Diệp Phàm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phiến lá của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, chằng trách kinh ngạc như the! Rất khó tưởng tượng đó là một gốc cây cổ thụ như thế nào, mà lại lại mọc ra những phiến lá khó tin như vậy.
Đại hắc cẩu lập tức chảy nước miếng ra, vô sự xum xoe săn đón, nói:
- Ta giúp ngươi thu cất cho!
- Đưa cho ngươi đích xác đúng nghĩa là phải ăn bánh bao thịt chó!
- Gâu!
Sau đó không lâu, Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy truyền đến tin tức, mấy vị đại cường đạo góp chung lại, cộng được một trăm vạn cân Nguyên, thông qua con cháu bọn họ trao tặng cho Diệp Phàm.
Đây lại là một phần đại lễ.
- Diệp Phàm! Ngươi yên tâm thoải mái nhận lấy đi!
Đồ Phi vỗ vỗ vai hắn, lắc lắc đầu, nói:
- Các lão nhân này, một đám đều tháo vát nhanh nhẹn như quỷ!
Trên đời này, không có sự nhiệt tình vô duyên vô cớ, thời điểm các Thánh địa đuổi giết Diệp Phàm, Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy động thân mà ra, xuất toàn lực tương trợ, mấy vị đại cường đạo luôn luôn chú ý tới.
Ngày xưa đủ loại chuyện quá mức tinh tế, nghĩ lại đầy tâm cơ và bố cục, Thánh thể Diệp Phàm nếu thành công hết thảy mưa thuận gió hòa; còn nếu thất bại, tâm tư của mấy vị đại cường đạo thật sự cũng khó có thể nói rõ.
về những điều này, Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy vẫn không giấu giếm, thật lâu trước kia đã ám chỉ, nếu như trưởng bối có tâm tư khác thường, trước tiên sẽ nói cho hắn chạy trốn.
Thế giới này rất hiện thực, lòng người thực phức tạp, tuy nhiên cũng không thiếu tinh hữu nghị chân thành tha thiết. Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy vẫn không mưu đồ điều gì, có thể theo thực tế thật lâu trước kia mà biết, đủ để chứng tỏ nghĩa khí của họ.
- An Diệu Y mời ngươi?
Đồ Phi kinh ngạc hỏi.
Còn không tới một ngày chính là đêm trăng tròn, lúc này An Diệu Y muốn gặp Diệp Phàm, có thể đoán ra được nhất định là muốn lôi kéo kểt bạn.
Lý Hắc Thủy suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Không bình thường a, không bình thường!
- Như thế nào không bình thường?
Đồ Phi hỏi.
- An Diệu Y có quyết đoán, chỉ sợ là muốn đánh bạc một phen đây!
Lý Hắc Thủy nói.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Lý Hắc Thủy nói:
- Dệt hoa trên gấm, xa không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu như Diệp Phàm đánh vỡ nguyền rủa, sau đó An Diệu Y lại đến mượn sức, có thể dùng "không khác gì nhau" để hình dung. Thế nhưng nếu như trước thời điểm thực hiện, vậy thì hoàn toàn khác.
- An Diệu Y hãn sẽ không phải là..
Đồ Phi lộ ra dị sắc
- Hơn phân nửa là nàng muốn đánh bạc với chính mình, bỏ qua Thánh thể đại thành chính là vĩnh viễn. Nếu Diệu Dục Am có truyền thống như vậy, có thể mạnh hơn nhiều so với tuyển chọn Thánh tử.
- Ta không có thời gian đi.
Diệp Phàm mặt không đổi sắc, lắc đầu nói.
Nhưng đúng lúc này, An Diệu Y cho người mang tới một cái hộp ngọc, làm một phần đại lễ giúp hắn đột phá cửa ải.
- Lại một phiến lá Ngộ Đạo cổ Trà Thụ!
Trong hộp ngọc, một phiến lá màu vàng, phát sáng rực rỡ, như hoàng kim đúc thành, mùi thơm dìu dịu bay vào mũi, trên chiếc lá là một mảnh Sơn Hà Đồ, điểm thêm rất nhiều văn lạc tiên thiên, mùi thơm thoang thoảng ngập trong phòng.
Đồ Phi ngạc nhiên thán phục:
- Đây chính là kỳ trân tuyệt thế, ngươi không thể không đi một chuyến rồi.
