Già Thiên

Chương 446: Thánh thể Tứ Cực đại chiến (thượng)




Nhiều người thuộc thế hệ trẻ tuổi bức tới phía trước, sát ý tầng tầng lớp lớp, giống như thủy triều ập tới. Bởi vì bọn họ hiểu rằng qua hôm nay, nếu muốn tái chiến Thánh thể thì vô cũng khó khăn.

Thánh thể sơ thành còn chưa được cũng cố, rất nhiều người biết được điểm này. Nếu để hắn tiếp tục đột phá thì trong thế hệ trẻ chỉ sợ không có mấy ai dám tranh phong.

Ánh trăng rất sáng; như một ngân bàn thật lớn lơ lửng trong trời đêm, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, Thần Thành như một dải lụa mòng, tróng nõn mà mông lung.

Diệp Phàm lơ lửng giữa hư không, phía trước là rất nhiều cường giả trẻ tuổi. Hắn đa số không nhận ra những người này mà chỉ chú ý nhất tới Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Hạ Cửu U.

Đây là hai nhân vật tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ, từng mấy lần xuất hiện trước mặt hắn. đã sớm xác định phải có một hồi đại chiến, hiện tại lại gặp nhau.

Mà Diệp Phàm cảm thấy không ngờ nhất chính là Diêu Quang Thánh tử lại chưa tiến lên, vẫn bình tĩnh quan vọng, không có ý tứ ra tay.

Hắn bị thánh quang bao phủ. một trăm lẻ tám đạo thần hoàn vòng quanh thân thể, khiến ánh trăng chiếu xuống cũng như bị lu mờ, như một thần linh, không hề nhúc nhích.

- Thiếu chủ, trước không nên lên!

Hai lão nhân áo xám giữ chặt cánh tay Hạ Cửu.

Bên kia, lão Bằng Vương cũng xuất hiện, đặt một tay lên vai Kim Sí Tiểu Bằng Vương, khiến hắn không thể nhúc nhích được.

- Ta tới chiến với ngươi!

Một nam nhân mặc hoàng y đi ra. chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, thân thể tinh tráng, như một cây cột chắc chắn, làn da còn lóe ra ánh sáng kim chúc.

- ngươi là ai?

Diệp Phàm hỏi.

- Ta không có gì để nói với ngươi! Để ta kiến thức một chút Thánh thể rốt cục mạnh mẽ như thế nào đi! Đừng có vừa phá vỡ nguyền rủa đã bị ta tát chết đó!

nam nhân hoàng y này cười lạnh, lời nói khá trâng tráo, tuy nhiên lại vô cùng cẩn thận, chỉ đứng từ xa mà không tới gần.

Không lâu trước, Diệp Phàm đối kháng thiên kiếp hiện rõ trước mắt mọi người. thân thể cường đại và sự đáng sợ của hắn khiến mọi người cảm thấy vô cùng rung động, cận chiến với hắn tuyệt đối chính là tìm chết.

Diệp Phàm không nói thêm lời nào, cất bước trong hư không. Loại bộ pháp súc địa thành thốn này khiến rất nhiều người kinh hãi.

người trẻ tuổi này không dám để hắn tới gần. quyết đoán ra tay, quang hoa ngũ sắc hiện ra. như một mảnh pháo hoa xinh đẹp, vô cùng tráng lệ, chiếu sáng cả trời đêm.

Đương nhiên, điều khiến người ta kinh hãi chính là loại dao động năng lượng này! Đây hóa ra là một kiện cấm khí, vô cùng nguy hiểm, có uy lực khó tin.

Cái gọi là Cấm khí có nhiều loại, đa phần chỉ có thể sử dụng một vài lần sẽ hủy diệt, tiêu hao sạch sẽ nhưng lại có lực sát thương rất lớn.

nam nhân này ra tay hiển nhiên không phải là quyết đấu chân chính mà muốn dựa vào Cấm khí xóa số Diệp Phàm, khiến hắn tan biến.

Quang hoa tung tóe như pháo hoa hóa thành một đám thải vân có ma tính, cuồn cuộn mãnh liệt cuốn về phía do, bao phủ hắn lại.

- Sử dụng cấm khí giết người, thật sự có chút độc áo!

- Khẳng định có người chỉ định, bằng không hắn sao có thể có được cấm khí!?

