Già Thiên

Chương 568: Phó Dao Trì




- Lần trước ta từng trấn áp ngươi một lần, cuối cùng đem ngươi thả ra, ngươi thật là không biết khôn ra, cho rằng có một vị gia gia tuyệt đỉnh đại năng, có một gia tộc cường đại là không chỗ nào kiêng kị sao?

Trên mặt Diệp Phàm mang theo ý cười.

Trên tế đàn màu máu Khương Dật Thần sắc mặt trắng bệch. Lần này thật sự là sợ rồi, rơi vào trong tay mấy tên "Ác ma" này, hắn đang cân nhác xem có nên tự sát trước hay không?

- Các ngươi... Muốn như thế nào?

Hắn run run nói. Hắn cho rằng mẩy người này muốn tế sống hắn, bằng không vì sao lại trói ở trên tòa Huyết Tế Thai này.

- Cháu trai, nhìn ngươi không chút tiền đồ, nói chuyện cũng không lưu loát. Không sao, có thúc thúc tại đây, sẽ không có ai giết ngươi.

Khương Hoài Nhân cười thật sáng lạn.

- Tiểu thúc thúc, ta sai rồi, các ngươi tha cho ta đi.

Khương Dật Thần trong lòng sợ hãi, cắn răng cúi đầu chịu thua.

- Cái gì, ta không nghe rõ.

Khương Hoài Nhân ngoáy tai, lớn tiếng hỏi.

- Tiểu thúc thúc, người tha cho ta đi.

Khương Dật Thần đề cao thanh âm, sắc mặt hơi chút ửng đỏ. Đối phương tuổi xấp xỉ hắn, xưng hô như vậy khiến hắn ngượng muốn chết.

- Cháu trai thật ngoan, lần này không muốn giết thúc thúc, cũng không chửi thúc thúc là loại gì nữa sao?

Khương Hoài Nhân cười hỏi.

- Chúng ta đều là huynh đệ của Khương Hoài Nhân, cháu trai ngươi có phải cũng muốn gọi một tiếng dễ nghe hay không?

Liễu Khấu hỏi.

Trong mắt Khương Dật Thần lộ ra một luồng hung quang nhưng rất nhanh liền giấu đi. Hắn nói:

- Các vị, các vị muốn như thế nào cứ nói thẳng đi.

- Cháu trai đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ là muốn tìm ngươi ôn chuyện cũ.

Lý Hắc Thủy cười nói.

Khương Dật Thần trong lòng khó chịu, nói:

- Chỉ cần các ngươi thả ta ra, gia gia ta sẽ cho các ngươi đủ Nguyên, muốn binh khí cấp Thánh chủ cũng không thành vẩn đề.

- Khương tộc các ngươi vào thời viễn cổ cùng ra một ít Thánh nhân, chôn trong nghĩa ưang các ngươi quá làng phí.

Hắc Hoàng công phu sư tử ngoạm nói:

- Ta không cần thi thể Hằng Vũ Đại đế, nhưng cấp một bộ thi cốt Thánh nhân hẳn là không thành vấn đề chứ?

Khương Dật Thần thần sắc cứng đờ. Một con chó còn có yêu cầu như vậy, vậy điều kiện của mấy tên ác ma kia chẳng phải sẽ càng hà khắc. Đương nhiên hắn không biết con chó này mới là tham lam nhất.

Khương Hoài Nhân liếc xéo đại hắc cẩu một cái. Thánh nhân viễn cổ của Khương tộc khẳng định cùng là tổ tông của hắn, tự nhiên sẽ không mặc nó làm càn.

Diệp Phàm nghĩ một lát, tiến lên nói:

- Thần thể Khương tộc các ngươi rốt cục là ai?

- Đúng vậy. Đông Hoang một lần xuất hiện hai Thần Vương thể, đây là chuyện nhiều năm chưa từng có. Hắn rốt cục là ai, nam hay là nữ?

Ngô Trung Thiên cũng rất muốn biết đáp án.

