Già Thiên

Chương 451: Phong Hoàng




- Diệp ca, ta sao lại nghe người ta nói huynh cùng tiên tử Diệu Dục Am rất thân thiết?

Phong Liệt hỏi.

Diệp Phàm liếc nhìn hắn một cái nói:

- Sao ngươi lại hỏi chuyện này?

- Không phải là vì tỷ tỷ của ta sao?! Tỷ tỷ ta tâm cao khí ngạo, mặc dù huynh là Thánh thể sơ thành nhưng nàng cũng không chắc sẽ để ý tới huynh đâu, nhưng đừng để xuất hiện thêm tin đồn gì nữa!

Phong Liệt cảnh cáo.

Hắn lần trước phụng mệnh đi thăm dò Diệp Phàm, kết quả Diệp Phàm lục thân bất nhận, mạnh mẽ giáo huấn cho hắn một trận, rất giống với kiểu anh rể dạy dỗ em vợ.

Lúc ấy Phong Liệt thất thố, tích hận, thề không để yên cho Diệp Phàm nhưng thấy hắn đột phá cửa ải thành công, lập tức không dám để bụng nữa.

- Diệp ca, làm sao mới có thể gặp mặt được Diệu Y tiên tử? Huynh cho ta một chiêu đi, ta và một ít bằng hữu muốn đi gặp nàng một lần!

Phong Liệt thấp giọng hỏi, sợ trưởng bối nghe được.

- Trách không được ngươi để tâm như vậy!

Diệp Phàm quét mắt nhìn hắn một cái, ra vẻ đàn anh nói:

- Còn nhỏ tuổi thì đừng có học đòi! ít tới những nơi như vậy đi!

"Ngươi so với ta còn nhỏ hơn hai tuổi đó!"

Phong Liệt lẩm bẩm, âm thầm khinh bi nhưng không dám biểu lộ ra cái gì!

- Ngươi nghĩ xấu gì đó?

Diệp Phàm trừng mắt nhìn hắn một cái.

- Ta làm muốn đi kiến thức một chút mà thôi! Hay là thế này, Diệp ca huynh dẫn chúng ta đi, ta thề sẽ không nói cho tỷ tỷ ta biết đâu!

Phong Liệt khuyến khích.

Diệp Phàm thật sự không biết nói gì, nhân phẩm tên em vợ này thật là tệ, liền vỗ cho hắn một chưởng nói:

- Ngươi nói gì hả?!

- Không phải là ngươi từng đi qua nơi đó rồi sao, đừng giả bộ đàng hoàng trước mặt ta!

Phong Liệt rất bất mãn, dùng giọng điệu không để ai nghe được lẩm bẩm.

Diệp Phàm bị hắn làm cho tức giận, đúng là tên đồi bại. Muốn đi Diệu Dục Am mà còn kéo hắn theo, nếu để Thánh chủ Phong tộc biết được thì khẳng định sẽ đánh gãy chân hắn.

- Huynh yên tâm đi, lần này không phải là thăm dò hay khảo nghiêm, ta cũng không muốn lại bị huynh giáo huấn trận nữa đâu.

- Biến đi, không nói với ngươi nữa!

Diệp Phàm trừng mắt nhìn hắn một cái. Hiện giờ hắn Thánh thể sơ thành, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào, chỉ hơi sơ ý lập tức mang họa sát thân.

- Huynh thật đàng hoàng quá!

Phong Liệt phẩy áo bỏ đi.

Diệp Phàm xoa xoa cằm, muốn cười mà không cười nổi. Dù hắn muốn gặp An Diệu Y cũng không thể cùng đi với Phong Liệt được.

Không lâu sau, Phong Liệt quay lại nói:

- Diệp ca, một lão tổ tông trong tộc nói để chúng ta cùng huynh ra ngoài đi dạo, không lâu nữa sẽ phải rời khỏi Thần Thành rồi.

Thần sắc Diệp Phàm khẽ động. Lúc này là thời kỳ rất mẫn cảm, hiện tại đi ra ngoài cũng không có điều gì tốt, hắn không rõ vì sao Phong tộc lại quyết định như vậy.

- Đi cũng không sao đâu! Đây là chủ ý của Thần Vương, hắn muốn rời khỏi nơi này, muốn ra tay một lần cuối cùng.

Một lão nhân Phong tộc đi vào phòng nói.