Rất nhiều người xem cuộc chiến cũng cảm giác được người này quá phận. Đây căn bản không phải là quyết đấu công bằng mà hiển nhiên là vì giết Diệp Phàm mà tới. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Xoát!

Diệp Phàm lập tức biến mất tại chỗ, như ánh sáng chuyển động, như ảo ảnh vụt lướt qua, đột nhiên biến mất rồi hiện ra cạnh nam nhân này, huy quyền đánh ra.

- Ngươi...

nam nhân trẻ tuổi này kinh hãi.

Ai cũng không ngờ được tốc độ Diệp Phàm lại nhanh như vậy! Trăng sao lúc này ẩm đạm vô quang, đám mây ngũ sắc kia đã hủy diệt phiến hư không, khí tức có tính hủy diệt bùng nổ.

Nhưng hết thảy điều này đều vô dụng vì Diệp Phàm đã sớm không còn nơi đó mà giết tới cạnh nam nhân này.

Ba!

Các loại hào quang lóng lánh hiện lên, mười mấy kiện binh khí bắn nhanh ra, đều bị quyền đầu màu vàng của Diệp Phàm đánh tan tác, căn bản không thể ngăn cản hắn được chút nào.

Phốc!

Một ngón tay của Diệp Phàm điểm ra, như một lưỡi dao tuyệt thế sắc bén chém xuống, tên nam nhân này lập tức bị cắt thành hai nửa, bị hất văng đi, huyết hoa tung tóe.

Một kích táng mạng!

nam nhân mặc hoàng y là cường giả Tứ Cực, nhưng căn bản không có chút sức phản kháng nào, như một tờ giấy, bị Diệp Phàm thoải mái xé nát!

Quần áo Diệp Phàm không nhiễm chút máu nào, không thèm để ý tới đối phương nữa mà quét mắt nhìn về rất nhiều cường giả trẻ tuổi phía trước nói:

- Còn ai lên?

Một thế hệ trẻ tuổi nhiều người phải biến sắc, lặng ngắt như tờ. Không ít nhân vật lớp người lớn tuổi cũng phải động dung. Thánh thể sơ thành mà đã có uy thế như vậy thì thật bất ngờ.

- Ta tới!

Một nam nhân mặc thanh y khác đi tới, bộ dáng chừng hai bảy hai tám tuổi. Đây là một gã tu sĩ Tứ Cực tầng thứ tư, gần như đã đại viên mãn, cũng sắp bước vào Bí Cảnh tiếp theo.

Keng!

Trên người hắn chợt lóe lên quang hoa, một chiến y màu bạc lạnh như băng hiện lên, bảo hộ hắn kín như bưng, lóe ra ngân mang. Đây là một kiện bảo y, có đạo vận lưu chuyển.

- Đây là... Chiến y cấp Thánh chủ!

Không ít người giật mình. Bộ chiến y màu bạc này có đan vào pháp tắc thiên địa, có ý vị đại đạo khiến người này vô cùng mờ ảo, làm cho người ta có cảm giác đạo pháp tự nhiên như Thiên Nhân Hợp Nhất.

- người này là ai?! Sao lại có chiến y cấp Thánh chủ?

- Đây là một cường giả tới từ Trung Châu, vừa rồi ta thấy hắn đứng phía sau những đại nhân vật của chư tử bách giáo!

Mọi người kinh hãi. Đây tuyệt đối là một gã cường giả trẻ tuổi, chỉ sợ là đại địch mạnh nhất Thánh chủ sơ thành gặp được, khủng bố hơn gã dùng tới cấm khí vừa rồi rất nhiều.

- Trung Châu Cổ Minh Đạo!

người này báo ra họ tên.

Tên cường giả tới từ Trung Châu này chỉ lộ ra hai con ngươi, toàn thân được chiến y bao phủ, ngân huy lưu động, như hợp nhất với đại đạo.

Trong tay hắn nâng lên một cây Tử Kim Đăng, bắn ra từng đạo tử hà, vạn đạo hào quang buông xuống, khiến hắn giống như một thần minh.

Không hề nghi ngờ cây Tử Kim Đăng này cũng là binh khí cấp Thánh chủ, bên trong ẩn chứa thần văn, vạn luyện thông linh, có lực sát thương rất lớn.

Không hề nhiều lời, Cổ Minh Đạo ra tay, cây Tử Kim Đăng trong tay hắn bắn ra một đạo tử quang mãnh liệt, chiếu sáng khắp trời đêm, hào quang rực rỡ.