Lý Hắc Thủy kêu lên:
- Tiểu Diệp Tử! Quên đi! Dứt khoát ta phải đoạt thân thể của ngươi, thay ngươi đi một chuyến!
Ban đêm, trăng tròn treo trên trời cao, ánh sáng bạc rực rỡ xuyên qua mây trên trời chiếu xuống, khắp mặt đẩt đều một cảnh mông lung mờ ảo, như được phủ thêm một tầng sa mỏng.
Diệu Dục Am tọa lạc trên không trung, phía dưới là hồ nước trong vắt, như ngọc bích lóng lánh, trăng tròn phản chiếu trên nước, chậm rãi chảy xuôi.
Cả phiến vật thể kiến trúc này bị trăng tròn bao phủ, nhuộm một lớp màu sắc mộng ảo, ở trong trời đêm trông thật thần bí. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Diệp Phàm đăng không mà lên, có người dẫn hắn vào một tòa cung khuyết rộng lớn, nơi đó chờ sẵn một vị mỹ nhân xinh đẹp tuyệt thế, dưới ánh trăng giống như thần linh, giống như tiên tử từ trên vầng trăng tròn hạ xuống phàm trần, mà không nhiễm trần khí của nhân gian.
- Diệu Y như vậy mà khiến người ta chán ghét sao?
An Diệu Y mỉm cười, một thân áo trắng như tuyết, nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, giống như sắp theo làn gió bay đi.
- An tiên tử mị lực quá lớn, ta không dám tới, sợ đường đột giai nhân!
Diệp Phàm nói ra lời không đúng với chân tâm.
An Diệu Y sóng mắt lưu chuyển, cười yểu điệu nói:
- Nói dối mà!
Nàng một thân váy dài trắng nõn quét đất, làm nền cho ngọc thể yểu điệu giống như dãy núi nhấp nhô, bộ ngực ưởn thẳng vững chắc, eo thon mảnh khảnh, bộ mông ngọc tròn trịa, vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, soi không ra một chút tỳ vết nào.
cố tình khí chất của nàng thanh cao xuất trần, ở dưới ánh trăng đêm giống như một tiên nữ. Ngọc dung không thoa một chút son phấn, trắng mịn mềm mại, khóe mắt như thu thủy, mũi môi thanh tú dường như tay nghề điêu luyện của ông trời mài giũa mà thành. Dung nhan mỹ lệ như vậy thật khiến cho người ta hít thở không thông.
Trong cung điện, rường cột chạm trổ, xanh vàng rực rỡ, mây mù lượn lờ, như là đi lạc vào thiên cung, làm cho người ta có cảm giác không đúng với sự thực.
Đây là một tòa tẩm cung, được khảm minh châu mỹ ngọc, tranh chữ đồ cổ treo tường, trên mặt bàn bạch ngọc, trân hào mê người, mùi rượu thơm ngon lan tỏa.
- Ngày mai sắp sửa đột phá cửa ải, huynh thật có nắm chắc chứ?
An Diệu Y châm rượu, đôi môi đỏ mọng gợi cảm ướt át tươi đẹp, hàm răng sáng bóng lấp lánh, bàn tay mềm mại của nàng cầm chén ngọc, cả hai cùng phát sáng, đồng dạng trong suốt.
- Ta phải tiến vào Tứ Cực!
Diệp Phàm mỉm cười.
- Thánh thể đại thành đã có mười mấy vạn năm chưa xuất hiện! Có thể tranh phong cùng Đại Đế cổ, đó là tư thế oai hùng đến cỡ nào, thật sự là khiến người ta hướng tới.
An Diệu Y cười ngọt ngào, nói:
- Hiện giờ, trước mắt ta an vị một vị Thánh thể, ta cần phải quan sát kỳ, đánh giá tinh tế một phen.
- Cho dù đột phá cửa ải thành công, cũng chỉ là Thánh thể tiểu thành, như thế nào có thể sánh vai cùng Đại Đế!
Diệp Phàm cười lắc đầu.
- Ngày nào đó sẽ không xa, Diệu Y thật chờ mong!
