Khương Thần Vương cũng không để ý tới chuyện này, hắn hiểu rõ sự đời, cũng không cần thiết phải hóa giải làm gì cả, biết rõ là Từ gia đuối lý, hỏi Diệp Phàm:
- Còn nhốt ai trong đó nữa không?
Diệp Phàm có chút xấu hổ, há mồm ra định nói gì đó.
Không ít người nhịn cười, nhìn bộ dạng của hắn thì khẳng định vẫn còn có, rốt cuộc thì tiểu tử này vẫn còn nhốt bao nhiêu người nữa không biết?
Khương Thần Vương cũng có chút bất ngờ, nói:
- Không sao cả, thả ra đi.
Diệp Phàm cũng không nói thêm gì, lần này rất dứt khoát, thả luôn tên Diêu Quang Thánh tử dự bị là Lý Thụy ra, nhanh chóng lui về phía sau.
- Diệp Phàm...
Lý Thụy hét lớn. chưa rõ hoàn cảnh hiện tại như thế nào mà hắn đã xông lên liều mạng rồi.
Thánh chủ Diêu Quang hừ lạnh một tiếng. vươn một bàn tay to lớn ra bắt lấy hắn. lôi về bên cạnh, trực tiếp giữ chặt lấy hắn.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Diệp Phàm không chỉ nhốt lại Diêu Quang Thánh tử và Diêu Quang Thánh nữ, không ngờ tới cả Thánh tử dự bị cũng bắt luôn đi, tiểu tử này cũng quá độc ác đi, bắt lấy từng người một đem về nhốt.
Thần sắc của tất cả mọi người Diêu Quang Thánh Địa thật sự là không tốt chút nào, chuyện này cũng chẳng có vinh quang gì cả, Diệp Phàm gần như là công địch của cả một thế hệ trẻ tuổi của Diêu Quang.
- Chắc là không còn nữa chứ?
Khương Thần Vương thuận miệng hỏi, cũng không cho rằng hắn còn nhốt ai đó nữa.
Diệp Phàm xấu hổ gật đầu, chính hắn cùng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
những người khác lập tức muốn cười phá lên, vẫn còn có a, rốt cuộc thì tiểu tử này còn giam giữ bao nhiêu người nữa? Rất nhiều người khóe miệng có chút giật giật.
Khương Thần Vương cũng sắp hết chỗ nói rồi, không khỏi nhìn hắn thêm một lần nữa, thật sự là bất ngờ mà.
Phía xa, An Diệu Y khẽ che miệng cười, sóng mắt lưu chuyển, có thể nói là thiên kiều bá mị, phong thái động lòng người, nụ cười có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành.
Tiểu ni cô áo trắng cùng chớp đôi mắt to, nhìn Diệp Phàm có vẻ là lạ, tiểu tinh linh màu vàng trên vai nàng lại vô cùng nhân tính hóa, cười nghiêng ngả giễu cợt Diệp Phàm.
- Cổ huynh hắn...
Đại Hạ hoàng tử lắc đầu, cũng không biết nói gì cho phải.
Yêu nguyệt Không cười nói:
- Nên gọi hắn là Diệp tiểu huynh đệ.
Lần này, Diệp Phàm thả ra một lúc hơn mười nữ nhân, tất cả đều được sương mù màu tím vờn quanh, rất hiển nhiên đây là các nữ nhân đến từ Tử Phủ Thánh địa.
- Cuối cùng cũng hết!
Khương Thần Vương lẩm bẩm, giọng nói có chút bất đắc dĩ, hắn không rõ Diệp Phàm làm thế nào mà giam giữ được nhiều người như vậy.
- Mong Thần Vương thứ tội, vẫn... còn có!
Diệp Phàm chột dạ, nhìn thoáng qua Thần Vương ngồi trên đại điện.
- Còn có?
Khương Thần Vương sắp phát bực lên rồi.
Rốt cuộc thì những người khác cũng không kìm nổi, cười phá lên, các Thánh tử và Thánh nữ cũng lộ vẻ quái dị, tên hỗn đản này cũng quá là ác đi, rốt cuộc còn nhốt bao nhiêu người nữa?
