Già Thiên

Chương 339: Nhân Nguyên Quả (thượng)




Khối thạch liêu thứ mười năm chỉ lớn bằng bàn tay, Diệp Phàm vừa phá ra liền ngửi thấy một cỗ hương khí, như lan như xạ, thấm đẫm ruột gan.

Hắn chấn động. Loại mùi hương này rất quen thuộc, không lâu trước từng gặp được khi cắt ra những thạch khí Nguyên Thiên Sư lưu lại, khiến con chó Hắc Hoàng tham lam bị độc chết đi sống lại.

- Ánh mắt Xích Long đạo nhân thật độc ác! Chẳng lẽ hắn hiểu được Nguyên thuật thâm ảo nhất sao?!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đồng thời rất nghi hoặc.

- Cắt ra bảo bối rồi!

Lý Hắc Thủy hưng phấn kêu lên. Mùi hương từ khối đá tràn ra nhất định là một thứ quý hiếm.

Ngay bên cạnh, đôi mắt đục ngầu của lão nhân kia cũng không hề khô khan nữa, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Diệp Phàm bóc ra từng mảnh thạch bì, lộ ra một trái quả màu phấn hồng, chỉ lớn bằng nửa nắm tay, giống y đúc lần trước nhưng chỉ nhỏ bằng một nửa mà thôi.

Xoát!

Đột nhiên hào quang chợt nhoáng lên, Xích Long đạo nhân không tiếng động hiện ra tại chỗ, lộ vẻ giận dữ nói:

- Ngươi sao lại đụng tới thạch liêu của ta?

Diệp Phàm không lập tức trả lời. Nếu muốn bán cho Xích Long đạo nhân một nhân tình thì tuyệt đối không thể để đối phương trách tội được.

- Ngươi vừa đi không trở lại, ta chủ động bán cho bọn họ!

Đúng lúc này, lão nhân gần đất xa trời bên cạnh lên tiếng. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Xích Long đạo nhân có chút bất ngờ, không khỏi nhìn kỹ lão nhân này.

- Đã bị chúng ta mua rồi. Nếu nếu muốn lấy thì phải đưa đủ Nguyên ra mới được!

Lý Hắc Thủy tuy biết Xích Long đạo nhân cực kỳ cường đại nhưng bất kể thế nào cũng không thể ngờ được đối phương khủng bố tới độ làm đại ca của Khổng Tước Vương.

- Trước đừng nói những thứ vô dụng kia, nhanh lấy ngọc khí che đậy nó lại. Dù là thấp nhất thì giá trị của nó cũng là mười mấy vạn cân Nguyên, không thể bị lãng phí!

Xích Long đạo nhân vô cùng lo lắng, trên đầu thậm chí toát ra mồ hôi, tìm cả người cũng không có ngọc khí gì.

- Mười mấy vạn cân Nguyên?

Lý Hắc Thủy thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

- Con chó Hắc Hoàng!

Giờ khắc này, Diệp Phàm có cảm giác muốn nguyền rủa con Hắc Hoàng một trận, dung mạo cũng như méo mó. Con chó tham lam kia cắn một ngụm, ăn luôn hai mươi mấy vạn cân Nguyên rồi!

Kết quả lại không có chút tác dụng nào, còn khiến nó sùi cả bọt mép, chết đi sống lại, co giật cả nửa tháng.

Giờ phút này, Diệp Phàm cũng đã hoàn toàn ngờ hết đá xuống, nó không vỡ tan mà vẫn tản mát ra hương thơm mê người, Lý Hắc Thủy cũng nuốt nước miếng cái ực.

- Tuyệt đối là thần dược hiếm có! Đạo trưởng muốn nói sẽ xuất ra ba mươi vạn cân Nguyên mua nó sao?

Lý Hắc Thủy xuất ra công phu sư tử ngoạn. Hắn không biết thân phận lão đạo này, căn bản không có chút cố kỵ.

Hắn vừa nói vừa lấy ra một bình ngọc, lấy đan dược bên trong ra rồi cho trái màu phấn hồng này vào, vô cùng lưu loát.

- Đây là thạch liêu bần đạo chọn ra...

Xích Long đạo nhân không chút biến sắc.

- Nhưng ta đã bán cho bọn họ rồi!