- Sẽ không phải là tên Khương Dật Phi kia chứ? Ta thủy chung cảm thấy thực lực hắn sâu không lường được.

Liễu Khấu nói.

- Ta cũng không biết hắn là ai.

Khương Dật Thần đáp.

- Đen lúc này rồi còn cứng miệng. Vả hắn, đánh cho hắn phục mới thôi. Ra vấn đề gì, người làm thúc thúc ta đây chịu trách nhiệm.

Khương Hoài Nhân nói.

- Các ngươi... Không nên!

Khương Dật Thần kêu lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bốp... Bốp...

Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu không ai là người nhân từ nương tay. Đối phó với truyền nhân Khương tộc từng muốn giết chết bọn họ tự nhiên sẽ không lưu tinh, tiếng bạt tai vang dội.

Khương Dật Thần ánh mắt hung ác nham hiểm, trong lòng có sát ý vô tận nhưng trước mắt lại chỉ có thể nhịn, không dám ương ngạnh. Hắn nói:

- Hắn rất thần bí, chỉ biết là người dòng tộc gia chủ.

- Nói hươu nói vượn.

Khương Hoài Nhân thưởng hắn một bạt tai, nói:

- Máu của Thần Vương lưu truyền trong dòng tộc chúng ta, làm sao chạy đến dòng của gia chủ. Ngay cả chuyện này cũng muốn lừa ta?

- Ta không nói sai, đây là sự thật. Trong gia tộc có lời đồn, Thần thể kia là gia chủ từ bên ngoài ôm về nuôi, cũng không phải người của Khương tộc ta.

Khương Dật Thần kêu lên, không muốn ăn vả.

- Cái gì? Không ngờ lại ôm về nuôi một người Thần thể!

Mấy người đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng cân nhác hồi lâu.

Cuối cùng Khương Dật Thần bất kể cầu xin hay là mắng to đều không tác dụng, mấy người quyết định trấn áp hắn.

- Nếu trấn áp một ngàn năm, tiểu tử này ngay cả xương cốt cặn bă cũng không còn, vậy trấn áp hắn năm trăm năm đi.

Hắc Hoàng nói, đôi móng vuốt lớn vung loạn, móc ra các loại bảo bối.

- Các ngươi không thể làm vậy với ta...

Lúc này Khương Dật Thần ngay cả tâm tình muốn chết đều có. Hắn không nghĩ tới mấy người thật sự muốn trấn áp hắn vào trong hầm cầu.

- Con bà nó, kêu gào cái gì. Đại bá ngươi đã dưỡng lão trước một bước, hiện tại mới đến lượt ngươi mà thôi.

Lý Hắc Thủy đạp hắn một cước.

Tõm-

Khương Dật Thần rơi vào trong hầm cầu, người đầy vết bẩn, lập tức kêu thảm thiết. Cũng không có thương thế gì nhưng kêu như xé nát tim gan, gân xanh nổi đầy trên trán.

- Ngươi thật đúng là đóa hoa trong nhà ấm. Năm đó tổ tiên ngươi - Hằng Vù Đại đế dám đi Thái Sơ cấm địa đúc thánh ló, tiêu diệt nhân vật vô thượng có thể so với Đại đế. Ngươi chẳng qua là rơi vào hầm cầu mà thôi, có là gì chứ. Nếu thật sự rơi vào Cổ Quáng Thái Sơ, ngưoi còn không trực tiếp bị hù chết!

Hắc Hoàng đứng thẳng người quở trách, rõ rằng là đứng nói không đau thát lưng (Dùng để hình dung một người không biết thông cảm cho hoàn cảnh người khác, chi thích nói mắt).

- Ngươi nhảy vào thử xem.

Khương Dật Thần giận sắp điên lên, thiếu chút nữa ọe cả dạ dày ra, chửi ầm lên.

- Đừng nhiều lời với hắn, mau trấn áp.

Liễu Khấu nói.

