngươi không sao chứ?
- Không sao đâu. Đi mau.
Nàng tuy nói ràng mình không sao nhưng đôi mắt đã hơi ảm đạm, lắc lư muốn ngã, tuy vậy vẫn mượn lực lượng của thiên địa.
- Hợp lại!
Diệp Phàm cắn răng, toàn thân chấn động mãnh liệt, thiêu đốt thánh lực, đưa chín cổ tự của Đạo Kinh ấn vào thân thể. Đồng thời hắn chuyển hướng Vạn Vật Mầu Khí đỉnh, công kích ngay một cường giả đang lao tới.