Già Thiên

Chương 268: Trấn Áp Thiên Bằng




Thân thể Kim Sí Tiểu Bằng vương tráng kiện tràn đầy sức lực, mái tóc tung bay theo gió càng tôn thêm nét dã tính của hắn, Đại Hoang kích màu đen trong tay hắn tản phát sát khí phô thiên cái địa. Hắn dần bước đi, tiến tới phía trước.

"Rầm"

Đại Hoang kích vừa chấn động, cả hư không liền nhanh chóng sụp đổ. Cái khí thế trầm trọng như núi ấy làm cho người ta sởn tóc gáy, giống như có một đầu hung thú thời Hoang Cổ còn sống đang cố gắng phá phong thoát ra.

"Keng"

Kim Sí Tiểu Bằng vương xuất thủ, hai hàng lông mày dựng đứng lên rồi đôi mắt phát ra luồng ánh sáng lạnh. Hắn cầm Đại Hoang kích đánh thẳng tới trước, nhìn từ xa lại có cảm giác như hắn đang nâng cao một ngọn núi màu đen rồi đập mạnh xuống.

Diệp Phàm yên lặng như bàn thạch, bất động như cây tùng đứng thẳng. Đại đỉnh cổ xưa tự nhiên trên đỉnh đầu rủ xuống từng tia khí Huyền Hoàng giống như dải lụa bằng tơ, giúp cho thân thể hắn hòa hợp với đại đạo.

"Ầm", "ầm'

Đại Hoang kích thật sự quá nặng, thân kích màu đen lúc đánh xuống làm cho cả hư không bị bóp méo, giống như có một năng lượng kinh khủng đang mãnh liệt dâng trào.

Ngay lúc này, Diệp Phàm ra tay.

Tuy đại đỉnh nặng nề huyền phù ở trên đỉnh đầu, nhưng thân thể hắn lại mềm mại như một con giao long, hắn xoay nửa người tránh né đầu kích màu đen, rồi vươn tay phải ra hóa thành quyền, đấm mạnh vào Đại Hoang kích.

"Keng"

Hắn dùng tay không đối chiến với Đại Hoang kích, quả đấm màu vàng vừa đập lên thân thanh binh khí màu đen lập tức có âm thanh xuyên thấu qua cả sắt đá phát ra, làm cho người ta tê dại cả đầu và bị ù tai.

"Ầm"

Đại Hoang kích tản phát sát khí thảm thiết, giống như một con hoang thú bị phong ấn đang cố gắng thoát khốn, nhưng nó không làm được nên gào rú thảm thương, loại sát khí này thật kinh khiếp.

"Ào"

Kim Sí Tiểu Bằng vương thuận thế chém ngang, xung quanh Đại Hoang kích tỏa ra một luồng ánh sáng đen tựa như vực sâu biển lớn, rồi cùng chém về phía Diệp Phàm, lúc ma sát với không khí tạo nên âm thanh như quỷ khóc thần gào.

Diệp Phàm lướt ngang né một chiêu này, rồi thuận thế kết ấn đánh xuống Đại Hoang kích.

"Keng"

Bàn tay to màu vàng đánh lên trên Đại Hoang kích tạo nên một tiếng vang thật lớn, làm cho cả hư không cũng phải ảm đạm. Không gian đã bị biến dạng rồi, nhưng chiêu thức của Diệp Phàm lại không thể gây thương tổn cho Đại Hoang kích..

Vũ khí do bá chủ một phương Yêu tộc không thể bị phá vỡ!

Mặc dù bây giờ nó đã bị phong ấn, nhưng vẫn là một thanh binh khí tuyệt thế, không thể nào bị đánh nát được.

Kim Sí Tiểu Bằng vương gào thét, mái tóc vàng dài như thác nước ấy lấp lánh phát sáng một cách kỳ lạ. Hắn lại cầm Đại Hoang kích đâm tới phía trước, lưỡi kích đen nhánh xuyên thủng thiên địa.