Diệp Phàm tước một tấm bia đá ném vào trong hầm cầu nói:

- Ngươi ở đây tu luyện cho tốt, nếu năm trăm năm có thể còn sống đi ra, sẽ tu thành chính quả.

- Ta thành quỷ cùng sẽ không bỏ qua cho các ngươi...

Khương Dật Thần kêu to nhưng lại bị tấm bia đá thoáng cái đập xuống, bị trấn phong dưới đáy hầm cầu.

- Tiểu tử này sẽ không bị tức chết chứ. Có thể sống qua năm trăm năm sao. Nơi này không có linh khí gì a!

- Nghĩ xa như vậy làm gì, loại người này đáng bị trấn áp trong hầm cầu.

- Hay là chúng ta làm một cái tàng bảo đồ, chia thành mấy mảnh ném ra ngoài, có lẽ tám mươi, một trăm năm sau sẽ có người tim đến nơi này.

- Quá âm hiểm...

Mấy người vừa nghị luận vừa đi xa. Đáng tiếc cho Khương Dật Thần bắt đầu năm tháng chịu hình dài dòng, không biết năm nào tháng nào mới có thể nhìn lại ánh mặt trời.

Một đường đi xa, Diệp Phàm muốn khuấy đục hồ nước (làm cho tình thế càng thêm hỗn loạn), ở một cổ trấn rách nát tim đến ấn ký cổ xưa của Nhân Thế Gian, để lại Thần Nguyên mời bọn họ ra tay giết người.

Nửa tháng sau, một tin tức truyền ra, đệ nhất truyền nhân Kim Xích Tiêu của Hoàng Kim gia tộc ở Bắc Nguyên bị người ám sát, thân bị trọng thương.

- Tiểu tử này tu vi dọa người, ngay cả hạt giống vương giả của Nhân Thế Gian đều thất thủ.

Bọn người Lý Hắc Thủy giật mình.

- Trong cơ thể có chảy máu hoàng kim của Vương thái cổ, làm sao có thể bình thường chứ, tuyệt đối là thực lực khủng bố.

Đại hắc cẩu nói.

Diệp Phàm gật đầu. Đêm đại chiến đổ máu kia, một thần chi trong Đạo Cung Kim Xích Tiêu hóa ra, tuyệt đối không yếu hơn các thánh tử, có thể nghĩ là biết sự cường đại của bản thể.

Lúc này bọn họ đang ở trong một vùng ốc đảo, phạm vi tới tám ngàn dặm sinh cơ bừng bừng. Khắp nơi đều là dãy núi nguyên thủy, như rồng rán cùng tồn tại, phi thường yên binh.

- Tương truyền lão bất tử ở trong vùng ốc đảo này, tuyệt đối không ai dám tới nơi này gây chuyện.

Ngô Trung Thiên nói.

Lão bất tử là một truyền kỳ, là đệ nhất đại khấu của Bắc Vực, không ai biết hình dáng hắn càng không biết hắn rốt cục sống bao nhiêu năm tháng, các Thánh địa đều kiêng kị.

- Đại ca ca, ẩn sĩ là gì?

Tiểu bé hỏi.

- Chúng ta sắp làm ẩn sĩ.

Diệp Phàm cười sờ đầu cô bé. Hắn bố trí sát trận tuyệt thế, trong một đêm máu chảy thành sông, tiêu diệt nhiều cao thủ như vậy không có khả năng đi lại nữa.

- Phải ẩn bao nhiêu năm?

Lý Hắc Thủy hỏi hắn.

- Đại khái tới cấp Thánh chủ đi.

Diệp Phàm cười cười.

- Thánh thể đạt tới cấp Thánh chủ...

Mấy người hít sâu một hơi.

Nếu là như vậy, các Thánh chủ cũng không dám động thủ với hắn, cho dù biết hắn nắm giữ đinh Vạn Vật Mẫu Khí cùng tất nhiên sẽ kính nhi viễn chi.