Lão nhân canh cửa Thiên Tuyền Thánh địa chống quải trượng, hữu khí vô lực lên tiếng.

- Đúng thế, đạo trưởng sẽ không dùng vũ lực cướp đoạt chứ?! Đây có thể sẽ làm nhục thân phận tiền bối cao nhân ngài đó!

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm nhanh tay ngăn cản hắn, sợ hắn nói quá lên sẽ mang tới đại họa. Lão đạo này cũng giống như Khổng Tước Vương, không quản thế pháp, làm theo ý mình, thiếu chút nữa còn xử lý cả Diêu Quang Thánh chủ.

- Đạo trưởng, ngài nếu thật sự cần thì ta có thể tặng lại cho ngài!

Do chuẩn bị bán hắn một đại nhân tình.

- Làm sao có thể cho không hắn được! Đây chính là mười mấy vạn cân Nguyên đó!

Lý Hắc Thủy kêu lớn.

Diệp Phàm không dám truyền âm. Với khoảng cách gần thế này chỉ sợ Xích Long đạo nhân sẽ biết được, chỉ khẽ kéo tay áo Lý Hắc Thủy, ý bảo hắn đừng manh động.

Lý Hắc Thủy là người như thế nào?! Vừa thấy hành động của Diệp Phàm lập tức sửa giọng nói:

- Số lượng Nguyên quý giá như vậy mà ngươi thực muốn tặng vị đạo trưởng này sao, cũng quá hào phóng đi!?

Xích Long đạo nhân trực tiếp nhận lấy bình ngọc, phong ấn trái quả bên trong thật tốt rồi mới mở miệng, mặt vẫn không đổi sắc:

- Bần đạo sẽ không chiếm tiện nghi của các ngươi!

- Đạo trưởng hiểu lầm rồi! Chúng ta không có ý tứ đó. Chúng ta thấy ngài đi lâu không về mới mua lại, sau đó mở ra. Hiện tại, nếu đạo trưởng đã quay lại, dù thứ này quý báu như thế nào thì chúng ta cũng không thể lấy được. Đây vốn là từ trong thạch liêu của ngài mà có, trả lại cũng là chuyện nên làm.

Diệp Phàm không muốn Xích Long đạo nhân phản cảm. Dù thế nào thì đối phương chỉ tùy tiện nghĩ ra một lý do là đủ giết chết hai người, lập tức hào phóng đưa ra, bộ dáng không cần hồi báo.

Quả nhiên, sắc mặt Xích Long đạo nhân lập tức dịu xuống nói:

- Dù sao CŨNG là các ngươi mua trước, bần đạo sẽ không khiến các ngươi chịu thiệt. Cái gọi là Nguyên đối với ta căn bản vô dụng, chỉ loại quả này mới thật sự có ý nghĩa!

Xích Long đạo nhân rung tay áo, một tiếng rầm vang lên, trên mặt đất xuất hiện một đống lớn Nguyên, ngũ quang thập sắc, quang hoa trùng thiên. Linh khí lập tức như mây trên trời, vô cùng nồng đậm.

Nơi này có chừng ba vạn cân Nguyên, đối phương không thèm để ý lấy ra, chỉ như ném đi một khối đá vậy.

- Bần đạo chỉ có chừng ấy, sau này sẽ nghĩ cách cho ngươi thêm!

- Đạo trưởng ngài ngàn vạn lần không nên như vậy, lại khiến ta cảm giác bất an. Nguyên rất quý giá, ta không dám thu!

Diệp Phàm liên tục từ chối.

Xích Long đạo nhân nâng bình ngọc lên, không ngừng vuốt ve. Sau khi thu được loại quả này, tâm tình hắn rất tốt, sắc mặt hòa hoãn nói:

- Cho ngươi thì ngươi thu đi, mấy thứ này đối với ta cũng như tiền bạc ở thế tục, sớm không có tác dụng rồi!

- Một khi đã như vậy, vãn bối xin nhận. Nếu cứ từ chối lại thành bất kính!

Diệp Phàm không từ chối thêm nữa.

Sau đó, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc nói:

- Tiền bối, ta có thể hỏi một chút được không? Loại quả này rốt cục có lợi ích gì?