- Tên này quá xấu xa rồi, nhốt mang theo người nhiều như vậy!
Cập mắt to của Cơ Tử nguyệt cong lại thành hình lưỡi liềm, sau đó lay cánh tay Cơ Hạo Nguyệt. nói:
- May mà trong số này không có ca ca.
Cơ Hạo Nguyệt không biết nói gì, trừng mắt với muội muội của mình.
Lần này Diệp Phàm lấy ra một cái hồ lô màu vàng tím, trong khoảnh khắc nắp hồ lô mở ra, Khương Dật Thần bị đổ ra ngoài, trông vô cùng chật vật.
ngay cả hậu nhân của Thần Vương hắn cũng dám nhốt, tất cả người của Khương gia cũng không biết nói gì được, rất nhiều tu sĩ muốn phá lên cười, nhưng đều cố nhịn lại.
Khương Dật Thần không rõ chuyện gì, vừa được thả ra thì đã thấy rất nhiều trưởng bối đang ở đây, hắn liền quay ra trở mật với Diệp Phàm.
Khương Dật Phi bước lên, bắt lấy hắn. lôi về bên cạnh, hắn sợ Thần Vương giận giữ, tiêu diệt luôn tên hậu nhân này.
Khương Thần Vương nhìn chầm chầm Diệp Phàm, lại hoàn toàn thấy bực mình khi hắn phát hiện ra Diệp Phàm bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, liền nói:
- Ngươi chẳng lẽ muốn nói với ta rằng vẫn còn có người trong đó nữa?
- Tuyệt đối là người cuối cùng.
Diệp Phàm vội vàng lau mồ hôi, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra rằng nhốt nhiều người như vậy thì bản thân mình cũng cảm thấy không sung sướng gì.
Tất cả mọi người đều không biết nói gì, vừa nên cười vừa nhìn thẳng vào hắn.
Các Thánh tử và Thánh nữ khẽ nhìn nhau, cảm thấy tên hỗn đản này trời sinh đã có mâu thuẫn với Thánh địa rồi, những người mà hắn nhốt lại không phải là Thánh tử thì là Thánh nữ, lần này không biết đến lượt ai được thả ra.
Diệp Phàm lấy ra một bức tranh ở trong Kim Cương Trác, ném thẳng lên không trung, một thiếu nữ áo tím. mông lung mờ ảo, như một nàng tiên bước ra.
Sơn Hà Đồ vừa hiện ra, rất nhiều người cả kinh kêu lên, các Thánh tử và Thánh nữ vô cùng giật mình, đây chính là thần vật mà một thế hệ lão Thánh chủ của Tử Phủ lưu lại, có uy lực vô cùng cường đại.
- Hắn lại ép cả Tử Hà tiên tử vào trong Sơn Hà Đồ.
- Tử Phủ Thánh nữ là Tiên Thiên Đạo Thai, một cao thù tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ tuổi, vậy mà ngay cả nàng cũng bị hắn phong ấn lại.
- Một khi Tiên Thiên Đạo Thai trở thành Thánh chủ, dung hợp thân thể với đạo, cho dù người có pháp lực ngập trời thì cũng chỉ có thể bị trấn áp mà thôi, càng về sau thì nàng càng trở nên vô địch.
Xoát!
Tử Phù Thánh nữ bay ra, một khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông thoáng hiện, nhưng lại một lần nữa bị làn sương mù màu tím bao phủ, nàng như Lăng Ba tiên tử, mỗi một cử động đều có đạo vận đi kèm.
Đây là Tiên Thiên Đạo Thai, mặc dù là trong ngày thường thì cùng gần như ở trong cảnh giới kỳ diệu Thiên Nhân Hợp Nhất, mỗi một cái giơ tay nhấc chân cũng đều ẩn chứa thần vận đại đạo.
- Đáng tiếc a. Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai còn chưa sinh ra thì nàng đã được thả ra rồi.
Lý Hắc Thủy ở trong một góc, nói thầm.
Rất nhiều người như bị hóa đá tại chỗ, sinh ra Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai? Đây đúng là một tin tức kinh hãi thế tục. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
"Lý Hắc Thủy, tên khốn kiếp nhà ngươi định hại chết ta à?"