Diệp Phàm khẽ giật mình. Thời gian Khương Thần Vương không còn nhiều, đây là lần cuối cùng muốn ra tay chấn nhiếp thiên hạ, thật sự về sau có thể vĩnh viễn không xuất hiện nữa...

Thần Thành vẫn phồn hoa như cũ, trên đường đầy xe ngựa và người qua lại như dòng nước chảy, nhất là gần đây Thánh thể đột phá, thu hút rất nhiều tu sĩ tới đây.

Bằng hữu của Phong Liệt không phải là truyền nhân Thánh địa thì cũng là một đám con cháu của cổ thế gia, ai ai cũng có lai lịch, nam thì oai hùng, nữ thì xinh đẹp. Đúng là một đám "Nha nội".

- Phong liệt, anh rể của ngươi lợi hại như vậy, có phải ngươi cũng rất áp lực không?

- Đêm trăng tròn hôm đó, ta tận mắt thấy sự đáng sợ của Thánh thể, độc kháng Độ Kiếp Tiên Khúc, những Thánh tử chúng ta cũng bị chấn nhiếp, không ai dám ra tay.

- Tỷ tỷ ngươi còn lớn hơn hắn ba tuổi nha, ngay cả ngươi cùng hơn hắn hai tuổi, kêu anh rể có phải không được tự nhiên không?

Có một số nam nữ trêu chọc Phong Liệt, hồn nhiên không chú ý tới Diệp Phàm ở xa xa.

Còn có một số người khắc có thần sắc không vui. Bọn họ là những người theo đuổi Phong Hoàng, đều không hy vọng mối quan hệ thông gia này thành công.

- Phong Hoàng không phải là chưa tới sao! Ta có nghe nói nàng rất coi thường quan hệ thông gia này, căn bản không muốn gặp Thánh thể, nhưng Phong tộc cũng không chính thức không làm ra quyết định, hết thảy đều còn có thể chuyển biến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Phong Hoàng tư chất chim sa cá lạn, dung mạo như tiên, tài ba ưác tuyệt, mười ba tuổi khai sáng một loại thần thuật, nàng không chọn Thánh thể cũng không có gì đáng trách cả.

- Thánh thể trước kia cũng không thể tu luyện, ngay cả đột phá Tứ Cực Bí Cảnh thành công nhưng ai biết được sau này thế nào?! Vô cùng khó xác định, Phong tộc cũng không cần quá vội vã thắt chặt quan hệ với hắn!

Những lời đầu chỉ là trêu chọc còn dễ nghe nhưng những lời phía sau lại khiến Phong Liệt biến sắc nói:

- Các ngươi không được nói lung tung!

- Ta nói Phong Liệt ngươi sao phải như vậy! Ngươi không phải cũng không vừa mắt với Thánh thể kia sao?

- Đúng vậy, không lâu trước không phải ngươi còn bị giáo huấn một trận hay sao?! Sao còn nói giúp hắn chứ?

- Các ngươi nói bậy bạ gì đó hả?

Phong Liệt ngăn cản, không ngờ những người này lại nói ra những lời như vậy!

Diệp Phàm khóe miệng lộ ra chút ý cười, thong thả đi tới. Ánh mắt hắn sáng ngời, toc dài phất phới, như tiên nhân xuất trần, có một cỗ linh động phiêu dật.

- Thánh thể...

Những người vừa rồi lên tiếng lập tức lâm vào khẩn trương, nhanh chóng ngậm mồm lại. Ngay cả Thánh tử sư huynh đệ bọn họ đôi mắt cũng có chút tránh né, huống hồ là bọn họ.

Diệp Phàm Thánh thể sơ thành, đêm trăng đại chiến kỳ tài cái thế Hạ Cửu U, chấn nhiếp một thế hệ trẻ tuổi, hiện giờ có mấy ai dám tranh phong?

Nghĩ tới những dị tượng thượng cổ khủng bố như Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, Hỗn Độn Chủng Thanh Liên, những người này bây giờ còn cảm giác kinh hãi, càng không nói thêm Diệp Phàm có huyết khí màu vàng xông thiên, thân thể đáng sợ như Chân Long.

- Diệp huynh...

Mọi người lập tức lên tiếng chào hỏi, có mấy gã nam nhân thật sự rất khẩn trương, sợ Diệp Phàm đã nghe được những lời lúc trước.