"Ào"

Ma âm chói tai làm người khác run sợ lại vang lên, đồng thời với nó là sát khí kinh khủng tràn ngập khắp nơi, những người ở đằng xa cảm nhận được hai thứ này mà sợ hãi không thôi.

"Keng", "keng", "keng", "keng"...

Diệp Phàm tiếp tục hiển hóa bàn tay to màu vàng để đối chọi với Đại Hoang kích, tiếng vang kinh người liên tiếp phát ra. Hai người đang chiến một trận chiến sinh tử thật sự!

Đại chiến vô cùng kịch liệt, nhưng đến lúc này Diệp Phàm vẫn chưa vận dụng đỉnh của mình, hắn mới chỉ dùng tay không để đánh lên Đại Hoang kích. Mặc dù vậy, nhưng vẫn có những ánh lửa bắn ra bốn phía, sát khí trùng thiên.

Đại Hoang kích thật sự quá đáng sợ, tuy Diệp Phàm là Thánh thể Hoang Cổ, nhưng cứ mỗi lần đánh lên Đại Hoang kích là nắm đấm lại rất đau, dường như không thể đả động đến thanh binh khí do bá chủ Yêu tộc luyện chế được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bọn họ đánh từ không trung lên đến trên mây, chấn nát cả những đám mây ở xung quanh, sau đó lại đáp xuống núi lớn.

"Rầm"

Đại Hoang kích nặng tựa như núi cao, mới chỉ đập vào núi một cái thôi đã làm cho một góc núi bị sụp đổ, âm thanh rung động ù ù, đất đá từ trên núi lăn xuống dưới.

"Keng", "keng", "keng"...

Hai người lại di chuyển xuống một cái hồ, nhất thời có sóng lớn ngất trời, nước hồ chảy ngược lên trên không trung trở thành một đầm nước ngay ở đó, sương mù tỏa khắp.

"Ầm"

Diệp Phàm tung một quyền ra làm tiêu tán toàn bộ nước trên bầu trời, quyền lực này mạnh đến nỗi Đại Hoang kích rung động liên tục.

Từ mây trên không trung đến mặt đất, cuối cùng họ lại vọt lên không trung. Ma uy của Đại Hoang kích càng lúc càng thịnh, giống như có thể áp sập vòm trời.

"Keng", "keng", "keng"...

Đột nhiên vạn kiếm xuất hiện, kiếm khí điên cuồng xông phá bầu trời!

Mười vạn tám ngàn kiếm trỗi lên!

Mười vạn tám ngàn Bằng Vũ kiếm xuất hiện đằng sau Kim Sí Tiểu Bằng vương, mỗi một thanh kiếm đều chói lọi như cầu vồng thần thánh, khí tức lạnh lẽo bức người đến nỗi làm cho mọi người có cảm giác mình đang rơi vào trong hầm băng.

Vô số kiếm khí bắn ra đánh tới phía trước, cùng nhau chém giết Diệp Phàm. Chiêu thức này thật bất ngờ, sát khí vô tận như sóng lớn vỗ bờ, rất khó tránh né.

Đây là đại thuật sát sinh của tộc Thiên Bằng. Nếu như là một tu sĩ bình thường thì chắc chắn sẽ bị vô số kiếm khí chém chết, không thể nào ngăn trở, nhưng Diệp Phàm đã có phòng bị từ trước.

Từ lúc chiến đấu bằng binh khí đến giờ hắn vẫn chưa sử dụng vạn vật mẫu khí đỉnh, chính là vì sợ bị đối phương ám sát. Giờ phút này, vạn vật mẫu khí đỉnh huyền phù trên đỉnh đầu chấn nhẹ một cái, lập tức có vô số khí Huyền Hoàng rủ xuống tạo thành một màn sáng mông lung ngay trước người Diệp Phàm.