Trên tay Diệp Phàm xuất hiện một thanh tiểu kiếm, dài một tấc. Khẽ chấn động, nó lập tức đón gió bành trướng, khoảnh khắc phóng đại.

Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm hóa dài mười trượng, to lớn mà trầm trọng, trên thân kiếm màu đen này có khắc hình một con rồng, như thừa nhận thiên địa ý chí.

Kiếm này vừa ra, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh. Lai lịch của nó rất lớn, từ trong Cửu Khiếu Thạch Nhân cắt ra, là một kiện thánh vật loại nhỏ.

Ông!

Diệp Phàm huy động đại kiếm mười trượng. đè ép hư không, bổ vào tử mang rực rỡ kia, trực tiếp đánh nó băng toái. Một kích của hắn lực mạnh hơn vạn quân!

Ầm

Diệp Phàm cầm cây đại kiếm màu đen, chi xéo về phía trước, từng bước bức tới, khiến cả vòm trời cũng chấn động. Bước chân của hắn như thần cổ của thiên đình đang vang vọng.

Mỗi lần hạ xuống đều khiến thân thể người ta chấn động, có một loại đạo lực thần bí như đạp chân vào trái tim người ta, không ít người phải nhanh chóng lui ra sau, khóe miệng tràn ra máu tươi.

- Thánh thể cường đại như vậy sao?!

Rất nhiều người kinh hãi.

- Khó trách cao thủ trẻ tuổi Tứ Cực đại viên mãn của Trung Châu này phải mặc một bộ chiến giáp cấp Thánh chủ...

Mọi người không thể không rung động.

Ầm!

Cây Tử Kim Đăng trên tay Cổ Minh Đạo bay lên, cố định trên vòm trời, như một vầng thái dương màu tím, buông xuống ngàn vạn đạo hào quang, tử hà trùng thiên.

Mỗi đạo hào quang này đều lớn như một thác nước, ngàn vạn đạo buông xuống đồng thời như một bức tranh bao la hùng vĩ mà rung động, tràn ngập tử vụ, như một con đại long trên thông thiên, dưới nhập địa màu tím đang quyển động.

Diệp Phàm ở vào trung tâm, bị ngàn vạn đạo hào quang này thanh tẩy, bị bao vây kín mít. Đạo lực Tử Kim Đăng không cùng, sinh ra hào quang mang tính hủy diệt, muốn luyện hóa Diệp Phàm.

- Đây là tu sĩ Tứ Cực đại viên mãn cầm binh khí cấp Thánh chủ, uy lực thật khủng bố!

Rất nhiều người kinh hãi.

Ầm!

Đột nhiên thiên địa chấn động, bên thân Diệp Phàm xuất hiện một gốc Thanh Liên, chỉ sinh ra ba lá đã có ý cảnh đạo sinh vạn vật, nhẹ nhàng chấn động đã lập tức định trụ hết thảy.

- Hỗn Độn Chủng Thanh Liên!

- Thánh thể thi triển ra dị tượng! Đây là một loại uy năng rất khủng bố ở thượng cổ.

Rất nhiều người cả kinh kêu lên, lộ ra vẻ kinh hãi.

Diệp Phàm như một thần minh, di chuyển ung dung ở trong vạn đạo hào quang này, trên tay cầm cây đại kiếm màu đen, bức tới từng bước.

Bước chân của hắn chưa hề dừng lại, tiết tấu thần kỳ cũng chưa thay đổi, ngay cả binh khí cấp Thánh chủ cũng không thể ngăn cản được hắn.

Thần sắc Cổ Minh Đạo biến đổi, muốn thu hồi Tử Kim Đăng lại nhưng căn bản không thể như ý. Hắn không thể không tiếp tục thúc dục thần lực, muốn Tử Kim Đãng luyện hóa Diệp Phàm.

Nhưng hết thảy đều vô dụng, dị tượng Hỗn Độn Chủng Thanh Liên vô cùng đáng sợ, hoàn toàn định trụ thần đăng, khiến phạm vi một trượng quanh Diệp Phàm vạn pháp bất xâm, không có thế gì có thể dính lên người hắn.

Hắn không thèm nhìn vạn đạo hào quang màu tím quán trông thiên địa kia, đơn giản xuyên qua, như đi vào chỗ đông người.

-o0o-