Nhưng mấy nữ nhân nơi này thật ra rất hưng phấn, đôi mắt xinh đẹp bắn ra những tia sáng kỳ dị, chủ động tiến lên bắt chuyện.

- Diệp huynh thật phi thường dũng mãnh, chúng ta đã được tận mắt chứng kiến. Ngoài ra còn nghe nói Nguyên Thuật của huynh thiên hạ vô song, không biết có thể khiến chúng ta mở rộng nhãn giới hay không?

- Đúng rồi, phía trước có một thạch phường của Thánh địa, không bằng chúng ta tới đó kiến thức một chút, thế nào?

Mấy tên nữ nhân rất hưng phấn, ai cũng mang theo vẻ tươi cười, mỗi người thêm vào một câu.

Diệp Phàm cũng không cự tuyệt. hắn muốn thử một chút ở đại thạch phường, hy vọng có thể cắt ra một cây thần dược bất tử để cứu Thần Vương và Tiểu Đình Đình.

Tử Kỳ Lân dù sao cũng chỉ là một hạt giống, tuy có thể gia tăng thọ nguyên nhưng khẳng định còn thua xa những thần dược thành thục, chỉ sợ không thể chữa trị căn nguyên.

Đáng tiếc, nửa ngày sau, hắn cũng không mở ra một khối thạch liêu nào, bởi vì dùng hết thủ đoạn mở ra cả Nguyên Thiền Thần Giác nhưng hắn cũng không phát hiện ra thứ gì trân quý.

Hắn chỉ biết thở dài, thần dược bất tử vô cùng trân quý là do chúng vô cùng hiếm gặp, chỉ ngộ bất khả cầu, ngay cả ở thời Thái Cổ cùng chri có vài gốc mà thôi.

Thần Vuonwg thật sự phải vẫn lạc sao!? Diệp Phàm thật sự không cam lòng, ý niệm trong đầu càng thêm kiên định, lại tiếp tục thu thập Thần Nguyên.

Mấy ngày này, Diệp Phàm cũng không xuất hiện bên ngoài, lúc này lại hiện thân lập tức khiến các đại thạch phường rất chú ý, cũng có rất nhiều tu sĩ hưng phấn quan sát.

Diệp Phàm cuối cùng đi vào thạch phường Cơ gia, lại muốn tìm kiếm Thạch Vương nhưng đáng tiếc lại thất vọng, không thu được gì cả.

- Diệp huynh, chúc mừng phá vỡ nguyền rủa!

- Thật đáng mừng, Thánh thể đại thành rốt cục cũng có thể xuất hiện trên thế gian!

- Diệp tiểu huynh đệ, ta mở bàn tiệc ở Túy Tiên Cung, hôm nay chúng ta không say không về đi!

Giống như tất cả mọi người đều quen biết hắn, ai ai cũng thân thiết chào đón. Diệp Phàm chỉ cười đáp lại, cho tới khi biểu tình trên mặt dần chết lặng, cuối cũng không thể không rời đi.

Trên đường trở về, chợt một tiếng nổ kinh thiên phát ra, bầu trời bị phá vỡ, Thần Vương ra tay, một kích đánh giết những kẻ âm thầm giở thủ đoạn.

-Này...

Rất nhiều tu sĩ Thần Thành biến sắc, trong lòng vô cùng rung động.

Thần Vương sắp ly thế không ngờ còn có chiến lực như vậy, khiến người ta cảm giác vô cùng bất an. Những kẻ có tâm tư đều trở nên ẩn nhẫn, không ai dám ra tay lần nữa.

Một ngày này, Phong Hoàng tới đây một cách đột ngột, khiến tất cả mọi người cảm giác rất bất ngờ.

Ngay cả người của Phong tộc cũng không được báo tin trước, mãi tới khi nàng xuất hiện mới biết viên minh châu của gia tộc đã tới.

Thanh danh của Phong Hoàng truyền khắp Đông Hoang, là một viên minh châu tuyệt thế của Phong tộc, không chỉ dung mạo như tiên, thiên phú tu luyện cùng kinh người. Khi nàng mới mười ba tuổi đã sáng tạo ra thần thuật, cùng từng đánh ngang tay với Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

Diệp Phàm sau khi nhìn thấy nàng cùng cảm thấy nàng rất xứng đáng với thanh danh lưu truyền.