An Diệu Y múa lả lướt như đi trên mây, sóng mắt như nước, lông mi rất dài, da thịt trắng mịn trong sáng, mi tâm có một điểm tròn như viên minh châu, ở dưới ánh đèn thủy tinh, giao hoà phát sáng, cao quý, hoa lệ mà lại linh động, tuyệt đẹp khiến người ta như nghẹt thở.
- Đa tạ Diệu Y tiên tử tặng ta Ngộ Đạo Trà.
Diệp Phàm ngường mộ nâng chén thay lời cảm tạ.
- Diệu Y chỉ là dốc thêm một phần lực mà thôi, chúc Diệp huynh đánh vỡ lời nguyền, một đường hát vang, tương lai tranh nhau phát sáng cùng Đại Đế!
An Diệu Y tươi cười cực kỳ mê hoặc, đôi môi đỏ mọng thấm rượu, càng thêm ướt át tươi đẹp.
Bóng đêm dần khuya, ánh trăng xuyên qua cửa số ngọc lưu ly, chiếu vào bên trong cung khuyết, hết thảy trông như ảo mộng.
An Diệu Y yếu tửu lượng, gương mặt xinh đẹp như ráng mây đỏ, sóng mắt động lòng người, thân hình mảnh mai như không xương, nói:
- Ta muốn... Thánh thể đại thành...
Diệp Phàm cũng hơi say, trêu chọc nói:
- Ta đã ở trong này, nàng muốn như thế nào chứ?
- Diệu Y là muốn nói, ta muốn Thánh thể đại thành... tương lai hộ đạo cho ta, ta cùng sẽ trở thành Đại Đế!
An Diệu Y cười một tiếng mê hoặc sinh linh, khiến trăng sáng trên bầu trời đều ảm đạm thất sắc.
Nàng vốn chính là một trong vài nữ nhân đẹp nhất Đông Hoang, thậm chí được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, xinh đẹp tuyệt đại như thế sau khi thấm rượu, da thịt trở nên ửng hồng trong suốt, có một loại phong tình khiến người ta không lòng nào kháng cự.
Đêm khuya, hai người đã uống vào không biết bao nhiêu rượu, chén rượu đã rơi xuống đất, hai thân mình dần dần quấn lấy nhau cùng một chỗ.
-Hì hì...
An Diệu Y cười ngọt ngào, như chuông bạc êm tai, rung động lòng người.
Diệp Phàm ôm thân thể kiều diễm của nàng vào lòng, cầm cả bầu rượu bạc sáng bóng, rót rượu vào miệng, sau đó lại ướm vào đôi môi đỏ mọng gợi cảm của An Diệu Y.
Het thảy đều thực tự nhiên, Diệp Phàm cũng không phải lão thầy đồ cổ cũ kỹ, không một chút câu nệ tiểu tiết, không sợ gai hoa hồng đâm tay, quyết định ăn luôn vỏ bọc đường.
Cách đó không xa là chiếc giường bạch ngọc, lộ ra dưới màn trướng sa mỏng màu phấn hồng, mang đến cho người ta cảm giác khác thường, hai người ngã nhào trên chiếc giường màu hồng nhạt.
Sau đó không lâu, hiện ra một khối thân thể trắng như tuyết, da thịt mềm mại mịn màng, trong suốt màu phấn hồng mà sáng bóng lấp lánh, diễm lệ động lòng người, có thể nói cực kỳ dụ hoặc.
An Diệu Y mái tóc rối tung, dung nhan tuyệt thế ngẩn ngơ, toàn thân thoáng hiện một vầng sáng mờ nhạt, cơ thể đỏ bừng, khiến người ta mê loạn.
Diệp Phàm rung động một trận, buông xuống màn sa trướng màu phấn hồng, hắn cũng khó chống lại loại hấp dẫn không gì sánh nổi này.
"Xoạt!"
Một đạo chỉ phong xẹt qua, ngọn nến tắt phụt, chỉ còn ánh trăng như nước chiếu vào, trong ánh mông lung có thể nhìn thấy cảnh lửa nóng bỗng trên giường ngọc.
Tiếng rên rỉ uyển chuyển, ý loạn tình mê, khi niệm mọc thành bụi, hai người quấn lấy nhau, đây là một đêm không ngủ, là một đêm ý loạn tình mê.
Trăng sáng như nước, chiếu rọi xuống, mông lung thanh đạm, tường hòa yên tĩnh.