Diệp Phàm thầm nguyền rủa, vội vàng giải thích:
- Còn chưa sinh ra đâu. Không, không có chuyện này đâu. Sai rồi, ta không có ý định này.
Hắn càng giải thích càng khiến người khác hiểu lầm.
Bên cạnh. Thánh chủ Tử Phủ sắc mật lập tức trầm xuống, Tiên Thiên Đạo Thai là bậc thiên kiêu tương lai của Đông Hoang, hắn không hy vọng nàng sẽ cùng với Thánh thể xảy ra chuyện gì.
Mà ở phía sau hắn. Tử Phủ Thánh tử lại có sắc mật âm trầm, từ nhỏ hắn đã bị Thánh nữ áp chế, tu vi không địch lại nàng, hiện giờ lại nghe được tin này, trong lòng hắn tràn đầy lửa giận.
Tử Phù Thánh nữ không màng danh lợi, có khí chất xuất trần, nhưng lúc này cũng có chút bực bội, nói:
- ngươi đang nói lung tung gì vậy.
Trong đại điện to lớn này, rất nhiều người ở đây đều nhìn nhau, trên mật hiện lên ý cười.
- Thật ra thì cũng có thể cân nhắc chuyện thông gia này, có lẽ thực sự sinh ra được một thể chất cường đại nhất cùng nên.
Khương Thần Vương đột nhiên nói.
- Đây là...
Các Thánh chủ trong lòng kinh hãi.
- Nếu ta đoán không lầm thì Vô Thủy Đại Đế rất có thể là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai.
Khương Thần Vương nói.
Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, trên đời này làm gì có ai hiểu rõ về Vô Thủy Đại Đế hơn Thần Vương tuyệt đại này được? Hắn đã bị nhốt ở trong Tử Sơn bốn ngàn năm rồi, nhất định biết được rất nhiều bí ẩn.
Thậm chí, rất có thể hắn đã chiếm được lạc ấn và truyền thừa của Vô Thủy Đại Đế.
Tất cả mọi người đều muốn biết bí ẩn của Đại Đế tại Tử Sơn. hiện giờ chỉ có hắn là người biết rõ nhất, tuy nhiên không ai dám ép hỏi cả, mười ba nhân vật cấp Thánh chủ. ba lão yêu nghiệt tuyệt thế và Âm Dạ Quân Vương chính là vết xe đổ trước mắt rồi.
Khương Thần Vương nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói:
- Ngươi còn muốn đi theo con đường Vô Thủy Đại Đế sao? Khắp thế gian đều là địch nhân a, phải đánh bại tất cả vương giả, dùng lực áp chế tất cả thể chất, một đường giao chiến tới tận cả thánh hiền, đánh vào cảnh giới Đại Đế...
Mọi người khiếp sợ, Vô Thủy Đại Đế chính là dùng một đường giao chiến để đột phá cảnh giới Đại Đế hay sao? Thần Vương lộ ra một chút bí ẩn của Đại Đế rồi.
Diệp Phàm đã đắc tội không nhẹ với các Thánh địa, sau này khẳng định sẽ liên tục đại chiến với các Thánh tử và Thánh nữ, ngay cả Thần Vương tuyệt đại này cũng không thể bảo hộ hắn cả đời được.
Trên thực tế, Diệp Phàm tự đoán rằng Thần Vương rất có thể không còn sống được lâu nữa, bởi vì hắn rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, Thần Vương áo trắng chủ động đại chiến một đêm với các cường giả quán thế, thật sự rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng thì vẫn làm cho người khác có cảm giác như đây là ánh nắng cuối chiều, chuẩn bị tắt hẳn vậy.
- Sau thời đại Thái Cổ, vùng trời đất này đã thay đổi, Thánh thể trầm luân, không còn thể hiện được phong thái vô thượng khi xưa nữa.