Xích Long đạo nhân đạo nhân nhìn hắn một cái rồi nói:

- Loại quả này tên là Nhân Nguyên Quả, có rất nhiều diệu dụng, nếu rơi vào tay luyện dược đạo sư thì có thể chế ra Thần đan, rơi vào tay ta thì ít nhất cũng kéo dài thọ nguyên lên năm mươi tới một trăm năm!

Luyện Thần đan, kéo dài thọ nguyên! Đây tuyệt đối vô cùng quý hiếm!

Phải biết những linh dược bình thường đối với những nhân vật thế này đã không còn tác dụng, chỉ có thần vật trong truyền thuyết mới có thể có trợ giúp đối với những cường giả như thế này.

Loại quả này không ngờ có thế gia tăng ít nhất năm mươi năm thọ nguyên cho Xích Long đạo nhân, nếu là người bình thường thì có thể kéo dài bao nhiêu năm?

Đích thật là báu vật vô giá!

Xích Long đạo nhân bị trận văn Đại đế ở thánh sơn vây khốn một ngàn năm trăm năm, đã chừng ba ngàn tuổi, thọ nguyên cũng sắp hết. Thứ này đúng là một kho báu cực quý giá đối với hắn.

- Loại quả này có thể gia tăng tu vi không?

Đây là điều Diệp Phàm muốn biết nhất.

- Nhân Nguyên Quả còn quý gia hơn cả Thần Nguyên nhưng cũng không thể dùng bậy bạ được. Bởi vì nó cũng có kịch độc. Chỉ cần mở nó ra, chỉ riêng hương khí cũng có thần hiệu, hẳn có thế gia tăng tu vi nhưng không ai lại lãng phí như vậy!

Xích Long đạo nhân nói rất rõ ràng. Những người tìm loại quả này đều là những lão già cường đại, tìm nó không phải để gia tăng tu vi gì cả.

- Rơi vào tay những người khác nhau thì giá trị cũng khác nhau. Hiện giờ, trong mắt ta có có giá trị mười mấy vạn cân Nguyên nhưng nếu nó rơi vào tay những lão Thánh chủ chỉ có vài năm thọ nguyên nữa thì lại càng quý giá!

Xích Long đạo nhân nhẹ nhàng rời đi, Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm nói:

- Mười mấy vạn cân Nguyên mà ngươi cứ cho hắn như vậy sao?!

- Ngươi có biết hắn là ai không?! Xích Long đạo nhân đó! Lần trước Diêu Quang Thánh chủ thiếu chút nữa đã xử lý Diêu Quang Thánh chủ đó! Hắn là một nhân vật khủng bố siêu cấp!

- Cái gì?! Là hắn?

Lý Hắc Thủy bị kinh sợ. Hắn đã nghĩ thân phận lão đạo này không tầm thường nhưng không ngờ lại khủng bố như vậy. Đây có thể là một cự phách đủ nghênh ngang khắp Đông Hoang!

Diệp Phàm truyền âm nói:

- Hắn không phải đã nói rồi sao, sắp tới cũng ở Thánh thành, nếu có chuyện gì thì có thể đi thạch phường Thánh địa tìm hắn. Đây là một đại trợ lực, ta có thể trực tiếp tiến vào một thạch viên Thánh địa chữ "Thiên", nếu làm ra phong ba lớn còn phải dựa vào hắn để trấn áp.

Lý Hắc Thủy gật gật đầu nói:

- Ta cũng có chút lo lắng, sợ ngươi đổ quá, làm ra vấn đề quá lớn. Hôm nay vô tình gặp Xích Long đạo nhân, thật sự là một việc vui mừng.

- Lão nhân gia ngươi thu lấy một ít Nguyên đi!

Diệp Phàm nói với lão nhân cuối cùng của Thiên Tuyền Thánh địa.

- Đây không phải là Nguyên của ta, ta không thể lấy. Các ngươi khi mua mấy khối đã đã đưa ra quá nhiều rồi!

Lão nhân lưng còng xoay người, hữu khí vô lực, chống quảy trượng lắc lắc đầu nói.

Tay áo Diệp Phàm khẽ VUNG lên, thu hết số Nguyên này, nhưng để lại một phần nhỏ rồi cùng Lý Hắc Thủy rời đi.

-o0o-