"Keng", "keng", "keng"...

Hơn vạn đạo kiếm khí đánh tới màn sáng Huyền Hoàng như một dải tơ lụa kia, hầu hết các đạo kiếm khí đều bị màn sáng chấn nát. Tuy có vài đạo xuyên qua khẽ hở, nhưng cũng bị bảo thể của Diệp Phàm hóa giải.

"Ầm"

Đôi lông mày của Kim Sí Tiểu Bằng vương dựng đứng lên, hắn ta giơ cao Đại Hoang kích rồi dùng sức đập mạnh xuống. Giờ khắc này, dường như toàn bộ trời đất đã bị vỡ tan, giống như có mười vạn ngọn núi lớn cùng nhau xuất hiện.

"Ầm"

Đây là lần đầu tiên Đại Hoang kích và đỉnh của Diệp Phàm va chạm với nhau, âm thanh đinh tai nhức óc đến nỗi cả hư không phải run rẩy, dao động kinh khủng làm mười phương run sợ.

"Phốc"

Ở nơi xa, có rất nhiều tiểu yêu miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt đi, thậm chí còn có nhiều người ngã xuống đất. Một kích kinh thiên này làm cho bọn họ ở xa cũng bị liên lụy.

"Rống"

Kim Sí Tiểu Bằng vương rống to, mái tóc rối tung bay. Đột nhiên khí thế của hắn tăng lên, cầm chắc Đại Hoang kích trong tay rồi cất bước đạp nát hư không, dần tiến lên phía trước.

"Keng", "keng"

Hai tay hắn cầm Đại Hoang kích, không ngừng đứng thẳng chém xuống vạn vật mẫu khí đỉnh kia. Hắn ta tỏa yêu khí ngất trời, thần uy làm kinh sợ tâm thần người khác!

Kim Sí Tiểu Bằng vương dũng mãnh không thể ngăn cản, thôi động Đại Hoang kích đánh Diệp Phàm bay ra xa vài dặm, làm cho vạn vật mẫu khí đỉnh phải lay động liên tục.

Sau khi chiếm được thế công, hắn liền điên cuồng đánh tới, muốn một lần công phá được phòng thủ của Diệp Phàm.

Mặc dù bây giờ vạn vật mẫu khí đã trui luyện thành đỉnh, nhưng bên trong vẫn chưa có ấn ký của đại đạo, còn cách vũ khí Cực Đạo rất xa, chẳng qua là quá chắc chắn mà thôi.

Kim Sí Tiểu Bằng vương cầm Đại Hoang kích không ngừng chém xuống, tuy thế ngập trời. Cùng một thời gian, mười vạn tám ngàn thanh đại kiếm sau lưng hắn cũng nhất loạt tấn công, phát ra kiếm quang vô tận.

Các tu sĩ ở đằng xa hoảng sợ!

Thế công của Kim Sí Tiểu Bằng vương quá đáng sợ, giống như có thể chấn nát toàn bộ đồ vật trên thế gian. Nếu như đổi sang là một tu sĩ bí cảnh Đạo Cung nào khác, chỉ sợ không thể ngăn cản mà lập tức trở thành bụi bay đi.

Hung uy Đại Hoang kích kinh thế, sát khí thảm thiết tràn ngập mỗi một tấc không gian. Hơn nữa, còn có mười vạn tám ngàn thanh đại kiếm nhất loạt tấn công theo, đây chính là đại thuật sát sinh làm cho người ta phải kinh hãi.

"Keng", "Keng"

Diệp Phàm bị Đại Hoang kích chấn bay ra xa sáu bảy dặm, mà kiếm quang vô tận cứ bao phủ lấy màn sáng khí Huyền Hoàng ở quanh người hắn, làm cho hắn phải rút lui liên tục.