Khương Thần Vương nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói:
- Ta cho ngươi ngàn vạn cân Nguyên, giúp ngươi đột phá đến Tứ Cực Bí Cảnh, cuối cũng có thể phá vỡ được gôm cùm xiềng xích, đi được bao xa, thì phải dựa vào bản thân ngươi rồi.
những lời này vừa thốt ra, mọi người liền ồ lên, cực kỳ khiếp sợ, Thần Vương tuyệt đại muốn ra tay, hắn muốn tạo ra một kỳ tích hay sao?
cũng có người đoán ra, thời gian của hắn thật sự cũng không còn nhiều nữa, do đó mới vội và làm một loạt chuyện lớn này.
Hành động kinh hãi thế tục của Thần Vương tuyệt đại, lấy ngàn vạn cân Nguyên trợ giúp Diệp Phàm tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, đây chính là con số trên trời, chấn động tất cả mọi người.
Mười mấy vạn năm nay, Thánh thể không được ai quan tâm đến, không có một ai có thể tu luyện đến đại thành, mất đi phong thái vô địch năm xưa, chẳng lẽ Thần Vương muốn thay đổi tất cả điều này sao?
-Thật tốt quá!
Lý Hắc Thủy vẫn lẩn trong góc khuất, dùng sức nắm chật tay, có Khương Thái Hư chống đỡ cho thì ai dám ngăn cản?
Đây thật sự là một tin tức kinh người, rất nhiều người đều bàn luận, có lẽ Thánh thể đại thành sắp xuất hiện sau khi bị dần quên lãng từ thời Thái Cổ.
Hiện nay, nếu mà tái hiện lại một nhân vật chí tôn ngạo thị thế gian, thì sẽ dẫn động phong ba bão táp lớn đến chừng nào?
- Ta muốn hóa giải ân oán giữa các ngươi, có ai muốn nói gì không?
Thần Vương áo trắng quét mắt qua các Thánh chủ.
Ai dám phản đối? Thần Vương đã sớm tuyên bố rằng giết Diệp Phàm cũng như giết hắn. không ai ngại sống lâu cả, làm sao còn có người không biết chừng mực, bước lên phản bác lại nữa.
- Diệp huynh có lẽ sẽ là Thánh thể đầu tiên sau Thái Cổ bước chân vào Tứ Cực Bí Cảnh.
Đại Hạ hoàng tử phía xa tự lẩm bẩm.
Yêu nguyệt không cùng gật đầu. nói:
- Kiếp sống chạy trốn giữ mạng của Diệp tiểu huynh đệ rốt cuộc cũng qua rồi, nếu hắn tiến vào Tứ Cực thì sẽ có chiến lực thế nào đây, thật sự là khiến người ta chờ mong a.
- Muốn đột phá đến Tứ Cực Bí Cảnh cũng không dễ đâu. Thần Vương cũng đã nói rồi đấy, vùng trời đất này đã biến đổi rồi, không thích hợp cho Thánh thể Thái Cổ tu luyện nữa.
Có người không đồng ý, đưa ra quan điểm phản đối.
- Ngay cả khi có thể đột phá thành công thì hắn cũng có rất nhiều đại địch, Thiên Yêu Thể, Tiên Thiên Đạo Thai, Thần thể cũng rất nhiều Vương thể khác, làm gì có ai nói rõ được ai mạnh ai yếu đâu?
Rất có thể một thời đại cực kỳ cường thịnh sẽ đến, tất cả mọi người đều có cảm giác này.
An Diệu Y cười khẽ, xinh đẹp động lòng người, được xưng là quay đầu cười nhẹ trăm vẻ đẹp, trăng sáng hoa thơm cũng đạm màu.
Các Thánh tử và Thánh nữ cũng đều lộ vẻ dị sắc, nếu các loại Vương thể xuất thế thì bọn họ sẽ gặp phải áp lực vô cùng lớn. không thể thiếu được các cuộc giao chiến liên miên không dứt.
Rất nhiều người nhìn về phía đám người Kim Sí Tiểu Bằng Yương, Diêu Quang Thánh tử, Cơ gia Thần Vương thể, Thiên Yêu thiếu chủ, hoàng kim tộc Kim Xích Tiêu, Tiên Thiên Đạm Thai, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Không ít người từng nghe nói, còn có thể chất khác cường đại hơn nữa, không biết tương lai sẽ tranh đấu tới mức nào.
-o0o-