Một Thánh thể cấp đại năng tuyệt đối có thể quét ngang các thánh chủ, không ai dám dây vào. Tới cảnh giới đó, người dám ra mặt ép hắn chỉ sỡ không có mấy người.

- Bé là ẩn sĩ, cẩu cẩu ngươi cũng phải làm ẩn sĩ nha, không nên cán người nữa.

Tiểu bé khẽ nhác đại hắc cẩu.

Giờ phút này bọn họ đi tới một vùng dãy núi tú lệ, non xanh nước biếc linh tuyền róc rách, cổ mộc che trời - rất thích hợp ẩn cư.

- Ngươi không tham gia sự kiện Dao Trì sao? Người nên tới đều sắp tới đủ, sắp bắt đầu rồi.

- Đúng vậy, nếu không đi thật sự là một tiếc nuối.

Đám người Liễu Khấu noi.

- Nếu ta đi, hơn phân nửa sẽ có Thánh chủ ra tay với ta. Làm thịt nhiều người như vậy, đều là cao thủ của đại giáo vô thượng, năm vị nửa bước đại năng, hai gà Thánh tử...

Diệp Phàm cười nói, lộ ra hàm răng trắng ngà.

Mấy người đều nở nụ cười. Nếu Diệp Phàm muốn đi tham gia sự kiện Dao Trì, tuyệt đối sẽ gây ra đại chiến liên tục, nói không chừng lại xử lý một hai gã Thánh tử.

- Đáng tiếc, không được ăn Bàn Đào của Vương mẫu...

Đại hắc cẩu tiếc nuối.

Diệp Phàm muốn ẩn cư ở đây, đám người Lý Hắc Thủy chuẩn bị cáo từ, bọn họ sẽ theo trường bối đi dự sự kiện Dao Trì. Cao nhân các nơi thiên hạ đều tới, bọn họ muốn đi tăng thêm kiến thức.

Cùng ngày, một bóng hình xinh đẹp phiêu nhiên tới chơi, xuất hiện trong vùng dãy núi này, áo trắng phấp phới không nhiễm một hạt bụi trần. Giống như Quảng Hàn tiên tử bay tới, không ăn khói lửa nhân gian.

Bọn họ không nghĩ tới Dao Trì Thánh nữ tới mà lại tìm được đến nơi này, tự mình tới mời Diệp Phàm rời núi.

- Ngươi cứ việc yên tâm, sau khi tiến vào Dao Trì không ai dám thương ngươi. Dao Trì ta chắn chắn bảo vệ ngươi chu toàn.

Thanh âm của Dao Trì Thánh nữ êm tai như tiếng trời.

Ngoài Diệp Phàm ra những người khác đều không nhìn thấy chán dung nàng, bị sương mù mông lung lượn lờ, siêu ưần thoát tục, nhanh nhẹn như tiên.

- Có Bàn Đào để ăn không?

Đại hắc cẩu lè cái lưỡi to hỏi.

- Quả trong vườn Bàn Đào đã chín, người tham dự đều sẽ được dùng.

Dao Trì Thánh nữ mỉm cười.

- Ta không nói đến những linh đào đó, ý ta là gốc cổ thụ Bàn Đào chân chính, hẳn là đã ra quả rồi hả.

Ánh mắt đại hắc cẩu nóng bỏng.

Dao Trì Thánh nữ trong lòng chấn động, cũng không biểu lộ điều gì, nhìn về phía Diệp Phàm nói:

- Diệp huynh, bất kể như thế nào huynh nhất định phải đi Dao Trì một chuyến.

Nàng chán thành mời. Thế gia Nguyên Thuật cổ, dòng tộc Nguyên Vương lánh đời đều được mời tới Dao Trì. Thạch Vương mà Tây Vương Mẫu để lại, kỳ thạch Nguyên Thiên Sư để lại đều đã sắp không phong được, cần Nguyên Thuật tuyệt đỉnh phong cấm.

- Làm sao ngươi tìm được nơi này?