Kim Sí Tiểu Bằng vương đã nắm giữ thế chủ động hoàn toàn, công kích càng lúc càng mạnh hơn, hắn hận mình không thể cầm Đại Hoang kích đập một phát Diệp Phàm chết ngay được.

- Đây là hai người điên, tuyệt đối là vô địch trong những người đồng giai. Trận chiến này đã vượt xa cảnh giới hiện tại của họ rồi.

- Kim Sí Tiểu Bằng vương quả nhiên lợi hại, không hổ danh là người có tư cách bước lên con đường Đại Đế.

- Ta thấy đây rất giống một trận chiến tranh giành tư cách bước lên con đường Đại Đế!

- Kim Sí Tiểu Bằng quá đáng sợ. Nếu như hắn ta có thể chém giết một Thánh thể Hoang Cổ đồng giai, chắc chắn tương lai sẽ thành Đại Đế!

Đại Hoang kích đóng vai trò chủ công chính, mười vạn tám ngàn đại kiếm là phụ, cả hai hợp lại làm rung chuyển cả trời đất. Diệp Phàm vừa chống đỡ vừa lui, tuy tình hình bây giờ rất xấu đối với hắn, nhưng hắn vẫn trầm tĩnh.

- Nguyên căn vạn vật mẫu khí là của ta, ta muốn thánh huyết Hoang Cổ nhuộm đỏ trường không!

Sát ý điên cuồng hiện rõ lên trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng vương, nét cuồng dã của hắn làm khiếp sợ tâm hồn người khác.

Đại Hoang kích liên tục đánh xuống tấn công Diệp Phàm, mười vạn tám ngàn kiếm cộng minh làm cả hư không phải sụp đổ.

Diệp Phàm vẫn chưa phản công lại chính là vì Bằng Vũ kiếm vô tận kia. Mỗi một lần mười vạn tám ngàn đại kiếm tấn công tới màn sáng khí Huyền Hoàng, thì vẫn có ít nhiều mấy đạo kiếm quang xuyên thủng qua, nên hắn chưa thể phản công ngay lại được.

Thần thuật thiên phú này của tộc Thần Bằng thật làm người ta khó tin. Tộc Thiên Bằng được trời cao chiến cố, một khi họ sử dụng thần thuật này là có thể chém giết cả thiên quân vạn mã một cách dễ dàng, chứ nói chi đến việc giết một người!

Diệp Phàm cũng không tế Ly Hỏa thần lô ra là vì ngọn lửa màu đen có hạn, nên hắn không muốn lãng phí quá nhiều. Huống chi đối phương tu luyện kiếm thuật đã đạt đến cảnh giới bất diệt, Bằng Vũ kiếm có thể được tái sinh lại dễ dàng.

- Thánh huyết phải chảy hết!

Kim Sí Tiểu Bằng vương hét lớn, càng lúc càng thôi động Đại Hoang kích mạnh hơn, không gian ở chung quanh gần như chịu không nổi nữa rồi, uy thế của người này thật kinh người!

- Ngươi có thể giết ta được sao?

Bị đánh nhiều như vậy, Diệp Phàm cũng giận thật rồi. Mái tóc đen của hắn tung bay, sát ý dần hiện lên trong mắt, hắn ta bước tới đánh một quyền vào Đại Hoang kích.

- Chắc chắn có thể giết ngươi, thánh huyết...ta muốn nó phải chảy!

Dã tính của Kim Sí Tiểu Bằng vương lộ rõ, sát khí cũng càng lúc càng nồng đậm. Hắn ta tiếp tục dùng Đại Hoang kích bổ xuống, vòm trời cũng đang run rẩy.

- Là ngươi giết ta, hay là ta đồ Thiên Bằng, tất cả sẽ rõ ràng ngay thôi!

Diệp Phàm hét lớn, hắn quyết định sử dụng đỉnh để tấn công, chứ không cần nó bảo hộ thân thể nữa.