Trong Thiên khuyết sớm yên tĩnh lại, trên chiếc giường bạch ngọc tạo hình mà thành, An Diệu Y mở đôi mắt trong sáng, ngọc thể lộ ra toàn bộ một mảnh trong suốt, tóc nàng rối tung, thân thể mảnh mai có vẻ mỏi mệt.
- Huynh phải đi rồi!
Nàng vươn một cánh tay, trắng nõn mịn màng, dáng lưỡi biếng lay cái gối thức tình bạn tinh.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có gợn sóng, tuy nhiên vẫn như cũ nở nụ cười, hàm răng trắng tinh lấp lóe sáng bóng, thoạt nhìn thực sáng lạn.
- Vội vã đuổi ta đi rồi sao?
- Nếu như bị người biết được huynh ngủ lại đêm ở Diệu Dục Am. người của Phong tộc sẽ đáp ứng sao? chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho huynh. Phong Hoàng cũng không phải là nữ nhân bình thường, như thế nào dễ dàng tha thứ!
An Diệu Y nói rất bình tĩnh, thực êm tai, nhưng điềm tĩnh không ngo núng, nàng xinh đẹp gần như kỳ ảo, trong sáng xuất trần, như tiên tử giáng xuống trần gian, băng cơ ngọc cốt, thân thể trắng như tuyết mềm mại, sinh ra điểm điểm sáng lạn.
- Phong tộc, bọn họ vẫn chưa đính hôn cùng ta mà, nếu như ta đột phá cửa ải thất bại, bọn họ sẽ vứt bỏ như đôi giày rách!
Diệp Phàm tự giễu.
An Diệu Y giúp hắn khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:
- Ta tin rằng huynh có thể thành công, tương lai sẽ tái hiện phong thái vô thượng của Thánh thể đại thành.
- Thế sự khó lường, hiện giờ tất cả mọi người đều đang chú ý, rất nhiều tu sĩ đều đang chờ đợi, ánh mắt thập phương ngắm nhìn, mà ta cũng rất có thể sẽ thất bại!
Diệp Phàm không chút để ý nói, như là đang nói về một chuyện không liên quan gì với mình.
- Nếu là ta kết thúc thất bại, không biết người hiện đang mượn sức ta, kết giao với ta, mở tiệc chiêu đãi ta... cảm tưởng của bọn họ sẽ như thế nào nhi? Ta nghĩ tất cả tinh người đều sẽ lạnh lùng thờ ơ chăng?
Diệp Phàm nhón lấy một nhúm sợi tóc đen nhánh của nàng, quấn trên ngón tay.
- Huynh thật sự không có tin tưởng sao?
An Diệu Y lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt đẹp thâm thúy như tinh không, dung nhan tuyệt mỹ, khiến người ta hít thở không thông.
- Chỉ dựa vào Nguyên hơn phân nửa ta không vào được Tứ Cực Bí cảnh.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, sau đó quay đầu lại nhìn về phía nàng, cười cười:
- Nếu ta thất bại, nàng sẽ như thế nào?
- Đi thôi! Tiểu nam nhân, không cần nghĩ nhiều, huynh nên rời đi!
An Diệu Y không trả lời, uốn éo thân thể điểm điểm sáng bóng động lòng người, nhẹ nhàng đẩy Diệp Phàm đứng dậy.
- Ta như thế nào có cảm giác trái ngược, nàng thực thoải mái, không ngừng đuổi ta rời đi, căn bản không quan tâm gì.
Diệp Phàm cười nói.
- Từng có được, cần gì phải quan tâm tới thiên trường địa cửu. Tương lai nếu huynh trở thành Thánh thể đại thành, hộ đạo cho ta như vậy là đủ rồi.
- Nàng xem ra thật phóng khoáng!
Diệp Phàm khẽ quấn mái tóc của nàng trên đầu ngón tay.
- Huynh đừng tưởng rằng rất dễ dàng, tới lúc đó, có thể sẽ khắp thế gian đều là địch!
An Diệu Y cười khẽ.
- Nghiêm trọng như vậy ư?
Diệp Phàm kinh ngạc, rồi sau đó còn thật sự nhìn chằm chằm này vào gương mặt tuyệt sắc, nói:
- Ta thật sự đột phá cửa ải thất bại thì sao?
-o0o-