- vẫn xin Diệp huynh thứ lỗi. Lúc ấy sợ ngươi không phó ước, bởi vậy để lại một sợi ấn ký ở trên thiệp mời, để có thể tìm được ngươi.

Dao Trì Thánh nữ biểu đạt xin lỗi.

- Tiểu Diệp Tử, đi thôi. Lần này không có vấn đề, chúng ta cùng tham dự sự kiện Dao Trì.

Lý Hắc Thủy nói.

Cuối cùng Diệp Phàm bước trên con đường đi Dao Trì, đồng hành cùng bọn họ, do Dao Trì Thánh nữ đích thân bồi tiếp.

Dao Trì tịnh thổ sương mù lượn lờ, cảnh sắc tú lệ như một vùng đất tiên.

Hiện giờ cao thủ các nơi thiên hạ đều cấp tốc phó hội, sớm đến đông đủ, là một tràng thịnh hội danh phó kỳ thực.

Không nói những nhân vật tuyệt đại thành danh đã lâu, chỉ riêng thế hệ trẻ tuổi cùng đã là đội hình cường đại. Diêu Quang Thánh tử, Thần Vương thể Cơ gia, Tử Phủ Thánh nữ... Các Thánh tử cùng Thánh nữ thế hệ trẻ tuổi Đông Hoang gần như đều đến đông đủ.

Ngoài ra còn có những thiếu niên nhân kiệt như Trung Châu Vương Trùng Tiêu, Diệp Tuệ Linh, Song Tử Vương, Vũ Hóa Vương... có thể nói là quần anh hội tụ.

- Thánh thể tới...

Diệp Phàm vừa xuất hiện lập tức gây nên chấn động.

- Một đêm chém giết rất nhiều cường giả, giết chết hai vị Thánh tử mà hắn còn dám tới tham gia sự kiện Dao Trì.

Rất nhiều người đều rất giật mình.

Gần đây Diệp Phàm gây ra phong vân khôn cùng, tuyệt đối là nhân vật tiêu điểm trong miệng mọi người. Hắn xuất hiện tự nhiên gây nên một trận phong ba.

- Dao Trì Thánh nữ tự mình đi đón mới mời hắn đến nơi này, mặt mũi thật đúng là không nhỏ.

Một người trẻ tuổi của thế gia Nguyên Thuật cổ không âm không dương nói.

- Lần này sự kiện Dao Trì sẽ không bình tĩnh. Tiểu Diệp Tử ngươi phải cẩn thận một chút.

Lý Hắc Thủy nhác nhở.

Cùng ngày bọn họ tới, trong Dao Trì tiên địa truyền đến tiếng sấm rền chớp giật, có cao thủ tuyệt thế truy kích một đạo kim quang.

- Đấu Chiến Thánh Viên.

Diệp Phàm ngẩn người.

- Con khỉ này chạy tới Bàn Đào trộm tiên đào...

Có người hô quát.

- Lần này cùng thật không yên tĩnh, chẳng lẽ trong Thạch Vương có thứ gì đó không tầm thường sao, ngay cả Đấu Chiến Thánh Viên đều tới.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Sự kiện Dao Trì thật sự rất long trọng, còn chưa mở mà vùng đất lành này đã có rất nhiều kỳ nhân vào ở, cao thủ các nơi thiên hạ hội tụ.

Diêu Quang Thánh tử, Thần Vương thể, Kim Xích Tiêu, Song Tử vương, Tử Phủ Thánh nữ, Dao Trì Thánh nữ cùng Diệp Phàm trở thành tiêu điểm đàm luận của mọi người.

Không hề nghi ngờ, những người này là cao thủ trẻ tuổi cường đại nhất hiện nay, tụ tập một chỗ hơn phân nửa sẽ tóe ra một chút đốm lửa.

Ngoài ra Nguyên Thuật so tài khẳng định chính là một điểm sáng nhất, thế gia Nguyên Thuật cổ xưa nhất đều tới, không thể thiểu tranh hơn thua. Tất cả mọi người đều chờ mong.

-o0o-