"Ầm"

Diệp Phàm tế đỉnh ra, lập tức có khí tức Huyền Hoàng tỏa khắp, rồi vạn vật mẫu khí đỉnh nhanh chóng biến lớn cao đến chín thước. Vạn vật mẫu khí đỉnh to lớn và cổ xưa dần áp xuống Kim Sí Tiểu Bằng vương.

- Không có đỉnh này bảo hộ, ta muốn xem thử ngươi làm cách nào để ngăn chặn mười vạn tám ngàn kiếm của ta!

Kim Sí Tiểu Bằng vương hét lớn, rồi ném Đại Hoang kích chắc chắn không gì sánh nổi tới đại đỉnh.

"Keng"

Vạn vật mẫu khí đỉnh và binh khí của bá chủ Yêu tộc - Đại Hoang kích, va chạm mạnh với nhau, chấn kinh cả thiên địa!

"Ầm"

Dao động kinh khủng như sóng gầm cuốn trào cả trời đất, thoáng cái càn quét ra khắp bốn phương tám hướng.

- A....

Mọi người ở đằng xa khiếp sợ, nhiều tiểu yêu phun máu ra, vội vàng lui về phía sau.

"Leng keng", "leng keng", "leng keng"...

Mười vạn tám ngàn kiếm trỗi dậy, vô số đạo kiếm quang lao ra tấn công Diệp Phàm.

Vốn Diệp Phàm còn muốn giữ lại hậu chiêu, nhưng Kim Sí Tiểu Bằng vương lại quá dũng mãnh, mạnh đến mức có thể tranh phong với Thánh thể Hoang Cổ, nên hắn phải bắt đầu sử dụng hậu chiêu của mình.

Nhất định phải sử dụng sát chiêu để trấn áp đối phương, hắn nhanh chóng quyết định.

Đến giờ phút này hắn còn chưa sử dụng một bí trong Cửu Bí, hắn quyết định giữ nó lại để làm con bài giữ mạng, bây giờ chưa phải là lúc sử dụng nó.

Ai cũng biết hắn là Thánh thể Hoang Cổ, nên chắc chắn mọi người cũng có hiểu biết chút ít truyền thuyết về loại thể chất này. Nếu như nói hắn ta không có hậu chiêu, sợ rằng không có ai tin tưởng cả.

Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, thân thể chấn động nhẹ một chút rồi lóe sáng lên. Ngay lúc ấy, bên cạnh hắn xuất hiện hư ảnh của một đóa hoa sen màu xanh.

Đóa hoa liên màu xanh này vừa xuất hiện liền lập tức chấn nát vô số kiếm khí đang lao tới do mười vạn tám ngàn kiếm phát ra kia!

- Đây là...

Sắc mặt Kim Si Tiểu Bằng vương hơi đổi, nhưng sau đó lại rống to lên một tiếng. Mười vạn tám ngàn đại kiếm lại phát động kiếm khí vô tận, tất cả cùng nhau đâm thẳng tới chỗ Diệp Phàm, toàn bộ bầu trời đã bị kiếm quang sắc bén bao phủ.

Đóa hoa sen màu xanh kia lại lay động, một màn sáng mơ hồ bao quanh Diệp Phàm lại. Tất cả kiếm khí đều đánh trúng màn sáng đó, nhìn qua thì có cảm giác chúng có thể chấn nát màn sáng đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể công phá được.

- Truyền thuyết quả nhiên là thật, Thánh thể Hoang Cổ không chỉ có thân thể mạnh mẽ, mà còn có những thứ khác nữa!

- Nghe nói loại thể chất này có thể khắc chế mọi dị tượng, chắc chắn đây là một trong những thiên phú của Thánh thể Hoang Cổ!