Nàng thướt tha xinh đẹp, mặc một bộ hà y ngũ sắc, như là từ thần vù của Phượng Hoàng kết thành, khuôn mặt tươi sáng, lưu chuyển ánh sáng năm màu, vô cùng tươi trẻ.

Không thể thấy được dung nhan tuyệt thế trong truyền thuyết vì trên mặt nàng mang một chiếc mặt nạ Phượng Hoàng, quang hoa tứ dật, căn bản không thể nhìn thấu.

Nàng tiên cơ ngọc cốt, lưu động một tầng quang huy lóng lánh, vô cùng thánh khiết, thân thể thon dài, duyên dáng yêu kiều, vòng eo thon nhỏ nhắn tinh tế, đường cong thân thể mê người, không nhìn ra chút tì vết nào. Toàn thân nàng có ánh sáng lưu chuyển, khiến người ta rất khó nhìn thẳng vào.

Trên thực tế, nàng quả nhiên giống một con Tiên Phượng kiêu sa, dưới chiếc cằm tinh tế là một chiếc cổ trắng ngần như thiên nga, cao ngạo vô cùng.

Nàng xuất hiện và nói:

- Ta không thể gả cho ngươi.

Diệp Phàm cười cười, cũng không nói gì thêm, thần sắc bình thản.

Phong Hoàng cao ngạo nói tiếp:

- Ngay cả ngươi là Thánh thể thì sao, cũng không lọt được vào mắt ta! Phong Hoàng ta mặc kệ gia tộc có an bài gì từ trước nhưng hôm nay ta phải nói rõ, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào!

- Kỳ thật, những lời này ngươi không cần nói với ta, có thể trực tiếp tìm Thánh chủ Phong tộc mà nói rõ ràng, không phải tốt hơn sao?

Diệp Phàm rất bình tĩnh nói.

- Không cần ngươi nói ta cũng biết điều này. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết giữa chúng ta căn bản không thể đính hôn được.

Thanh âm Phong Hoàng dễ nghe êm tai nhưng hàm ý tuyệt không dịu dàng chút nào.

- Tốt lắm, ngươi nói xong rồi, ta cũng nghe rồi, ngươi có thể đi tới nơi Thánh chủ Phong tộc rồi đó!

Diệp Phàm ung dung uống trà, bộ dáng căn bản không quan tâm.

Quanh thân Phong Hoàng lưu chuyển ánh sáng ngũ sắc, phảng phát như tiên tử từ trên Thiên Cung hạ phàm, nàng vẫn ngẩng cao đầu như cũ, cao cao tại thượng, hừ khẽ một tiếng, nhìn kỹ Diệp Phàm.

Người Phong tộc nghe thấy nàng tới liền có mấy lão nhân trước sau đi tới.

- Tiểu công chúa tới đây sao lại không gặp mấy lão nhân chúng ta chứ?!

Mấy lão nhân mang theo ý cười, hiển nhiên rất cưng chiều Phong Hoàng.

Phong Hoàng nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói thánh thót dịu dàng, cũng rất ngoan ngoãn với những lão nhân này.

- Viên minh châu của Phong tộc của chúng ta vừa rồi sao lại phải nói những lời như vậy.

Có mấy lão nhân cũng đã nghe được lời nàng nói.

Phong Hoàng dịu dàng đáp lời:

- Vài vị lão tổ tông, ta căn bản không muốn đính hôn với Thánh thể!

- Vì sao?

Một lão nhân hỏi.

- Ta còn phải hỏi là vì sao mà ta phải đính hôn với hắn chứ?

Phong Hoàng hỏi lại.

-Ngươi...

Mấy lão nhân cứng họng, có chút không biết phải nói gì khi Diệp Phàm còn ở nơi này, bằng không lại quá thô thiển dù ai cũng hiểu Nguyên nhân trong đó.

- Thánh thể thì sao?! Ta và hắn không có kết giao gì, cho tới bây giờ còn chưa gặp. Ta mặc dù thật sự phải đính hôn cũng phải lựa chọn một người có thể trở thành Đại Đế mà không phải chuẩn bị thành Đại Đế!

Phong Hoàng ngẩng cao đầu, trên thân lưu chuyển quang hoa, dịu dàng nói tiếp:

- Ngay cả từ thực lực mà nói, chính ta cũng có hy vọng đạt tới cấp độ đó, cần gì phải đính hôn với hắn?!

-o0o-