Ngay lúc này, Diệp Phàm muốn phản công. Hắn không muốn mình ở thế bị động và bị đối phương đánh như thế, đồng thời hắn muốn thử xem uy năng của đóa hoa sen màu xanh này đến đâu. Đóa hoa sen này rất thần bí, từ lúc xuất hiện đến giờ nó vẫn luôn huyền phù ở trong Luân Hải, hắn còn chưa biết nó có những năng lực nào.

"Keng", "keng", "keng"...

Vạn kiếm cùng chém, đóa hoa sen màu xanh chập chờn phát sáng, thoạt nhìn thì màn sáng mông lung kia có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng vẫn bất diệt.

Diệp Phàm lướt nhanh tới gần rồi vung tay lên, vạn vật mẫu khí đỉnh rơi xuống, bắt đầu trấn áp Đại Hoang kích.

"Keng"

Hai loại binh khí va chạm vào nhau, âm thanh đinh tai nhức óc truyền đi khắp mười dặm.

Đại đỉnh cao chín thước trầm trọng như núi, vừa tỏa khí Huyền Hoang ra vừa không ngừng áp xuống.

Kim Sí Tiểu Bằng vương cầm Đại Hoang kích đập đỉnh, hung uy ngập trời.

Vạn vật mẫu khí đỉnh tựa như một ngọn núi thần, còn Đại Hoang kích lại như một ngọn ma sơn. Mỗi khi hai thanh binh khí này va chạm vào nhau là lại có ánh lửa lóe lên và dao động mãnh liệt cuồng bạo càn quét bốn phương tám hướng, giống như có sao chổi rớt xuống mặt đất.

"Keng", "Keng", "keng"...

Núi thần đối chiến ma sơn!

Sau khi ngăn trở được mười vạn tám ngàn đại kiếm, Diệp Phàm chuyên tâm đại chiến với Kim Sí Tiểu Bằng vương cầm Đại Hoang kích.

Cường độ thân thể giữa hai người không chênh lệch nhau lắm, và sau khi thi triển các sát chiêu kinh khiếp, cuộc chiến đã sắp phân thắng bại.

Sau mấy ngàn lần va chạm với nhau, sắc mặt của Kim Sí Tiểu Bằng vương trở nên khó coi. Hắn cảm thấy hai tay mình tê dại, cầm Đại Hoang kích có chút khó khăn. Mà đại đỉnh cao chín thước lại nặng tựa như vạn quân, trong đó còn có ẩn chứa uy lực kinh thiên, cứ mỗi lần áp xuống là thân thể hắn lại bị chấn động.

Đại Hoang kích có thể thừa nhận, nhưng hắn có cảm giác mình chịu không nổi. Hơn nữa, hắn càng kinh hãi hơn khi phát hiện thần lực của đối phương sinh sôi không ngừng, phảng phất như không bao giờ cạn khô.

"Ầm"

Ngay lúc này, Diệp Phàm hiển hóa ra một bàn tay bắt lấy đỉnh của mình, hắn không lấy thần niệm thôi động nữa, mà trực tiếp dùng tay đánh xuống.

"Rầm"

Diệp Phàm nắm lấy đại đỉnh đập mạnh xuống, đánh bay Kim Sí Tiểu Bằng vương ra xa.

Đánh từ đầu đến giờ hai người đã rất mệt mỏi, nhưng dường như Diệp Phàm vẫn mạnh hơn, thần lực không ngừng lưu chuyển.

"Rầm"

Hắn nắm lấy đại đỉnh rồi đập xuống Đại Hoang kích một lần nữa, hai thanh binh khí va chạm với nhau tạo nên âm thanh vang dội, làm cho cả trời đất cũng phải đứt gãy.

Kim Sí Tiểu Bằng vương bị đánh bay, mặt mũi toàn là máu. Lực đạo đòn tấn công vừa rồi của Diệp Phàm quá mạnh, thể chất mạnh mẽ như hắn cũng không chịu nổi.

"Keng"

Diệp Phàm xông tới, tay nắm đại đỉnh rồi tiếp tục nện mạnh xuống, giống như thái sơn áp đỉnh!

Kim Sí Tiểu Bằng vương phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bật ngửa ra đằng sau làm máu nhuộm cả bầu trời, gần như không thể cầm Đại Hoang kích được nữa.

- Kim Sí Tiểu Bằng vương có hi vọng bước lên con đường Đại Đế bị thua...

- Kim Sí Tiểu Bằng vương không ai sánh nổi bị trấn áp rồi!

- Thánh Thể Hoàng Cổ chính là một thần thoại bất bại trong truyền thuyết, đáng tiếc, hiện giờ chỉ đành dừng bước ở bí cảnh Đạo Cung..

...

Mọi người ở đằng xa rất khiếp sợ, tâm trạng mỗi người không giống nhau, nhiều người tụ tập lại thấp giọng bàn luận.

- Đánh con chim đó đi, không phải ngông cuồng lắm sao? Cắt hết gân cốt của nó!

Đồ Phi kêu to, cảm giác như được xả một cơn giận trong lòng.

- Đốt lửa lên nướng chim nhỏ đi, món ta thích nhất đó!

Hắc Hoàng cũng kêu to.

Nhưng có rất nhiều Yêu tộc bên cạnh lại nổi sát khí, bởi vì đây chính là địa bàn của họ, và cho dù Kim Sí Tiểu Bằng vương thế nào đi nữa thì hắn cũng là thành viên của bọn họ. Huống chi đây là một người có tiềm lực vô cùng, chính là vương giả vô địch đồng giai, tuy hắn không thể địch lại Thánh thể Hoang Cổ nhưng vẫn còn được coi là một trong số đó.

Diệp Phàm cường mạnh hơn nữa, kết quả cuối cùng cũng là dừng chân ở bí cảnh Đạo Cung, sau này không thể nào tranh phong với Kim Sí Tiểu Bằng vương, còn tương lai của Kim Sí Tiểu Bằng vương chính là không ai có thể kháng cự, từ từ bước lên con đường Đại Đế.

"Keng"

Đại chiến trên không trung đã đến lúc kết thúc. Sau một thời gian kịch chiến lâu như vậy, hai người cũng không chịu nổi.

Nhưng đột nhiên thần lực trong người Diệp Phàm sôi trào, toàn thân phát sáng rực rỡ rồi cầm lấy đại đỉnh trấn áp Kim Sí Tiểu Bằng vương một lần cuối cùng.

"Keng"

Liên tiếp chín lần! Đại đỉnh được hắn cầm trong tay đã rơi xuống đánh vào người Kim Sí Tiểu Bằng vương chín lần!

Cùng với một tiếng hét thảm thương, Đại Hoang kích đã bị Diệp Phàm đánh bay đi, hai cánh tay Kim Sí Tiểu Bằng vương buông lỏng xuống, không thể nào chống đỡ được nữa.

Máu huyết Thiên Bằng màu vàng thấm nhuộm cả thân thể tráng kiện của hắn, Thiên Bằng đang run rẩy!

- Kim Sí Tiểu Bằng vương, ngươi phục không?

Diệp Phàm vọt tới, tiếp tục cầm đỉnh trấn áp. Mái tóc của hắn lúc này đã rối tung lên, nhưng đôi ngươi lại tản phát thần quang, khí thế dũng mãnh không thể ngăn cản.

"Rầm"

Kim Sí Tiểu Bằng vương lại bị đánh bay. Hắn kêu to một tiếng rồi hiển lộ chân thân, hóa thành một con Thiên Bằng màu vàng dài mấy chục thước.

"Xoẹt"

Diệp Phàm sử dụng bộ pháp lão điên, nhanh chóng lao tới đáp xuống chân thân của Thiên Bằng. Hai tay của hắn cùng lúc hoạt động: tay trái cầm đỉnh trấn áp, tay phải hóa quyền đánh mạnh xuống.